[Văn 5] Cảm xúc khi phải xa mái trường

L

linh0205

Last edited by a moderator:
H

hongminh2003

Tuy mình còn một năm học nữa mới phải xa mái trường tiểu học nhưng có thể víêt trước đc ko ?
Trường Tiểu học Thành Công A thân yêu!:)
1 năm nữa thôi tớ phải chào cậu rồi, tiểu học là mái nhà đầu tiên đưa tớ tới cánh cổng tri thức. Với bao kỉ niệm buồn vui mà cậu từng chứng kiến rất nhiều lần cùng với tớ, làm sao để tớ quên cậu đc đây? Hồi còn học lớp một tớ vẫn còn ngỡ ngàng khi vào lớp . Rồi đến nay tớ đã chuẩn bị lên lớp 5. Nhìn lại tớ bây giờ đã trở thành một học sinh khá ưu tú ở trường, lớp, là cũng do bao nhiêu cố gắng của thầy cô giáo đã làm hết sức mình để giáo dục tớ nên người và tớ cũng có thể đã tiến bộ từng ngày.:DBây giờ tớ còn 1 năm nữa học dưới mái trường Tiểu học Thành Công A nên cảm xúc tớ chưa dâng trào cho lắm. Thôi tớ phải tắm rửa để chuản bị đi học thêm đây! Ngày 19/7/2013 gặp lại nhé, lúc đấy tớ đi học hè maf!!;) TH Thành Công A nhớ nhé tớ chưa ra trường đâu! Cho tớ gửi lời hỏi thăm lớp tớ và bác trống nhé! Bye bye tạm nhé!:-SS:-SS Chưa hẳn đâu!:(:eek:See you later!
 
D

dominhphuc

Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.
Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm.”Ước gì mình cũng là con trai nhỉ ?’’
Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.
‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’


Tham khảo thêm tại đây: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=214144
 
N

nagato1102

5 năm vừa qua là khoảng thời gian mà chúng em được sống dưới mái nhà Nguyễn Huệ, nhận được sự yêu thương, đùm bọc của cha mẹ là thầy cô. Ngay từ khi còn là một cô cậu học trò nhỏ bỡ ngỡ bước chân vào trường, chúng em đã cảm nhận được sự che chở của cô thầy và giờ đây, khi sắp phải xa mái trường dấu yêu này cảm giác đó vẫn không hề thay đổi.
Ngày khai giảng của bốn năm về trước, chúng em đã lo lắng và hồi hộp biết bao. Xung quanh chúng em có bao nhiêu điều mới lạ khiến chúng em trở nên rụt rè, khép nép như những chú sẻ nhỏ phải rời xa tổ để đến với một môi trường khác xa lạ. Và rồi chính thầy cô đã truyền cho chúng em hơi ấm và sức mạnh. Chúng em đã phần nào tự tin trên mỗi bước chân mình.

Thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của chúng em, người đã dìu dắt chúng em bao tháng ngày qua, người răn dạy, thương yêu chúng em hết mực đồng thời là người truyền cho chúng em sự tự tin, trao tặng hành trang để chúng em vững bước vào đời. Công ơn thầy cô không thể dùng từ nào diễn tả cho hết được, chúng em chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn thầy cô.

Thời gian thấm thoát trôi qua! Những kỉ niệm vẫn còn đó, những cảm xúc bồi hồi xúc động vẫn vẹn nguyên vậy mà giờ đây chúng em đã phải sắp xa thầy cô. Phải rời xa mái nhà ấm cúng này chúng em vô cùng nuối tiếc. Có thể chúng em sẽ gặp trở ngại, sẽ vấp ngã trên đường đời nhưng chúng em tin rằng thầy cô luôn đứng đó, trong sân trường dõi theo từng bước chân, tiếp cho chúng em niềm tin và sức mạnh. Cho dù có đi hết chặng đường dài của cuộc đời chúng em vẫn chưa đáp ứng hết những điều thầy cô mong mỏi nhưng chúng em biết chắc rằng dù ở nơi đâu, làm bất cứ việc gì thì ngôi trường này mãi là tổ ấm luôn dang rộng đôi tay chào đón chúng em trở về.
 
C

chibao123hcm

" Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay tường mái rêu mờ
Bên hiên hằng giờ tìm những bạn xưa "
Cứ nghe đến bài hát đó là em bỗng nghĩ tới mái trường, thầy cô, bạn bè trường Tô Vĩnh Diện. Sau một thời gian thi dài, chúng em được cô cho nghỉ giải lao, nên sau khi thi xong thì cô chỉ cho em chơi thôi, không phải học gì cả. Nhìn ra sân trường, cây phượng nở ra màu đỏ tuởi. Như muốn nói rằng : " Sắp hết năm học rồi ! ". Trong lúc này, chúng em xin số điện thoại của nhau, hỏi học trường gì. Vào giờ ra chơi, hình như em chỉ thấy không có ai chơi trò gì cả, những cái ghế đá chật đầy người. Ngày nào chúng em chẳng chơi rượt đuổi, đá banh,... Nhưng mà bây giờ, em thấy rằng thời gian thật quý giá. Thế rồi ngày đó cũng đến, đây là buổi phát phần thưởng HSG khối 5 và đó cũng là ngày cuối cùng em học ở trường này, lòng em buồn xao xuyến. Kể từ giờ phút này, em sẽ chia tay mái trường Tô Vĩnh Diện, chia tay bạn bè của em, thầy cô. Em mong rằng sẽ được thăm lại và gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom