Văn 6 - Bài viết số 7

P

phamhuy20011801

Mỗi lần theo mẹ ra chợ mua hàng, là em lại có dịp quan sát một cậu bé có hình dạng và hoạt động rất kì lạ. Khiến cho em có một ấn tượng rất sâu sác .Chắc các bạn và các thầy cô cũng thắc mắc, người bạn nhỏ ấy có đặc điểm gì khiền em phải chú ý như vậy. Sau đây, em xin tả lại cho cô và các bạn cùng nghe.

Cậu bé tên là Minh, nhà Minh nghèo lắm. Có lần em nghe các bác trong chợ kể rằng ba má cậu mất sớm, để lại hai chị em Minh non ớt đương đầu với sóng gió cuả cuộc đời. Do nhà nghèo, nên chị Minh phải đi làm thuê làm mướn suốt ngày, còn Minh thì phải đi bán rong trong chợ các đồ linh tinh như bàn chải, lược , đồ móc chìa khoá để nuôi sống bản thân. Tóc cậu rậm rạp, Có lẻ vì nhà nghèo nên cậu không thể đi cắt tóc được. Cậu có khuôn mặt hình chữ điền dính đầy bụi bẩn vì cậu phải lăn lộn khắp nơi để kiếm ăn nhưng ẩn sau lớp bụi bẩn đấy, em tin chắc là một tấm lòng nhân hậu, Cậu có chiếc mũi dọc dừa trông chẳng hợp với khuôn mặt cuả mình tí nào. Ẩn sau đôi môi tái nhợt vì bệnh tật là hàm răng khểnh và trắng ngà.Đã vậy. Ông trời còn nỡ để Minh mang một dị tật khủng khiếp. hai tay cậu bị bại liệt không giống như người bình thường khiến cạu cầm nắm rất khó khăn. Vì vậy mà chị Minh phải quàng sẵn đồ đạc lên người Minh để cậu có thể bán. Cũng chính vì điểm này mà tất cả lũ nhóc trong chợ đều gọi Minh với một cái tên trêu chọc là Minh cùi. Mỗi lần như vậy, Minh vưà khóc vừa giẫn dữ xua các bạn kia ra, nhưng vì bị tật nên chẳng những không xua được mà còn bị té lên té xuống khiến đám nhóc vô luơng tâm kia cười vỡ cả bụng. Em vội vả chạy đến đỡ Minh dậy. Thế là Minh kết thân với em vì em là người bạn duy nhất không trêu chọc Minh. Trong chỉ vài phút tiếp cận. Em đã phát hiện ra rằng: tuy xấu xí. Nhưng cậu vẫn mang trong mình cái hồn nhiên, trong sáng cuả tuổi thơ. Thỉnh thoảng, cậu chạy theo một chú bướm vàng với một bộ dạng rất vui vẻ, yêu đời. Cậu chăm chỉ thật. Từ khi chợ họp đến giờ, cậu vẫn cứ đứng ở trước cưả mời gọi mọi người mua hàng. Câu tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng rất cao. Có lần, một bác đi mua rau ngang qua, thấy cậu bé tội nghiệp. Bác cho cậu năm nghìn và nói : “Ta tặng cho cháu đấy, ta không lấy hàng gì đâu.”. Thế mà Minh không nhận, nằng nặc xin bác phải mua một món gì đó mới thôi. Minh nói với Bác nọ: “đói cho sạch, rách cho thơm bác ạ. Cháu không phải ăn mày.Cháu muốn sống bằng sức lao động của mình” Minh tuy nghèo nhưng rất ham học dù điều kiện gia đình không cho phép. Trong lúc đi bán, lâu lâu, Minh lại lấy cuốn sách cuả chị cậu cho ra đọc. Hỏi thăm mới được biết là tối nào, chị Minh cũng dạy Minh học chữ. Vì bị bại liệt hai tay nên cậu phải dùng hai ngón chân để cầm bút. Tuy vậy chữ cậu lại rất đẹp Thật là tài tình phải không các bạn. Minh còn có biệt tài vẽ chân dung bằng chân rất điêu luyện. Những người khách qua đường thỉnh thoảng lại tò mò muốn xem Minh vẽ, thể là cậu dùng hai ngòn chân nhỏ bé cuả mình kẹp lấy bút rồi ngả người ra sau chuẩn bị tư thế . Như một phép thuật kì diệu, những đường nét nghệ thuật bắt đầu hiện ra. Khi bức tranh đã hoàn thành ai cũng tấm tắc khen đẹp. Nét đẹp ấy không những từ bức chân dung Minh vẽ mà còn là từ lòng quyết tâm, ý chí phấn đấu đi lên cuả Minh đấy. Tuy khó khăn, nhưng Minh không hề nản chí làm em rất nể phục. Cậu làm em nhớ đến hình ảnh thầy Nguyễn Ngọc Kí người đã dùng hai ngón chân tập viết, đã nổi tiếng trong cả nước . Trời đã gần trưa. Mẹ đã mua hàng xong và ra đón em. Vưà lúc ấy ,chị cuả Minh tất tả chạy bộ đến mang cơm cho Minh. Trông thấy em đang nói chuyện với Minh, chị nói: “ Chào em, em là bạn cuả Minh à” .Em tươi cười gật đấu. Chị quay sau đút cơm cho Minh ăn, thấy Minh phải cố gắng lắm mới ăn đươc từng muổng cơm và người chị thương em chốc chốc lại chảy nước mắt làm em rất cảm động. Nghe em kể về Minh, mẹ em sực nhớ về Bác Tư người làm trong một ngôi nhà tình thương của một tổ chức nhân đạo .Mẹ em chạy đến nói với chị cuả Minh. Hai chị em mừng đến phát khóc. Cuối cùng. Chị em Minh đã được đón về một mái ấm tình thường để đườc che chở, đùm bọc và dạy dỗ nên người

