[Văn 6] Đề văn 6

Z

zidokid

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1) Viết đoạn văn ngắn (từ 8 - 10 câu) về chủ đề môi trường. Trong đó sử dụng ít nhất 1 từ có nghĩa chuyển.
2) Kể về 1 người thân của em.
3) Kể về 1 thầy (cô) giáo cũ của em.
4) Cho câu chủ đề "Em học như thế nào để trở thành học sinh giỏi?" Hãy triển khai câu chủ đề ấy thành một đoạn văn (từ 10 - 12 câu).
5) Thay lời nhân vật bà Âu Cơ kể cho các cháu nghe truyền thuyết "Con Rồng cháu tiên".
_______________________________________
Mấy anh chị ưu tiên đề 1 cho em nha! Mai có nguy cơ em phải đụng độ đề 1 đó.
 
M

manh550

2.Bạn có thể tham khảo tại đây
bấm vào\Rightarrow:khi (24):
.........................................................................................................
 
K

kute2linh

Câu 1

Môi trường? Là gì nhỉ? Chính là tất cả sự sống trên Trái Đất này. Môi trường là cái nôi bao bọc, che chở loài người. Môi trường, hay chính thiên nhiên, giữa chúng với con người tuy không hòa quyện vào nhau nhưng dường như đã có một sợi dây vô hình nào đó thắt chặt làm cho sự thay đổi của thiên nhiên, môi trường cũng chính là sự thay đổi của con người. Trên quả địa cầu xinh đẹp của chúng ta hiện nay lại có những con người vô tâm, không ý thức được tầm quan trọng của môi trường mà đang ngày nhẫn tâm tàn phá môi trường, làm cho môi trường không còn giữ được vẻ tươi tắn của mình như xưa. Trong cuộc sống này, không có điều gì tồn tại vĩnh cửu cả, và ngay chính môi trường cũng không ngoại lệ. Thiên nhiên, cây cỏ, chim chóc đang ít dần hơn trong xã hội hiện đại ngày nay. Do vậy, Thành phố cũng ít chim hẳn. Hy vọng rằng mai đây, con người sẽ nhận thức được rõ nét hơn về tầm quan trọng của môi trường trong cuộc sống và mọi người sẽ chung tay góp sức vào việc giữ gìn, bảo vệ môi trường. Như một sự thật hiển nhiên, thiên nhiên, môi trường đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta, làm cho cuộc sống này thêm ý nghĩa, thêm tươi đẹp, thêm rực rỡ sắc màu tràn đầy sức sống.

Câu 2
Ò……Ó…...O….O…. “Con ơi dậy đi! trời sáng rồi nướng hoài!” Ôi cái tiếng đó đầu sáng nào tôi cũng nghe cả đó là tiếng vào mỗi buổi sáng đánh bay cả giấc ngủ của tôi. Tiếng trầm vang ấy là tiếng của mẹ tôi. Đã đi được nửa cuộc đời rồi nhưng mẹ vẫn giữ được tiếng nói ngọt ngào đó.
Tôi sinh ra may mắn có đủ cha mẹ, đấy là chỗ dựa tốt nhất khiến tôi hạnh phúc và vui vẻ bên người thân. Mẹ là người mà tôi muốn bên cạnh nhất, mỗi khi bên mẹ lòng đau của tôi như đang bớt đi được phần nào. Đôi mắt quầng đen long lanh vì làm khá nhiều việc vất vả vào con. Monh 2 anh em được an học đến nơi đến chốn, đôi tay mẹ đang mất đi khá nhiều nét hồi 18 tuổi, bàn tay cứ thế mà chai sần dần khiến tôi rất đau đớn.
Tôi vẫn nhớ hồi còn bé mẹ tôi rất khéo tay mà đến bây giờ mẹ vẫn luôn giữ mãi cái khéo ấy. Mẹ là người mà luôn luôn có ngày 3 bữa cho tôi, cái ngon, cái ngọt ấy đã vương dắt tôi không lớn từng ngày. Ôi cái mùi thơm gạo lan tỏa hương hòa vào mùi mít ở ngoài vườn bung tỏa nghẹt cả mũi, đôi khi mùi bưởi lại bung tỏa hương thơm lúc bấy giờ mà hằng ngày mẹ vẫn làm cho tôi. Từ khi con nhỏ, mẹ luôn là người đảm nhận tất cả công chuyện trong nhà và trông tôi, ôi nào là quét nhà, rửa chén, lau nhà,….Nghĩ lại mình càng thêm thương mẹ hơn.
Mẹ luôn là vì sao sáng cho con, mẹ cũng như làn gió lạnh, cũng như cây vú sữa ngon ngọt mà truyện vẫn hay kể. Mẹ là tấm gương đẹp. Có những lúc mẹ vui vẻ, có những lúc mẹ buồn bã, gàu gì, nhưng mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì con cho dù có bao sóng gió hay nhảy xuống biển lửa mẹ vẫn hi sinh để làm tròn trách nhiệm làm mẹ luôn bảo vệ con và nuôi nấng con nên người.
Ai tên đời này lại không muốn mẹ vui. Ai trên đời này lại không thương mẹ, mẹ quần quật hằng ngày trên cánh đồng ruộng, hằng ngày ngộp thở với bao công việc trong công ty, hoặc mệt mỏi kiếm thêm việc làm để nuôi chúng ta nên người. Dù ta là ai đi chăng nữa mẹ vẫn luôn cho rằng mình là đứa con rout65 thịt của mẹ. Ôi hình ảnh của mẹ luôn luôn đập theo nhịp trái tim mình. Ở đạo làm người, tôi được ủy làm con như bao đứa trẻ con khác, tôi hiểu cảm giác ở bên người thân như thế nào, cho rằng tội nghệp mấy đứa nghèo khổ không may mắn như chúng ta, ui giời có những đứa trẻ mồ côi còn muốn được như chúng ta ấy cơ.
Ở bên mẹ, tui luôn chia sẻ về bài tập về nhà của tôi và những lúc tôi bị điểm kém hay làm việc gì sai. Những lúc tôi và mẹ luôn chia sẻ nỗi vui, nỗi buồn. Những lúc thì tôi lại giúp mẹ. Đôi lúc mẹ cũng hơi nghiêm khắc nhưng không phải tại mẹ giận vì một lí do nào đó nên mẹ mới la rầy chúng ta, có thể là tại chúng ta hơi lì hoặc tại chúng ta phá hoại hay làm bất cứ điều gì sai. Nhưng điều chính đáng nhất để mẹ giận là “Chúng ta luôn là đứa con của mẹ, mẹ không muốn chúng ta đi vào con đường hút chích, tụ tập hay nghiện games, mẹ luôn tạo mọi điều kiện cho chúng ta làm đứa con ngoan, hiền, giỏi và thông minh. Đặc biệt là mẹ muốn chúng ta chững chạc hơn, người lớn hơn, và ra xã hội kiếm tiền để nuôi vợ con, mẹ, cha già hoặc giúp ích thật nhiều cho xã hội hiện nay”
Đó là thế đấy, nếu có ai đã làm cho mẹ mình buồn hay làm cho mẹ giân thì nên xin lỗi hoặc nhận ngay khuyết điểm của mình để khắc phục ngay. Me không những vui mà còn tự hào về mình. Còn mẹ tôi luôn là một người phụ nữ mà tôi hay gần gủi chia sẻ nỗi vua, buồn hay điểm tốt, xấu,…….. Mẹ luôn là người tôi quý nhất !!!

Câu 3 :

Tuthienbao.com-1.jpg



Mod chú ý: Bài quá ngắn phải gộp trước khi xác nhận. Không thì mem sẽ bị xem là lợi dụng điểm học tập.
Đã gộp
Diabolik Lovers Yui
 
Last edited by a moderator:
N

nhanbuithanh

Đề 3 : Kể về 1 thầy (cô) giáo cũ của em

“Đại d­ương lớn bởi dung nạp trăm sông,con ng­ười lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học đ­ược từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu th­ương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không m­ướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nh­ưng lịch thiệp.ấn t­ượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu th­ương vừa nh­ư dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…

Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ­ước đ­ược cầm nó trong tay…

Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể c­ưỡng lại ý thích của mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn đ­ược nhìn thấy nó hàng ngày,đ­ược tự mình sở hữu nó,đ­ược thấy nó trong cặp của chính mình…

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe bạn lớp tr­ưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế.Lớp tr­ưởng nhanh nhảu đề nghị:

-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô hình nh­ không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh­ có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất tr­ờng,chỉ một cái gật đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ đ­ược mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê c­ười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàng…Tôi oà khóc,tôi muốn đ­ược xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua...

Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?

Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…

Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…

Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình nh­ là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với ng­ười đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NG­ỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
 
Last edited by a moderator:
N

nhanbuithanh

Đề 5 : Thay lời nhân vật bà Âu Cơ kể cho các cháu nghe truyền thuyết "Con Rồng cháu tiên".
Bạn xem tại :
- Đây


Nếu vậy thì Đề 2 : Đề 2 : Kể về 1 người thân của em
Bạn xem tại :
- Đây
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom