"Tự sự" sống nhạt

G

giotbuonkhongten

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

"Tự sự" sống nhạt

* Trần Thanh Duyên (Viện Dinh dưỡng Quốc gia): Cuộc sống của tôi thiếu muối!

Quãng thời gian ngồi trên ghế giảng đường đại học thực sự là mảng màu đen tối của đời sinh viên như tôi. Học ngán như nhai bã trầu. Giờ đi làm đã được 6 năm, kiếm đồng tiền trên vũng mồ hôi, nước mắt của mình mới thấm thía những ngày xưa bỏ hoang, bỏ phí thời gian trôi qua.
Học ngành xuất bản lên lớp chỉ nghe thầy thao thao đọc, trò ngẩn ngơ chép. Tay chép cật lực theo tốc độ thày đọc, miệng liên thiên cong phải, cong trái nói chuyện riêng, còn bộ óc thì thảnh thơi điều khiển cây bút sao cho nhanh và “sản xuất” ra chuyện để đối đáp người bên cạnh.




boconganh3.jpg




Chính lối giảng dạy nhàm chán ấy mà ngồi lớp nhưng tinh thần treo ngược cành cây. Khi động lực duy nhất của 4 năm đại học bị tê mê trong vòng luẩn quẩn của tư duy dạy học “cấp 4” thì những công việc vệ tinh cho việc học tập cũng “đơ” theo.
Tôi phát thèm một cuộc họp nhóm đúng nghĩa trên lớp, để được bày tỏ chính kiến của mình trước bạn bè, thầy cô; nhưng có họp cũng như không, không có còn hơn có.
Học nhóm phần nào giúp ta phá sức ì trong giao tiếp kiến thức, tránh được lối học thụ động một chiều từ giảng viên. Thế nhưng, khi tổ chức được một buổi học như vậy thì chúng tôi lại bị sức ì ạch nằm cuộn trong người bấy lâu nay cuốn rít.
Người hăng say phát biểu, ghi chép thì chỉ có vài người được phong cái chức hờ là “trưởng nhóm”, còn lại góp vui cho đủ quân số. Bảo phát biểu, “không biết”, bảo viết sơ lược vào giấy để lát trình bày trước lớp, bảo: “Cậu làm đi, tớ biết quái gì mà trình với bày”.
Cứ thế, cứ thế, không khí học tập chùng xuống, ngồi học như dự giờ, chẳng thèm đoái hoài thầy nói, bạn phát biểu gì hết. Chỉ như cục đất lăn lên giảng đường, toe toe chuông gieo lại cắp cặp lăn về cái vỏ bọc của mình. Nhạt sinh ra từ đó, nhạt từ việc học, việc đi lại lẫn việc nghĩ gì cho mình và cho người khác.

Tôi cũng có mấy người bạn cùng “ra lò” một lứa người nhạt như vậy. Làm xuất bản mà chẳng bao giờ cầm tới cuốn sách, huống chi đọc những cuốn sách dày. Làm mãi một công việc nhàm chán mà không biết chán nhưng rất đỗi tự hào vì việc đó ra tiền. Chưa bao giờ có nhu cầu tìm hiểu về điều gì và dường như không có ước mơ.

Những giờ lên lớp của thầy cô chưa từng in dấu vào đầu họ. Họ nói nhiều tới việc đi chơi ở đâu đó hơn là làm việc gì cho có nghĩa hoặc cải thiện cuộc sống của chính mình không phải bằng cách tự trau dồi kiến thức để sau này kiếm cơm trên cái nền ấy mà là tự thoả mãn với thú vui đi mua sắm trên chính đồng tiền ngửa tay bố mẹ cho.

Bạn ấy chưa từng tới thư viện đọc sách hoặc tới hiệu sách mua bất cứ một cuốn sách nào. Vào phòng bạn ấy có giá sách nhưng trống trơn, vỏn vẹn vài ba cuốn giáo trình, vài quyển truyện tranh... Bạn ấy không bao giờ ước mơ sau này làm gì vì ra trường bạn đã có người xếp việc. Vậy là bạn ấy cứ từ từ tiến thôi, chẳng ngồi trên thì ngồi dưới hưởng lương cao.

Bạn ấy rất hài lòng với cuộc sống của mình với chân biên tập viên xuất bản sách. Không hiểu rằng bạn ấy sẽ biên tập bản thảo của người khác như thế nào.

Chẳng bao giờ các bạn ấy thấy có ước mơ và khao khát gì ngoài kiếm tiền và yên ổn cả. Họ chưa từng nghĩ sẽ cống hiến hoặc dám dang tay ra giúp đỡ ai trong cộng đồng của họ.

Có phải vì họ quá đầy đủ về vật chất lẫn sự sắp xếp công việc sẵn mà không cần phấn đấu gì không, làm việc cho vui và duy trì cuộc sống như bao người khác là vẫn đi làm, nhưng không có chí hướng phấn đấu gì cả?

Mỗi người có cách lựa chọn cách sống cho mình. Và ai phản tỉnh được sớm thì sẽ có cuộc sống tốt hơn. Giới trẻ thường bị dính cái mác “tuổi trẻ bồng bột” nhưng có người vẫn khát khao cháy bỏng gây dựng nền tảng tương lai cho chính mình chỉ vì họ là chính họ chứ họ không phải là miếng ghép của những tính cách đơn điệu, xác già đội lốt tâm hồn trẻ con.
Sưu tầm
 
Top Bottom