[Truyện ngắn- nhật ký]Nhớ một màu hoa kỷ niệm

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Những câu chuyện thật đã diễn ra trong đời học sinh.

Những câu chuyện bắt nguồn từ chính cuộc sống xung quanh. Tớ ghi lại thành những đoạn truyện nho nhỏ.

Có gì mong mọi người bỏ qua

Một mùa chia ly lại đến.
Tháng sáu, trời nhẹ nhàng thanh thanh một dáng hình nhè nhẹ của mây trời. Khung cửa bụi mờ từng mảng, từng mảng loang ra như những trảng mây trắng giữa cái nền xanh rộng bát ngát.

Thiên ngồi ở dãy bàn bên trái, bàn thứ tư từ trên xuống, nhìn thẳng ra cửa số. Dưới sân trường, một làn gió nhẹ, chiếc lá còn xanh như màu ngọc nhẹ nhàng đu trên những cành liễu mướt xanh bên mặt hồ lan rông như một tấm gương.

Nó ngồi mơ màng thiệt lâu, mắt hưởng ra ngoài mặt hồ. nước mùa hè mát và xanh như màu mây trời. Trên bục, thầy Hùng vẫn say sưa với những bài giảng. Thằng Bình ngồi cạnh, huých nhẹ lên vai Thiên:

_ Mày nhín gì mà nhìn dữ vậy. Bộ tính làm thi sĩ hay sao ?

Bình thường nghe vậy chắc chắn Thiên đã nổi quạu. Lớp 9D có 40 người thì quá nửa là nam. Hai phần ba số học sinh nam ở trường cấp 2 Hoà Bình là chúa nghịch, chúa quậy. Thằng Thiên cũng không phải ngoại lê.

Dù gì lúc này nó cũng đang mơ màng. Nó muốn tính làm nhà thơ.

_ Cảnh đẹp ghê hén mày ?

Trầm ngâm hồi lâu, Thiêhn chỉ bật ra được có thể làm thằng Bình xụi lơ theo:

_ Ờ, đẹp ghê hén !

Nó vừa nói vừa cười hì hì làm thằng Thiên tức muốn chết. Nhưng lúc này lòng nó êm ái lạ. Không phải cái không khí ngoài kia, cái vương vấn giao mùa giữa tháng năm và tháng sáu, sẽ tiễn đưa bọn nó rời xa những kỷ niệm ngây thơ. Thiên thấy lòng thắt lại. Nó bồi hồi nhớ đến những ngày đầu năm học…

“Thiên”

Tiếng cô Hà dạy văn lôi thằng Thiên lật đật tỉnh khói giấc ngủ. Nó đứng dậy, bẽn lẽn, vừa đưa tay giụi mắt vừa ú ớ:
_ Dạ
_Em hãy phân tích cho cô bức tranh cảnh trong đoạn trích “sóng”

Thằng Thiên nghe ù ù cạc cạc. Nó *** văn, và ghét văn nhất trên đời. Không hiểu sao, ngươì ta lại có thể dành ra hàng giờ thơ thẩn để viết lên những câu thơ, câu văn dài thượt và bắt học sinh tụi nó- những người chịu trận phải thức đến 11 h đêm để học thuộc. Nó thấy những dãy số, những con tính bí hiểm mới thực sự là học vấn chân chính. Nhưng tiếc một nỗi, cái đầu của Thiên nhanh nhẹn trong làm toán bấy nhiêu thì lại chậm chạp bấy nhiêu với môn văn. Nó ấp úng:

_ Dạ thưa cô…Sóng là một…là một dao động điều hoà có tần số được đo bằng vận tốc truyền song chia cho bước sóng. Người ta chia sóng làm hai loại…

Đúng ra thằng Thiên không định “vuốt râu hùm” như vậy. Nhưng đương cơn bối rối, nó thuận miệng đưa luôn lý thuyết của sóng cơ vừa đọc được trong một cuốn sách mượn ở thư viện ra trả lời cô giáo, khiến cho thi sĩ Xuân Quỳnh sống lại chắc cũng…xỉu tại lớp, còn bọn bạn nó thì cười rần rần. Cô Hà nhíu mày nhìn đứa học trò tội lỗi rồi lập tức “kết án”:

_ Cô không hỏi em về bộ môn khoa học vật lý mà bảo em bình giảng bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh. Cô mong em tập trung trong lớp hơn. Tạm thời cô cho em 0 điểm vì tội không chú ý nghe giảng trong giờ…

(còn nữa)







 
P

phamminhkhoi

Nhưng ngay cả điểm 0 trong sổ điểm cũng không làm Thiên nhột nhạt bằng việc cuối giở cô nó phán một câu xanh rờn:

_ Từ ngày mai Bạn Thiên sẽ chuyển đấn cạnh bạn Hà Anh tổ trưởng tổ 2 để nhờ bạn kèm cặp thêm môn văn. Cứ học hành đà này cô sợ em không lên lớp nổi đâu Thiên ạ.

Thiên hiểu cô không muốn trù oán gì nó. Nó, một học sinh từng ẵm trọn 2 giải thành phố về môn Toán năm lớp 9; đứa đã làm thầy Tân dạy toán phải sững sờ khi thuộc làu cả đống bất đẳng thức vào lọai khó nhai nhất của môn Toán, không thể ở lại lớp chỉ vì một môn văn nó ghét cay ghét đắng. Nhưng cặp mày nó vẫn nhăn tít. Xưa nay Thiên rất ghét chơi với bọn con gái. Năm lớp 7 nó ngồi cạnh thằng Ngọc, năm lớp 8 chuyển qua chỗ thằng Binh, tức là chưa hề dính dáng một mảy may nào đến một nửa bên kia của thế giới. Nay đùng một cái cô chủ nhiệm lại xoay nó 180 độ như xoay chong chóng, bảo nó không nhăn mặt nhíu mày sao được.

Trong lớp Thiên chơi thân với Luơng. Lương dáng người dong dỏng, học không giỏi bằng Thiên nhưng lại vào loại thông minh nhất nhì của lớp; thông minh ở đây ý chỉ là ranh mãnh và nghịch ngợm. Vừa trông hết tiết nó đã chạy qua ngoắt Thiên:

_ Bữa nay mày sao vậy Thiên ?

_ Sao là sao ? Thiên bỗng dưng nổi quạu

_ Thì sáng nay đó ! Khi không lại đưa sóng… gì đó ra nói !
Sợ bạn lôi cả tiền án tiền sự của mình ra trêu, Thiên vội vàng đánh trống lảng:

_ Thôi, cái đó cho qua đi…Mà nè…

_ Chi ?

_ Mày thấy con nhở Hà anh đó…

Lương trố mắt:

_ Trời đất ! Bộ mày thích con nhỏ đó hả.

Thà Lương đừng suy đoán thì thôi, nó càng suy đoán, Thiên lại càng thấy bứt rứt chân tay khủng khiếp. Thiên càng bứt rứt thì Lương lại càng tin nó nói đúng. Nó vỗ vai bạn, cười hì hì:

_ Thế mà mày giấu tao hoài…

_ Giấu cái con khỉ - mắt Thiên long lên – ý tao hỏi là, mày thấy con nhỏ đó thế nào, ý tao là tốt hay xấu, hiền lành hay ác nhơn vậy đó.

Thiên thanh minh mà làm cho Lương buồn cười quá xá cỡ. Nhưng sợi bạn xấu hổ, nó mím môi cố nén. Hồi lâu nó mới khó nhọc thốt ra được một câu:

_ Trời, vậy mà tao cứ tưởng…Tao thấy con nhỏ đó cũng bình thường, có khác gì mấy con nhỏ khác đâu.




Những lời Lương nói có đến 99% là sự thật. Bởi vì Hà Anh là một con nhỏ hiền lành. Nó với Thiên cách xa nhau như Đông Bán cầu với Tây Bán Cầu: Thiên giỏi toán nhất lớp, còn nó giỏi văn, Thiên ham chơi, nó ham học; trong khí Thiên thường xuyên bị hết thầy cô này đến thầy cô khác, chỉ trừ thầy giáo dạy toán, phê bình, kiểm điểm, thì nó thường xuyên được khen ngợi trước lớp, trước trường. Nói tóm lại: đây là 2 đứa chẳng – liên – quan – gì - đến – nhau- cả, cũng như Đông Bán Cầu với Tây bán cầu ở xa lắc xa lơ.

Vậy mà xếp Đông Bác cầu với Tây Bán cầu ở cạnh nhau thì thể nào cũng sinh ra bão tố. Rõ ràng Hà Anh là một con nhỏ hiền lành và ít nói nhất lớp, nhưng khi chuyển đến cạnh nó, Thiên vẫn thấy quạu qụo. Nó tìm mọi cách để chọc cho con nhỏ tức lên. Nhỏ Hà Anh kêu mượn cây thước, nó đưa cây viết chì, kêu đưa quyển vở nó đưa cho cuốn sách; Nhưng rồi tức khắc nó nhận ra mọi cố gắng đều là vô vọng. Nhỏ Hà Anh có vẻ chẳng để ý gì đến mấy trò của nó cả, ra vẻ ta đây người lớn không thèm chú tâm làm gì đến mấy trò con nít, làm cho Thiên càng thấy ấm ức. Nó càng ấm ức thì vẻ mặt càng khó coi, do đó càng bị thầy cô nhắc nhở nhiều.

Thiên càng bị nhắc nhở nhiều thì cô chủ nhiệm càng ngán ngẩm. Hôm sau nhỏ Hà Anh khều nó:

_ Bạn không học hành tử tế là tôi méc cô chủ nhiệm gọi điện thoại về nhà đó nghen

Thiên nghinh mặt, vẻ thách thức:

_ Cứ việc ! Tôi không sợ đâu à

May cho thằng Thiên ! Nếu nó không phải ngồi cạnh con nhỏ Hà Anh tổ trưởng hiền như cục đất mà là cạnh nhở Vy lớp trưởng thì với lối ăn nói trêu ngươi không sớm hay muộn Thiên cũng sẽ bị đưa tên vô sổ theo dõi và phải mời bố mẹ đến uống nước ở phòng BGH nguyên một tuần. Nhưng nhỏ Hà Anh hiền khô, nó chỉ chun mũi quay đi chỗ khác, vẻ mặt như muốn nói :” Nhà ngươi không muốn học thì bổn cô nương cũng chẳng thèm động thủ làm gì”
 
P

phamminhkhoi

Đúng lúc tưởng mọi chuyện đã qua thì hôm sau Thiên lại lãnh thêm con 4 văn to tướng kèm theo cái tít phê : “không học bài”. Nó rầu rĩ mất một buổi, cảm thấy gan ruột lộn tùng phèo khi trong lớp đứa nào cũng điểm cao hơn nó; càng điên tiét hơn khi nhỏ Hà Anh nguýt nó một cái ý bảo: “Đã nói rồi mà không nghe”.

Nhỏ Hà Anh câm như hến làm thằng Thiên càng thấy nhột nhạt như có ai đang thọc lét trong bụng. Trưa hôm đó tan học, nó vừa đi vừa kể lại với Lương:

_ Cái con nhỏ đó…

_ Con nhỏ nào ?

_ Con nhỏ Hà Anh đó.

_ Trời, sao vậy…

Mắt Lương lấp láy đầy vẻ tinh nghịch khiến Thiên chột dạ. Nhưng trót đã đâm lao, nó đành nhắm mắt chạy bừa theo:

_ Tao thấy nó…sao sao á

_ sao là sao ?

Lương trầm ngâm, đưa tay vân vân cái cằm nhẵn nhụi, ra vẻ ta đây một bực trí giả đức cao vọng trọng đang trầm tư nghĩ ngợi vè nhân tình thế thái. Hồi lâu nó reo lên:

_ A ! Tao hiểu rồi

_ Hiểu gì ?
_ Thì con nhỏ đó đó

_ Con nhỏ đó sao ?

Thiên vẫn ngơ ngác làm thằng Lương nổi quạu. Nó dư dứ nắm tay:

_ Thì chuyện mày vừa kể cho tao đó. Con nhỏ Hà Anh đó.

_ Thì sao?

_ Con nhỏ đó…học gỉoi đúng không

Thiên vẫn ngờ nghệch:

_ Đúng

_ Nó…coi cũng được đúng không

_ Ờ…ờ…cũng đúng

_ Thì đó đó, cái gì của nó mày cũng thấy được thế còn chi

Thiên chợt hiểu, và lập tức mắt nó long lên sòng sọc “ Tao đập mày nghe Lương”

Nhưng Thiên chỉ nói được thế thôi. Vì nó chưa kịp giơ tay lên thì thằng Lương đã co giò chạy biến .



Xưa nay trên đời, những đứa hiền lành thì thường là những đứa hay nhhẫn nhịn.

Nhỏ Hà Anh cũng thế. Ngồi cạnh thằng Thiên nghịch như quỷ sứ, nó đành cắn răng chịu cảnh con tốt nhép ngồi cạnh con xe, con pháo không bị đá *** thì cũng bị ký đầu. Nhưng sức chịu đựng của con người lại cũng chỉ có hạn (vì thế cha ông mới có câu “ con giun xéo lắm cũng quằn”). Năm ngày nhỏ Hà Anh lù lì như cục đất, thằng Thiên nói gì, làm gì, nó đều mặc kệ. Nhưng đến ngày thứ sáu, đúng vào tiết thầy Tân dạy toán đang say sưa giảng bài, lúc thằng Thiên bặm trợn giả dò quệt tay vào cái cán bút của nó, thì con nhỏ hết chịu nổi. Nó thét lên be be làm cho thày Tân đánh rơi viên phấn xuống đất, còn cả lớp thì ngẩn ra nhìn:

_ Chuyện gì vậy em ! Thầy lật đật bước xuống khỏi bục giảng, lo lắng nhìn con nhỏ, coi nó mắc chứng gì mà giữa giờ ré lên nghe thảm thiết vậy.

_Dạ, bạn Thiên…nhỏ Hà Anh ấp úng.

_ Bạn Thiên sao ?

_ Bạn Thiên nguyệch vào cán bút của em

Trong khi thầy Tân chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào thì thằng thiên đang giận bầm gan tím ruột. Nó không ngờ con nhỏ Hà Anh “phản trắc” này lúc nào không kêu lại kêu ngay vào tiết toán. Nếu tiếp tục bị thầy Tân kỷ luật, thì nó cầm chắc sẽ phải nghỉ học 3, 4 buổi để ở nhà viết bản kiểm điểm. Mà hơn nữa, nó là một học sinh giỏi toán, nó kính trọng những nhà toán học, và dĩ nhiên là cả thầy giáo dạy toán của mình. Dù không phải đứa biết chấp hành kỷ luật, nó cũng không muốn để người thầy mình yêu quý phải thất vọng.

Nhưng thầy tân có vẻ không muốn hù cho nó sợ chơi. Thầy khoát khoát tay:

_ Thôi, em ngồi xuống đi- rồi thầy bảo cả lớp- các em nên biết giữ trật tự, các bạn có làm gì mình thì cũng nên bảo các bạn từ từ, không nên làm gián đoạn bài giảng…

Bữa dó lớp thằng Tân học về định lý Viète, một bài khá quan trọng, nhưng thằng Thiên chẳng chịu nghe một tý ty nào. Một phần vì những bài này nó đã nghe và đọc không biết bao nhiêu lần. Phần khác, nó còn đang bận giân con nhỏ…Hà Anh: Con nhỏ này đã chẳng “kèm cặp cho nó một tý nào thì chớ, hôm nay còn chọc cho nó tức muốn khóc. À không, nó là người chọc trước, nhưng nếu con nhhỏ đó không “thù oán” gì mình thì chẳng việc gì nó phải thét lên như vậy, nếu nó không thét lên thì mình đã chẳng…

_ Thiên, em thử nói xem tôi vừa giảng gì ?

Thiên dứng lên, dõng dạc :

_ Dạ, thưa thầy, hệ thức Viét trong tam giác là một mối liên hệ giữa các nghiệm trong một phưiơng trình bậc 2

Nhưng đang đà hăng hái phát biểu, Thiên bỗng nghe cả lớp cười rần rần, còn chân nó thì đứng như chôn tại chỗ. Mải “ngâm ngợi”, nó quên phéng mất rằng trống vào tiết mới đã điểm, và người trên bục gỉang chắc chắn chẳng phải là thầy Tân dạy Toán. Cũng như bài phát biểu đầy tính khoa học của nó đã bị chệch khỏi chủ đề cả trăm ki lô mét và chắc chắn sẽ bị quẳng vô xó nhà.
 
Top Bottom