M
maimai1011
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
viết truyện ngắn lần đầu kiểm tra trong lớp
Kí ức
Tuổi học trò hồn nhiên .mơ mộng ,tuổi học trò trong trắng ngây thơ .Tất cả là những kỉ niệm đẹp mà mỗi đời người đều trải qua , đều ôm ấp bao nhiêu tình yêu cho cuộc đời .Nhưng đằng sau những tình yêu đó có biết bao nước mắt biết bao nỗi buồn của ngày chia tay .
Chuyện kể về những tấm lòng cao cả của những người bạn từng học chung ,những trái tim chân tình của tình bạn
Chẳng biết từ lúc nào mà nó lại mang cái tên là Xuân Y chỉ biết lúc nó mới chào đời là ba nó bỏ mẹ nó mà đi . Còn mẹ nó tuyệt vọng vì người chồng mà mình tin tưởng bao năm đã bỏ ra đi nên cũng nhẫn tâm bỏ lại đứa con nhỏ bé . Nó được bà Năm đem về cưu mang nuôi dưỡng , sống trong sự thiếu thốn tình thương của gia đình ,thiếu sự bao bộc của cha mẹ mà dần dần lớn lên ,tính tình của nó trầm thẳng đi . Sống với bà Năm nó rất ngoan lại rất giỏi nhưng dù bà Năm có yêu thương nó đến đâu thì cũng không sao xoa dịu lên nỗi đau bị bỏ rơi của nó . Không biết có phải nó mặc cảm với số phận của mình hay tuổi thân cho sự bất hạnh của cuộc đời hẩm hiêu này mà nó trầm lặng đi . Nó ít nói lắm ,thậm chí chẳng bao giờ nói . Mặt nó lúc trầm ngâm ,cặp mắt long lanh của nó lúc nào cũng ảm đạm . Hình như từ lúc nó biết được cuộc đời bất hạnh của mình thì nét ảm đạm đó càng bao quanh nó hơn . Nhìn lũ bạn của nó đi học với sự dìu dắt của cha mẹ mà lòng nó lại khao khát cháy bổng về tình máu mủ . Thứ tình cảm thiêng liêng đó chẳng bao giờ sôi sục trong lòng nó .Nhiều lúc những lời nói ác cảm lại hiện về trong nó “Mày là đồ bỏ rơi “ ,nhiều lần nó tự nghĩ “tại sao trời không công bằng với tôi ? Tại sao số lại khốn khổ thế này ? Có bất công quá ?” Xuân Y chỉ nhận đươc tình yêu của bà Năm nhưng mà tình yêu đó chỉ là tình yêu giữa con người với nhau làm sao thay thế đươc tình ruột thịt cao cả kia ,nên lúc nào nó cũng tự ti chẳng dám nói chuyện với bạn bè .Bởi tâm trạng của một cô bé bị bỏ rơi từ nhỏ luôn luôn bị đè nặng tâm hồn của một con người .Lúc nào nó cũng nghỉ vẩn vơ ,nó nghỉ ‘không có ai bất hạnh như mình ! Không ai đau khổ như mình và cũng không ai cô đơn như mình ?”
Những tháng năm đến trường nó lúc nào cũng cô đơn , cũng lặng lẽ . Nó khao khát được nắm tay mẹ nó ba nó một lần cũng chẳng được . Nó tuổi thân cho nó ,chẳng bao giờ nó trò chuyện hay cười giỡn với bạn bè .Mãi tới năm lớp 9 nó mới hoà nhập với xã hội với bạn bè . Nhiều lần bạn bè hay Huệ Nhi cô bạn thân nhất của nó hỏi vể ba mẹ nó mà nước mắt nó cứ rưng rưng ,thấy vậy chẳng ai dám hỏi nó nữa
TRời bước sang đông nổi đau của nó cũng dần phơi dần đi . Rồi một ngày đông , sương mù phủ trắng cả mặt đường, sương tràn vào nhà ,sương nhẹ nhàng luồn qua những khe cửa ,sương quấn lấy chân người đi đường ,sương vẽ nên một bức tranh huyền ảo ,mơ hồ ,sương hoà vào trong gió làm gió se lạnh thổi thiu thiu trên cành cây , những lá cây ủ rủ vì cái lạnh giá buốt .Mặt trời dường như không đủ sức đánh tan cái lạnh của mùa đông . Xuân Y vội bật tung cửa sổ hét la lên gọi mãi ‘Mẹ mẹ ơi !!” nghe tiếng trong nhà bà Năm lật đật chạy vào la lên
_ Gì vậy Y cái gì vậy ??
Bà hoảng hốt khi thấy hai mắt nó tuông ra đầm đìa . Nó ngẹn ngào hỏi
_ Bà ơi ba mẹ con đâu ? Sao từ nhỏ đến giờ con không thấy ? ba mẹ con đâu ?
Nghe nhưng câu hỏi hoà trong những giọt nước mắt tuổi thân của nó như ngàn mũi dao đâm vào lòng bà năm . Hai hàng lệ bà năm tuông ra . Bà Năm ngập ngừng chẳng nói đươc lên câu nào
_ Ba con đâu ? Mẹ con đâu ? con muốn gặp ?
Xuân Y càng nói ruột gan bà Năm càng đau gấp bội ,những lời nói như xé từng miếng thịt cắt từng miếng da của bà năm .Không biết có phải vì nuôi nó từ nhỏ mà tình cảm bà dành hết vào nó rồi hay không mà nghe những tiếng khóc tức tưởi của Y lòng bà đau dớn vô cùng
_ Con muốn có mẹ có ba ?
Thì ra sự nhẫn nhịn của con người rồi cũng có hạn ,nỗi đau mà nó nén chặt bao lâu giờ bỗng trào ra .Nó khóc tức tưởi ,cổ họng của nó ức nghẹt lại nước mắt nó đâm đìa
_ Thôi nín đi con !
Bà Năm nhẹ nhàng dỗ nó nhưng nó lại càng thét to lên
_ Con thèm có mẹ có ba ! con muốn có mẹ
Dường như nỗi đau dớn đang xé nát tâm can nó , xé nát lòng bà Năm .
_ Thôi !
Bà Năm bắt đầu hơi lớn tiếng . Nhưng làm sao cản được niềm khao khát của nó
_ Bà Năm ơi bà đưa con đi tìm mẹ con đi !
_Thôi đi ! Ba mày bỏ mẹ mày ,mẹ mày cũng bỏ mày ,giờ mày muốn tao bỏ mày nữa không ? Mày có thôi đi không
Nghe những lời quát mắng to lớn Xuân Y không khóc nữa , mà lần này nó lặng thinh chỉ biết nhìn bà Năm đang khóc
_Con xin lỗi ,tại con thấy bạn bè ai cũng có ba mẹ ,nên..!..!
Kí ức
Tuổi học trò hồn nhiên .mơ mộng ,tuổi học trò trong trắng ngây thơ .Tất cả là những kỉ niệm đẹp mà mỗi đời người đều trải qua , đều ôm ấp bao nhiêu tình yêu cho cuộc đời .Nhưng đằng sau những tình yêu đó có biết bao nước mắt biết bao nỗi buồn của ngày chia tay .
Chuyện kể về những tấm lòng cao cả của những người bạn từng học chung ,những trái tim chân tình của tình bạn
Chẳng biết từ lúc nào mà nó lại mang cái tên là Xuân Y chỉ biết lúc nó mới chào đời là ba nó bỏ mẹ nó mà đi . Còn mẹ nó tuyệt vọng vì người chồng mà mình tin tưởng bao năm đã bỏ ra đi nên cũng nhẫn tâm bỏ lại đứa con nhỏ bé . Nó được bà Năm đem về cưu mang nuôi dưỡng , sống trong sự thiếu thốn tình thương của gia đình ,thiếu sự bao bộc của cha mẹ mà dần dần lớn lên ,tính tình của nó trầm thẳng đi . Sống với bà Năm nó rất ngoan lại rất giỏi nhưng dù bà Năm có yêu thương nó đến đâu thì cũng không sao xoa dịu lên nỗi đau bị bỏ rơi của nó . Không biết có phải nó mặc cảm với số phận của mình hay tuổi thân cho sự bất hạnh của cuộc đời hẩm hiêu này mà nó trầm lặng đi . Nó ít nói lắm ,thậm chí chẳng bao giờ nói . Mặt nó lúc trầm ngâm ,cặp mắt long lanh của nó lúc nào cũng ảm đạm . Hình như từ lúc nó biết được cuộc đời bất hạnh của mình thì nét ảm đạm đó càng bao quanh nó hơn . Nhìn lũ bạn của nó đi học với sự dìu dắt của cha mẹ mà lòng nó lại khao khát cháy bổng về tình máu mủ . Thứ tình cảm thiêng liêng đó chẳng bao giờ sôi sục trong lòng nó .Nhiều lúc những lời nói ác cảm lại hiện về trong nó “Mày là đồ bỏ rơi “ ,nhiều lần nó tự nghĩ “tại sao trời không công bằng với tôi ? Tại sao số lại khốn khổ thế này ? Có bất công quá ?” Xuân Y chỉ nhận đươc tình yêu của bà Năm nhưng mà tình yêu đó chỉ là tình yêu giữa con người với nhau làm sao thay thế đươc tình ruột thịt cao cả kia ,nên lúc nào nó cũng tự ti chẳng dám nói chuyện với bạn bè .Bởi tâm trạng của một cô bé bị bỏ rơi từ nhỏ luôn luôn bị đè nặng tâm hồn của một con người .Lúc nào nó cũng nghỉ vẩn vơ ,nó nghỉ ‘không có ai bất hạnh như mình ! Không ai đau khổ như mình và cũng không ai cô đơn như mình ?”
Những tháng năm đến trường nó lúc nào cũng cô đơn , cũng lặng lẽ . Nó khao khát được nắm tay mẹ nó ba nó một lần cũng chẳng được . Nó tuổi thân cho nó ,chẳng bao giờ nó trò chuyện hay cười giỡn với bạn bè .Mãi tới năm lớp 9 nó mới hoà nhập với xã hội với bạn bè . Nhiều lần bạn bè hay Huệ Nhi cô bạn thân nhất của nó hỏi vể ba mẹ nó mà nước mắt nó cứ rưng rưng ,thấy vậy chẳng ai dám hỏi nó nữa
TRời bước sang đông nổi đau của nó cũng dần phơi dần đi . Rồi một ngày đông , sương mù phủ trắng cả mặt đường, sương tràn vào nhà ,sương nhẹ nhàng luồn qua những khe cửa ,sương quấn lấy chân người đi đường ,sương vẽ nên một bức tranh huyền ảo ,mơ hồ ,sương hoà vào trong gió làm gió se lạnh thổi thiu thiu trên cành cây , những lá cây ủ rủ vì cái lạnh giá buốt .Mặt trời dường như không đủ sức đánh tan cái lạnh của mùa đông . Xuân Y vội bật tung cửa sổ hét la lên gọi mãi ‘Mẹ mẹ ơi !!” nghe tiếng trong nhà bà Năm lật đật chạy vào la lên
_ Gì vậy Y cái gì vậy ??
Bà hoảng hốt khi thấy hai mắt nó tuông ra đầm đìa . Nó ngẹn ngào hỏi
_ Bà ơi ba mẹ con đâu ? Sao từ nhỏ đến giờ con không thấy ? ba mẹ con đâu ?
Nghe nhưng câu hỏi hoà trong những giọt nước mắt tuổi thân của nó như ngàn mũi dao đâm vào lòng bà năm . Hai hàng lệ bà năm tuông ra . Bà Năm ngập ngừng chẳng nói đươc lên câu nào
_ Ba con đâu ? Mẹ con đâu ? con muốn gặp ?
Xuân Y càng nói ruột gan bà Năm càng đau gấp bội ,những lời nói như xé từng miếng thịt cắt từng miếng da của bà năm .Không biết có phải vì nuôi nó từ nhỏ mà tình cảm bà dành hết vào nó rồi hay không mà nghe những tiếng khóc tức tưởi của Y lòng bà đau dớn vô cùng
_ Con muốn có mẹ có ba ?
Thì ra sự nhẫn nhịn của con người rồi cũng có hạn ,nỗi đau mà nó nén chặt bao lâu giờ bỗng trào ra .Nó khóc tức tưởi ,cổ họng của nó ức nghẹt lại nước mắt nó đâm đìa
_ Thôi nín đi con !
Bà Năm nhẹ nhàng dỗ nó nhưng nó lại càng thét to lên
_ Con thèm có mẹ có ba ! con muốn có mẹ
Dường như nỗi đau dớn đang xé nát tâm can nó , xé nát lòng bà Năm .
_ Thôi !
Bà Năm bắt đầu hơi lớn tiếng . Nhưng làm sao cản được niềm khao khát của nó
_ Bà Năm ơi bà đưa con đi tìm mẹ con đi !
_Thôi đi ! Ba mày bỏ mẹ mày ,mẹ mày cũng bỏ mày ,giờ mày muốn tao bỏ mày nữa không ? Mày có thôi đi không
Nghe những lời quát mắng to lớn Xuân Y không khóc nữa , mà lần này nó lặng thinh chỉ biết nhìn bà Năm đang khóc
_Con xin lỗi ,tại con thấy bạn bè ai cũng có ba mẹ ,nên..!..!
Last edited by a moderator: