[Văn 6] Kể lại ấn tượng sâu đậm của em về ngày khai trường đầu tiên.

S

sakura2001

Last edited by a moderator:
K

keohong2000

nguyentuyetnu123 said:
...Khi những tán phượng hồng tắt cả rồi ánh lửa, Thu lại về trong trẻo với những vạt nắng phía vòm cây. Nhìn những tà áo trắng ngơ ngẩn từ góc phố tung bay, ai trong mỗi chúng ta khỏi bâng khuâng khi ngang qua ngôi trường, chợt nghe tiếng trống đầu Thu chào năm học mới.

Hành trang vào đời của bao thế hệ học trò đâu chỉ là tri thức, và cũng đâu chỉ cành phượng vĩ lung linh cháy đỏ cả khung trời. Ngày khai trường - một ngày ít được ai kia ghi vội thành những dòng lưu bút. Thế mà Thu sang với những con gió heo may thoai thoải cũng đủ cho ta nôn nao nhớ đến quặn lòng.

Tôi không thể quên. Mở vội lại một vùng ký ức, kỷ niệm như vẫn nguyên sơ thi vị đến dạt dào. Ngày đi dự lễ khai giảng đầu tiên trong đời...

Con đường làng quê đầy dấu chân trâu thân thương, hôm ấy bỗng dưng trở trên khác lạ: tôi bước đến ngày khai trường đầu tiên trong cuộc đời mình… Tôi không diễm phúc được mẹ dắt tay đi trên con đường làng như nhà văn Thanh Tịnh; nhưng tôi cứ ngỡ những câu văn ông viết về ngày khai trường như dành riêng cho mình… “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường…”. Tiếng lòng của nhà văn phả vào hồn các thế hệ cô cậu học trò một chút gì hân hoan, và cũng chính âm vang nao nức tự tiếng lòng ấy càng khiến tôi tiếc nuối tuổi thơ. Thẳm sâu trong vùng ký ức, bạn bè đầu trần chân đất, bắt dế thả diều và cùng tôi đi trên con đường hôm ấy bây giờ có người tôi chẳng biết tìm đâu. Gặp lại nhau có chăng chỉ còn trong tâm tưởng. Nhưng tôi vẫn tin rằng: dù ở nơi nào đi nữa, người ra vẫn nhớ “Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh” của nhà văn Thanh Tịnh, và hình ảnh “cái trống lặng im / nghiêng đầu trên giá”, lớn hơn nữa là những tà áo trắng rộn ràng như ướm gió đầu thu.

Thời gian đi qua, năm tháng đi qua, tuổi học trò cũng không còn…

Tôi - cậu bé nghiện ngập cái bóng nắng sân trường vào Thu bây giờ cũng đang nôn nao mơ thấy mình nhỏ lại để được tung tăng “hàng bảy”, “hàng ba” trên đường đến trường mừng ngày khai giảng. Tiếc rằng, hiện tại nơi tôi thả ước mơ là một thành phố không có mùa Thu để mà mơ ước, ở này chỉ có hai mùa nắng - mưa và lá như sẽ vàng lúc nào có thể. Với học trò nơi đây, dường như không hề biết đến mùa Hè thì làm sao tìm ra mùa Thu, không được nghỉ để “xả hơi” thì làm sao thấy thú vị của ngày “bắt đầu”. Có chăng đó cũng chỉ là sự bắt đầu bằng nỗi khiếp sợ đến ám ảnh, bởi những cuộc đua hình tam giác: Nhà - Trường - Lớp học thêm mà phụ huynh đã khoác cho con mình. Những bậc làm cha có bao giờ nôn nao nhớ buổi khai trường của thế hệ mình?! Và họ có khi nào mơ tìm về cảm giác hân hoan từ những ngày đầu năm học mới?! Và càng không thể biết có bao người khao khát thổi vào hồn những thế hệ học trò hôm nay, dù chỉ một khúc vĩ thanh như tiếng lòng của nhà văn Thanh Tịnh.

Và tất nhiên, nhìn ở một góc độ nào đó, thế hệ học trò bây giờ như dần mất đi cảm giác nôn nao mừng ngày khai trường theo đúng nghĩa của nó, cái cảm giác mà thế hệ chúng ta có được vì thời ấy làm gì có chuyện khai giảng sớm hay học chạy trước chương trình rồi chuẩn bị cho việc tăng tiết cuối năm ở một loạt trường từ Chuyên, Năng khiếu đến Dân lập, Bán công...

