B
bonghongnho_95
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Trước khi chuyển nhà đi, nhỏ đưa nó một mẩu giấy khi địa chỉ, khóc thút thít,tình bạn thân thiết 2 năm trời mà giờ mỗi đứa một nơi, biết sao được, hoàn cảnh mà...Hai đứa con gái chơi với nhau như hình với bóng, vậy mà giờ chỉ còn mỗi nó, một mình.
Những ngày đầu, nó nắn nót viết từng con chữ, gửi đến địa chỉ trong mẩu giấy nhỏ. Nửa tháng sau, có hồi âm. Phải nói là cái cảm giác trông chờ từng cánh thư nó kì lạ thế nào, và khi nhận được nó, hạnh phúc ra sao, nó không thể diễn tả được. Nó thật hãnh diện khi có một tình bạn đẹp đến thế, và nó cảm thấy "iu ơi là iu" nhỏ khi khoảng cách không gian không xóa mờ tình bạn giữa hai người.
Nửa năm sau, nhỏ gọi điện, nói là nhỏ không viết thư nữa, bận quá. Nhỏ sẽ gọi về hai tháng một lần, và nhỏ sẽ kể thật nhiều chuyện cho nó nghe. Nó thoáng buồn. "Lâu lâu viết vài dòng, rồi dần dần thành bức thư rồi gửi cũng được mà". "Thôi, tớ không rảnh thế đâu, yên tâm đi, tớ sẽ "nấu cháo" cho đến khi nào "khét" thì thôi hén". Nó cười mỉm vui vẻ...
Một năm sau...
Dường như khoảng cách quá xa khiến tình bạn giữa nhỏ và nó dần phai nhạt. Cũng không hẳn thế, bởi nó vẫn trông ngóng điện thoại của nhỏ từng ngày, từng ngày. Không có cô bạn nào có thể thay thế vị trí của nhỏ trong lòng nó. Nó nhớ nhỏ lắm, trong giấc mơ cũng gặp. Thế rồi, chuông điện thoại lại reo, không hiểu thần giao cách cảm hay sao mà nó nhấc máy lên, nói ngay: "Cậu đấy hả?". "Ủa sao biết hay thế?"
Hai đứa lại nói chuyện thật lâu, một năm trời lận mà. Giờ thì đứa nào cũng có nick chat cả, thôi đọc nick để liên lạc luôn. Quá tiện còn gì.
Càng lớn, hai đứa càng online nhiều. Ban đầu thì chat khá vui vẻ, sau đó thì không biết nói gì, hay đúng hơn là không có chuyện gì để nói. Thấy status của nhỏ: "Nhớ anh quá à! Lên mau đi, huhu", nó cũng không buồn hỏi là "chàng" nào, bởi nhỏ không muốn kể, thì hỏi cũng vô ích.
Nó buồn. Nó suy sụp, nó quá thất vọng về một tình bạn. Tình bạn không đủ lớn để xóa mờ khoảng cách không gian và thời gian. Nó viết một entry cho nhỏ, dù không nói tên, nhưng chắc nhỏ cũng hiểu. Từ một cô bé nhí nhảnh dễ thương, nó biến thành một người trầm lặng, ít nói và lạnh lùng, vì một tình bạn.
Một buổi nọ, trong di động, có tin nhắn của nhỏ: "Dạo này cậu khỏe không, có chuyện gì kể tớ nghe đi nà!". Nó ngạc nhiên, rồi hạnh phúc không thể tả. Hai đứa send qua send lại gần cả trăm tin nhắn suốt đêm. Vậy là tình bạn quay trở lại.
Tuần sau, nó lại nhắn tin "T8m tiep nao. Hihi, sao lau qua khong nhan tin cho to?". Im lặng. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Rồi nó lại hụt hẫng. Nhỏ coi mình là món đồ chơi hay sao? Sao mình trân trọng tình bạn mà nhỏ lại...Tim nó nhói lên...Một người như vậy có đáng để mình xem là bạn thân hay không? Quả là...nó và nhỏ...không thể vượt qua thử thách không gian và thời gian. Quá khó...
