Đây nhá!
Người ta có câu:
''Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt,đắng cay muôn phần"'
Người nông dân đã làm ra cho chúng ta hạt lúa củ khoai,lại cho chúng ta tấm gương sáng về con người lao động.Em đã gặp mot bác nông dân như thế,trong một buổi trưa hè,ngay tại chính mảnh đất quê hương.
Chiều hè hôm ấy,một chiều hè oi ả tháng sáu,em được về thăm quê với gia đình.Là một học sinh thành phố,lần đầu được về lại quê hương,nên thật sự,với em,đó là cả một điều lạ lẫm.Từ xa xa,đã thấy đồng lúa chín vàng ươm,cả một biển lúa rì rào như hát.Ôi thích quá!Em hít căng lồng ngực một hơi thật dài,cho thoả thích hương đồng gió nội! Ôi mới thích làm sao! Mới đã làm sao!Này,kia là con trâu mộng to tướng mà em chỉ mới được nghe qua những câu chuyện,những hình ảnh trên tivi và những tấm ảnh ít ỏi qua sách báo!Kia nữa,đàn bò thung thăng gặp cỏ trên triền đê!Tất cả đều quá đỗi thanh bình và tuyệt diệu!Đằng sau nhũng con vật ấy,hiện lên hình ảnh một bác nông dân thật bình dị!
Bộ đồ bác mặc nhuộm màu nâu,chân chất như chính màu đất quê hương.Gương mặt bác đẫm mồ hôi nhưng đoi mắt sáng vẫn ánh lên cái nhìn vui vè!Có lẽ đó là niềm vui lao động chân chính,nâng niu,chân trọng từng cây lúa,giống khoai!Khuôn mặt đẫm màu gió sương,nỗi trăn trở và vẻ vất vả sau bao năm gắn bó với ruộng đồng.Dáng bác to lớn,vạm vỡ.Quả thật nhìn bác đi cày,em có cảm tưởng mình đang gặp một nguời dũng sĩ!bàn tay khoe mạnh của bác túm lấy cái cày,tay kia đè nhẹ để kiểm tra cái ách ôm lấy cổ trâu.Lát sau,bác giơ cây roi,vút cao,quất vào con trâu giục bước. từng đường,từng đường cày thẳng tắp lần lượt hiện ra,ngay ngắn và gọn gàng trên mặt ruộng.Thi thoảng,vài tiếng:''Họ ! họ'' vút lên ,chú trâu to lớn vậy mà vụt trở thành một con mèo con ngoan ngoãn,răm rắp nghe theo lời chủ.Từng giọt,từng giọt mồ hôi cứ thế buông rơi..Thời gian đã trôi quá khá lâu,nhưng vẫn chư thấy bác lộ chút gì mệt mỏi.Không,không,đây không phải chỉ là công việc đi cày bình thường ,mà còn là một cuộc chinh phục thiên nhiên ngoạn mục! Thật đẹp biết bao,hình ảnh người nông dân chân chất,mộng mạc! Đáng tự hào thay,con người này,con người của quê hương,tổ quốc! Mãi sau,mới thấy bác từ từ khoan thai ra lệnh cho con trâu dừng lại,nghỉ chân tại một gốc cây ven ruộng.Bộ quần áo bác giờ đây đã lấm lem bùn đất,nhưng ánh mắt thì lấp lánh niềm vui!Có lẽ,đó là niềm vui lao động-một niềm vui chính đáng và đáng tự hào!
Sau này hỏi ra mới biết,hoá ra bác nông dân đó chính là hàng xóm nhà bà em.Bác tên Bình,rẩt chăm chỉ,chịu khó,tốt bụng!Nghe mọi người kể lại,ngay từ hồi con trẻ,bác đã rất năng nổ trong các hoạt động của hợp tác xã,là tấm gương hiếm có của vùng.Nay,tuổi đã ngoại tứ tuần,nhưng bác vẫn rất hăng hái.Đợt thi đua nào cũng thế,bác luôn dẫn đầu về việc học tập phương pháp chăn nuôi và hướng dẫn các hộ lân cận sản xuất.Vì thế,mà ai ai trong thôn cũng yêu quý bác.
Chỉ qua hình ảnh một bác nông dân một nắng hai sương mà em đã ngộ ra được nhiều điều. Bác Bình quả thật là một tấm gương đáng quý,đáng để học tập và làm theo!Từ nay em cũng sẽ cố gắng học tập thật tốt,ngoan ngoãn,lễ phép với ông bà,cha mẹ,thầy cô giáo.Bởi vì,đơn giản,mỗi khi bưng bát cơm,là câu nói này như lại được gơi ra:"Ai ơi bưng bát cơm đầy/Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần'',để thấy mỗi hạt cơm như thấm đẫm mồ hôi và công sức bao người,để thấy mình xứng đáng hơn với việc người khác đã làm cho mình,để nói lên rằng:''không có việc gì là không thể''