( Truyện ) Thật gần và thật xa

D

dinhphuongthao.0206

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có lẽ truyện này một số bạn cũng đã đọc rồi . nhưng mình vẫn post lên cho mọi người cùng đọc truyện có tên là
THẬT GẦN VÀ THẬT XA

Chị quản lý dừng lại ở giá bày quần jeans ,cau mày : - Hôm nay ai trực đây ?
Tôi vội vàng chạy tới , may là vừa uống xog ngụm ns quay vào kịp . Chị quả lý chỉ vào cái áo sơ mi lấp ló giữa xấp quần jeans , nói nhỏ , nhưng thật đanh
- Em xem , có tí chuyên nghiệp nào k ?
- Dạ , em .....
- đừng thắc mắc nếu thưởng tháng này bị trừ 50% . Hiểu chưa ?
Tôi cúi đầu im lặng , và tôi k ns gì nữa .
- Nếu tái phạm lần nữa thì khỏi lĩnh lương luôn .
chị quản lý bỏ đi , gót giày gõ cồm cộp bực dọc . Tôi lấy cái áo ra , gấp lại cẩn thận theo đúng quy trình , trán nhăn tít lại . Rõ ràng tôi đã xẹp lại đồ cẩn thận rồi ms đi uống ns . Mà uống miếng ns chưa đấy nửa phút , shop lai đang vắng khách , ai đã nhét cái áo vào đây nhỉ ? Tôi quay lương nhìn một vòng . Thoáng thấy Dung nhìn Liên ẳn ý . tôi mím môi , thở ra nhè nhẹ . Đây là lần thứ 2 trog tuần tôi bị chơi xấu . Nguyên nhân thì tôi k rõ chính xác là vì điều gì nữa , vì doanh số của tôi cao vào lạo nhất nhì hay vì tôi lặng lẽ , tí buôn chuyện vs mọi người , hết nhiệm vụ toàn xách đò về luôn

Hết ca làm , tôi đạp xe lững thững trên phố . Trời đang mưa .Rả rích , lâm thâm . Cơn bão xẹt ngang lm Hà nội uốt át suốt ms ngày liền . Từng vòng bánh xe quanh lùa rùa , trể nải . Xung quanh thiên hạ phóng như điên . Từ ngày Đăng đi , tôi đã bắt đầu luyện thói quen mặc áo mưa cả khi mưa chỉ lất phất . Sợ ốm lm :D . bây giờ mà ốm thì lm gì có ai chạy đon chạy đáo mua ô mai gừng vs trà bạc hà cho nữa . Rồi cn lịch học , ca part- time kín đặc ..
Trời ẩm sì sì , k khí sũng sĩnh ns . U ám . Hệt như tâm trạng của tôi . hôm nay là vừa một tháng tôi cắt đứt liên lạc vs Đăng
Hai đứa học cùng từ hồi cấp 2 , lê cấp 3 thì thành cạ thân . Đi đâu cũng có nhau . Rồi dăng đc học bổng sang Úc học . Thế là thành ra cách trở . Đã hn tám tháng kể từ ngày Đăng đi mà tôi vẫn chưa lm thế nào mà quên đc . Năm thứu nhất đại học . mt hoàn toàn ms , tôi k quem ai , chưa thân đc vs ai , lúc nào cũng thấy bơ vơ lạc lõng
Xe đi qua góc phố quen , mùi cà phê ( sữa ) lầ nào cũng say nhưng mà yêu mùi cà phê lm lm . Cách vài bước chân kia ngày trước là quán “ Mèo lười “ .
Ấy là tên tự đặt . Thật ra tôi chưa bao giờ nhớ tên quán , một lần tih cờ 2 đứa đi qua nghé vào trú mưa , rồi thích , rồi thỉnh thoảng ghé đén . . Quán nằm trên tầng 2 ,đồ uống cũng ngon mà rẻ , thế mà vắng teo . Buồn cười lúc nào đến cũng thấy quán đang bật một bài cũ rích nhưng rộn ràng lm . Quán đã đóng cửa , tầng một biens thành nơi bán dt . Tôi bất giác thở dài . Cảm giác cứ thấy mất mát thế nào .
Cảnh cũ k cn , ng’ cũ dã xa và buồn hn nữa , đã thay đổi . Nhũng cái email nòa cũng vội vã . Đăng hồ hởi kể đủ thứ điều hay ho . Răng Sydney rộng lm , k có cảnh kẹt xe đầy khói như ở nhà mình . Cà phê Starbucks ngon lm . Tích nhất là sạch sẽ , đường phố thấy tinh tươm , . Mỗi ngày Đăng đi học = tàu điện ngầm , nhanh lm ... Và Đăng cn kể về My , cô bạn xinh xẻo , học giỏi và năng động
nhưng cái mail của tôi bắt đàu ngắn lại . Rồi biến mất . Biết ns chuyện gì bây giờ ? kể lể rằng tôi đang hoang mang lm , laoy hoay vs đóng bài vở dày cộm , k biết cân đối thời gian ra sao để vẫn làm part-time đc mà vẫn học ổn ? Hay là kể chuyện tôi bị chơi xấu ở chỗ làm và cách xử lý của tôi chỉ là im lặng và nhẫn nhịn ? chẳng có chuyện gì ra hồn cả . Toàn những chuyện chỉ làm cho Đăng thấy rõ tôi là đứa thất bại , kém cỏi . Không giống tẹo nào vs cô bạn ms ở bên ấy . Tôi học k đủ giỏi ( nên k thể đỗ học bổng sang đó ) , tôi nhạt nhẽo ( k biết hát , k biết nhảy ) tôi cũng k xinh như cô bạn đó , và tôi cn vụng về nữa ( k biết cuốn sushi , cũng chẳng biết làm tiệc nướng BBQ ngoài trời )...
Tôi cũng k kể chuyện Hà nội nữa . Hình như Đăng đã k cn yêu Hanoi nữa rồi . Ngày xưa 2 đứa thường gọi chủ nhật là ngày Hà nội . Đăng sẽ đèo tôi đi loăng quăng , lê la các ngóc ngách từ những quán cóc bé tí hin có đồ uống rất lạ đến những bức tường bị bỏ hoang , ai đó graff lên những bức tranh tường phố cổ . Mỗi làn phát hiện ra ở đâu có món gì ngon bổ rẻ là 2 đứa lại rủ nhau mò mẫm tìm đến .Đăng lúc nào cũng lĩnh nhiệm vụ “ giải quyết tồn đọng “ giùm tôi . Cậu ấy chẳng chê òn gì bao giờ
nhớ có lần để tránh đám tắc đường trên Đê La Thành , Đăng rẽ đại vào một cn dốc , rồi hai đứa vòng vèo mãi k thoát ra khỏi mấy cn phố nhỏ ngoằn ngoèo chằng chịt . Tôi suốt ruột đòi dừng lại hỏi đường nhưng đăng k chịu , bảo là đi thế này cũng vui mà , biết đâu lại phát hiện ra đc gì đó hay ho . Thế mà đúng phát hiện ra một cây phượng nở muôn hoa đỏ rực . Đăng hì hửng lm, bảo thấy chưa , nhân ns như thần , ns Hà nội nhiều bất ngò lm, đáng yêu lm. Cái đó người ta phải gọi là duyên đấy , phải ở lâu , ngắm kĩ ms biết . giống như hân ấy . Tôi đỏ mặt giả vờ vu cho Đăng tội “ xỏ xiên và véo cho một nhát vào tay . Véo rõ mạnh ấy , rồi lại ngay lập tức
xoa lấy xoa để . Tối hôm ấy về nhà tôi cn vui mãi ngồi một mình mà mặt vẫn cứ đỏ lên tưng bừng
 
Last edited by a moderator:
D

dinhphuongthao.0206

Ngang qua hồ Thiền quang tôi dùng xe vào quán cà phe ven hồ , tôi dừng xe , vào quán cà phê ven hồ .Những chú chim nhảy lách chách trong lồng , mấy chú khác đang véo von đưa giọng . Hồi xưa Đăng bảo , khi nào buồn thì kiếm chỗ nào vui mà ngồi , đừng chui vào xó âm u tĩnh lặng , dễ bị tan trong mụ mị lm . Tôi ngồi xuống dưới một tán ô , gọi một cốc chanh muối nóng cho cái họng có vẻ muốn sưng của mình . Uống chưa hết nửa cốc thì ở tán ô bên cạnh có một đôi bạn ghé vào , chắc là một đôi gà bông , ríu ra ríu rít . cậu bạn kéo ghế cho cô bạn rồi cầm menu tự gọi đồ uống cho cả 2 . Ừ ! Ngày xưa Đăng cũng thế , cậu ấy luôn biết tôi thích ngồi ở chỗ nào , thích uống thứ gì . Cô bạn nghiêng người thì thầm điều gì đó vào tai bạn mình , rồi hai người cười khúc khích vs nhau . Trông họ thật rạng rỡ bất kể màn mưa xám xịt đang bao phủ xung quanh . Cậu bạn khoác tay lên thành ghế phía sau lưng cô bạn . Ôi ! Ngày xưa mỗi lần Đăng làm thế là mỗi lần tim tôi lại đánh lô tô trog ngực , cứ như sợ bị ai bắt quả tang làm điều gì vụng trộm . Tôi đứng dậy . Nếu cứ ngồi tiếp ở đây , tôi sẽ nhớ Đăng mà khoc mất
Tôi ngưng k viết e-mail cho Đăng , lấy cớ bận bịu , còn tỉnh bơ bảo bây giờ là thời đại nào rồi , mọi khoảng cách địa lý đều đã bị thu hẹp , khi cần chỉ việc online chat chít là tha hồ cập nhật thông tin . Ừ , khoảng cách địa lý đã bị thu hẹp . nhưng có 1 khoảng cách khác giữa 2 đứa đang một phình to ra thêm . Tôi online cũng thưa dần . Nếu Đăng có trách , tôi lại giương cái icon mặt cười toe toét , bảo lúc này bận quá 9h tối ms ngồi thở đc thì khi đó Sydney đã là một giờ sáng Đăng đã khò khò rồi cn đâu . Rồi cách đây 1 tháng thì tôi ngương liên lạc hẳn , k e-mail , k chat . Facebook cũng bỏ hoang luôn , những lúc nhớ Đăng quá , tôi sẽ viết gì đó rồi gửi lại cho chính mình . Tôi k muốn mình thành 1 sợi dây buộc ngăn cản không cho Đăng thỏa sức tug cánh bay . K vướng bận , cậu ấy sẽ tự do hn , thảnh thơi hơn để lm bất cứ điều gì cậu ấy muốn . Nếu cảm thấy k thể giữ đc thì tốt nhất là buông tay , phải vậy k ?
Tôi đạp xe lòng vòng thêm một chút nữa rồi quyêt định về nhà . Bữa tốt cần đc chuẩn bị đang chờ sẵng . Tôi dựng xe , lúi húi mở khóa . Đúng khi ấy , từ phía sau , hai bàn tay quàng qua chụp lấy mắt tôi . Tôi khựng lại , nghẹt thở , cảm giác như vừa bị một cú điện giật khiến toàn thân tê liệt . Không thể tin đc. Đăng
Cậu ấy đứng đó , miệng nở nụ cười nồng ấm quen thuộc , đôi mắt hơi nheo lại dịu dàng .
- ngạc nhiên chưa ? Tớ về để xử lý cậu đây .
- cậu ? .. sao lại ... ?
- cái đầu cậu có vẻ đang mất trật tự quá . Cho nên , tớ phải gom góp hết 8 tháng lương làm thêm để vù về dọn dẹp lại . Tớ chỉ có ba ngày thôi . Và sẽ dành cho cậu hết
Tôi mở to cn mắt , miệng gần như chưa kép lại đc . Đăng nắm lấy 2 bàn tay tôi thật chặt , cậu nhìn thẳng vào mắt tôi , nhẹ nhàng :
- Tớ đã tìm cậu bằng mọi cách : E-mail , tin nhắn offline , gọi điện , Facebook , cả lùng sục họi cái Ly , Trang .. mà không cách gì liên lạc đc . Thật may là cuối cùng tớ đã nhớ ra cái hòm thư chính tớ lập cho cậu và đọc đc những gì cậy đã nghĩ mà k hề ns ra cho tớ biết . Có điều này , rất quan trọng vs tớ và tớ muốn đc ns vs cậu , một cách trực tiếp là : Sydney ( hay bất kì ở đâu ) có thể có nhiều chỗ hn Hà nội nhưng k chỗ nào là Hà nội . Và cậu cũng thế . cạu hiểu tớ k ?
Tôi chưa kịp trả lời thì Đăng đã choàng tay ,ôm lấy tôi , một vòng tay rộng , ấm áp .Đăng cao lớn , tôi đứng chưa tới vai cậu ấy . Nhưng nhờ thế mà tai tôi áp sát ngay ngực chứa trái tim của Đăng và ở đó , tôi nghe rõ mồn một tiếng trái tim cậu ấy đang đập rộn ràng . tôi khẽ mỉm cười và nhắm mắt lại . Mặt cho 2 giọt lệ lớn trào ra và thấm ướt sang cả áo Đăng . Nóng hổi :x:x:x
 
P

prince_keke

nhìn là không muốn đọc rồi.......... nhác lắm :)....................................................
 
R

ruougao

hay lắm ^^
mình thích truyện này rồi :D
nhưng mà bạn nên viết tiếng việt có dấu thì hơn
rõ ràng hơn dễ đọc hơn lại k bị mod bắt bẻ :D
 
Top Bottom