Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Từ ngày còn nhỏ tôi hay nghe người ta gọi “Bác Tài”, 2 tiếng “Bác Tài” nghe sao mà thân thương, gần gũi. “Bác tài” còn chất chứa trong đó bao nhiêu trân trọng và cảm mến. “Bác Tài cho con xuống xe, Bác Tài ơi…”. Rối tôi cũng mơ ước lớn lên cũng có thể trở thành một “Bác Tài”, tay cầm vô lăng, lái xe dọc khắp mọi miền đất nước và quan trọng là đưa mọi người, đưa hàng hoá, đồ đạc của họ đến nơi mới thật an toàn. Với tôi nghề Bác Tài giống như một người lữ khách, rày đây mai đó, mỗi ngày lại làm quen với những cung đường mới, với những con người mới. Thật sự nếu hỏi ai là người hiểu từng ngõ ngách của đất nước này, có lẽ không ai ngoài “Bác Tài”, nhưng khi tôi chọn đi theo cái nghề này, thì gia đình và xã hội cấm cản.
Tôi tự hỏi mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, sao lại cấm tôi đi theo cái nghề mà tôi chọn. Dẫu biết ba mẹ sợ lo tôi ngày đêm rong ruổi trên đường, vợ con tôi sẽ mỏi mòn chờ đợi, và có thể tôi sẽ gặp bất trắc, nguy hiểm trên những hành trình. Nhưng rồi tôi ngẫm lại:
Ai cũng chọn cho mình một công việc ít khổ cực và an toàn, rồi ai, ai sẽ thay chúng ta chở những hành khách tha hương trở về quê ngày lễ, tết, ai, ai sẽ hàng ngày chở những chuyến hàng cho mọi người. Nghề “Bác Tài” không chỉ là niềm đam mê với cái vô lăng, mà còn chất chứa trong đó bao nhiêu hy vọng sẽ đem đến cho mọi người những chuyến đi an toàn, những chuyến hàng về đầy đủ.
Đành rằng nghề Bác Tài cuối cùng thì cũng chỉ muốn kiếm kế sinh nhai, lo lắng cho gia đình, vợ con, nhưng nghề Bác Tài cần được xã hội công nhận và trân trọng. Có ai từng nghĩ những nghề nghiệp được tôn vinh ngoài kia thì nghề Bác Tài cũng cần được trân trọng như vậy. Bác Tài người nắm trong tay sinh mạng bao người, người đem niềm vui đến cho mọi người đáng ra phải nhận được từ “cảm ơn” chứ không phải thái độ rẻ rúng và e sợ. Có Bác Tài nào mong muốn bị tai nạn không? Không hề, họ còn có gia đình, họ cũng không muốn bị gán cái tên “xe điên” hay “hung thần xa lộ”.
Tôi vẫn ước mơ mình trở thành một người tài xế, vì dù nhiều hay ít tôi cũng thực hiện được đam mê của mình và đóng góp cho xã hội. Tôi và anh em tài xế ngoài kia vẫn mong muốn được gọi bằng cái tên trìu mến “Bác Tài”.
Khánh Dương
Tôi tự hỏi mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, sao lại cấm tôi đi theo cái nghề mà tôi chọn. Dẫu biết ba mẹ sợ lo tôi ngày đêm rong ruổi trên đường, vợ con tôi sẽ mỏi mòn chờ đợi, và có thể tôi sẽ gặp bất trắc, nguy hiểm trên những hành trình. Nhưng rồi tôi ngẫm lại:
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng
Gian khổ sẽ dành phần ai”
Gian khổ sẽ dành phần ai”
Ai cũng chọn cho mình một công việc ít khổ cực và an toàn, rồi ai, ai sẽ thay chúng ta chở những hành khách tha hương trở về quê ngày lễ, tết, ai, ai sẽ hàng ngày chở những chuyến hàng cho mọi người. Nghề “Bác Tài” không chỉ là niềm đam mê với cái vô lăng, mà còn chất chứa trong đó bao nhiêu hy vọng sẽ đem đến cho mọi người những chuyến đi an toàn, những chuyến hàng về đầy đủ.
Đành rằng nghề Bác Tài cuối cùng thì cũng chỉ muốn kiếm kế sinh nhai, lo lắng cho gia đình, vợ con, nhưng nghề Bác Tài cần được xã hội công nhận và trân trọng. Có ai từng nghĩ những nghề nghiệp được tôn vinh ngoài kia thì nghề Bác Tài cũng cần được trân trọng như vậy. Bác Tài người nắm trong tay sinh mạng bao người, người đem niềm vui đến cho mọi người đáng ra phải nhận được từ “cảm ơn” chứ không phải thái độ rẻ rúng và e sợ. Có Bác Tài nào mong muốn bị tai nạn không? Không hề, họ còn có gia đình, họ cũng không muốn bị gán cái tên “xe điên” hay “hung thần xa lộ”.
Tôi vẫn ước mơ mình trở thành một người tài xế, vì dù nhiều hay ít tôi cũng thực hiện được đam mê của mình và đóng góp cho xã hội. Tôi và anh em tài xế ngoài kia vẫn mong muốn được gọi bằng cái tên trìu mến “Bác Tài”.
Khánh Dương