A
asroma11235
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Người hoang tưởng ) (P1)
X đứng lên, rời khỏi bàn. Hắn không quên nhìn lại chiến trường: bát đĩa sạch trơn.
Ông chủ quán, chẳng cần nhìn hắn, lẳng lặng lôi ngay một quyển sổ, lạ là không nhàu nát và bẩn thỉu như ở các quán cơm bình dân khác, lật nhanh đến một trang, ngón tay lần đến một cột, và cái bút bi cho thêm ngay một chữ thập, nay đã kéo dài như một hàng kiến điểm binh.
Mọi ngày, X rời khỏi bàn là đi ngay ra khỏi quán. Dường như hắn sợ cái quán này. Nhưng lần này, tự dưng nổi cơn tò mò, dù đã dợm bước nhưng hắn đổi ý không đi nữa. Hắn kéo cái ghế đẩu, ngồi xuống gần ông chủ quán, ngắm nhìn ông. Đó là một ông già gầy gò. Râu và ria cái đen cái trắng, lởm chởm. Khuân mặt dài, trán dô. Giống một quả lê lộn ngược. Đeo kính cận. Cà Hà Nội, ngoài ông ra, với xác suất 99,9%, chẳng có một ông chủ quán cơm bình dân nào vừa gầy vừa đeo kính cận. Hắn mỉm cười, nghĩ: có lẽ đó là lí do quán cơm này đông sinh viên đến thế? Ông tên là Huân.
Bất kể X ngắm nhìn ông chăm chú đến thế nào, ông Huân cũng không hề nhìn lại hắn một lát. Hắn lắc đầu, thuật thôi miên coi như thua đứt ông già. Hắn dợm bước đứng lên đi. Lúc ấy, ông Huân mới bảo:
- Nào, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi!
- Cháu không hỏi nữa.
- Không thì thôi- Ông già thản nhiên nói. Tay ông vẫn tiếp tục vun gọn những đĩa thức ăn trên mặt bàn.
- Vậy thì cháu hỏi- X nói.
- Ta không trả lời nữa- Ông già nói.
- Vì sao bác cho cháu ăn chịu, nợ nhiều đến thế, mà không thấy đòi lần nào?- X cố chấp, cứ tiếp tục hỏi.
Ông già nhướng mắt lên, nhìn một cậu đang đi ra:
- Này, phát, bố mẹ đã gửi tiền lên chưa, cậu cả?
X thở dài, đứng lên, đi.
Trong hai nhu cầu, phải chọn một: tiền trọ và tiền cơm. Tiền trọ không thể khất lần, vì bà chủ trọ siết chặt qui định thép: không trả tiền đúng ngày, ra đường tắp lự. Cho nên, mục tiêu được ưu tiên là trả tiền trọ. Còn tiền cơm, ông Huân không thấy đòi, nên hắn còn có thể khất lần.
“Păng păng păng...”- Chiếc xe máy đen sì. Sự việc xảy ra bắt đầu từ khi hắn bắt tay vào nghiên cứu đề tài thầy Q tình cờ nêu trên lớp: các đòn bẩy hướng dẫn các dòng tiền tài chính ngẫu nhiên. Bài toán hay đến nỗi hắn trố mắt, người đờ ra, ừ tại sao mình không thử tài nhỉ? Tại sao tiền ở túi này lại chảy vào túi khác? Làm sao để hướng dòng tiền chảy vào một cái túi đã định? Dữ liệu thầy cho, mới có một số ít số liệu thực tế, vấn đề còn lại phải giải quyết chỉ là phương pháp trong điều kiện thiếu thông tin và lắp vào một số giả định hoặc dự báo. Vớ được đề tài hay, hắn sướng lắm, sướng âm ỉ đến mấy hôm liền, người lúc nào cũng như đang đi trên mây. Y, cô bạn học mà hắn thích nhất, hỏi: Cậu sao thế, ốm à? X chỉ tay vào thầy Q, làm Y phá lên cười vui vẻ.
Thầy Q nêu lên đầy ý tưởng trong các giờ giảng. Sinh viên bỏ qua hết ý tưởng này tới ý tưởng khác, như những người đi trên đường được ban phát mà thờ ơ không thèm nhăt. X đã từng nhặt được một của quí trong một tiết học, nhưng rồi lại vứt đi, vì mấy đứa cùng lớp kêu mày điên à, hơi sức đâu mà nghiên với chả cứu? Thế nhưng lần này, vẻ đẹp lấp lánh đã khiến hắn vội nhặt lấy. Hơn nữa, đó còn là một sự thách thức, bởi thầy Q đã nói, em nào mà xây dựng được mô hình toán cho nó, tôi sẽ rất sung sướng, rất hạnh phúc. Thầy nói một cách cảm động, khiến hắn cảm thấy như được truyền một luồng công lực vào người. Mà sao các em lại không làm được chứ???- Thầy tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.
Thế là hắn cắm đầu cắm cổ vào xây dựng và giải bài toán. Hắn lai vãng nhiều hơn đến một quán net gần quán cơm bình dân của ông Huân, khiến cả quán ngạc nhiên vì một thằng cha hâm không chát, không game, mà lại hì hục đánh vật với những con số và những chương trình. Đã từng có một nàng hai dây bỏ ra nửa tiếng ngồi sát sạt hắn để xem hắn làm gì, sau chán quá, nhổ bãi nước bọt, bỏ đi. Tiền cơm cho hất vào tiền thuê máy tính. Đôi khi, vừa ngồi ăn, hắn vừa nhìn ông Huân như nhìn một vị cứu tinh, vì ông chưa bao giờ nói lời đòi nợ với hắn. Và thế là, nợ nần bắt đầu từ một bài toán về dòng tiền chui vào túi nào!
Chỗ nào mà chẳng có nghịch lí! Đây không phải là ý hắn, mà là ý thầy Q. Ôi thầy Q, suốt ngày nêu lên vấn đề này vấn đề nọ cho học trò khổ... nghĩ đến thầy, tự dưng cái dáng lòng khòng của thầy lại hiện ra trước mắt. Ngay từ những tiết học đầu tiên thầy đã làm cả lớp khiếp vía vì một kiểu dạy chẳng giống ai: vừa học lí thuyết xong đã bắt làm ngay bài tập và 15 phút thảo luận, chỉ định đứa nào đứa ấy phải có ý kiến. Mà ý kiến càng lạ thầy càng thích. Lúc ấy thày cười rất tươi, nụ cười làm sáng cả lớp... Cái gì thầy cũng lắc đầu: chưa hoàn thiện, cần tốt hơn. Cả lớp mệnh danh thầy là Người hoang tưởng số 1...//
X đứng lên, rời khỏi bàn. Hắn không quên nhìn lại chiến trường: bát đĩa sạch trơn.
Ông chủ quán, chẳng cần nhìn hắn, lẳng lặng lôi ngay một quyển sổ, lạ là không nhàu nát và bẩn thỉu như ở các quán cơm bình dân khác, lật nhanh đến một trang, ngón tay lần đến một cột, và cái bút bi cho thêm ngay một chữ thập, nay đã kéo dài như một hàng kiến điểm binh.
Mọi ngày, X rời khỏi bàn là đi ngay ra khỏi quán. Dường như hắn sợ cái quán này. Nhưng lần này, tự dưng nổi cơn tò mò, dù đã dợm bước nhưng hắn đổi ý không đi nữa. Hắn kéo cái ghế đẩu, ngồi xuống gần ông chủ quán, ngắm nhìn ông. Đó là một ông già gầy gò. Râu và ria cái đen cái trắng, lởm chởm. Khuân mặt dài, trán dô. Giống một quả lê lộn ngược. Đeo kính cận. Cà Hà Nội, ngoài ông ra, với xác suất 99,9%, chẳng có một ông chủ quán cơm bình dân nào vừa gầy vừa đeo kính cận. Hắn mỉm cười, nghĩ: có lẽ đó là lí do quán cơm này đông sinh viên đến thế? Ông tên là Huân.
Bất kể X ngắm nhìn ông chăm chú đến thế nào, ông Huân cũng không hề nhìn lại hắn một lát. Hắn lắc đầu, thuật thôi miên coi như thua đứt ông già. Hắn dợm bước đứng lên đi. Lúc ấy, ông Huân mới bảo:
- Nào, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi!
- Cháu không hỏi nữa.
- Không thì thôi- Ông già thản nhiên nói. Tay ông vẫn tiếp tục vun gọn những đĩa thức ăn trên mặt bàn.
- Vậy thì cháu hỏi- X nói.
- Ta không trả lời nữa- Ông già nói.
- Vì sao bác cho cháu ăn chịu, nợ nhiều đến thế, mà không thấy đòi lần nào?- X cố chấp, cứ tiếp tục hỏi.
Ông già nhướng mắt lên, nhìn một cậu đang đi ra:
- Này, phát, bố mẹ đã gửi tiền lên chưa, cậu cả?
X thở dài, đứng lên, đi.
Trong hai nhu cầu, phải chọn một: tiền trọ và tiền cơm. Tiền trọ không thể khất lần, vì bà chủ trọ siết chặt qui định thép: không trả tiền đúng ngày, ra đường tắp lự. Cho nên, mục tiêu được ưu tiên là trả tiền trọ. Còn tiền cơm, ông Huân không thấy đòi, nên hắn còn có thể khất lần.
“Păng păng păng...”- Chiếc xe máy đen sì. Sự việc xảy ra bắt đầu từ khi hắn bắt tay vào nghiên cứu đề tài thầy Q tình cờ nêu trên lớp: các đòn bẩy hướng dẫn các dòng tiền tài chính ngẫu nhiên. Bài toán hay đến nỗi hắn trố mắt, người đờ ra, ừ tại sao mình không thử tài nhỉ? Tại sao tiền ở túi này lại chảy vào túi khác? Làm sao để hướng dòng tiền chảy vào một cái túi đã định? Dữ liệu thầy cho, mới có một số ít số liệu thực tế, vấn đề còn lại phải giải quyết chỉ là phương pháp trong điều kiện thiếu thông tin và lắp vào một số giả định hoặc dự báo. Vớ được đề tài hay, hắn sướng lắm, sướng âm ỉ đến mấy hôm liền, người lúc nào cũng như đang đi trên mây. Y, cô bạn học mà hắn thích nhất, hỏi: Cậu sao thế, ốm à? X chỉ tay vào thầy Q, làm Y phá lên cười vui vẻ.
Thầy Q nêu lên đầy ý tưởng trong các giờ giảng. Sinh viên bỏ qua hết ý tưởng này tới ý tưởng khác, như những người đi trên đường được ban phát mà thờ ơ không thèm nhăt. X đã từng nhặt được một của quí trong một tiết học, nhưng rồi lại vứt đi, vì mấy đứa cùng lớp kêu mày điên à, hơi sức đâu mà nghiên với chả cứu? Thế nhưng lần này, vẻ đẹp lấp lánh đã khiến hắn vội nhặt lấy. Hơn nữa, đó còn là một sự thách thức, bởi thầy Q đã nói, em nào mà xây dựng được mô hình toán cho nó, tôi sẽ rất sung sướng, rất hạnh phúc. Thầy nói một cách cảm động, khiến hắn cảm thấy như được truyền một luồng công lực vào người. Mà sao các em lại không làm được chứ???- Thầy tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.
Thế là hắn cắm đầu cắm cổ vào xây dựng và giải bài toán. Hắn lai vãng nhiều hơn đến một quán net gần quán cơm bình dân của ông Huân, khiến cả quán ngạc nhiên vì một thằng cha hâm không chát, không game, mà lại hì hục đánh vật với những con số và những chương trình. Đã từng có một nàng hai dây bỏ ra nửa tiếng ngồi sát sạt hắn để xem hắn làm gì, sau chán quá, nhổ bãi nước bọt, bỏ đi. Tiền cơm cho hất vào tiền thuê máy tính. Đôi khi, vừa ngồi ăn, hắn vừa nhìn ông Huân như nhìn một vị cứu tinh, vì ông chưa bao giờ nói lời đòi nợ với hắn. Và thế là, nợ nần bắt đầu từ một bài toán về dòng tiền chui vào túi nào!
Chỗ nào mà chẳng có nghịch lí! Đây không phải là ý hắn, mà là ý thầy Q. Ôi thầy Q, suốt ngày nêu lên vấn đề này vấn đề nọ cho học trò khổ... nghĩ đến thầy, tự dưng cái dáng lòng khòng của thầy lại hiện ra trước mắt. Ngay từ những tiết học đầu tiên thầy đã làm cả lớp khiếp vía vì một kiểu dạy chẳng giống ai: vừa học lí thuyết xong đã bắt làm ngay bài tập và 15 phút thảo luận, chỉ định đứa nào đứa ấy phải có ý kiến. Mà ý kiến càng lạ thầy càng thích. Lúc ấy thày cười rất tươi, nụ cười làm sáng cả lớp... Cái gì thầy cũng lắc đầu: chưa hoàn thiện, cần tốt hơn. Cả lớp mệnh danh thầy là Người hoang tưởng số 1...//
Last edited by a moderator: