[VĂN 10] Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm với người thân.

Q

quinhmei

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đây là bài viết của mình. Từ trước đến giờ, trong box Văn mình toàn đưa ra nhận xét cho bài văn người khác, đây là lần đầu tiên mình post bài làm lên hocmai đấy. Các bạn cho nhận xét nhé, cám ơn nhiều.

BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2 - LỚP 10: Tự sự.
Đề bài: Kể lại kỷ niệm của em với người thân, bạn bè, thầy cô...
Yêu cầu: Có xen thêm các yếu tố miêu tả, biểu cảm.

Bài làm:

Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, thoắt thu sang, những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới: Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần, nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may, tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí, khiến tôi không khỏi bồi hồi.

Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính yêu. Thủa nhỏ, tôi hường hay tưởng tượng ông như một cây đại thụ: Cái dáng ông cao lớn, bàn tay to bè, làn da ngăm đen, sần sùi thô ráp, những nếp nhăn xô lại với nhau thành những kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ vì gió sương cuộc đời. Ông tôi đặc biệt yêu thích cây, quanh nhà có một khu vườn mênh mông, gần như gom hết đủ thứ cây cỏ trên đời này: Từ cây cảnh đến cây ăn quả. Hồi bé, tôi chỉ thích về quê nội chơi, ăn no nên quả thơm trái ngọt, hay lừa lừ lúc ông không để ý mà vặt trộm bông hóa hiếm hoi của cây hoa cảnh, làm ông tiếc ngẩn ngơ.

Ông có thói quen ra vườn và nghe cây. Ông cứ đứng đó, giữa vườn cây, nhắm mắt, nghe cái âm thành xào xạc, ngửi mùi đất hăng nồng, mùi nhựa cây chan chát. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn caay, ông dạy tôi cách lắng nghe: Tiếng chim hót, tiếng ve, tiếng dế, tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Không chỉ nghe, tôi còn cảm nhận nhiều hơn nữa từ thiên nhiên: Cái mát lành của gió mơn man, cái ran rát của nắng hè trên da, mùi đất, mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã… Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”.

Người già thường luôn có linh cảm về những giây phút cuối cùng của đời người. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc lá vàng bay bay, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. “Bởi một chiếc là bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn co lá xanh, lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi non cho đời, rồi lại trở thành lá vàng. Con người cũng thế, hãy sống hết mình khi cháu hãy còn xanh, cháu nhé!” Thưở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu triết lỹ gì sâu xa, chỉ thấy đôi mắt ông buồn buồn, cảnh vật dường như cũng ảo não theo. Những chiếc lá không còn cháy lên sắc vàng mật ngọt, chỉ còn một màu héo úa lặng lẽ bay.

Tôi rời xa ông, thoe bố mẹ ra thành phố. Chuyện học hành, thi cử cuốn tôi đi, khiến cho những phút “cảm nhận sự sống” kia dường như xa lắm. Mọi thứ sang trọng, tiện nghi của cuộc sống thay thế cho cái dân dã, yên bình của thôn quê. Tôi quên ông như quên đi vườn cây, quên đi lá vàng…. Chiều chiều, khi những cánh chim bay về tổ ấm, những áng mây tìm chỗ trú ngụ bình yên nơi cuối trời, ông lặng lẽ thổi cơm. Lùa trệu trạo vào cái rau, con cá cho qua bữa, ông hay thẫn thờ nhìn ảnh bà tôi, thắp vài nén hương “Bà trên trời có linh phù hộ cho chúng nó làm ăn phát đạt, con cháu hay ăn chóng lớn”. Đắp chiếc chăn mỏng, tấm lưng to bè của ông rùng mình theo từng cơn gió lùa qua cửa sổ. “Đông về rồi đấy”, ông lẩm nhẩm, và trong căn nhà lạnh lẽo này, mùa đông cũng dài hơn.

Gia đình tôi có hiềm khích. Các chú dì đòi bán khu vườn của ông, lấy tiền đi làm kinh tế. Ông giận dữ “Khu vườn này của u mày cả đời làm lụng, không được bán” Nhưng, chuyện người lớn, tôi cũng không thể tham gia, và dần dần quên đi.

Vì lo lắng cho việc này, sức khỏe của ông giảm sút rõ rệt. Tôi đến thăm ông, nhắc ông giữa gìn sức khỏe rồi lại vội vàng đi ngay. Khu vườn vaanx xào xạc như nuối tiếc vẫy chào tôi. Để ý thấy, từ khi ông ngã bệnh, khu vườn thiếu bàn tay ông chăm sóc, xơ xác đi. Lá vàng rụng nhiều hơn, như đời người sắp tàn.




Nhẹ nhàng và thanh thản, ông tôi ra đi, như chiếc lá lìa cành. Ngày đưa tang ông, trời mưa nhẹ. Tôi tưởng tượng ra rằng, vào những giây phút cuối, ông nghĩ đến hình ảnh một khu vườn xanh mướt ngập tiếng chim, tiếng cưởi trong trẻo của tôi, nụ cười hiền hâu của bà. Tôi bỗng thấy hụt hẫng quá, từ trước đến giớ, dường như tôi đã quên mất cái gì quan trọng lắm. Để bây giờ, khi ông ra đi, tôi mới thấy mất mát vô cùng, không có gì cứu vãn nổi. Nước mắt tôi cứ tự traò ra từ lúc nào không hay. Nhưng, chạy ra vườn, những đám lá vẫn xào xạc như vỗ về, ánh nắng, tiếng chim , lá cây … vẫn hiền hòa như thưở bé, tất cả như bao dung tha thứ. VÀ đâu đó, trên vòm cây cao kia, dường như vẫn còn vương nụ cười hiền hậu của ông dành cho tôi, Tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm, và bao phút giấy “Cảm nhận sự sống” xưa vẫn còn nguyên vẹn ùa về.

Đời người như chiếc lá. Thà huy hoàng chợt tắt còn hơn le lói trăm năm, như một thi sĩ nào đã nói. Trời thu xanh ngắt, lông lộng. Biết đâu, ở trên cao kia, ông vẫn đang dõi theo tôi, mỉm cười.

 
Last edited by a moderator:
F

faustvn01

Một bài văn rất thú vị, nhẹ nhàng, xúc động.

Cảm giác đầu tiên của anh về bài văn là sự dịu dàng, trong mát cùng cái lãng mạn tuổi teen. Cả bài văn thấm đượm hơi thu (có phải vì HN đang vào thu?!): mở đầu bằng hình ảnh những chiếc lá vàng báo hiệu thu sang và rồi, trên hành trình chu du (về cội) chiếc lá vàng ấy còn theo suốt cả bài văn, rơi mãi vào miền kỉ niệm, nhuộm vàng nhiều mảng kí ức của người viết về miền quê nội xa xôi, về ông nội hiền từ mà sâu sắc, chiếc lá là lời nhắc nhớ, là một phần kỉ niệm chung của ông cháu để rồi đi vào suy niệm như một triết lí "đời người như chiếc lá". Anh rất thích ý tưởng và cấu tứ về chiếc lá của tác giả bài viết. Nó gợi anh nhớ đến chi tiết chiếc lông chim nhẹ nhàng bay trong gió mở đầu và kết thúc bộ phim Forest Gump.

Một bài văn lãng mạn và đậm chất thơ. Chất thơ tỏa ra từ không gian êm dịu tuổi thơ nơi vườn cây xào xạc nắng, chan hòa gió và đầy ắp âm thanh. Chất thơ man mác trong mùa thu: mùa thu hiện tại và mùa thu kỉ niệm. Chất thơ từ thứ ngôn ngữ giản dị, sâu sắc. Và đặc biệt, chất thơ tỏa ra từ những quan sát, cảm nhận và suy nghĩ tinh tế của người viết.

Một bài văn lắng đọng, sâu sắc với những ý tưởng, những suy nghĩ (có khi là suy ngẫm) về con người, cuộc đời: “Bởi một chiếc lá bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn có lá xanh, lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi non cho đời, rồi lại trở thành lá vàng. Con người cũng thế, hãy sống hết mình khi cháu hãy còn xanh, cháu nhé!”.

Bài viết thể hiện người viết đọc nhiều, có vốn sống, chịu khó quan sát và có cảm nhận khá tinh tế. Cùng với đó là vốn ngôn ngữ phong phú và lối văn mềm mại, lôi cuốn (rõ ràng là người viết đã có nhiều kinh nghiệm viết văn). Bài văn mang dáng dấp của một truyện ngắn: nhân vật được khắc họa rõ nét (ngoại hình, ngôn ngữ, hành động, tâm lí - nhất là ngôn ngữ), cốt truyện có những chi tiết thú vị, sâu sắc; kết cấu gọn gàng, tập trung....

Và còn một chút băn khoăn, sao anh cứ có cảm giác như bắt gặp những từ ngữ, hình ảnh, câu chuyện này ở đâu đó. Anh muốn nghĩ rằng đây là bài viết của một người đang trên con đường tìm cho mình một giọng điệu riêng (còn quá sớm để nói là một phong cách riêng, em nhỉ). Chúc Tiểu Mai luôn giữ được tình yêu với văn học nhé. Và nhớ cho anh và mọi người đọc những trang viết mới nhất nhé.
 
Q

quinhmei

Cám ơn anh faustvn01. Những ý kiến của anh quả thật rất chân tình và hữu ích. Đọc những góp ý này, em mới thật sự nghĩ là em đang VIẾT VĂN, chứ không phải là TẬP LÀM VĂN.

Thực ra, khi viết văn, em cũng không nghĩ nhiều đến thế. Dòng văn cứ tự động tuôn ra theo một con đường riêng vô thức định sẵn,không cần quá nhiều toan tính về giá trị cảu bài văn.

Về ý cuối cùng của anh, quả thật, đúng là em cũng đang trên đường tìm cho mình một giọng điệu riêng. Cái mà anh thấy quen quen ở bài văn này, chính là do sự chắt lọc tìm kiếm và tổng hợp của em. Nói ra thế này thì lộ hết "mánh" nhưng em cũng nói luôn:
- Hình ảnh lá vàng do em vừa đọc lại "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henri, cộng thêm với việc Hà Nội vào thu lá vàng rụng nhiều, gợi đến ý tưởng về triết lý "Đời người như chiếc lá".
- Đoạn miêu tả sự cô quạnh của ông trong căn nhà vắng "Chiều chiều, khi những cánh chim bay về tổ ấm, những áng mây tìm chỗ trú ngụ bình yên nơi cuối trời, ông lặng lẽ thổi cơm. Lùa trệu trạo vào cái rau, con cá cho qua bữa, ông hay thẫn thờ nhìn ảnh bà tôi", 2 câu này, em lấy ý từ bài văn đạt giải HSG toàn miền Bắc của một em Tiểu học (đọc lâu lắm rồi nên em cũng không nhớ tên), chỉ biết bài văn này mang tên "Ông tôi", trích trong "Những bài văn hay của Học sinh Tiểu học", NXB Giáo dục - năm 1995. (Nếu em nhớ không nhầm)
- Đoạn cao trào của câu chuyện là khi "gia đình có hiềm khích, ông ngã bệnh". Đoạn này em lấy ý từ các truyện ngắn trong Cuộc thi viết truyện ngắn cho thanh niên, học sinh, sinh viên ... , khi nói về việc đồng tiền dễ làm ta quên đi những giá trị tinh thần bền vững, có ý nghĩa.
Tuy nhiên, trong bài văn này, có nhiều chỗ là CỦA EM. Đó chính là đoạn về "cảm nhận sự sống". Chưa có một tài liệu hay bất cứ một bài văn nào trước đó nhắc đến khái niệm này, em rất thích thú khi nghĩ ra ý tưởng này.

Giọng điệu bài văn này vẫn rất nhẹ nhàng nên thơ, nên chưa để lại ấn tượng gì sâu sắc, cũng dễ khiến anh "cứ có cảm giác như bắt gặp những từ ngữ, hình ảnh, câu chuyện này ở đâu đó". Em có lẽ phải thay đổi phong cách viết thôi, phải góc cạnh lên một chút.

Dù sao cũng chân thành cảm ơn anh đã góp ý cho em.
 
Last edited by a moderator:
T

tieuho0101

Bạn quả là một người có tâm hồn nghệ sĩ vad nhạy cảm! mình nghĩ bạn là một người có những suy nghĩ rất chín chắn trong cuộc sống! Bạn đã chia sẽ với mọi người một kỷ niệm rất đẹp mà không phải ai cũng có được đâu!
bạn giúp mình có một bài học quý là biết trân trọng với nhữn gì mình đang có và hãy để nó trỏ thành những kỷ niệm đẹp trong tương lai! Xảm ơn bán nhìu nhìu!:)>-
 
Q

quinhmei

Hôm nay trả bài viết sô 1.
Bài này Mei được 8, cao nhất lớp hehe.
Lời phê của cô giáo: "Cảm xúc tốt, chân thật. Diễn đạt lưu loát, cô đọng."


Khoe tí, bài văn của mình ngắn nhất lớp mà điểm cao nhất nhá! Hehe...
 
Last edited by a moderator:
N

nhungcute_333

bài viết của ban sâu sắc quá! Chắc nó là một câu chuyện buồn phải ko? tớ mất ông nội từ nhỏ và cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt ông nội nên tớ cũng buồn lắm. Tớ cũng đang học lơp 10, chúc câu nhiều thành công trong học tập nhé!
 
T

tonghia


Đời người như chiếc lá. Thà huy hoàng chợt tắt còn hơn le lói trăm năm, như một thi sĩ nào đã nói. Trời thu xanh ngắt, lông lộng. Biết đâu, ở trên cao kia, ông vẫn đang dõi theo tôi, mỉm cười.


Rõ hơn là Thà một phú huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói trăm năm của Nhà thơ - nhạc sĩ Anh Việt Thu!
@: bài viết của bạn thật là cảm động giống với cảm xúc của tôi , ... chân thành cảm ơn bạn qua bài văn này
 
B

badgirl_99

bài viết của cj rất hay .Tks cj với bài viết này nhak
 
Last edited by a moderator:
N

nhoxdihoc_cl

hjxhjx
đọc bài này xong tớ có cảm giác bạn đang viết lên chính cảm xúc chân thật từ sâu trong lòng mình đấy!
không thể nghĩ là bạn đã viết lên 1 cảm xúc trong cuộc sống mà dường như đó chỉ là ảo giác - 1 sản phẩm do trí tưởng tượng , sáng tạo và suy ngẫm.
 
G

giotlengoisaobaccuc

tớ nghĩ dề là 'kỉ niệm sâu sắc' viet nhu vay chi la kể về người thân của mình thôi ak.
 
B

badgirl_99

em phải công nhận chị viết rất hay đầy cảm xúc thực sự nhưng chị còn dùng 1 số từ địa phương thì phải..^^@};-
 
Last edited by a moderator:
S

selena142

Ent gửi tặng ông yêu dấu của cháu

Hôm nây được nghỉ học,đống bài tập đong đầy,chất đống trên bàn
Cháu ngồi vào bàn học và thẩn thơ nghĩ ngợi
Nghĩ lơ mơ về điều gì đó
Nghĩ loáng thoáng thôi ông ạk

Và chợt...cháu nghĩ về ông- nội thân yêu của cháu!
. . .

Hè này!Vì học tập nên cháu chỉ về quê có 2 tuần.
So với chúng bạn, đó là khoảng thời gian khá dài, và làm bọn nó nhức nhối
Nhưng có lẽ cháu khác ông ạk!
Dù chuyển lên thành phố ở khoảng chục năm rồi!
Nhưng có lẽ cháu vẩn là con người của chính mình ông ạk!

quanhaclacvienxt5.jpg


Chẳng ai có thể hiểu nổi cháu và đến cháu cũng chả hiểu vì sao cháu lại như vậy
Một chút thời gian để đi chơi đê đó cũng chẳng làm cháu lơ đi cái cảm giác được về quê
Hè nềi-như mọi mùa hè khác, cháu kết thúc một năm học đầy lỗ lực của mình
Và vẫn như thế,chẳng đi chơi đâu
Cháu lại thu xếp hành lí để về ngôi nhà "thực sự" dành cho cháu
Ngôi nhà thực sự dành cho hương kẹo mút năm nào
. . .
Hai ông cháu mình gặp nhau trong niềm vui sướng
Vẫn là đứa cháu ông và mọi người quen gọi là "Hồng" đến bấu lấy vai ông
Ông vẫn bế và nhấc bổng cháu lên như hồi cháu kòn bé xíu
Mặc dù cháu biết 14 tuổi là lớn rồi
Nhưng sao được ông bế lại ấm áp đến vậy
Mẹ mắng cháu, me bảo xuống đừng vịn vai ông,ông sẽ đau vai
Mẹ bảo cháu nặng lắm, ông không bế nổi đâu
Cháu thương ông lắm,tụt xuống, nhưng vẫn kè kè ngồi vào lòng ông
Có lẽ cháu sợ,nếu cháu không nhanh,lũ em của cháu sẽ ngồi mất cái vị trí đó

Hôm đó-cái ngày mà cháu về ý-là 1 hôm trời mưa to,to lắm ý
Có sấm,có chớp
Và mặc dù cháu chẳng sợ lắm đâu,cháu vẫn thường ở nhà một mình vào hôm mưa to như thế
...Nhưng đứng trước ông, cháu bỗng thu nhỏ mình và ngồi im thít trong lòng ông
Cháu muốn khóc,cháu thấy ông cũng muốn khóc
Cháu thấy khoé mắt ông rưng rưng...
Có lẽ vẫn cái bệnh "chảy nước mắt" vẫn thường xảy ra đối với ông đêi mà
Nhưng lần này,sao cháu có cảm giác...ông đang khóc

taochu_com_rain8.jpg


Mưa vẫn rơi
Mưa rơi vào khoé mắt một người ông nhớ cháu
Mưa rơi vào lộp bộp vào ngói như giội vào trong lòng cháu
Cháu thấy buồn...
Ngày được ngồi vào lòng ông,cháu thấy xót xa quá

Xót xa vì đâu nhỉ,lòng cháu không rõ nữa

Lạnh quá,lạnh quá

Cơn gió lạ nào đã qua đây

Nó khiến cháu phải rúc vào lòng ông nhiều hơn ông ạk

Cơn gió ấy có thể lùa nhẹ qua tóc cháu…

Luồn vào trái tim cháu, nhưng nó chẳng thể xua đi tình cảm của ông cháu mình,xua đi cảm giác sung sướng mỗi khi nhớ những ngày tháng đẹp ấy

"""'"
4ab0880b_5281ef37_4a4ad095_1f9226d3_488fd54c_color-rain11.gif


Ông ơi! Ông còn nhớ cái ngày cháu đi!Lại một ngày trời mưa xối xả

Ông ngồi nhìn theo bóng cháu khuất dần trong màn lóng lánh

Cháu cố ngoái cổ nhìn ông

Ông không nói câu gì,nhưng cháu biết ông buồn lắm ông nhỉ

"""""

Ngày tháng trôi qua,trôi đi nhanh và nhẹ nhàng

Để hôm nay có 1 buổi sáng trong lành cháu ngồi viết ent này dành tặng ông

Ông sẽ không đọc được những dòng nèy của cháu đâu,vâng,cháu biết

Nhưng ông sẽ biết được cháu nhớ ông đến nhường nào vì dù ở nơi xa xôi nào thì ông và cháu vẫn có tâm giao, ông nhỉ

"""""

Và…cháu nói thầm ông nghe nhé:

"Ông biết không?Ngay bây giờ đây

Cháu đang nghe một bài hát mà cháu rất thích"I miss you" của Miley Cyrus

P/s: Ông phải luôn sống khoẻ ông nhé
I miss you, I miss your smile
And I still shed a tear every once in a while...
And even though it's different now
You're still here somehow
"""""
My heart won't let you go
And I need you to know
I miss you, sha la la la la
I miss you.....
""""""""

(Cháu vu vơ hát trong nỗi nhớ nội thân yêu của cháu)
 
Q

qualyroyal

Hay lắm
R Ất xúc động, khi đọc đến đoạn gần cuối, nước mắt tôi chỉ trực chảy ra
Quả thực , là nhiều ý tưởng hay
Khá khen cho bài văn của bạn
 
Top Bottom