[Văn 5]tả lại thầy cô dậy mà e có những kỉ niệm sâu sắc nhất

K

kool_boy_98

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay em còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.
Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.

Nguồn: Net
________________
chúc bạn học tốt!
 
N

nicolat12

có 2 cô cùng tên nhưng cách tả hơi khác:
cô 1
:):):) Vào những giờ ra chơi, em thường gặp người mà đã dạy vỡ lòng cho em. Đó là cô giáo dạy em hồi học lớp một.
Cô tên là Tuyết. Năm nay cô khoảng bốn chục tuổi. Cô ấy cao chừng một mét sáu mươi tám. Cô có một nước da trắng hồng. Người cô ốm, thon. Cô ăn mặc rất giản dị. Cô thường mặc những bộ áo dài màu cam nâu. Tóc của cô dài, mượt mà. Cô luôn luôn để tóc xõa. Mắt cô đen long lanh, dưới một hàng lông mày đen đen. Cô có hai hàng răng trắng muốt, đều tăm tắp như những hàng bắp.
Tính tình của cô hiền lành. Cô chưa bao giờ cáu gắt với ai. Ai học giỏi thì cô sẽ thưởng. Còn bạn nào kém thì cô nhẹ nhàng khuyên bảo bạn ấy phải cần cù, chăm học mới có thành tích tốt. Vào những giờ ra chơi, đáng lẽ cô phải xuống phòng giáo viên để nghỉ ngơi những cô vẫn ở lại lớp để kèm các bạn học yếu và chấm điểm cho chúng em. Còn giờ tan học, cô ở lại trong trường để chuẩn bị giáo án và dụng cụ học tập cho ngày mai. Cô như một cô tiên giáng trần vậy. Cô rất được các đồng nghiệp mến thương.
Em rất quý cô vì cô đã vỡ lòng dạy em. Nhờ cô mà em mới có ngày hôm nay. Sang năm là em qua cấp hai, những em sẽ không bao giờ quên công ơn lớn lao của cô.
 
N

nicolat12

cô 2 nè:
/:)Vào những giờ ra chơi, em thường gặp cô giáo cũ dạy em ở lớp bốn. Cô là người em yêu quí nhất. Cô ấy tên là Tuyết.
Năm nay cô Tuyết gần bốn mươi lăm tuổi. dáng cô hơi mập. cao khoảng một mét sáu mươi ba. Hằng ngày đến lớp, cô luôn luôn mặc những bộ áo dài với màu sắc nhã nhặn. cách đi đứng của cô rất chững chạc. Cô có khuôn mặt hình trái xoan. Da của cô hơi ngăm. Cô có mái tóc đen, óng ả và mượt là thường. cô thường búi tóc sau gáy với cái cột tóc màu xanh. Cô có đôi mắt đen lay láy. Từ đôi mắt ấy hiện ra những tia nắng rực rỡ. từ cách nói năng của cô, em biết cô là một người rất chững chạc, rất yêu thương học trò của mình. Đối với em, cô như một cô tiên giáng trần.
Cô Tuyết giảng bài rất nhiệt tình và dễ hiểu. cô luôn luôn tới lớp sớm và ra về trễ. Giờ ra chơi, cô không xuống phòng giáo viên nghỉ mà ở trên lớp để chấm điểm cho chúng em. Cô còn ở trên lớp để kèm cặp các bạn học sinh yếu như bạn: Cửu Phước, Thu Trang, Ngọc Phụng, Chí Hào,… Giờ tan học, cô không về ngay mà ở trên lớp để soạn giáo án và đồ dùng dạy học cho ngày mai. Cô rất niềm nở với phụ huynh khi họ cần cô giúp đỡ. Các thầy cô khác trong trường cũng rất quý cô vì cô rất nhân hậu. em thật may mắn khi được học cô. Cô Tuyết đúng là một giáo viên giỏi.
Dù bây giờ em không còn được học cô nữa nhưng em sẽ không quên công ơn của cô. Em hứa sẽ chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô.
 
N

nicolat12

thêm thầy nha
Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai ?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có s ự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
- Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
- Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…
- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?
Em bật khóc:
- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời
 
Top Bottom