[Văn 6] Đề vài viết.

S

sakura1234

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

hãy làm các đề sau đây:
1.vít bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình.
2.miêu tả hình ảnh mẹ trong các trường hợp sau đây:
-lúc e ốm
-khi e mắc lỗi
-khi e làm đc 1 việc tốt
3.tả lại hình ảnh cụ già đang ngồi câu cá bên hồ
4.e đã có dịp xem vô tuyến,phim ảnh,báo chí,sách vở về hình ảnh 1 người lực sĩ đang cử tạ.miêu tả lại...
5.tả lại 1 người nào đó tùy theo ý thick của bản thân mình.
try!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
I need you!
 
C

chungtinh_4311

theo tớ thôi nhá
1)tớ tả 1 người ban giúo mình trong học tập trong đời sống .....
2)cái này cư lấy xá thực là tốt nhất(của bạn đó)
3)cái này thì có nhìu trong phim lẫn đời thường cứ tả tẹt tèn ten
4)lây ngay vi dụ olypic vừa rồi VN ko được giải gì tuy đã cố gắng hết sức
5)lấy ngay người ấy của cậu nếu không có thì tưởng tượng như trong suy nghĩ cậu mơ ước
thế lá được byeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
 
S

sakura1234

cho tớ xin đi!tớ cần bài văn để nộp cơ!chứ hok phải nghĩ ý tưởng dùm!^^
 
C

chungtinh_4311

thật à xin lỗi nhá nhá nhưng nếu cậu không có người ấy thiệt thì ban vẫn là tốt nhất có gì cho câu này vào bài văn nhá
'' tình bạn là cái cần thiết nhất đối với cuộc sống vì ko ai mong muốn cuộc sống ko có bạn bè
dù cho người đó có mọi hạng phúc khác đi chăng nữa''
tớ có nhìu danh ngôn lắm tầm hơn nghìn câu do tự tay tớ sưu tầm
 
K

kally_05

Bn có thể tham khảo bài này nhé ;)
Mở bài :

Ai là người đã canh chừng từng miếng ăn giấc ngủ của ta? Ai mà luôn luôn cảm thấy ta quá nhỏ bé trước thế giới rộng lớn , ai mà luôn thấy vui khi ta ăn được một muỗng cơm , đi được một bước chập chững.Đó chính là người mà ta gọi một cách thân thương là mẹ.Mẹ là người là người luôn theo bước chân bạn , bên bạn từng ngày từng giờ , chỉ một cái giật mình của bạn là mẹ đã ko yên giấc , một cú vấp ngã của bạn , mẹ cũng thấy xót xa.
Mẹ , mẹ là lọn mía ngọt ngào,là tiếng dế đêm thâu , là ánh đuốc khi con lạc lối !


Thân bài

( Khúc này em thấy rất hay , rất mún đưa vào bài văn nhưng ko bik có nên ko vì nó nghiêng về kể wua' ! Khúc này em sẽ viết bằng màu xanh để phân biệt )

Mẹ yêu con đủ để hỏi con đi đâu , với ai và mấy giờ con về.Mẹ yêu con đủ để bắt con mang chiếc kẹo sữa mà con đã lấy ở cửa hàng mà ko phải trả tiền đến trả người ta với lời xin lỗi.Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức giận , thất vọng và nước mắt của mẹ , để con thấy rằng me, ko phải là một người hoàn hảo......Nhưng nhiều hơn cả , mẹ yêu con đủ để nói " Không " dù mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó !


"Con là một ngôi sao _ Không phải vì mẹ , mà là vì con ". Mẹ đã từng nói thế ! Mẹ luôn mong cho ngôi sao của mẹ tự tin bước về phía trước để nắm lấy thành công.

Hàng đêm , khi con còn đang say giấc , thì ngoài kia mẹ đang vật lôn với cuộc sống khó khăn. Bàn tay mẹ gầy gầy xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ đã phải trải qua để ngôi sao của mẹ được sung sướng.Dáng mẹ nhỏ nhắn.Mái tóc đen đã lấm tấm một vài sợi bạc được mẹ cuốn tròn lên như hình đỉnh tháp một cách gọn gàng.Tuổi đời đã ngoài bốn mươi , nhưng những dzì mà mẹ phải làm là quá sức.Sáng sớm , khi em thức dậy , đã thấy mẹ đi làm. Nhưng trên bàn còn nóng hổi tô mì thơm phức mẹ kịp làm cho em để đến trưa khi em kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm lại.Tối , khi em học bài thì mẹ đang dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của em. Trên gương mặt trái xoan đã có một vài nếp nhăn của mẹ lại nở nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết khi m được điểm tốt.
Mùa xuân đã thay áo mới và mùa hạ cũng sắp ra đi........Làn da mẹ ngày càng rám nắng và đôi mắt đen láy càng hiện rò các nét chân chim vì trải qua nhiều sương gió.Nhưng tình yêu của em đối với mẹ là vô bờ bến , không vì thế mà giảm đi.

Kết bài

Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
(Lòng mẹ)

Con rất ít khi làm thơ cho Me.Con Chỉ thích làm thơ tình kể lể chuyện con tim.Con quên mất trong trái tim của con là dòng máu Mẹ và một tình yêu theo năm tháng vững bền.Con yêu mẹ ,người phụ nữ mà con yêu nhất trên đời này.Người đã mang nặng con 9 tháng mười ngày ,soi sáng con đường con đi ,luôn âm thầm động viên con.Để giờ đây con đã trưởng thành ,xin hãy cho con một lần ,một lần lấy tất cả tấm lòng của con ,tình yêu của con để khắc lên hình dáng của mẹ thân yêu.
 
S

sakura1234

thật à xin lỗi nhá nhá nhưng nếu cậu không có người ấy thiệt thì ban vẫn là tốt nhất có gì cho câu này vào bài văn nhá
'' tình bạn là cái cần thiết nhất đối với cuộc sống vì ko ai mong muốn cuộc sống ko có bạn bè
dù cho người đó có mọi hạng phúc khác đi chăng nữa''
tớ có nhìu danh ngôn lắm tầm hơn nghìn câu do tự tay tớ sưu tầm

bộ cậu bị sao thế?tớ hok bít đề mà!nên mới hỏi cả đóng đó!nếu cậu thick làm shinichi hay conan thì kết bạn với tớ chứ đừng làm thám tử ở đây,hay ông gosho aoyama nha!
nhưng dù thế nào cũng cảm ơn cậu nhìu!còn câu nào thì cho tớ hết lun
 
S

sasukequy

theo mình thì đề tả người gần gũi thân yêu sẽ là bài viết số 6 đấy!!! Vì mình sắp làm thứ 3 tới!:D
 
S

sasukequy

bạn tả mẹ là dể nhất!mở bài chỉ cần cho một câu thơ vào đầu như :'Ai còn mẹ xin ,đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn, lên mắt mẹ nghe chưa'.Hoặc thông minh hơn thì bạn nên vào bài cách gián tiếp!!!Còn thân bài với kết bài thì tả mẹ và nêu cảm nghĩ.Bạn chỉ cần quan sát mẹ là tả được à!!!
 
H

hobgoblin

Bài viết bọn tớ đưa ra chỉ mang tính chất tham khảo còn đâu là do bạn tự làm thôi!!! Sao bạn không tìm 1 quyển sách văn mẫu nào mà xem (hợp với bạn đó). Theo tớ thấy tất cả là do bạn, nên bạn hãy tự viết bài đi đừng có lười như vậy. Mà chủ đề nêu ra nhiều như thế cơ mà!!! Lớp tớ viết văn toàn 1 đến 2 đề khổ vậy mà bọn tớ vẫn cỗ viết nên tớ thực sự khuyên ấy nên làm 1 bài văn viết về mẹ với cả tâm hồn và tấm lòng hiếu thuận của mình (nếu bạn có)

END.
 
S

sakura1234

Bài viết bọn tớ đưa ra chỉ mang tính chất tham khảo còn đâu là do bạn tự làm thôi!!! Sao bạn không tìm 1 quyển sách văn mẫu nào mà xem (hợp với bạn đó). Theo tớ thấy tất cả là do bạn, nên bạn hãy tự viết bài đi đừng có lười như vậy. Mà chủ đề nêu ra nhiều như thế cơ mà!!! Lớp tớ viết văn toàn 1 đến 2 đề khổ vậy mà bọn tớ vẫn cỗ viết nên tớ thực sự khuyên ấy nên làm 1 bài văn viết về mẹ với cả tâm hồn và tấm lòng hiếu thuận của mình (nếu bạn có)

END.

cái bạn nay tớ có bít đề văn đâu mà làm cơ chứ!người làm năn hay như tớ thì 1 bài hok nhằm nhò nhưng tớ chưa bít đề nên đành phải hỏi cả đống thui!:D
 
C

congchualolem_b

Chị nói em nghe vài điều nha, để tả người thân yêu nhất của mình chị nghĩ em nên lấy hình ảnh người cha, với người cha hay với bất kì ai khác em cũng nên tả thật với cha mình, khi ấy em sẽ có cảm xúc nhiều lắm. Nếu em không biết tả em có thể tưởng tượng ra “ba em có khuôn mặt chữ điền, rắn rỏi, rám nắng, đôi mắt ba sâu hút nhưng đen thẳm ẩn chứa tình cảm vô biên,có lần mình hỏi ba sao mắt lạ thế, đen mà sáng lạ kì, ba bảo mắt ba giống bà, đôi mắt luôn nồng nàn yêu thương, đôi mắt hiền, đôi mắt sáng để làm việc nuôi con…”, em có thể tả nhiều hơn thế, nói chung em cần làm thế nào để nổi bật hình ảnh ba của em là người đàn ông rắn rỏi, trụ cột thực sự của gia đình khiến em có thể yêu mến và quý trọng nhất nhà.
Về hình ảnh người mẹ, em cũng như thế, cứ làm cho thật, “tối đó em sốt cao lắm, người nóng ran, em khát ghê lắm, em k nhớ mình mê man bao lâu nữa, đầu óc em quay cuồng, nhiều hình ảnh chập chờn ẩn hiện trong đầu. Em chợt thấy loáng thoáng dáng ai đang ngồi trên giường cạnh em, nâng tay em thật nhẹ, em có cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người khi dòng nước ấm được xoa khắp người em….”, dựa vào các chi tiết và tình tiết thật em có thể viết một bài hoàn chỉnh.
Người lực sĩ thì chính chị cũng chưa được quan sát kĩ, nói chung em cần miêu tả những nét chung ở họ, mặt khác em cũng cần làm nổi bật những nét riêng cá nhân khiến em phải chú ý và không quên được.
Chúc em làm bài tốt
 
Y

yurihoa

sakura ơi chị nghĩ sakura nên lập dàn ý chi tiết bài văn tả một người mà em yêu quý nhất vì đây là đề khái quát nhất nếu ra mấy đề kia thì chỉ cần sữa chữa vài chỗ ( vì em đâu bik ra đề ji` nếu đề nào em cũng xem hết thì em chịu hok nổi đâu)
Và tốt nhất nên để đầu ốc thư giản đừng căn thẳng wa' mà ảnh hưởng đến ý tưởng của mình
 
S

sakura1234

dạ!e bít thế!e cũng lập dàn ý oy` lun!nhưng nếu ra đề khác thì khó sửa lém!thế mới đau chứ!vả lại sang học khì 2 e học sút lém nên phải cố gắng!
 
Y

yurihoa

Chị thấy sữa cũng dễ mà chứ đâu có khó lắm em cố gắng thử sữa một vài đề xem
Hy vọng bài Làm văn của em sẽ đạt điểm cao
 
B

be_pingpong97

Help !

Các bạn ơi! Mình cũng phải làm bài đó ! giúp mình với ! Viết hẳn 1 bài để tham khảo nhé !!!! giúp mình với ! CẢm ơn tr' lun nhé !!!! /:)
 
S

stary

Tôi rất thích viết văn, nhưng tôi lại sợ những bài văn về mẹ. Mẹ tôi chẳng có nét gì đẹp cả. Tại sao tóc mẹ không phải là tóc dài và mượt như dòng suối? Tại sao đôi mắt mẹ không to và đen láy? Tại sao đôi má mẹ không phải là hồng và làn da không phải là trắng muốt? Tôi bế tắc trong bài văn miêu tả về mẹ.

Và cuối cùng, giải pháp mà tôi chọn là lấy đôi mắt cô Tấm, khuôn mặt nàng công chúa ngủ trong rừng và làn da của nàng Bạch Tuyết để tạo nên hình ảnh của mẹ. Tôi tưởng tượng ra một người mẹ còn rất trẻ, xinh đẹp tuyệt trần và hạnh phúc bíêt chừng nào với những suy nghĩ ấy. Bài văn của tôi được điểm cao và dĩ nhiên tôi rất hài lòng.

Những lần sau đó, tôi quyết định viết thật nhiều về mẹ. Tôi đi tìm tất cả những vần thơ, những lời văn đẹp nhất, ngọt ngào và bay bổng nhất để tặng mẹ. Mẹ khen tôi, đôi môi mẹ cười, những sợi tóc bay phảng phất sau khuôn mặt, đôi tay khô ráp xoa lên đầu tôi đầy âu yếm. Nhưng, tôi đã không thể vui trước những lời khen ấy, vì tôi thấy đôi mặt của mẹ không cười. Lần đầu tiên tôi có cảm xúc thật về mẹ. Thì ra những gì tôi viết là giả dối, những gì tôi víêt đã làm mẹ buồn.

Từ giây phút ấy, đôi mắt mẹ lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi ở một mình nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm của mẹ kề bên, đôi môi mẹ thật dịu ngọt, đôi mắt mẹ sáng ngời tình yêu thương. Đó là niềm hy vọng cho ước mơ của tôi, đó là sự chia sẻ thầm lặng và kín đáo những nổi buồn trong lòng tôi.

Quan trọng nhất đôi mắt mẹ luôn mang đến cho tôi những cảm xúc thật, dạy cho tôi sự trung thực khi cầm bút. Đó mới thực sự là điều cần thiết cho bản thân mỗi con người và là một ánh sáng dẫn đường cho tôi và ước mơ bé nhỏ của tôi.
Con đi tìm mẹ cho những bài thơ
Nhưng tìm hòai mà không trọn vần trọn điệu...

Tôi muốn víêt rất nhiều về mẹ, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn sợ khi cầm bút víêt về mẹ, có lẽ vì:
Mẹ của con chỉ có một mà thôi
Thơ về mẹ không thể có hai lời
Lỡ víêt sai rồi
Đôi mắt mẹ buồn không...?
 
S

stary

“…Mẹ em có dáng đi thật thanh mảnh. Đêm đêm giật mình tỉnh dậy, em đều bắt gặp mẹ cặm cụi bên những tấm áo của anh em em, đôi bàn tay xương xương đưa những mũi kim thoăn thoắt. Khuôn mặt mẹ gầy và đã thoáng có những nếp nhăn vì vất cả lo toan cho gia đình. Em thích nhất là những khi được mẹ kể cho nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Lúc đó, đối với em, mẹ giống như một cô tiên hiền từ vậy…”

Nhớ ngày xưa hình như đứa trẻ cấp 1 nào cũng từng phải một bên 1 quyển sách mấy trăm bài văn mẫu, còn một bên là quyển vở tập làm văn đặng ngồi gò bút mà viết ra một bài văn miêu tả mẹ mình. Tớ cũng vậy. Ngày đó mới tí tuổi đầu mà năng khiếu nói dóc của tớ đã phát triển nhanh gớm ghê. Học sinh giỏi văn mà lị. Bài tập làm văn điểm 9 điểm 10 chẳng phải là điều chi to tát. Cũng chẳng nhớ nỗi bài văn miêu tả mẹ ấy của tớ được bao nhiêu điểm. Chỉ biết rằng từ khi ấy đến h cũng đã 8,9 năm, mà trong lòng vẫn ko thôi canh cánh, mún được viết lại bài lằm văn về mẹ ngày hôm ấy, mặc cho điểm số nó ra thế nào thì ra.

Đầu tiên, mẹ tớ ko gầy. Đã qua rồi cái thời các bà mẹ đều mang một dáng người gầy gò xương xương. Mẹ tớ ú ụ như búp bê, búp bê nhựa của ngày xưa ấy chứ ko phải eo thon chân dài như Barbie bây h. Mặc cho mẹ vẫn ko ngừng than thở về cái sự mập lên của mình, mặc cho mỗi bữa mẹ hạn chế chỉ ăn một chén cơm rau cá, và có lần đã làm tớ phát điên lên khi nghe mẹ ngất xỉu trong khi làm việc chỉ vì sợ mập nên nhịn ko ăn sáng(!). Mẹ tớ cũng ko đêm đêm thức khâu áo quần cho anh em tớ, và ko hề có chuyện tối tối trước khi đi ngủ kể chuyện cổ tích cho tớ nghe. Những lo toan mưu sinh kiếm cái ăn cái mặc cho một gia đình 5 người cuốn mẹ tớ đi tách biệt với 3 anh em tớ từ khi còn nhỏ dại. Có khi, vào những ngày các phiên chợ sôi sục lên như khi Tết đến, tớ thức dậy đã ko thấy mẹ đâu rồi đến lúc đi ngủ vẫn chưa thấy mẹ về, trong giấc ngủ mơ màng thình thoảng nghe tiếng lích kích mấy cái vòng tay của mẹ va vào nhau là yên tâm biết mẹ đã về, có khi nhiều ngày liền ko ngửi thấy hơi mẹ. Đối với tớ, những kỷ niệm ngọt ngào giữa mẹ và con trong sách vở thật là vô vị.

Mẹ tớ cũng ko thể như những bà mẹ thời nguyên thuỷ luôn ở cạnh bên để bảo ban con cái mình từng cái một. Biện pháp tốt nhất mẹ có thể dùng được để anh em tớ ko chệch đường là trừng phạt. Tớ vẫn ko bao giờ có thể quên những lần tớ và anh hai úp mặt vào tường kinh hãi liếc nhìn ngọn roi của mẹ. Mẹ hiền dữ ko tách biệt được, đôi lúc tớ vòi gì cũng cho, đôi lúc lại gần mẹ cũng ko dám.

Nói như vậy ko phải là để than thớ, vì tớ biết những thứ mà mẹ mang lại cho anh em chúng tớ còn nhiều hơn rất nhiều so với nhứng thứ mà anh em tớ thấy thiếu thốn ở mẹ.

Nhờ thế mà anh em tớ ko ai hư hỏng, nhờ thế mà anh em tớ lớn lên đủ đầy, ko phải từ tấm bé đã phải xách ấm trà đá lội khắp nơi giữa trời nắng chang chang chỉ mong kiếm được vài đồng bạc, ko phải những giờ ra chơi ngồi thu lu một góc nhìn thèm thuồng những cây kem 200đ trên tay chúng bạn, ko phải…, như mẹ ngày xưa. Nhưng cũng có thể vì thế mà tứ thấy mình tách biệt với mẹ.

Những vất vả của mẹ tớ hiểu, những nhọc nhằn của mẹ tớ rõ hơn ai hết, những nổi khổ tâm của mẹ khi ko thể dành thời gian bên con cái tớ lẽ nào ko cảm thấy được. Có lẽ tớ vốn đã lạnh lùng, ko quen với những cử chỉ yêu thương thân mật.

Cũng độ những ngày này một năm trước, mẹ tớ đưa tớ vào Sài gòn thu xếp chuyện ăn học. Đêm trước ngày mẹ trở về, nằm bên mẹ, đã lâu lắm rồi tớ mới lại được nằm ngủ bên mẹ, mún ôm mẹ thật chặt, mún nói với mẹ rằng con thương mẹ lắm, con sẽ nhớ mẹ nhiều. Nhưng rồi cũng chỉ chạm khẽ vào tay mẹ, lặng nghe hơi thở nhịp nhàng của mẹ, để những giọt nước mắt của mình lăn ra, rồi biến mất.

Rồi khi trở về ăn cái Tết đầu tiên sau một thời gian dài xa nhà, tớ ước ao mình có thể chạy đến ôm chầm lấy mẹ nhảy cẫng, hét lên vui sướng mà nước mắt vòng quanh như lời bạn Út kể lại cái giây phút bước chân vào nhà. Nhưng tớ, có cho vàng cũng ko cách nào làm được như vậy. Vừa bước xuống xe đã thấy bóng mẹ ở cổng cuời hiền từ, nhưng rồi cũng chỉ có thể bối rối mỉm cười và khe khẽ nói: “Con về rồi!” Con tàn nhẫn quá phải ko mẹ?

Chiều nay lại một lần nữa tiễn mẹ về, con lại phải tiếp tục cố gắng xoay sở để trụ lại cái đất có ở hoài cũng vẫn thấy xa lạ này mà ko có mẹ. Đóng sập cánh cửa taxi lại, nhìn mẹ quá tấm gương khép chặt, con chỉ mún đc vào ngồi cùng mẹ, cho băng ghế ngồi đỡ thênh thang. Đến bao giờ con mới có đủ dũng cảm để nói với mẹ con thương mẹ nhiều lắm đây?
 
X

xixibaby

theo mình thì đề tả mẹ trong những đề đó rất khó vì mình sắp phải làm đề đó vào thứ tưcuar tuần này đấy
 
S

sakura1234

mình cũng nghĩ vậy!nhưng có điều cô mình nói là cô chắc sẽ ra bài tả người đang hoạt động đấy!
 
C

cgth

hj tớ cũng sắp làm nè mai làm nè:D hem bjk làm gì het chi bjk khj mac loi~ khi bi om thoi
 
Top Bottom