Tứ Sinh Lục Đạo

L

lyquochoang

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tứ Sinh Lục Đạo- Hồng Tiến Long đến Phật Đường Nhất Quán Thiên Đạo.


Tội hồn từ điện thứ 9 đến kết duyên. Bởi vì danh lợi quên mẹ hiền. Bị đầu thai làm 60 kiếp chó cái . Tội hồn tên là Hồng Tiến Long. Hôm nay tội hồn đến hiện hóa để nói rõ nguyên do tại sao tội hồn phải đầu thai 60 kiếp con chó cái.

Khấu lễ Hoàng Mẫu ( Vô Cực Lão Mẫu hay Cửu Thiên Huyền Nữ ). Khấu lễ Chư Thiên Thần Thánh. Khấu lễ các vị điểm truyền sư cùng chư vị hiền sĩ. Tội hồn từ địa phủ ở điện thứ 9 tới đây để hiện hóa. Tôi tên là Hồng Tiến Long, 36 tuổi thì chết, tôi thực sự không mặt mũi nào để ngó người ta. Hôm nay tôi bị tướng quân ở dưới địa phủ áp đến Phật đường, xin chư vị chớ động đến thân của tôi. Tôi rất là đau đớn. Khi tôi còn sống là người Cơ Long, Đài Bắc Đài Loan. Lúc tôi được 7 tuổi cha của tôi qua đời, chỉ còn lại mẹ và tôi, mẹ của tôi bởi muốn thay đổi lại hoàn cảnh sống, nên đã dẫn tôi chuyển qua ở thành phố. Khi 8 tuổi tôi bắt đầu đi học, từ đó mẹ của tôi lại thêm một gánh nặng, bà đi kiếm giấy vụn để bán, dành dụm tiền để cho tôi đóng học phí. Tôi từ nhỏ đi học cùng các bạn, nhìn thấy họ ăn ngon mặc đẹp hơn mình, nhưng còn tôi thì sao, do đó sau khi tan học tôi về tới nhà, mở miệng trách móc mẹ, hỏi mẹ tại sao nhà người ta giàu sang sung sướng như vậy, còn tôi tại sao phải sinh vào một gia đình nghèo hèn mạt như vậy? Ăn mặc ở, mọi thứ tôi đều thua người ta.

Khi mẹ của tôi nghe thấy, bà mang hết tiền mồ hôi nước mắt của mình đã dành dụm bấy lâu, đem ra mua 2 bộ quần áo đẹp và 2 đôi giày đẹp cho tôi bằng chúng bạn, nhưng phận làm con có mấy ai hiểu được nỗi long của mẹ, mẹ ăn mặc rách rưới, mọi thứ tốt mẹ đều dành cho tôi cả, bởi vậy người mẹ rách rưới, đầu tóc bơ phờ, chính vì vậy tôi không dám nói với bạn học, nhận đó là mẹ của tôi. Tôi nói với Thầy giáo và bạn học, đó là một bà già tốt bụng bên hàng xóm, giúp tôi đưa cơm trưa mà thôi, vì hàng ngày vào buổi trưa mẹ đều mang cơm cho tôi ăn nên mọi người cứ hỏi đó là ai và có quan hệ gì với tôi. Tôi không dám nhận là mẹ vì sợ mất mặt rồi còn e rằng một ngày nào đó bị lộ tẩy, cho nên tôi đã dặn mẹ tôi, trước giờ trưa tan học mẹ cứ để cơm ở nơi này, con tự đến lấy, rồi tôi vẫn cảm thấy không an lòng, cầu xin mẹ chuyển nhà đến Đài Bắc. Đài Bắc là thành phố đông dân, cuộc sống yêu cầu rất cao, mẹ của tôi chỉ vì tôi, nên đã chấp nhận ý kiến đó để cho tôi thỏa mãn dục vọng riêng của mình.