Nhìn hoàn cảnh của Minh, một cậu bé mồ côi, tật nguyền. Em cảm thấy mình rất may mắn được sống đầy đủ và êm ấm trong vòng tay thương yêu của cha mẹ và ông bà. Em quyết tâm học thật giỏi để sau này lớn lên trở thành người tài , làm cho đất nước ngày càng giàu mạnh hơn. Em sẻ thành lập nhiều tổ chức từ thiện để góp phần xoa dịu các nỗi đau của những mảnh đời bất hạnh như chị em Minh.

Nguồn HM
 
N

nganpham1711

Chỉ mới nghe cái tên con người này đã thấy nó khác lạ. Thà rằng cứ gọi là Kềnh hay Càng thì dễ lọt tai, nhưng đằng này, anh ta lại tên là Quyềnh, Chu Văn Quyềnh. Đọc cái tên này, chắc chắn các bạn phải uốn éo, phải vặn mồm đúng không nào? Cái tên lạ chỉ một phần thôi, chứ còn ngoại hình, hành động của anh ta mới lạ tới mười phần. Nếu bạn chỉ gặp anh ta một lần thôi, chắc chắn bạn sẽ còn nhớ mãi.
Quyềnh sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Giếng Chùa, một vùng quê nghèo. Quyềnh có thân hình cao lớn, thô đậm, đầy chất bụi đời. Bộ quần áo Quyềnh mặc đã bạc phếch. Ống quần, ngực áo, bên sườn, đằng trước, đằng sau, chi chít chằng chịt những túi là túi. Nghe nói đây là bộ Quyềnh giữ làm kỉ niệm thời gian Quyềnh đi đào vàng ở tận đâu Hòa Bình hay Lào Cai, Yên Bái gì đó. Bộ quần áo lúc nào cũng nhàu nát, lại ít được giặt bằng xà phòng mà chủ yếu bằng nước ao, nước giếng nền màu cứ xám xịt lại. Cái màu này dường như phù hợp với màu da ngăm ngăm của Quyềnh nên Quyềnh có vẻ thích thú lắm. Quyềnh tính hay la cà, bạ đâu ngồi đấy, vì thế bộ quần áo đã loang lỗ nay lại càng loang lỗ thêm. Ấy thế mà, ít khi Quyềnh rời nó.
Quyềnh dương dương tự đắc vì cả cái làng Giếng Chùa này chẳng có đứa nào có bộ quần áo giống mình. Để tôn thêm cái vẻ từng trải ở cái tuổi ba mươi của mình, Quyềnh đội mũ cũng khác kiểu. Trời nắng hay mưa, sáng hay tối, lúc nào Quyềnh cũng xùm xụp cái mũi cối to đùng, nặng trịch trên đầu. Mà Quyềnh có đội ngay ngắn đâu, nó cứ lệch hẳn về một bên lại sụp xuống tận nửa mặt, nhìn thấy đã ngứa mắt. Dân Giếng Chùa đồn rằng đầu Quyềnh đã rụng hết tóc khi Quyềnh đi đào vàng nên về làng, cái đầu trọc lốc nên anh ta chẳng muốn mọi người biết điều đó. Lời bàn tán ấy đúng sai thế nào, chỉ có Quyềnh mới biết.
Nhìn Quyềnh, dân Giếng Chùa thấy cái gì cũng nhâng nháo. Nhâng nháo từ kiểu ăn mặc, nhâng nháo trong cách đội mũ, đến nhâng nháo trên cả khuôn mặt. Đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu như hai miếng tiết. Hai tháiđược. Cái trán dô hẳn ra, lồi lên, lúc nào cũng lấm tấm mồ hôi và nhờn nhờn như vừa bị ai quệt mỡ. Tất cả những cái đó hợp lại trên khuôn mặt đã khiến cho Quyềnh lúc nào cũng như đang bực tức điều gì, dù rằng lúc đó Quyềnh chẳng gây chuyện với ai. Dân Giếng Chùa ai cũng ngại gặp Quyềnh.
Cái thân hình xăm trổ đầy người của Quyềnh mới càng ngang ngược hơn. Trên mình Quyềnh đầy những hình thù quái dị. Đây là cái đầu hổ, kia là hình rồng phượng, tất cả cứ như chằng chịt trên ngực, chẳng theo một trật tự nào cả. Những hình này đâu chỉ có trên ngực mà suốt dọc hai cánh tay, chỗ nào cũng thấy loang lổ. Nhiều người đoán rằng những hình này chắc Quyềnh được các chiến hữu đào vàng vụng tay xăm cho.
 
Top Bottom