Bây giờ nó đã ở tuổi trăng tròn. Mộng mơ và có biết bao hoài bão. Nó thôi nhớ về những gì không đáng nhớ, coi như đó là một bài học về tình bạn vậy.
Nghe đồn lớp kế bên mới có người chuyển trường về. Một cô bé trắng, cao và mái tóc dài mượt. Vài đứa nói rằng vì cô bé ấy "thất vọng về một tình bạn". Haha. Dó chỉ là cái cớ. Ai lại chuyển nhà vì bạn bao giờ.
*********
Cô bạn thân trong lớp rủ đi gặp mặt một người bạn mới quen trong lớp học thêm, dễ thương và dễ gần. Hỏi ra mới biết đó là cô bạn mới chuyển trường về. Thêm bạn thêm vui, ngại gì chứ!
Dắt chiếc xe đạp vào quán, sau đó nó bước vào quán nước, nhìn dáo dác. Bất chợt, một hình ảnh vừa quen vừa lạ. Tóc thắt ***, thỉnh thoảng cười mỉm, luôn mặc những trang phục độc nhất 2 màu: hồng và trắng, thỉnh thoảng búng tay đánh "chóc" khi phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Bốn mắt tìm lại được nhau, sững sờ. Mặc cho cô bạn thân của nó ngơ ngác không hiểu.
Cái đầm màu hồng chấm bi trắng giờ đang đứng trước mặt nó:
- Tớ nhớ cậu quá! Đã lâu rồi không gặp hỉ? Hic cậu học trường này á! Tớ mới chuyển về đây nè, hì hì, giờ tớ không có bạn bè nào hết, may mà gặp cậu đấy, "bạn thân ơi là thân" của tớ!
Nó cười. Nụ cười mỉa mai. Nó hiểu, nó sẽ bị đá văng bất cứ lúc nào khi nhỏ có bạn mới. Thật lố bịch. Vài lần chạm mặt nhau ở trường, nó cứ ngờ ngợ, lúc ấy nhỏ đang bận giỡn với một đám con trai. Giờ thì những đặc điểm này quá rõ ràng rồi...
Nó chìa tay ra, vui vẻ:
- Rất vui được làm quen với cậu, cậu là bạn của Nấm Lùn hả? Tớ nghe Nấm Lùn kể rất nhiều về cậu.
- Ơ kìa, sao cậu lại...phũ phàng đến thế...
- Thời gian đã trả lời tất cả. Chính tớ mới xứng đáng để được nói câu đó với cậu. Dẫu tớ còn lòng vị tha, và vẫn không thể quên được tình bạn giữa tụi mình, nhưng tớ thất vọng về cậu. Chúng ta không thể là bạn thân được. Nấm Lùn, chúng ta đi học đàn thôi.
Nhỏ trông theo, mặt đau khổ. Nó khóc tức tưởi, dụi đầu vào bờ vai Nấm Lùn, thật sự nó vẫn còn xem nhỏ là bạn thân, lắm lắm. Chiếc vòng đeo tay mà nó tặng nhỏ, giờ đã không còn trên cổ tay trắng ngà...
Uống một ngụm nước, nhỏ nhìn vào mặt đồng hồ. Ít lâu sau, một đám bạn nổi loạn chạy đến. Mặt nhỏ hớn hở, kể: "Nãy vui lắm tụi bay, tao gặp nhỏ bạn cũ chung trường, trời ơi nhìn nó lúa bà cố! Bày đặt giả điên nữa.Đây tao kể cho..."
Kể xong, cả đám ôm bụng cười rũ rượi, vang cả một góc phòng. Nhỏ nâng ly bia, nốc cạn.
Tiếng đàn ngân lên qua những ngón tay thon dài của nó. Một giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống phím đàn...
Last edited by a moderator: