Hì...hì..! Mình củng đồng ý với ý kiến của bạn cpanda...n0_1. Nhưng mình có thêm 1 số ý bổ sung nha :
+ Ngay từ khi bước chân vào làm dâu nhà TL Pá Tra thì ''đêm nào Mị củng khóc...'' cho đến khi tình huống là Mị phải bỏ trốn khỏi nhà TL mang trên tay 1 nắm lá ngón độc mà chạy vế lạy bố + muốn tự vẩn,nhưng nếu tự vẩn rùi thì ai sẽ trả nợ cho nhà Mị ? bố + em của Mị sẽ như thế nào ...? => ko đành chết. => Mị khao khát được sống....
+ Khi ở nhà TL thì số phận khá éo le với Mị. Đêm tình mùa xuân,ai củng đc đi chơi cả.. nhưng Mị thì bị bắt phải ở nhà làm việc nhà mãi...Mình chỉ tóm gọn 1 câu : '' Số phận của Mị ko bằng con trâu,con ngựa'' => Đây củng chính là nguyên nhân làm bừng lên ý thức về bản thân của chính Mị=> phải đấu tranh...
+A Phủ do đánh A Sử nên bị trói đứng 3 ngày đêm + ko cho ăn uống gì cả...=> tuy có sức khoẻ phi thường nhưng cuối cùng A Phủ củng ''giọt nước mắt chảy trên 2 gò má đen bóng...'' => chịu khuất phục (có thể là cái chết ).Ngay lúc ấy, Mị - lấy dao cắt trói cho A Phủ và đây (theo mình hiểu) là giây phúc gây cấn nhất của truyện. Dường như Mị đã có 1 điều gì đó sai khiến Mị cởi trói cho A Phủ và Mị chẳng sợ điều gì cả ...Nhưng khi cởi trói cho A Phủ xong thì Mị lại ''quay về'' với thực tại, với nổi SỢ cho chính bản thân mình (có thể là 99% là Mị sẽ phải chết thay cho A Phủ)....
Theo mình thì có thể hiểu là do bị ép buộc vể mọi mặt (tinh thần, thể xác, nhân phẩm,...) do người nhà của TL gây ra cho Mị nên ''cái gì củng có giới hạn của nó'' => Mị ko nhịn nửa mà lần này là hành động và cái hay ở đây là Mị ko còn sợ nữa=> lý trí + ý thức của Mị đã vượt lên chính bản thân mình => hành động....