Có vẻ như, thế hệ học trò hôm nay đang bị đánh cắp đi cảm giác cồn cào mong đợi được mặc chiếc áo trắng đẹp nhất, mới nhất vào ngày khai giảng - ngày các em tự thấy mình trưởng thành lên theo tri thức học đường. Thế là người lớn chúng ta vô tìnhlấy đi thứ hành trang quí giá trong những tâm hồn cao thượng ở thế hệ hôm nay.
P.s: Bạn chú ý cách đặt tiêu đề nhé!
__________________________________________________
 
S

sieutrom1412

Đây là bài văn mình sưu tầm được từ nhiều bài trên mạng, sau đó chỉnh sửa lại theo ý của mình, được 9 điểm đó! Bạn tham khảo nhá:

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.
Naêm nay, toâi ñaõ laø hoïc sinh lôùp 6, ñaõ hôn taùm naêm caép saùch tôùi tröôøng, nhöng coù leõ aán töôïng saâu ñaäm nhaát ñoái vôùi toâi laø ngaøy ñaàu tieân vaøo lớp 1- một ngày đầu tiên với đầy những kỉ niệm.
Toâi coøn nhôù roõ buoåi saùng hoâm aáy. Meï goïi toâi daäy thaät sôùm. Toâi thay boä quaàn aùo môùi ñöôïc meï uûi phaúng phiu töø toái hoâm tröôùc, ñöùng tröôùc göông, toâi thaáy mình trang troïng vaø ñöùng ñaén. Meï trao cho toâi chieác ba loâ ñöïng ñaày ñuû saùch vôû, roài vuoát toùc toâi, meï cöôøi.
-Con ñi hoïc ñi, raùng hoïc gioûi nha con!
Vôùi nhöõng ñöùa treû khaùc, coù leõ cha meï chuùng seõ daën doø: “Con ñi hoïc ngoan nghe! Neáu coù ai aên hieáp hoaëc laø baét naït con thì con phaûi meùc vôùi coâ giaùo hay veà nhaø noùi cho ba meï bieát nghe chöa!” Coøn vôùi toâi thì laïi khaùc, cha meï toâi luoân mieäng baûo: “Voâ lôùp ñöøng coù maø aên hieáp caùc baïn nghe con!”
Theá laø toâi ñi hoïc, buoåi hoïc ñaàu tieân cuûa lôùp 1. Toâi ñaïp xe treân con ñöôøng daøi ñaõ traûi nhöïa töø nhaø ñeán ngoâi tröôøng tiểu học maø toâi chæ daùm “gheù maét” nhìn moãi luùc ñi ngang. Cánh đồng lúa hai bên đường rì rào đưa hương và rập rờn dưới nắng sớm. Cứ như mọi hôm, tôi sẽ sà xuống, sẽ khua lúa ầm ầm để những con cào cào, muồm muỗm xanh ươm và béo nung núc hốt hoảng bay vù vù lên để rồi cười thích thú.
Nhưng hôm nay thì không thế nữa, bởi vì tôi đi học mà! Toâi chænh chu trong chieác aùo traéng ngaén tay coù theâu hoa vaø moät chieác vaùy ñen goïn gaøng. Meï baûo nhö vaäy vöøa ra veû ngöôøi lôùn, vöøa xinh xaén nöõa. Treân vai toâi laø chieác ba loâ con coùc maøu hoàng nhí nhaûnh. Toâi cöù choän roän vaø vui söôùng trong nieàm töï haøo khoù taû!
Töø hoâm nay, toâi ñaõ laø moät hoïc sinh lôùp 1 roài ñaáy. Toâi khoâng coøn laø moät con beù nhoùc suoát ngaøy quaäy phaù nöõa, khoâng coøn nghòch ngôïm beâu naéng nhöõng buoåi tröa, khoâng coøn ñaøo giun caâu caù hay haùi laù caây saén ñeå laøm hoa tai ñoùng giaû coâng chuùa nöõa …
Tröôùc saân tröôøng Tiểu học Nhơn Ninh A daøy ñaëc ngöôøi. Ngöôøi naøo aùo quaàn cuõng saïch seõ, töôm taát, göông maët cuõng ñeå loä veû vui töôi.
Toâi nhìn maáy coâ caäu hoïc troø môùi bôõ ngôõ, ñöùng neùp beân baïn beø, ngöôøi thaân, chæ daùm ñi töøng böôùc nheï. Ñoät nhieân caùi töï tin khi ôû nhaø cuûa toâi bay ñi ñaâu maát tieâu roài, trong toâi chæ coøn laïi noãi lo sôï vaån vô. Toâi öôùc gì ñöôïc nhö nhöõng ngöôøi hoïc troø cuõ, bieát lôùp, bieát thaày coâ giaùo ñeå khoûi phaûi ruït reø, lo sôï nhö vaày nöõa.
Tieáng troáng tröôøng vang leân giuïc giaõ, caùc anh chò lôùp lôùn ñeán saép haøng tröôùc saân roài ñi vaøo lôùp, coâ chuû nhieäm goïi chuùng toâi ñeán xeáp haøng ngay ngaén treân moät khoaûng saân roäng. Trong khi coâ ñoïc teân töøng ngöôøi, toâi nghe thaáy tim mình vang leân töøng nhòp ñaäp trong loàng ngöïc. Nghe goïi ñeán teân mình, toâi luùng tuùng, maõi ñeán moät luùc môùi leân tieáng traû lôøi.
Sau khi ñoïc xong maáy möôi teân ñaõ vieát saün, coâ nhìn chuùng toâi, roài ra daáu cho chuùng toâi ñi vaøo lôùp.
Toâi nhìn baøn gheá choã toâi ngoài moät caùch caån thaän roài laïm nhaän noù laø cuûa rieâng mình, coøn vaïch möùc phaân chia ranh giôùi nöõa chöù. Toâi nhìn ngöôøi baïn ngoài keá beân mình, moät ngöôøi baïn xa laï, khoâng heà quen bieát. Nhöng chæ moät laùt sau, chuùng toâi ñaõ thaân nhau nhö ngöôøi moät nhaø vaäy.
Roài cöù nhö vaäy, toâi ngoài voøng tay leân baøn chaêm chæ baét ñaàu buoåi hoïc ñaàu tieân.
Theá maø ñaõ hôn 6 naêm roài ñaáy, ñaõ hôn 6 naêm troâi qua keå töø caùi ngaøy ñaàu tieân aáy. Toâi seõ nhôù maõi, nhôù veà caùi ngaøy ñaàu aáy vôùi nhöõng kæ nieäm thaät ñeïp ñeõ vaø ñaùng yeâu:
Ngày đầu như thế đó,
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên
Em bây giờ khôn lớn,
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về...”

tham khảo thui nhé bạn?
.............................................................
 
T

thuyhoa17

Đề bài: Hãy viết một đoạn văn kể lại những ấn tượng sâu đậm nhất của em về ngày khai trường đầu tiên (viêt khoảng 35 dòng)

Việc kể lại ấn tượng về một cái gì đó, hay kể bất cứ cái gì thì em cứ nhấn mạnh vào khung cảnh lúc đó (người và cảnh vật) và tâm trạng, suy nghĩ của em lúc đó như thế nào. Kèm theo các yếu tố phụ là những sự kiện đặc biệt chen vào nữa (nếu có).

Việc kể thì em có thể nhớ lại về một sự việc mà em đã từng gặp, hoặc bịa ra kể cũng được ^^, ví dụ với đề bài này thì có thể là thầy hiệu trưởng phát biểu làm em thấy xúc động, hay được cô chủ nhiệm ân cần chăm sóc như mẹ vậy,... hoặc một kỷ niệm phá phách như đi trễ, trèo tường trong ngày khai trường đầu tiên gì đó cũng được.

Việc kể, em nên kể theo trình tự thời gian hoặc không gian. Tức là thời gian tự nhiên, thời gian các sự việc diễn ra; hoặc trình tự không gian theo bước chân tới của em tới những địa điểm ở trường, nhưng nhớ là phải nhấn mạnh tới kể rõ thời gian, ko gian xảy ra ấn tượng đầu tiên đó của em :).

Không có gì khó cả mà, đúng ko, cứ như em về kể lại một chuyện gì đó ở trường cho bố mẹ nghe ấy :). Nhớ kèm thêm yếu tố biểu cảm, để gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc và viết cái dàn ý những sự kiện em sẽ kể ra giấy trước khi làm thành bài hoàn chỉnh.

Chúc em làm tốt bài của mình :)!
 
Top Bottom