{ Văn 10 }phép điệp và phép đối

T

tomcangxanh

hic tình cảnh lẻ loi thì còn xoay đc chứ bạn cho cái "truyện kiều " vào thfi chả ai dám làm mất. Phải ghi rõ là đoạn trích nào chứ bạn, chứ ko thì chắc phải nhờ bác Du làm thui^^
 
H

hienzu

thui ko cần nữa đâu:)
nhưng mọi ng ai có lòng hảo tâm+ dư thời gian thì làm cho vui
vì hôm nay mih cũng thi xong học kì văn zui:)
 
T

tomcangxanh

"Dạo hiên vắng...mách tin"
Khi chỉ còn 1 mình, nàng phải tự đối diện vs chính mình, chìm đắm trong nỗi cô đơn, lẻ loi, bưóc đi lạng lẽ từng bước năng nề, mệt mỏi giữa hiên nhà thanh vắng vs tâm trạng khắc khoải, chờ mong nhưung ko sao vơi đc nỗi nhớ ng` chồng ở phưưong xa. Lúc nào nàg cũng thấy cô đơn, lẻ loi, giữa ban ngày, ban đêm, bên hiên vắng, trong phòng lạnh lẽo thê lương. Nàng rủ rèm xuống rồi lại kéo rèm lên rất nhêìu lần trong tâm trạng sốt ruột để chờ đợi 1 tin tốt lành từ con chim thước nhưng tất cả chẳng mách tin, bạt vô âm tín. Nàng chờ đợi trong vô vọng, nỗi đau càng như bị chà xát nhiều lần.
"Trong rèm...mà thôi"
Trong đêm khuya thanh váng, nàng chỉ có 1 ng` bạn duy nhất là ngọn đèn. Đèn tả không gian mênh mông, nổi lên nỗi cô đơn lẻ loi của con ng`. Đây là 1 biện pháp phổ biến trong thu\ơ xưa nhưng ở đây nó nặng trĩu nỗi buồn vì ngưưoì chinh phụ đã tráhc con chim thước chẳng chịu mách tin tốt lành nên tìm đến đèn, lúc đầu nói ra mong tìm đc ng` chia se, nhưng chỉ có đèn biết thì cũng bằng không. Cuối cùng, nàng thở than, vì đèn vs mình cũng cùng nỗi cô đơn, cùng cảnh ngộ đáng thương.
.........
"Khắc giờ...biển xa"
Trong nguyên tác là "sầu tự hải
Khắc như niên"

Người dịch đã bán sát vào nguyên tác song đầy sngs tạo. Nếu trong nguyên tác, "sầu tự hải" đc dẫn trc thfi bản dịch lại đưa xuống câu bát. 2 câu 6/8 thể hiện nỗi triền miên vô tận. 2 từ láy đc sử dụng 1 cách đắc địa cho ta thấy nỗi buồn đau trĩu nặng theo thời gian và bao trùm lên mọi không gian.
Cả tác giả và dịch gỉ đều có 1 sự cảm-hiểu sâu sắc vs tâm trạng của ng` chinh phụ, vì có nỗi buồn nào hơn khi ng` chồng ra trận mà kohẹn ngày tái ngộ mà biết đâu lại rơi vào cảnh:
"Hồn tử sĩ gió ù ù thôi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi
Chinh phu tử sĩ mấy ng`
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn"
"Hương.....chùng"

nàng gượng đốt hương để tìm sự thnah thản, tìm cảm giác ấm cunggs, sum họp gia đinh, vượt ra khỏi nỗi nhơ thưong nhưung ko sao thoát đc. Đã vậy, tâm hồn nàng lại còn miên man theo khói hưong trầm.Kể từ khi vắng chồng, nàng biếng soi gương, biếng trang điểm, nàng "gượng soi" vì có soi cũng chỉ thấy gương mặt thẫn thờ của mình, thfi làm sao tránh khỏi"lệ lại châu chan"
Nàng tìm đến "sắt cầm", "phím loan" để diễn tả cây đàn hoà điệu, vợ chồng hạnh phúc bên nhau, "dây uyên" , "phím loan" thể hiện nỗi cô đơn trong đêm thanh vắng. Điều đáng nói là nàng luôn chỉ "gượng gảy" vì nó ko hợp vs tình cảnh cua rnàng lúc này, hơn nữa nàng sợ dây đàn "chùng", "đứt" vì quan niệm của ng` xưa "đàn đứt ngang dây" là điềm gở, điều ko hay trong t/c vợ chồng. Nàng đành ngẩn ngơ, tuyệt vọng trở về vs chính lòng mình...
Đây chỉ là bài phân tích một số câu có điệp và đối, bạn tự chỉ ra rồi đọc xem thế nào nhé^^
 
T

tomcangxanh

"Dạo hiên vắng...mách tin"
Khi chỉ còn 1 mình, nàng phải tự đối diện vs chính mình, chìm đắm trong nỗi cô đơn, lẻ loi, bưóc đi lạng lẽ từng bước năng nề, mệt mỏi giữa hiên nhà thanh vắng vs tâm trạng khắc khoải, chờ mong nhưung ko sao vơi đc nỗi nhớ ng` chồng ở phưưong xa. Lúc nào nàg cũng thấy cô đơn, lẻ loi, giữa ban ngày, ban đêm, bên hiên vắng, trong phòng lạnh lẽo thê lương. Nàng rủ rèm xuống rồi lại kéo rèm lên rất nhêìu lần trong tâm trạng sốt ruột để chờ đợi 1 tin tốt lành từ con chim thước nhưng tất cả chẳng mách tin, bặt vô âm tín. Nàng chờ đợi trong vô vọng, nỗi đau càng như bị chà xát nhiều lần.
"Trong rèm...mà thôi"
Trong đêm khuya thanh váng, nàng chỉ có 1 ng` bạn duy nhất là ngọn đèn. Đèn tả không gian mênh mông, nổi lên nỗi cô đơn lẻ loi của con ng`. Đây là 1 biện pháp phổ biến trong thơ xưa nhưng ở đây nó nặng trĩu nỗi buồn vì ngưoì chinh phụ đã trách con chim thước chẳng chịu mách tin tốt lành nên tìm đến đèn, lúc đầu nói ra mong tìm đc ng` chia se, nhưng chỉ có đèn biết thì cũng bằng không. Cuối cùng, nàng thở than, vì đèn vs mình cũng cùng nỗi cô đơn, cùng cảnh ngộ đáng thương.
.........
"Khắc giờ...biển xa"
Trong nguyên tác là "sầu tự hải
Khắc như niên"

Người dịch đã bán sát vào nguyên tác song đầy sngs tạo. Nếu trong nguyên tác, "sầu tự hải" đc dẫn trc thfi bản dịch lại đưa xuống câu bát. 2 câu 6/8 thể hiện nỗi triền miên vô tận. 2 từ láy đc sử dụng 1 cách đắc địa cho ta thấy nỗi buồn đau trĩu nặng theo thời gian và bao trùm lên mọi không gian.
Cả tác giả và dịch gỉ đều có 1 sự cảm-hiểu sâu sắc vs tâm trạng của ng` chinh phụ, vì có nỗi buồn nào hơn khi ng` chồng ra trận mà kohẹn ngày tái ngộ mà biết đâu lại rơi vào cảnh:
"Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi
Chinh phu tử sĩ mấy ng`
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn"
"Hương.....chùng"

nàng gượng đốt hương để tìm sự thanh thản, tìm cảm giác ấm cúng, sum họp gia đinh, vượt ra khỏi nỗi nhơ thưong nhưung ko sao thoát đc. Đã vậy, tâm hồn nàng lại còn miên man theo khói hưong trầm.Kể từ khi vắng chồng, nàng biếng soi gương, biếng trang điểm, nàng "gượng soi" vì có soi cũng chỉ thấy gương mặt thẫn thờ của mình, thfi làm sao tránh khỏi"lệ lại châu chan"
Nàng tìm đến "sắt cầm", "phím loan" để diễn tả cây đàn hoà điệu, vợ chồng hạnh phúc bên nhau, "dây uyên" , "phím loan" thể hiện nỗi cô đơn trong đêm thanh vắng. Điều đáng nói là nàng luôn chỉ "gượng gảy" vì nó ko hợp vs tình cảnh cua rnàng lúc này, hơn nữa nàng sợ dây đàn "chùng", "đứt" vì quan niệm của ng` xưa "đàn đứt ngang dây" là điềm gở, điều ko hay trong t/c vợ chồng. Nàng đành ngẩn ngơ, tuyệt vọng trở về vs chính lòng mình...
Đây chỉ là bài phân tích một số câu có điệp và đối, bạn tự chỉ ra rồi đọc xem thế nào nhé^^
 
Top Bottom