[Văn 6] Tả người mẹ khi em sốt

D

dominhphuc

“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con.Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…” Lời bài hát thể hiện niềm hạnh phúc dạt dào khi có mẹ! Khi ốm,tôi lại được tắm mình trong tình yêu thương bao la ấy của mẹ.Và hình ảnh mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm sẽ mãi nhắc nhở tôi về công ơn trời biển ấy.
Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng,người mệt lả,toàn thân nóng ran,miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo,rồi chờm túi đá cho tôi.Mẹ kẹp nhiệt vào nách tôi với đôi mắt đầy lo lắng. Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi.Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kì khi chạm vào da thịt tôi.Mẹ đỡ tôi ngồi dậy,kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc.Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô,bạn bè,còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?
Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại .Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối,vừa thổi cháo,vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi.Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.

Lúc này,tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về,mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen.Nhà tôi nghèo,mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn.Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.
Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ,tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ..Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông,bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an....! Và,tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.
 
0

0872

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em , mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lăm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc , ăn từng thìa cháo , mất ăn , mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em .

Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi . Khi em bị ốm , đôi mắt mẹ đen láy , thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm , dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc , em đi bệnh viện , mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần.Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé . Khi em ăn gần hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại , khuôn mặt mẹ xanh xao , mẹ luôn đọng viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ.

Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em , hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ . Mẹ rất vui sướng.

Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!

nguồn: yahoo
 
N

nagato1102

"Bàn tay mẹ bế chúng con

Bàn tay mẹ chăm chúng con..."​


Văng vẳng đâu đây bên tai em những lời hát về người mẹ kính yêu của chúng ta. Người mẹ đã mang nặng đẻ đâu sinh ra chúng ta, nuôi chúng ta ăn học,dạy chúng ta khôn lớn từng ngày... "Mẹ!"- Một tiếng sao thân thương mà giản dị đến thế!


Mẹ em năm nay đã 40 tuổi. Với thân hình thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ như bao cô gái đất Việt. Mái tóc dài, đen mượt đc mẹ cặp gọn gàng. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng. Nổi bật trên khuôn mắt ấy là đôi mắt đen láy luôn nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Mỗi khi em bị ốm thì cái nhìn đó em thấy tỏ ra rất lo âu, đối mắt ấy thâm quầng đi vì thức suốt đêm 0 ngủ khi em bị ốm. Lúc thì sờ trán, lúc lấy khăn ướt đắp lên trán cho cơn sốt nhẹ đi. Đôi môi mỏng đỏ hồng ẩn dưới chiếc mũi cao, thanh tú làm em càng nhìn mẹ càng thêm đẹp. Khi em khỏi bệnh, mẹ thật vui, nở nụ cười tươi như đóa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay dịu dàng, mềm mại bón cho em từng thìa cháo, cho em xuống từng viên thuốc. Giọng nói đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng họa mi buổi sớm. Mẹ chăm sóc em thật chu đáo. Sáng, mẹ là người dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Tối đến mẹ dành thời gian để dạy cho hai chị em em học bài, sau đó, mẹ lại chuẩn bị bài cho ngày mai tới lớp... Mẹ nhân hậu, hiền từ, mẹ coi học sinh như đúa con của mình, cũng dìu dắt, yêu thương hết mực nên mẹ được nhiều học sinh và phụ huynh quý mến. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên cô tiên tuyệt vời nhất cuộc đời em. Em luôn yêu thương mẹ và tự hào là con của mẹ.
Em ước mong mình học tập thật tốt để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ em nên người. Thật đúng là:


"Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ!"​
 
D

dominhphuc

Trong gia đình, ai cũng yêu thương, chăm sóc em, lo lắng cho em từng li từng tí, nhưng người mà luôn yêu thương, động viên cho em lúc khó khăn, buồn đau chính là người mẹ đã sinh thành ra em. Là một giáo viên nên mẹ rất nghiêm khắc đối với học sinh. Và ở nhà, mẹ cũng thế, có lúc, em rất giận mẹ, nhưng cuối cùng, em đã tự giận mình vì đã nghĩ sai về mẹ. Mẹ rất thương em và hầu như mọi chuyên em đều kể cho mẹ nghe, từ việc ở lớp đến ở nhà.Nhưng trong lòng em vẫn luôn khắc ghi một kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ. Đó là vào một buổi chiều, em bị sốt cao, mẹ em khi biết thì rất lo lắng cho em. Mẹ đi mua thuốc, rồi nấu cháo cho em ăn. Nhìn chén cháo mà em lại cảm thấy muốn khóc, em thương mẹ...Thấy em vẫn còn nóng, mẹ lo lắng hơn nhiều, đôi mắt mẹ đỏ hoe như vừa mới khóc. Nét mặt mẹ căng thẳng, còn hơn những lúc mẹ bị bệnh. Mẹ nói bằng giọng điệu thật nhẹ nhàng và đầy trìu mến: "Con ngòi dậy uống chút sữa rồi nằm nghỉ cho khỏe nghe con". Em càng thấy thương mẹ nhiều hơn, nhiều hơn nữa...Rồi mẹôn em vào lòng, vuốt ve em, chợt em nhận ra tình thương yêu của mẹ đối với em thật không thể nào tả hết được. Sau đó, mẹ đặt em xuống giường, đắp chăn cho em. Thấy em đã hạ bớt, mẹ cảm thấy thật yên tâm. Em nằm trên giường, chợt nghĩ đến mẹ, một người mẹ thật đảm đang, hết lo cho chồng đến lo cho con, và tất cả mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ. Rồi, chợt em lại nóng lên, mẹ sờ vào trán em rồi lo lắng đến tốt độ. Mẹ la lên:"Trời ơi, lúc nãy vừa hạ sốt, sao bây giờ lại nóng như thế này".Mẹ em liền gọi điện đến cho ba bảo ba về. Vừa nghe tin, ba em đã chạy một mạch về nhà. Ở nhà mẹ em quá sốt ruột, cứ liên tục hỏi em đã bớt chưa. Mẹ đi lấy cháo và sữa đến, đút cho em, em thấy mình thật tràn đầy hạnh phúc. Rồi mẹ nói bằng một giọng dịu dàng:"Khi bị bệnh, chúng ta phải nghĩ đến điều mình thích nhất, cứ họat động lên thì sẽ thấy bớt thôi. Giống như mẹ khi bị bệnh, mẹ lại nghĩ đến cha con và con là mẹ thấy mình cần phải khỏi bệnh để lo cho các con.Bé Loan ngoan, bé Loan của mẹ chừng nào khỏi, mẹ sẽ dẫn bé Loan đi ăn kem, chịu không?". Em cảm thấy mình cũng phải như mẹ, phải cứng rắn lên. Em ngồi dậy ăn cháo và uống sữa, xong, em cảm thấy mình khỏe hẳn ra. Ba về, nhìn thấy em như thế thì cũng yên tâm. Bây giờ, nhìn mẹ khác hẳn, trên môi mẹ đã nở một nụ cười, nét mặt mẹ đã hết căng thẳng. Sau lúc này, em cảm thấy mẹ rất thương em, tình cảm của mẹ đối với em thật không thể nào nói hết. Mà cũng không phải riêng mẹ, tất cả những người phụ nữ khác cũng rất thương con như mẹ đã thương em vậy.
Nếu như không trải qua chuyện lần này, em cũng chẳng hiểu mẹ thêm được. Tình cảm của mẹ đối với em là vô bờ bến. Em sẽ hiếu thảo với mẹ, thương mẹ. Dù sau này em có đi đến đâu, mẹ cũng vẫn mãi là mẹ của em. Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm mẹ có biết không? Mẹ của con!
 
0

0872

8b31fb04b9ae59f7282207d3dc7d3217_55095843.p1.bmp

0661c24cb008bdcb0bf07dabb51f5258_55095856.p2.bmp

09bbca8fa79cd5ca33d1124f520cb79b_55095869.p3.bmp
 
Last edited by a moderator:
L

leo345

Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào.

Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.

Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của mẹ". Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. "Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.

Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.

Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.

Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.

Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.

Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.

Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?

Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì bài tập làm văn "Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.
 
Last edited by a moderator:
L

leo345

“…Mỗi khi lên cơn sốt cao, em luôn bị giật mình thảng thốt, người đầm đìa mồ hôi. Những lúc tỉnh dậy, em đều thấy bàn tay mình nằm gọn trong bàn tay ấm áp của mẹ. Bàn tay ấy ram ráp, cồm cộm, không nhẵn nhụi, mịn màng. Em hiểu đó là dấu ấn của những ngày lao động nặng nhọc, một nắng hai sương của mẹ. Mẹ đã hi sinh tất cả cho em… Mẹ vui niềm vui của em, buồn nỗi buồn của em và đau đớn, xót xa mỗi khi thấy em trái gió trở trời…”

Tả mẹ chăm sóc con ốm:
tất nhiên là phải có tình huống rồi. Em có thể viết em bị cảm do 1 lần dầm mưa ( lí do cổ điển ^^, cài này dễ viết nhưng không cho thấy mẹ e lo lắng thế nào vì bệnh dễ khỏi thì không cần lo nhiều ) và nếu muốn gay cấn thì là sốt virus chẳng hạn ( bệnh gì nghe khó chữa chút ) > em phải nằm liệt giường.Và lúc đó bố đi công tác xa nên ko thể ở nhà, có mỗi mẹ chăm lo cho e
Sau đó thì tả mẹ:
- Khi biết e bệnh thì mẹ lo lắng thế nào này: sốt sắng, hỏi han, cặp nhiệt độ, đưa e đi bác sĩ này....
Nếu là bệnh nặng thì e nên viết là e phải ở nhà nghỉ khoảng 4, 5 ngày gì đó chứ nhiều quá thì lại dài dòng (không nghĩ ra đủ ý viết cho tất cả các ngày)
- Khi chăm sóc e, có thể bệnh nặng nên mẹ rất lo, mẹ phải đi làm nhưng luôn gọi điện về hỏi han e, khi về là mua cho e thứ đồ bổ dưỡng, dỗ e uống hết thuốc này,...Còn về hành động của mẹ thì có thể bịa ra rất nhiều thứ như: mẹ nấu cháo cho tôi uống, đắp khăn lạnh lên trán tôi, tiếng chân mẹ đi thật khẽ sợ tôi tỉnh giấc trong khi mẹ cũng luôn thiếu ngủ, bàn tay của mẹ sờ lên trán tôi . Bàn tay ấy tuy hơi thô ráp nhưng tôi vẫn thấy ấm áp lạ thường
E sẽ tả khuôn mặt mẹ lo lắng thế nào ( mẹ nhìn tôi, ánh mắt trìu mến, có phần mệt mỏi. Lúc đó tôi mới để ý thấy mẹ gầy đi nhiều quá, mắt mẹ có thâm quầng vì thiếu ngủ và phải làm việc đến tận khuya) Em còn nên viết về cảm xúc lúc đó của e: thấy thương mẹ, mong khỏi bệnh,...
-Khi e khỏi bệnh:nhờ mẹ mà e đã dần khỏi bênh, mẹ đã vui mừng như thế nào, mẹ cười nhẹ nhõm khi thấy tôi đỡ mệt...
-Cảm nghĩ của em: e yêu mẹ rất nhiều và mong mình sẽ ko bao giờ bệnh để mẹ khỏi lo lắng nữa.

Đây chỉ là những gợi ý thôi, càng thêm nhiều sáng tạo càng tốt e ạ ^^. Chúc e làm bài tốt nhé


Trong mỗi cuộc đời ai mà chả có người me. Người luôn chăm sóc chúng ta mỗi khi ta bị ốm.Tôi cũng vậy, mẹ của tôi là một người luôn hết lòng vì con.
Mẹ tôi là người có thân hình mảnh mai, dáng dong dỏng cao. Với khuôn mặt trái xoan và nước da hồng hào trông mẹ thật duyên dáng. Mẹ luôn mặc những bộ quần áo giản dị khi ở nà khi nào đi cỗ hay lên lớp...thì mẹ mới mặc những bộ quần áo như áo vét , sơ mi... Vì mẹ làm giáo viên dạy văn nên mẹ luôn bận rộn với những công việc gia đình , công việc trường lớp.Dù bận rộn như vậy nhưng mẹ vẫn luôn dành thời gian để đưa em đi học , dạy em học bài.Lúc đó em thấy mẹ thật cao cả , lớn lao. Cả khi tôi bị ốm thì mẹ lúc nào cũng là người lo lắng cho em nhất. Mẹ nấu cháo cho em, cho em uống thuốc. Khi sáng em tỉnh dậy mẹ vẫn ngồi bên giường chông mẹ tiều tụy hơn hẳn, chắc hôm qua mẹ không ngủ.
Em rất yêu mẹ.Và tự hứa là mình sẽ học thật giỏi để không phụ lòng của mẹ.
 
Top Bottom