Chuyện người con gái Nam Xương
Bị con xì đểu lên giường với zai
Sống hiền chẳng biết kêu ai
Chồng nàng được cái đẹp zai nhưng đần
Nước xa không cứu lửa gần
Mẹ chồng bảo lãnh, chồng đần vẫn nghi
Bởi vì từ lúc chàng đi
Đêm nằm lạnh lẽo làm gì cho vui
Lại thêm con nhỏ tính cùi
Tối ngày kêu bố, chả vui tẹo nào
Nàng ngồi nghĩ phải làm sao
Soi đèn tạo cái bóng cao giống chồng
Cho qua những tháng mùa đông
Thằng con đã lớn tồng ngồng vẫn ngu
Sống đời chỉ biết đánh đu
Tự nhiên mách bố là bu có bồ
Lão bố nghe thế phát rồ
Nhảy vào sỉ vả đội mồ nàng lên
Phận gái đâu dám kêu rên
Nhảy sông tự vẫn mong lên thiên đình
Chồng nàng ở lại một mình
Thương vợ chết thảm, niệm tình nên thôi
Từ ngày thằng nhỏ mồ côi
Một đêm trời tối mới lồi việc ra
Chỉ ngay cái bóng tường nhà
“Thằng zai lại đến! Này ba! Nó kìa”
Trương Sinh nước mắt đầm đìa
Vì nghe chém gió xa lìa Vũ Nương
Nhưng giờ chỉ biết xót thương
Khấn cho một vái, thắp hương rồi chuồn.
-----------------------------------------
Cùng làng có thím Phan Lang
Chính dân chài lưới nên hàng rất to
Ngày ngồi đan lưới co ro
Đêm đêm lại xuống phá đò đi câu
Một hôm sông mới đổi màu
Đang từ đen kịt, đục ngầu mới điêu
Phan Lang tưởng có cá nhiều
Quăng 3 tấm lưới làm liều may ra
Nhưng mà cái tổ sư cha
Được con rùa nhỏ với 3 con mè
Bonus thêm đống vàng khè
Vướng vào cái lưới bét nhè thật kinh
Nhưng mà chuyện bất thình lình
Phan Lang anh lại thương tình rùa con
Bé tẹo nên thịt chả ngon
Vứt mịa xuống nước anh còn đi câu
…
Sau này nước ngập sông sâu
Phan Lang chết đuối ở đầu dòng sông
Trôi về cuối khúc Chín Rồng
Mắc cạn ở dưới cánh đồng “Thủy Cung”
Tạo ra cảnh tượng hãi hùng
Nhưng người chốn đó ung dung lạ đời
“Tên này phúc phận dân chơi
Hồi trẻ hắn đã giúp đời cứu ta
Thế nên vận hạn xảy ra
Dang tay cứu giúp cũng là đúng thôi”
Thế là thuốc chuột cứ bôi
Cám lợn nguyên cả một nồi úp lên
Phan Lang vội vã kêu rên
“Số mình chưa chết, mình hên vãi lưng”
“Ở đây không được làm ồn”
Cung nữ lúc đó ôn tồn nhắc ngay
Phan Lang nửa tỉnh nửa say
“Vũ Nương – con vẹo, là mày đúng ko??
Mày đi để lại thằng chồng
Đêm nào nó cũng đòi thông tau nè”
Vũ Nương nghe thế khóc nhè
“Thủy cung tau có nghỉ hè đâu bây
Từ ngày tự tử xuống đây
Linh Phi thím ấy cù nhầy lắm cơ
Đêm nào cũng chỉ làm thơ
Muốn xin về phép toàn “chờ năm sau”
Giờ tau chẳng thể về đâu
********* hạnh phúc với nhau được rồi
Còn tau thân gái đơn côi
Bây giờ chỉ thích ngắm xôi ăn gà
Hôm nào trời đẹp bão qua
Bảo chàng tau sẽ ghé nhà dọa chơi”
…
Trương Sinh nghe chuyện rụng rời
Lập đàn cúng lễ để mời nàng lên
Lạnh lùng nàng ngóc đầu lên
Âm thầm xuất hiện kế bên chồng nàng
Trương Sinh thấy sợ vãi hàng
Đốt hương khấn vãi mong nàng tha cho
Vũ Nương cười khẩy “khỏi lo
****** đứng đấy chị cho cục vàng”
Và rồi nàng bước nhẹ nhàng
Đi vào làn khói giữa hàng cỏ lau...
Thế rồi từ đó về sau
Lang – Sinh 2 đứa thông nhau suốt đời