Tuyển tập thơ về Huế

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có những địa danh mà chỉ nhắc tên, lòng ta đã dâng lên bao nỗi niềm xao xuyến. Huế là một vùng đất như vậy. Huế Ðẹp và Thơ. Hà Nội - Huế - Sài Gòn, là biểu tượng của tinh thần đấu tranh thống nhất, của một dải non sông máu thịt gắn liền muôn đời không chia cắt.

Không ai trong chúng ta lại không thuộc nằm lòng ít nhất một đôi câu thơ về Huế. Ðó là Dạ thưa xứ Huế bây giờ, Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương (Bùi Giáng); là Vườn ai mướt quá xanh như ngọc, Lá trúc che ngang mặt chữ điền (Hàn Mặc Tử); là Cô gái thẫn thờ vê áo mỏng, Nghiêng nghiêng vành nón dáng chờ ai, Ven bờ sông phẳng, con đò mộng, Lả lướt đi về trong gió mai (Tố Hữu); là Thuyền nan đủng đỉnh sau hàng phượng, Cô gái Kim Luông yểu điệu chèo (Nam Trân)...


Xưa, nhiều chàng trai xứ Quảng ở trong ra đã thốt lên Học trò trong Quảng ra thi, Thấy cô gái Huế chân đi không đành; thi sĩ Hồ Dzếnh và người Ðàng ngoài vào sững sờ Này ai bán nguyệt, người ai nhỏ, Em ạ, yêu nhau chết cũng đành...

Ngày xưa nữa, Ðào Duy Từ, thấy Huế là một vùng đất Phật Ngày vắng đinh đang chuông Bát Nhã, Ðêm khuya dắng dỏi kệ Di Ðà. Cao Bá Quát thấy được ở Huế vẻ hùng tráng, nơi chính khí non sông hội tụ Trường giang như kiếm lập thanh thiên. Nguyễn Bính hoài cổ Hôm nay có một người du khách, Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự viên. Vốn mang nỗi buồn cô đơn của người lữ thứ, lại thêm nỗi buồn của người mất nước, gặp mưa Huế, Nguyễn Bính đã có những câu thơ rượi buồn:

Giời mưa ở Huế sao buồn thế
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày
Xa xôi ai nhớ mà thương nhớ
Mà nhớ mà thương đến thế này!

Có lẽ không có nhà thơ Việt nào lại không ao ước một lần đến Huế. Ðến Huế, ở Huế đều được Huế ban tặng cho những niềm xúc cảm đẹp đẽ, cao sang và da diết. Huế không chỉ là núi sông êm đềm, đền đài, lăng tẩm tráng lệ. Huế còn có ngọn tháp thơ lung linh hồn Việt. Ít có nơi có được nhiều câu thơ hay như ở Huế.

Ðể lưu giữ nó, để gửi tới thế hệ hôm nay và mai sau ngọn tháp thơ hùng vĩ ấy. Hội liên hiệp Văn học - Nghệ thuật Thừa Thiên - Huế, Nhà xuất bản Thuận Hóa vừa cho ra mắt bạn đọc tập sách quý 700 năm Thơ Huế do Nguyễn Khắc Thạch, Nguyễn Phước Hải Trung, Hồ Thế Hà, Trương Thị Cúc, Võ Quê biên soạn.

700 năm Thơ Huế, một thi tập đầy đủ nhất về Huế từ trước đến nay. Tác giả sớm nhất, bài thơ sớm nhất viết về Huế có mặt trong tập là Hóa Châu tác của Trương Hán Siêu. Lê Thánh Tông với Tư Dung hải môn lữ thứ đã nêu cao cảm khái về ý chí độc lập, thống nhất Tổ quốc:

Cả mối cơ đồ một cõi chung
Về Nam địa giới Hải Vân giăng
Ba canh trăng tĩnh Ðồng Long rạng
Năm tiếng trống lành Lộ Hạc rung...

Mỗi giai đoạn lịch sử lại đắp dày thêm vào Huế những tầng văn hóa mang màu sắc khác nhau nhưng âm hưởng chủ đạo vẫn là ý chí độc lập, thống nhất Tổ quốc, là một tình yêu sâu lắng, đậm đà đối với con người, với quê hương, đất nước. Dĩ nhiên, đây cũng là cảm hứng chủ đạo của thơ Việt nói chung. Vậy thì nét riêng của thơ Huế, thơ viết về Huế là gì? Các nhà biên soạn đã cố gắng lý giải về nó: "Bản sắc trong thơ Huế có thể nhận diện ở đâu? Ðó là vấn đề vừa có tính cụ thể - xác định, vừa có tính không cụ thể - bất định... Bên cạnh đó, ta có thể nhận diện đặc trưng Huế qua sơn thủy và thơ thiền mà các nhà thơ trung đại đã vịnh, tả, cảm tác, triết lý từ sông nước, mây trời, cảnh vật thiên nhiên Huế; hoặc có thể nhận diện ở chiều sâu thẳm của tâm linh, của không khí, của nỗi u trầm tịnh liêu và cảnh mơ màng, khói sương bàng bạc Huế. Chất hoài niệm có tính lịch sử và nhân sinh, chất trữ tình huyền ảo lắng sâu trong từng bài thơ... giúp ta hiểu được hồn người, hồn Huế. Chất "thiên nhân tương cảm", "thiên nhân tương dữ" hiện lên rất rõ trong thơ, dù có khi nhà thơ không dùng một từ nào mang tính định danh cụ thể...".

Tôi muốn nói thêm rằng, thơ Huế có lời đẹp, ý sâu; là thơ của một khoảnh khắc đã nhập hồn lịch sử, làm nên thức nhận giữa cái đổi dời và vĩnh cửu, giữa cái tôi hữu hạn và muôn trùng sóng trắng thời gian. Lại nhớ câu thơ Vũ Ðình Liên: "Lòng ta là những hàng thành quách cũ, Tự ngàn năm bỗng vẳng tiếng loa xưa". Cái cô đọng, cái dồn nén mà cộng hưởng ấy, cùng với cái thổn thức của ngưỡng vọng, khát vọng đế kinh có thể có nhiều cách nói, nhưng không chi bằng ngụ ở một mối tình, ở một người em gái Huế. Người em gái Huế với giọng Huế thương của mình, như con sông Hương tĩnh lặng không nổi sóng khuynh thành mà sâu lắng, có thể làm chìm đắm, có thể chảy mãi trong mọi hồn người.

Con sông dùng dằng, con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

(Thu Bồn)

Thơ Huế, thơ về Huế vốn đã hay. Người sau làm thơ về Huế chỉ có một con đường: phải hay và sáng tạo, để cho ngọn tháp thơ Huế cao mãi, lung linh mãi.

Nguyễn Sĩ Ðại
 
P

phamminhkhoi

Trở lại Huế xưa (Mai Hữu phước)

Sáu năm ở Huế yêu trời Huế
Yêu nước dòng Hương chảy hiền hòa
Yêu những con đường xanh mướt lá
Chiều chiều ngơ ngẩn bước ai qua.

Xa Huế lòng tôi nhớ Huế nhiều
Như là ai đó nhớ người yêu.
Thoảng trong tiềm thức ngày vui cũ
Một khoảng trời thơ có bấy nhiêu.

Tha thiết lòng tôi với Huế xưa
Biết rằng chi mấy cũng như thừa.
Những con đường cũ yên là thế
Nay rộn ràng trong tiếng hỏi đưa!

Riêng với em là Huế Cố Đô
Trời mây đôi ngả biết về mô.
Giữ trong màu áo thiên thanh ấy
Một Huế như lòng tôi ước ao.

Đêm Huế mưa buồn lất phất bay
Tôi theo thầm lặng dáng em gầy
Để tìm một chút dư âm Huế
Mai mốt xa rồi em có hay?


Chi Lạ rứa (Nguyễn Thị Hoàng)

Chi lạ rứa, chiều ni tui muốn khóc

Nhìn chi tui- đồ cỏ mọn hoa hèn

Ngó chi tui- đồ đom đóm trong đêm

Cho thêm tủi bên ni bờ cô tịch

Tui ao ước có bao giờ tuyệt đích

Tui van xin răng mà cứ làm ngơ

Rồi ngó tui, chi lạ rứa: hững hờ

Ghép yêu mến, vô duyên và trơ trẽn

Tui đã tắt nỗi ngại ngùng bẽn lẽn

Bởi vì răng? Ai biết được người hè!

Nhưng mà chiều đã rủ bóng lê thê

Ni với nớ có khi mô mà gần gũi

Chi lạ rứa! Răng cứ làm tui tủi

Tàn nhẩn chi với một đứa thương đau

Cảm tình câm nên không sắc không màu

Và vạn thưở chẳng nên tình luyến ái

Chi lạ rứa? Người cứ làm tui ngại

Biết sông sâu hay cạn giữa tình đời

Bên ni bờ vẫn trong trắng chơi vơi

Mà bên nớ trầm ngâm mô có kể

Tui không muốn khóc chi những giọt lệ

Đọng làn mi ấp ủ mối tâm tình

Bên ni bờ hoa thắm hết tươi xinh

Mà bên nớ huy hoàng và lộng lẫy

Muốn lên thuyền mặc sóng cuồng xô đẩy

Nhưng thân đau nên chẳng dám đánh liều

Đau chi mô! Có lẽ hận cô liêu...

Mà chi lạ rứ hè? Ai hiểu nổi!

Tui không điên, củng không hề bối rối

Ngó làm chi cho tủi nhục đau thương

Tui biết tui là hoa dại bên đường

Không màu sắc, chi lạ rứa hè, người hí

Tui củng muốn có một người tri kỷ

Nhưng đường đời như rứa đó, biết mần răng?

Tui muốn kêu, muốn gọi, muốn thưa rằng

Chờ tui với! A, cười chi lạ rứa?

Tui không buồn, răng mắt mờ lệ ứa!

Bởi vì răng tui có hiểu chi mô

Vì lòng tui là mặt nước sông hồ

Chi lạ rứa, bên ni bờ tui khóc...

Về Huế nghe mưa (Bích Vân)
Huế thương, nhớ lắm mùa mưa !

Mưa rơi rỉ rả chiều lưa thưa buồn

Mưa tuôn nước ngập phố phường

Mưa theo Em đến sân trường vắng hoe

Mưa dài ngày tháng lê thê

Mưa đêm Em thấy phòng the lạnh lùng

Mưa trưa nên nắng ngập ngừng

Mưa, nghe tiếng nhạc buông chùng bơ vơ

Mưa, hoa rủ lá bơ sờ

Mưa dai dẳng quá cho thơ lệ nhòe

Mưa, Em lạc lối đường về

Bên nhau ta bước, mưa mê mẩn đời

Mưa từng hạt nhớ đầy vơi

Mưa gieo mật ngọt những lời yêu đương

Huế xưa mưa mãi vấn vương

Tóc Em mưa gội nhớ thương nghìn trùng

Mai này mưa lạnh trời trong

Ta về cùng lắng tiếng lòng nghe mưa
 
A

anh_anh_1321

anh có phải ng` Huế ko vậy ;))
Huế còn nhiều bài thơ hay lắm: "Đây thôn Vĩ Dạ" nè, có cả "Trời mưa ở Huế" nữa
hihi
dạo trước làm bài tập về thơ huế, nhiều bài hay lắm đó ;))
 
P

phamminhkhoi

Anh cũng đã từng ở Huế em à;))

Đây Thôn Vĩ Dạ (Hàn Mặc Tử )
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên,
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến Sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhận không ra...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?

Rất Huế (Huỳnh Văn Dung)

Giữ chút gì rất Huế đi em
Nét duyên là trời đất giao hoà
Dẫu xa một thời anh gặp lại
Vẫn được nhìn em say lá hoa

Giữ chút gì rất Huế hiền ngoan
Thề nguyện ai có cắt tóc dài
Làm sao gió thổi cho bay tóc
Và suốt mùa đông lạnh se vai

Giữ chút gì rất Huế mặn mà
Dạ thưa ngọt lim ai mê say
Em đi gót nhẹ quanh hồn cỏ
Và hơi thở mềm sương khói bay

Giữ chút gì rất Huế trong tôi
Nón nghiêng bóng nắng dáng thơ ngây
Gặp anh nón hỡi đừng nghiêng xuống
Cho anh trông mắt ngọc mày ngài

Giữ chút gì rất Huế dịu dàng
Áo trắng hai tà chắp cánh thơ
Em như lụa mỏng bay trong phố
Một chiều sương trắng ngỡ như mơ

Dẫu em rất Huế tự bao giờ
Đừng để lòng như cung điện xưa
Đừng cho anh suốt đời đứng đợi
Trước cấm thành gọi chẳng ai thưa.

Xóm Ngự Viên (Nguyễn Bính)

Xóm Ngự Viên ở cạnh đường Gia Hội (Huế)
Ngày xưa là khu vườn Thượng Uyển


Lâu nay có một người du khách
Gió bụi mang về xóm Ngự Viên
Giậu đổ dây leo suồng sã quá
Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng
Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá
Xóm vắng rêu xanh những lối hèn
Khách du lần giở trang hoài cổ
Mơ lại thời xưa xóm Ngự Viên

Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển
Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên?
Sớm Đào, trưa Lý, đêm Hồng Phấn
Tuyết Hạnh, sương Quỳnh, máu Đỗ Quyên
Đức vua một sớm đầu xuân ấy
Lòng đẹp, theo giời, dạo Ngự Viên
Cung tần, mỹ nữ người son phấn
Theo gót nhà vua, nở gói sen
Hương đưa bát ngát ngoài trăm dặm
Cung nữ đa tình vua thiếu niên.
Một đôi công chúa đều hay chữ
Hoàng hậu nhu mì không biết ghen
Đất rộng can chi mà đổi chác
Thời bình đâu dụng chước Hoà Phiên
Mẫu đơn nở đỏ nhà vua nhớ
Câu chuyện “Hô lai bất thượng thuyền”

Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển
Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên?
Gót sen bước nhẹ lầu Tôn nữ
Ngựa bạch buông chùng áo Trạng Nguyên
Mười năm vay mượn vào kinh sử
Đã giả xong rồi nợ bút nghiên
Quang Trạng tân khoa tàn yến tiệc
Đi xem hoa nở mấy hôm liền
Đường hoa má phấn tranh nhau ngó
Nhạc ngựa vang lừng khắp bốn bên
Thắp hương tôn nữ xin Trời Phật
“Phù hộ cho con được phỉ nguyền”
Lòng Trạng lâng lâng màu phú quý
Quả cầu nho nhỏ bói lương duyên
Tay ai ấy nhỉ gieo cầu đấy?
Nghiêng cả mùa xuân Trạng ngước nhìn
Trạng bắt sai rồi, lầu rủ sáo
Có người đêm ấy khóc giăng lên
Bóng ai thấp thoáng sau bờ trúc
Chẳng Tống Trân ư cũng Nguyễn Hiền?
Khách du buồn mối buồn sông núi
Núi lở sông bồi cảnh biến thiên
Ngự Viên ngày trước không còn nữa
Giờ chỉ còn tên xóm Ngự Viên.
Khoa cử bỏ rồi, thôi hết Trạng!
Giời đem hoa cỏ trả vườn tiên
Tôn nữ ngồi đan từng chiếc áo
Dẫu thường qua lại lối đi quen
Nhà cửa xúm quanh thành một xóm
Cay nồng hơi thuốc lẫn hơi men
Mụ vợ Bắc Nam người tứ xứ
Anh chồng tay trắng lẫn tay đen
Đổi thay tình nghĩa như cơm bữa
Khúc Hậu Đình Hoa hát tự nhiên
Nhọc nhằn tiếng cú trong canh vắng
Nhao nhác đàn dơi lúc đỏ đèn…

Hôm nay có một người du khách
Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên

Huế Đa Tình (Bích Khê)



Thu về lạnh sắc tà dương
Hoàng cung chừng đã hơi hương bay dồn
Thuận An khuất bóng hoàng hôn
Gió bao giờ thổi lại hồn tràng giang
Nơi đây rụng đổ lá vàng
Lăng vua xa lắm đậm đàng lạt xanh
Dòng Hương in giải nguyên lành
Lá thuyền du khách thanh thanh tiếng đàn
Vỹ Dạ thôn, Vỹ Dạ thôn
Biếc che cần trúc không buồn mà say
Non xa trăng đã tròn đầy
Em ơi để mặc lòng ngây lên mùa.

Một Đêm Đàn Lạnh Trên Sông Huế (Văn Cao)

Nẩy nẩy tơ đồng nhịp nhịp đôi
Lòng nàng ngòn ngọt lại đầu môi
Này em hát khúc tương tư nhé
Ngâm khẽ em ơi, nhẹ nhẹ lời

Sao đàn u hoài gì mùa thu?
Sao đàn u hoài gì mùa thu?
Tri âm nghe thử giây đồng vọng
Lạc lõng đêm vàng khi nhạc ru

Như Tử - Kỳ nghe nhạc Bá Nha
Em nghe anh dạo khúc thu xa
Thuyền xuôi về bến mô thuyền hỉ?
Sông trắng bờ xa lộ bóng nhà

Giọng hát sầu chi phấn nữ ơi
Từng canh trời điểm một sao rơi
Tà tà trăng lạnh hiu hiu gió
Ánh lửa chài xa thấp thoáng trôi

Tay nhấn tơ trung đã ngấm sương
Hò ngân cung Bắc lướt sang Thương
Dóng Tiêu kim thuỷ gà xao xác
Ngẩng thấy kinh kỳ khói vấn vương

Em cạn lời thôi, anh dứt nhạc
Biệt ly đôi phách ngó đàn tranh
Một đêm đàn lạnh trên sông Huế
Ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh
 
A

anh_anh_1321

Rất Huế (Huỳnh Văn Dung) có phổ nhạc đấy anh, anh nghe chưa?
lúc trước làm bài văn địa phương nên mấy bài ni đọc hết rồi, đáng lẽ em còn có cả mấy bài cảm nhận và bình luận nữa kìa, khổ nỗi hư ổ đĩa cứng mât hết luôn
 
T

thuyhoa17

Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
mặt trời vàng và mắt em nâu

Xin chào Huế một lần anh đến
để ngàn lần anh nhớ hư vô
em rất thực nắng thì mờ ảo
xin đứng lầm em với cố đô

Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
nón rất Huế mà đời không phải thế
mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

Nhịp cầu cong và con đường thẳng
một đời anh đi mãi chẳng về đâu
con sông giùng giằng con sông không chảy
sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
anh trở về hóa đá phía bên kia



tớ là người Huế đấy, yêu Huế quá đi mất...........huế mộng, huế mơ, huế thân tình.....



3485363272_8241cc3138_o.gif
 
P

phamminhkhoi

Nữ Sinh Đồng Khánh (Mai Văn Hoan )

Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường Lê Lợi từng đàn bướm bay
Gíó vờn tà áo trắng bay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười

Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thương một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ…

Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em

Một Trời Thơ Bay (lê nhược thuỷ)
Nghe em nói tự bao giờ
Bao giờ chừ vẫn ngẩn ngơ lạ kỳ
Em ơi giọng Huế có chi
Mà trong hoa nắng thầm thì cơn mưa

Nghe hoài nghe mãi chưa bưa
Anh thương thương quá tiếng xưa vọng về
Gặp em từ độ tóc thề
Mùa trăng thành cổ bốn bề hương sen

Nhiều khi như lạ như quen
Giữa mênh mông đọng giọng em ngọt ngào
Môi hồng trên nụ ca dao
Cuộc đời ơi có nôn nao tin mừng

Thương em lúc nói ngập ngừng
Nghìn trùng mai có rưng rưng nghìn trùng
Góc đời thôi cũng bão bùng
Mà sao anh lại vô cùng bình yên

Dòng Hương như thể lời nguyền
Yêu em tiếng nói hồn nhiên ban đầu
Thưở xưa em có qua cầu
Mang trời xứ Huế tươi màu áo xanh

Mười năm thấp thoáng trôi nhanh
Ngàn năm mây trắng vờn quanh Ngự Bình
Mười năm mình lại gặp mình
Từ trong giọng nói mang tình yêu riêng

Xanh trong như tiếng chim chuyền
Nhìn em mái tóc che nghiêng mắt cười
Suốt đời giây phút này thôi
Lắng nghe em nói một trời thơ bay

Nếu Như Chẳng Có Sông Hương (Huy Tập)

Nếu như chẳng có sông Hương
Gởi tình cho Huế, gởi thương nơi nào
Nếu như nước chẳng ngọt ngào
Áo sen sao lại tím màu thuỷ chung
Nếu như chẳng có dòng sông
Câu thơ ai chở xuôi dòng Huế thơ
Nếu như nước chảy ngẩn ngơ
Câu thơ áo tím anh chờ Huế ơi!
Ai qua Huế một lần thôi
Mong đi từ Huế ngọt lời nhớ thương
Nếu như chẳng có dòng Hương
Câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi
Thương màu tím Huế đầy vơi
Sông Hương xanh suốt những lời cho nhau
 
M

mrs.english

img_2500.jpg


Tạm biệt Huế

Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh nhớ trong mơ
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô
Áo trắng hỡi thuở em tìm không thấy
Nắng mênh mang mấy nhịp Tràng Tiến
Nón rất Huế mà đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông giùng giằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
 
S

suzyana

Mưa Huế

Ta ám ảnh những cơn mưa Huế
Từ ngày chạm vạt áo em
Mưa lặng lẽ rơi trên hoàng thành rêu xám
Đã tự bao giờ làm ướt cả trăm năm.

Em vẫn thường có những cơn mưa như thế
Mắt không nhìn, vòng tay lại, mím môi
Cả đời ta ngạo mạn vung trời
Mà vẫn sợ những cơn mưa Huế.

Em nhỏ bé chìm trong hàng phượng thắm
Em đi đâu tung tóc khắp phố phường
Tóc em dài, tóc em ngắn có sao đâu?
Mà cứ níu đời ta cùng mưa đến thế.

Mưa ở Huế như em, lâu tạnh
Ta chẳng dám che ô cho khỏi ướt trần gian
Đẫm trong mưa trái tim người bé nhỏ
Bỗng thênh thang bên những con đường.

Khuê Việt Trường

Ở Huế
Những ngày tôi còn ở Huế
lưu vực sông Hương thường vọng về tiếng nước gọi tôi thức dậy sớm
Dưới nền trời chưa tắt những vì sao
các con đường nằm lặng im đợi bước chân người.

Và người hiện ra từ những ánh đèn quá khứ
Người đi về phía ngày mai
Người qua đời đã lâu nhưng còn sống giữa lòng người.

Bên người và những câu chuyện
tôi biết quê hương tôi có tiếng nói riêng
tiếng nói của một xứ sở lớn lên từ những vết thương và niềm vinh dự.
Dường như trong đôi mắt em dịu dàng
còn thấp thoáng bóng hình những vết thương và niềm vinh dự.

Bên người và những câu chuyện
tôi biết quê hương tôi còn mở những ngả đường hướng ra thế giới
hướng vào mỗi tâm hồn người
Từ đó,
tôi nhận ra sự giàu có không chỉ vì đồng tiền.

Rồi sẽ đến ngày tôi không còn ở Huế
Rồi sông Hương sẽ vắng một người lắng nghe tiếng nước gọi mình.

Lê Văn Ngăn

:)
 
Top Bottom