Đằng sau của cải đẹp đẽ đó là sự cố mạng tìm kiếm tiền, cống hiến cho con học hành thành tài, nên người mẹ bất chấp mọi hy sinh mà vì tôi. Nhưng mà tôi chưa bao giờ có tâm để cám ơn mẹ mà chỉ trách móc mẹ tại sao bà sinh ra tôi vào gia đình nghèo túng này. Khi tôi không vui không vừa ý những gì, là lấy mẹ ra để chỉ trích, một hôm mưa rất lớn mẹ đem cây dù đến cho tôi, các bạn học đều nhìn thấy hỏi đó là ai vậy, tôi trả lời là hàng xóm tốt bụng. Sau đó bạn bè đều muốn đến thăm gia đình của tôi, tôi nói mẹ tôi không đồng ý cho ai đến nhà chơi. Thầy giáo thấy tôi học khá nên khuyên tôi cố gắng học đến cao trung, tôi vì cầu mong công danh của mình, mà chưa hề nghĩ đến người mẹ, đã vất vả cung cấp cho tôi học hành, bất kể những yêu cầu gì của tôi, mẹ của tôi cũng cố gắng cho tôi học thành tài. mẹ không hề than vãn trách mắng gì tôi, thầy giáo thấy tôi học khá nên mới hỏi đến cha mẹ, tôi nói dối là cha mẹ tôi ở nước ngoài, nay tôi đến Đài Bắc là ở nhờ nhà người than. Mẹ tôi đã vì tôi mà vất vả không nghĩ đến bản thân của bà, bà ăn mặc rách rưới dơ bẩn, đầu tóc bù xù nên tôi không dám nhận là mẹ vì sợ người ta chê cười tôi. Sau rồi tôi học tiếp đến Đại Học, tiền cung cấp cho tôi phải gấp bội, mẹ tôi càng thêm gánh nặng về kinh phí cho tôi học, lúc này mẹ khuyên tôi chỉ nên học đến cao trung là được rồi, đừng nên học Đại học nữa vì chi phí rất nhiều mà gia đình tôi lại nghèo túng, làm sao có thể so sánh với người giàu được. Nhưng tôi ham vọng danh lợi, nên nói cương quyết với mẹ tôi nhất định phải học, mẹ vì thương con nên đi khắp nơi vay tiền, cố gắng cung cấp cho con học.

sau khi tôi học hết đại học, tôi đã quen biết một cô gái con nhà rất giàu sang, gia đình của cô ta có mở công ty. Khi tôi quen biết cô trong lòng tôi hy vọng rằng sau này tôi sẽ cưới cô ta làm vợ, nhưng tôi đã suy nghĩ lại, gia cảnh của mình như vậy, làm sao có thể môn đăng hậu đối, vì vậy tôi dùng trăm phương ngàn kế để có thể làm con rể của gia đình đó. Hằng ngày tôi làm việc rất chăm chỉ, tôi được vợ chồng ông chủ rất quý mến, tôi nhân cơ hội này nói với ông bà, là tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, mong được ông bà chấp nhận tôi làm con nuôi. Tôi chỉ vì tương lai của mình, mà đã quỳ xin ông bà chủ, ông bà chủ lại không có con cái, thấy tình cảnh của tôi rất là tội nghiệp nên cả hai đều vui long chấp nhận ngay. Tôi đã nhời nghĩa phụ đi giúp tôi cưới cô bạn gái nhà giàu kia. Bởi nay tôi là thân thế con nuôi của ông chủ, cha mẹ nuôi đã nhận lời giúp tôi, cô gái kia lại rất thương yêu tôi, nên mọi chuyện từ khó chuyển sang dễ, đều thuận lợi trôi chảy cả.

Sau khi tôi kết hôn xong, mẹ của tôi cũng từng đến tìm kiếm tôi, nhưng mà tôi đã coi bà như một người khùng điên bên đường. Từ trước đến nay tôi chưa từng xem bà ta là mẹ của mình, nhưng mẹ vì thương nhớ con đã đến trước cửa nhà tôi để thăm tôi. Sau 3 năm vợ tôi mới phát hiện, tại sao trước cửa nhà của chúng ta, thường có một bà cụ ăn mặc rách rưới đi qua đi lại và còn hay nhìn ngó vào nhà ta, cô ta hỏi tôi. Tôi lúc này e ngại tiết lộ thân phận của mình, cho nên tôi gặp mẹ và nói rõ. Từ nay cầu xin bà hãy đừng đến đây, nay bà là bà điên. Mẹ tôi biết rằng con mình hay ưa mặt mũi nên không dám nhận người mẹ này, bà chỉ biết chảy nước mắt và im lặng rời khỏi, có gì đau đớn hơn người mẹ vất vả nuôi con, thương con biết bao nhiêu kể không xiết mà đến cuối cùng nhận được sự bạc đãi, làm bà ta rất là đau lòng. Từ đó về sau tôi rất là an tâm, ăn ngon ngủ yên hưởng cuộc sống sung sướng giàu sang của mình, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có ngày sung sướng như hôm nay là do chính một bàn tay của mẹ, tôi không bằng một con chó.

Sau này cha mẹ vợ đem hết tài sản, sang tên cho vợ chồng tôi, kể cả cha mẹ nuôi đều chia vốn cho chúng tôi, tôi đã có rất nhiều tiền nhưng chẳng hề nghĩ đến mẹ đẻ chút nào. Đến khi tôi được 36 tuổi, đi cùng vợ lái xe ra ngoại ô có việc, nào ngờ chuyến đi đó đã bị đụng xe mà chết.

Sau khi đụng xe chết, đầu trâu mặt ngựa mới dẫn hồn của tôi xuống địa phủ gặp Diêm Vương, ông ta gặp tôi thì rất phẫn nộ, lệnh cho quỷ sai đưa tôi đến nghiệt gương đài hiện rõ mọi việc lúc sống của tôi đã đối đãi với mẹ như thế nào. Diêm Vương đã phán tôi từ điện thứ nhất chịu hình phạt rất đau đớn. Hằng ngày quỷ sai dung dao đâm trên thân của tôi, quỷ sai một mặt đâm vào thân của tôi, mặt khác cứ mắng tôi là bất hiếu, còn chửi mắng tôi là người không có lòng dạ gì, mà sống không bằng con chó, đến lúc này tôi mới biết sai. Tôi mang tiếng là có học thức cao, nhưng cách đối xử với cha mẹ không bằng người không biết chữ, tôi chỉ vì danh vọng mà đã thiếu nợ của mẹ tôi, cả cuộc đời bà đã hy sinh vì tôi quá nhiều nhưng tôi nỡ long hắt hủi không nhận bà là mẹ đẻ, tôi đã mất lương tâm đạo đức của con người, hôm nay tôi đã bị những cực hình này, tôi chỉ mong sao được Thượng Thiên khoan dung tha thứ phần nào để cho tôi được bớt khổ. Tôi rất là ân hận nhưng đã quá trễ rồi. Khi đến gặp Diêm Vương tôi mới biết kiếp trước nữa, tôi là một đại pháp sư, kiếp đó tôi tu chưa tốt, chưa viên mãn, cũng chỉ vì tính hay nôn nóng, kiếp này đáng lẽ tôi phải tu bù, nào ngờ khi có thể xác này rồi dễ dàng mê muội, tôi đã bị Diêm Vương phán 60 kiếp làm chó cái, các vị hiền sĩ nghĩ xem tôi phải đầu thai luân hồi bao lâu. Ngày xưa tôi không tin có Thiên Đường Địa Phủ, nay tôi thật lòng khuyên mọi người sự thật là có Thiên Đường Địa Ngục, nếu chư vị không tin chẳng lẽ chờ đến lúc xuống địa phủ rồi mới tin hay sao, đã quá trễ rồi. Thượng Thiên đem nhân quả của tôi phán 60 kiếp làm con chó cái, để cho tôi nếm thử mùi làm mẹ, chư vị hiền sĩ ơi ! cái mùi vị chịu khổ dưới địa phủ, không thể nào dùng lời nói hay những ngôn ngữ mà tả nổi sự đau khổ đó.

Điểm Truyền Sư từ bi : Thượng Thiên rất công bằng, mọi cái đau khổ là tự anh đã chuốc lấy. Không thể trách ai được, mong sao anh ở dưới địa phủ hãy thành tâm sám hối, mong sao có thể giảm bớt tội cho anh.

Nguyên nhân : còn nói về phần mẹ tôi, sau khi bà hay tin tôi bị đụng xe chết, bà đã tự vẫn chết, tất cả mọi bi kịch cũng đều do một tay của tôi đã tạo thành, nay tôi chỉ biết trách mình đã không trồng thiện căn. Chuyện đời nó muôn hình muôn vẻ, bởi một lúc chấp nhặt sẽ bị mê, cũng là cuộc sống làm người, có những người biết nắm lấy thời gian ngắn ngủi đó, để đổi lấy ngàn vạn năm thành phước, nhưng cũng có những người đổi lấy ngàn năm đau khổ, đồng thời cùng là con người cùng sự sống, nhưng ai nấy đều tạo nên nhân quả khác nhau. Thôi thời gian đã tới rồi, tôi phải theo tướng quân xuống địa phủ.
 
Top Bottom