P
pepys2nhokbin
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
[Truyện ngắn] Anh thấyhạnh phúc nơi khóe mắt em...
Thế là ngày ấy cũng phải đến…
…Dù dằn vặt, day dứt và khổ sở như thế nào, tôi vẫn phải nói cho Ngân biết điều bấy lâu nay tôi giữ kín trong lòng. Một lời chia tay mà tôi biết chắc sẽ làm tim Ngân đớn đau đến tột cùng, nhưng tôi không làm khác được. Một người con gái mạnh mẽ như Ngân, chắc chắn sẽ nhanh chóng vượt qua nỗi đau này. Tôi chờ cô ấy ở quán café đã chứng kiến cuộc hẹn hò đầu tiên của hai đứa. Ba năm qua rồi, thời gian đã làm thay đổi vạn vật, nhưng không khí trầm lắng và yên ả ở nơi này vẫn không thay đổi, dù chỉ là một chút…
Tôi chọn chiếc bàn gần cửa sổ như mọi khi, gọi café đắng như mọi khi, và chờ cô ấy đến như mọi khi…
Những giọt café đặc quánh chậm chạp rơi, thời gian cũng chậm chạp trôi…
Lúc lâu sau, Ngân đến, tôi thấy cô ấy từ khung cửa sổ phía trên…Ngân mặc chiếc áo màu lông chuột tôi đã tặng cô ấy vào dịp Giáng Sinh, những lọn tóc loăn xoăn của cô ấy phủ đầy hai vai, như một con búp bê kiểu cách…Tôi trông thấy cô ấy nhìn lên phía của sổ nơi tôi ngồi, và mỉm cười...
Giây phút Ngân ngước lên phía tôi, tôi trông thấy đôi mắt của cô ấy thật buồn…Dù môi vương một nụ cười, nhưng sao nó méo mó và gượng gạo đến thế. Tôi bỗng thấy trào lên cảm giác đớn đau ở tận cùng của lồng ngực. Nhưng chỉ vài giây sau, khi nghĩ đến My, tôi bỗng lấy lại được bình tĩnh. Nhất định tôi không thể để những kỉ niệm xưa cũ của tôi và Ngân làm ảnh hưởng đến quyết định này. Tôi yêu My, nhất định tôi phải kết thúc mọi chuyện với Ngân để đến bên My…
Cô ấy đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi. Hơi bất ngờ. Thường thường thì Ngân luôn luôn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi, quàng tay và nũng nịu bắt tôi gọi nước cam cho cô ấy…Nhưng hôm nay, cô ấy đã chọn chiếc ghế cách xa tôi…
- Em vội lắm, anh cứ nói thẳng vào vấn đề chính đi nhé!
Ngân đã mở lời trước sau khi ngồi xuống ghế. Giọng nói của cô ấy nhẹ nhưng mong manh như sắp vỡ vụn. Xa lạ…
- Em à...
Tôi không biết phải nói sao cho cô ấy hiểu, tôi sợ nhìn thấy những nét tổn thương hiện hữu trên khuôn mặt đã quá thân quen … Tôi cố nhớ lại những lời nói hôm qua tôi đã chuẩn bị để nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi cũng nói được với cô ấy những lời cần phải nói…
- Em à. Ba năm rồi, thật sự chúng ta đã yêu nhau quá nhiều. Đến giờ phút này anh cũng vẫn nghĩ là mình còn yêu em. Nhưng ..nhưng…mình…kết thúc nhé? Anh thật sự cảm thấy chúng ta không còn cùng nhìn về một phía nữa…Anh xin lỗi, em tốt lắm, anh nghĩ là em sẽ tìm được một người hơn anh, yêu em hơn anh, xứng đáng hơn anh…
Tôi thật lòng không muốn nhìn Ngân, và Ngân dường như cũng thế. Đôi mắt cô ấy hướng ra phía bầu trời nhiều mây ngoài cửa sổ, vô thức và lạnh lùng…
- Ngân à..
Tôi gọi, nhưng dường như cô ấy không nghe thấy gì. Hoặc đơn giản vì trái tim của cô ấy đang rất tổn thương và lúc này đang khao khát một sự im lặng…
- Ngân!
Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy…Bấy giờ Ngân mới quay sang nhìn tôi. Ở khóe mắt không vương giọt nước nào, và khuôn mặt Ngân cũng bình thản như chưa có lời chia tay vừa xảy ra…
- Anh hứa với em là phải sống hạnh phúc nhé!
Ngân mỉm cười nói với tôi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió, rồi không đợi để nhận câu trả lời, cô ấy đứng dậy và bước ra khỏi quán…
Tôi cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ thật đẹp. Ngân dường như không chút tổn thương. Cô ấy không khóc lóc, không tra hỏi, cũng không đòi trả thù tôi…Vai cô ấy cũng không run rẩy như những lần tưởng chừng như đổ vỡ của chúng tôi…Cũng không nức nở chạy ào ra khỏi quán café như trong tưởng tượng của tôi…
Thế là xong ! Tôi đã được giải thoát! Tôi có thể tự do đến bên My của tôi….
Tôi dắt xe ra khỏi quán café đã chất chứa hàng trăm nghìn kỉ niệm về Ngân, tự hứa sẽ không bao giờ đến đây nữa…Bên ngoài, vẻ rêu phong vẫn phủ đầy quán , My cũng sẽ không thích những nơi quá ủ dột như thế này đâu, cô ấy thích những vũ trường sôi động hơn…
Tôi lái xe đến nhà My, tôi sẽ hôn cô ấy, nói với cô ấy về sự chia tay của tôi với Ngân, và sẽ yêu cô ấy bằng tất cả tình yêu trọn vẹn…
Điện thoại bỗng rung bần bật, là tin nhắn của My…
"Anh đã nói chuyện với con bé kia chưa? Nếu hôm nay không giải quyết xong thì tôi sẽ nhận lời yêu thằng khác đấy"
My có vẻ bực bội, tôi vội vàng nhấn reply, nhưng chưa kịp gõ phím đầu tiên để trả lời cô ấy, tôi bỗng thấy tiếng còi inh ỏi bên tai, bỗng thấy trước mặt, rất gần, một chiếc ô tô đang mất đà lao đến…
***
Tôi không mở được mắt, nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn chạy dọc khắp nơi trên thân thể…Từng cơn, từng cơn nhức nhối như bào mòn xương tủy. Tôi tiếp tục cố gắng mở mắt, nhưng vô vọng, chỉ thấy hơi thở của mình nghèn nghẹn. Mũi tôi có vật gì đó nặng trịch đang đè lên thì phải, khó thở quá, giờ thì chỉ còn có thể cảm nhận mọi diễn biến xung quanh bằng tai…Định thần lại, tôi nghe thấy tiếng khóc rất khẽ…
Tiếng khóc quen thuộc quá, là tiếng khóc của một người con gái…Nhẹ, nhưng trống rỗng và như muốn cố nén ngăn những tiếng nấc dài…
Tôi gắng mở mắt một lần nữa, nhưng không được. Tại sao? Tôi muốn nhìn thấy người con gái đó, tôi muốn đưa tay lau đi những giọt nước trên má cô ấy. Ai giúp tôi với, ai giúp tôi mở mắt ra đi, ai giúp tôi cử động tay đi, sao tôi không thể làm được gì thế này? Tôi đau đớn quá, như thể có hàng nghìn mũi khoan đang đâm sâu vào da thịt …
"My ơi, đừng khóc nữa, anh cũng muốn khóc theo em rồi…Anh sợ phải nhìn thấy em khóc lắm..."
Tôi không biết làm gì ngoài việc nói chuyện với My bằng tri giác còn sót lại của mình…
- Anh tỉnh lại đi, đừng lười biếng thế chứ, sao anh cứ nằm bất động như thế chứ..?
Tiếng khóc đã được thay thế bằng lời nói.. Không phải tiếng nói của My, mà là của Ngân…
- Em xin đấy, tỉnh lại đi, ngồi dậy nói chuyện với em đi…
Giá mà tôi có thể ngồi dậy nói chuyện với Ngân như cô ấy muốn, nhưng dù có làm được điều đó, tôi cũng đâu còn gì để nói với Ngân, tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi. Chẳng còn xứng để nhìn vào mắt của cô ấy nữa…
Đầu tôi lại bắt đầu đau buốt…Tôi chỉ còn kịp cảm thấy bàn tay ấm áp của Ngân đặt lên tay tôi một cách run rẩy…Sau đó, xung quanh lại chìm vào khoảng không gian tĩnh mịch..
***
Cơn đau đã trở lại sau khi tôi nhận biết được rằng mình vừa tỉnh dậy…Vẫn cái cảm giác nhức buốt đến từng tế bào trong cơ thể. Tôi vừa mơ một giấc mơ kinh khủng. Trong mơ, thân thể tôi bị hất tung bởi chiếc ô tô, tôi còn cảm nhận rất rõ sự đau đớn khi da thịt của tôi chạm xuống mặt đường khô không khốc và bỏng rát…
Tôi lại tiếp tục cố gắng mở mắt, nhưng vô vọng. Hai mí vẫn dính chặt lấy nhau, không chịu dứt rời…
- Nguyên à, anh biết không?
Tôi bất chợt nghe thấy tiếng của Ngân, lại là Ngân đấy ư? Trong tôi bỗng trào lên cảm giác vui mừng. Không mở được mắt và không thể cử động nổi, tôi như bị đẩy vào thế giới chỉ có một mình... Lạc lõng, xa lạ, buồn tẻ và đơn độc...Tôi tiếp tục lắng nghe Ngân nói, bây giờ, thứ duy nhất tôi có thể sử dụng được là cái tai, là thính giác ...
- Anh còn nhớ cái nút tai anh đã mua cho em vì em thường xuyên than vãn tiếng ồn ào của trường học vào buổi sáng làm em mất ngủ không?
"Làm sao anh quên được? Chẳng phải mắt em đã thâm quầng vì thức đêm học bài, rồi sáng sớm lại không ngủ được vì trường học bên cạnh quá ồn đấy sao? Anh còn nhớ cả khi em đeo chiếc nút tai vào và ngơ ngác vì không nghe thấy anh nói gì, mặt em lúc ấy ngố tàu lắm, đáng yêu lắm..."
Tôi vui vui khi Ngân nhắc lại cho tôi nhớ về một kỉ niệm nữa của chúng tôi. Nếu cô ấy không nói đến, chắc tôi sẽ để nó trôi vào quên lãng mất rồi...
- Cái nút tai đó giúp em nhiều việc lắm đấy nhé...Em ngủ ngon hơn này, không còn bị nhức đầu vì những tiếng ồn ào của xe cộ này....
Tôi lại cười trong suy nghĩ...
- Nguyên à ! Anh biết không? Hai tuần trước khi anh hẹn em ở quán cafe chúng ta thường đến ấy, em đã bắt gặp anh đèo một ai đó trên đường...Cô gái đó rất xinh, xinh hơn em nhiều. Cô ấy ôm anh chặt lắm..Em còn thấy anh cười tươi, hạnh phúc nữa...Nhưng mà lúc đó em đau lắm...Nụ cười của anh làm em đau. Em...em ích kỉ lắm đúng không? Đáng lẽ thấy anh cười, em phải vui ... vui mới đúng. Nhưng em lại giận, lại trách hờn...Ôi, em...em ích kỉ quá đi!
Tôi lắng nghe những lời nói rất khẽ và bị đứt quãng của Ngân...Bỗng thấy trái tim buốt nhói, còn đau hơn cả da thịt đang bị băng bó...
- Đến lúc ấy, em mới biết là em mất anh rồi Nguyên ạ! Trước đó, em cứ nghĩ là anh bận làm, bận họp, anh lơ là em vì anh còn rất nhiều mối quan hệ và công việc. Em cứ nghĩ là ba năm yêu nhau đủ để anh không rời xa em, nhưng em đã ...em đã sai rồi...
Tôi thấy giọng nói của Ngân ầng ậc nước. Sao mà cay đắng thế, sao mà tôi lại có thể làm cho cô ấy đau đến thế?
- Em đã nghĩ nhiều lắm...Em sợ những đêm điện thoại không tin nhắn của anh, em sợ những ngày thứ bảy không hẹn hò, không hôn và không ôm...Nhưng mà em còn sợ hơn nếu anh hẹn gặp em. Em biết chia tay chỉ còn là việc rất gần, nhưng mà sao em cứ muốn níu giữ thời gian. Em không chịu thừa nhận là em đã mất anh..Em ngốc lắm, ngốc lắm, đúng không Nguyên?
Ngân cầm lấy bàn tay của tôi, đan những ngón tay của cô ấy với những ngón tay của tôi một cách run rẩy...
- Ngày anh hẹn em ở quán cũ. Em đã không muốn đến, nhưng em biết anh mong một sự kết thúc...Em hèn nhát lắm, em đã đeo chiếc nút tai mà anh mua cho em...Haha, cuối cùng thì em đã không phải nghe thấy lời chia tay mà anh nói. Thấy em thông minh không? Anh mà biết sự thật thì chắc cũng sẽ khen em thông minh cho mà xem...
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hôm ấy Ngân lại dửng dưng trước lời chia tay của tôi..Tôi đã hiểu cô ấy sợ phải đối diện với sự mất mát này như thế nào...Vậy mà tôi vẫn làm cho cô ấy đớn đau..
"Ừ, em thông minh lắm. Chỉ có anh là kẻ ngu ngốc, ngu ngốc thậm tệ nên đã làm khổ em, ngu ngốc tột đỉnh vì đã đánh mất em."
Tôi cố mở mắt, vì khao khát được nhìn thấy Ngân. Mí mắt của tôi vẫn nặng trĩu như bị ai đó lấy keo dán lại, cổ họng thì ứ nghẹn , không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào…Tôi phải mở mắt bằng mọi giá, tôi phải nhìn thấy cô gái của tôi...My đã không còn là gì trong trái tim tôi nữa...Bây giờ, lúc này, hiện tại, tôi chỉ muốn ở bên Ngân, trao cho cô ấy tất cả cuộc sống của tôi...
- Em sợ lắm Nguyên à ! Em mong anh tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại rồi anh sẽ lại xa em mất, anh sẽ không bao giờ còn là của em nữa...Ba năm bên anh không là đủ với em...Em vẫn khao khát có anh lắm, Nguyên!
"Không phải chúng ta chỉ có ba năm đâu em à, mà là ba mươi năm, ba trăm năm, ba vạn năm.."
Tôi dùng hết sức bình sinh để tách hai mí mắt ra khỏi nhau, khó nhọc. Và … một chút ánh sáng len lỏi vào khoảng tối đã quá quen thuộc…
Tôi lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Ngân, và chỉ vài giây sau, khi đã quen dần với ánh sáng, tôi nhận ra rằng khóe mắt cô ấy đẫm lệ...Ngân đang nhìn tôi một cách kinh ngạc, nhưng vui mừng...
- Anh tỉnh rồi, Nguyên ! Tỉnh lại thật rồi ...
Ngân hét lên, rồi chạy ào ra khỏi phòng. Lúc sau, rất nhiều người áo trắng vây quanh tôi...Họ cười, nói, chúc mừng Ngân...Cô ấy vẫn khóc, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài không ngớt. Giá mà tôi có thể hôn lên những giọt nước mắt ấy...
Một lát, những người áo trắng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi như chưa hề xuất hiện. Chỉ còn lại một mình Ngân, cô ấy nắm lấy tay tôi và siết chặt...
Tôi thấy những tia yêu thương ngập tràn trong ánh nhìn của cô ấy...
Chưa thể nói vì quai hàm còn đau buốt, nhưng tôi muốn nói với cô ấy một câu, mà chắc chắn đó sẽ là câu nói đầu tiên sau khi tôi lành lặn...
- Em à ! Anh nhìn thấy hạnh phúc ở khóe mắt em...
Thế là ngày ấy cũng phải đến…
…Dù dằn vặt, day dứt và khổ sở như thế nào, tôi vẫn phải nói cho Ngân biết điều bấy lâu nay tôi giữ kín trong lòng. Một lời chia tay mà tôi biết chắc sẽ làm tim Ngân đớn đau đến tột cùng, nhưng tôi không làm khác được. Một người con gái mạnh mẽ như Ngân, chắc chắn sẽ nhanh chóng vượt qua nỗi đau này. Tôi chờ cô ấy ở quán café đã chứng kiến cuộc hẹn hò đầu tiên của hai đứa. Ba năm qua rồi, thời gian đã làm thay đổi vạn vật, nhưng không khí trầm lắng và yên ả ở nơi này vẫn không thay đổi, dù chỉ là một chút…
Tôi chọn chiếc bàn gần cửa sổ như mọi khi, gọi café đắng như mọi khi, và chờ cô ấy đến như mọi khi…
Những giọt café đặc quánh chậm chạp rơi, thời gian cũng chậm chạp trôi…
Lúc lâu sau, Ngân đến, tôi thấy cô ấy từ khung cửa sổ phía trên…Ngân mặc chiếc áo màu lông chuột tôi đã tặng cô ấy vào dịp Giáng Sinh, những lọn tóc loăn xoăn của cô ấy phủ đầy hai vai, như một con búp bê kiểu cách…Tôi trông thấy cô ấy nhìn lên phía của sổ nơi tôi ngồi, và mỉm cười...
Giây phút Ngân ngước lên phía tôi, tôi trông thấy đôi mắt của cô ấy thật buồn…Dù môi vương một nụ cười, nhưng sao nó méo mó và gượng gạo đến thế. Tôi bỗng thấy trào lên cảm giác đớn đau ở tận cùng của lồng ngực. Nhưng chỉ vài giây sau, khi nghĩ đến My, tôi bỗng lấy lại được bình tĩnh. Nhất định tôi không thể để những kỉ niệm xưa cũ của tôi và Ngân làm ảnh hưởng đến quyết định này. Tôi yêu My, nhất định tôi phải kết thúc mọi chuyện với Ngân để đến bên My…
Cô ấy đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi. Hơi bất ngờ. Thường thường thì Ngân luôn luôn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi, quàng tay và nũng nịu bắt tôi gọi nước cam cho cô ấy…Nhưng hôm nay, cô ấy đã chọn chiếc ghế cách xa tôi…
- Em vội lắm, anh cứ nói thẳng vào vấn đề chính đi nhé!
Ngân đã mở lời trước sau khi ngồi xuống ghế. Giọng nói của cô ấy nhẹ nhưng mong manh như sắp vỡ vụn. Xa lạ…
- Em à...
Tôi không biết phải nói sao cho cô ấy hiểu, tôi sợ nhìn thấy những nét tổn thương hiện hữu trên khuôn mặt đã quá thân quen … Tôi cố nhớ lại những lời nói hôm qua tôi đã chuẩn bị để nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi cũng nói được với cô ấy những lời cần phải nói…
- Em à. Ba năm rồi, thật sự chúng ta đã yêu nhau quá nhiều. Đến giờ phút này anh cũng vẫn nghĩ là mình còn yêu em. Nhưng ..nhưng…mình…kết thúc nhé? Anh thật sự cảm thấy chúng ta không còn cùng nhìn về một phía nữa…Anh xin lỗi, em tốt lắm, anh nghĩ là em sẽ tìm được một người hơn anh, yêu em hơn anh, xứng đáng hơn anh…
Tôi thật lòng không muốn nhìn Ngân, và Ngân dường như cũng thế. Đôi mắt cô ấy hướng ra phía bầu trời nhiều mây ngoài cửa sổ, vô thức và lạnh lùng…
- Ngân à..
Tôi gọi, nhưng dường như cô ấy không nghe thấy gì. Hoặc đơn giản vì trái tim của cô ấy đang rất tổn thương và lúc này đang khao khát một sự im lặng…
- Ngân!
Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy…Bấy giờ Ngân mới quay sang nhìn tôi. Ở khóe mắt không vương giọt nước nào, và khuôn mặt Ngân cũng bình thản như chưa có lời chia tay vừa xảy ra…
- Anh hứa với em là phải sống hạnh phúc nhé!
Ngân mỉm cười nói với tôi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió, rồi không đợi để nhận câu trả lời, cô ấy đứng dậy và bước ra khỏi quán…
Tôi cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ thật đẹp. Ngân dường như không chút tổn thương. Cô ấy không khóc lóc, không tra hỏi, cũng không đòi trả thù tôi…Vai cô ấy cũng không run rẩy như những lần tưởng chừng như đổ vỡ của chúng tôi…Cũng không nức nở chạy ào ra khỏi quán café như trong tưởng tượng của tôi…
Thế là xong ! Tôi đã được giải thoát! Tôi có thể tự do đến bên My của tôi….
Tôi dắt xe ra khỏi quán café đã chất chứa hàng trăm nghìn kỉ niệm về Ngân, tự hứa sẽ không bao giờ đến đây nữa…Bên ngoài, vẻ rêu phong vẫn phủ đầy quán , My cũng sẽ không thích những nơi quá ủ dột như thế này đâu, cô ấy thích những vũ trường sôi động hơn…
Tôi lái xe đến nhà My, tôi sẽ hôn cô ấy, nói với cô ấy về sự chia tay của tôi với Ngân, và sẽ yêu cô ấy bằng tất cả tình yêu trọn vẹn…
Điện thoại bỗng rung bần bật, là tin nhắn của My…
"Anh đã nói chuyện với con bé kia chưa? Nếu hôm nay không giải quyết xong thì tôi sẽ nhận lời yêu thằng khác đấy"
My có vẻ bực bội, tôi vội vàng nhấn reply, nhưng chưa kịp gõ phím đầu tiên để trả lời cô ấy, tôi bỗng thấy tiếng còi inh ỏi bên tai, bỗng thấy trước mặt, rất gần, một chiếc ô tô đang mất đà lao đến…
***
Tôi không mở được mắt, nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn chạy dọc khắp nơi trên thân thể…Từng cơn, từng cơn nhức nhối như bào mòn xương tủy. Tôi tiếp tục cố gắng mở mắt, nhưng vô vọng, chỉ thấy hơi thở của mình nghèn nghẹn. Mũi tôi có vật gì đó nặng trịch đang đè lên thì phải, khó thở quá, giờ thì chỉ còn có thể cảm nhận mọi diễn biến xung quanh bằng tai…Định thần lại, tôi nghe thấy tiếng khóc rất khẽ…
Tiếng khóc quen thuộc quá, là tiếng khóc của một người con gái…Nhẹ, nhưng trống rỗng và như muốn cố nén ngăn những tiếng nấc dài…
Tôi gắng mở mắt một lần nữa, nhưng không được. Tại sao? Tôi muốn nhìn thấy người con gái đó, tôi muốn đưa tay lau đi những giọt nước trên má cô ấy. Ai giúp tôi với, ai giúp tôi mở mắt ra đi, ai giúp tôi cử động tay đi, sao tôi không thể làm được gì thế này? Tôi đau đớn quá, như thể có hàng nghìn mũi khoan đang đâm sâu vào da thịt …
"My ơi, đừng khóc nữa, anh cũng muốn khóc theo em rồi…Anh sợ phải nhìn thấy em khóc lắm..."
Tôi không biết làm gì ngoài việc nói chuyện với My bằng tri giác còn sót lại của mình…
- Anh tỉnh lại đi, đừng lười biếng thế chứ, sao anh cứ nằm bất động như thế chứ..?
Tiếng khóc đã được thay thế bằng lời nói.. Không phải tiếng nói của My, mà là của Ngân…
- Em xin đấy, tỉnh lại đi, ngồi dậy nói chuyện với em đi…
Giá mà tôi có thể ngồi dậy nói chuyện với Ngân như cô ấy muốn, nhưng dù có làm được điều đó, tôi cũng đâu còn gì để nói với Ngân, tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi. Chẳng còn xứng để nhìn vào mắt của cô ấy nữa…
Đầu tôi lại bắt đầu đau buốt…Tôi chỉ còn kịp cảm thấy bàn tay ấm áp của Ngân đặt lên tay tôi một cách run rẩy…Sau đó, xung quanh lại chìm vào khoảng không gian tĩnh mịch..
***
Cơn đau đã trở lại sau khi tôi nhận biết được rằng mình vừa tỉnh dậy…Vẫn cái cảm giác nhức buốt đến từng tế bào trong cơ thể. Tôi vừa mơ một giấc mơ kinh khủng. Trong mơ, thân thể tôi bị hất tung bởi chiếc ô tô, tôi còn cảm nhận rất rõ sự đau đớn khi da thịt của tôi chạm xuống mặt đường khô không khốc và bỏng rát…
Tôi lại tiếp tục cố gắng mở mắt, nhưng vô vọng. Hai mí vẫn dính chặt lấy nhau, không chịu dứt rời…
- Nguyên à, anh biết không?
Tôi bất chợt nghe thấy tiếng của Ngân, lại là Ngân đấy ư? Trong tôi bỗng trào lên cảm giác vui mừng. Không mở được mắt và không thể cử động nổi, tôi như bị đẩy vào thế giới chỉ có một mình... Lạc lõng, xa lạ, buồn tẻ và đơn độc...Tôi tiếp tục lắng nghe Ngân nói, bây giờ, thứ duy nhất tôi có thể sử dụng được là cái tai, là thính giác ...
- Anh còn nhớ cái nút tai anh đã mua cho em vì em thường xuyên than vãn tiếng ồn ào của trường học vào buổi sáng làm em mất ngủ không?
"Làm sao anh quên được? Chẳng phải mắt em đã thâm quầng vì thức đêm học bài, rồi sáng sớm lại không ngủ được vì trường học bên cạnh quá ồn đấy sao? Anh còn nhớ cả khi em đeo chiếc nút tai vào và ngơ ngác vì không nghe thấy anh nói gì, mặt em lúc ấy ngố tàu lắm, đáng yêu lắm..."
Tôi vui vui khi Ngân nhắc lại cho tôi nhớ về một kỉ niệm nữa của chúng tôi. Nếu cô ấy không nói đến, chắc tôi sẽ để nó trôi vào quên lãng mất rồi...
- Cái nút tai đó giúp em nhiều việc lắm đấy nhé...Em ngủ ngon hơn này, không còn bị nhức đầu vì những tiếng ồn ào của xe cộ này....
Tôi lại cười trong suy nghĩ...
- Nguyên à ! Anh biết không? Hai tuần trước khi anh hẹn em ở quán cafe chúng ta thường đến ấy, em đã bắt gặp anh đèo một ai đó trên đường...Cô gái đó rất xinh, xinh hơn em nhiều. Cô ấy ôm anh chặt lắm..Em còn thấy anh cười tươi, hạnh phúc nữa...Nhưng mà lúc đó em đau lắm...Nụ cười của anh làm em đau. Em...em ích kỉ lắm đúng không? Đáng lẽ thấy anh cười, em phải vui ... vui mới đúng. Nhưng em lại giận, lại trách hờn...Ôi, em...em ích kỉ quá đi!
Tôi lắng nghe những lời nói rất khẽ và bị đứt quãng của Ngân...Bỗng thấy trái tim buốt nhói, còn đau hơn cả da thịt đang bị băng bó...
- Đến lúc ấy, em mới biết là em mất anh rồi Nguyên ạ! Trước đó, em cứ nghĩ là anh bận làm, bận họp, anh lơ là em vì anh còn rất nhiều mối quan hệ và công việc. Em cứ nghĩ là ba năm yêu nhau đủ để anh không rời xa em, nhưng em đã ...em đã sai rồi...
Tôi thấy giọng nói của Ngân ầng ậc nước. Sao mà cay đắng thế, sao mà tôi lại có thể làm cho cô ấy đau đến thế?
- Em đã nghĩ nhiều lắm...Em sợ những đêm điện thoại không tin nhắn của anh, em sợ những ngày thứ bảy không hẹn hò, không hôn và không ôm...Nhưng mà em còn sợ hơn nếu anh hẹn gặp em. Em biết chia tay chỉ còn là việc rất gần, nhưng mà sao em cứ muốn níu giữ thời gian. Em không chịu thừa nhận là em đã mất anh..Em ngốc lắm, ngốc lắm, đúng không Nguyên?
Ngân cầm lấy bàn tay của tôi, đan những ngón tay của cô ấy với những ngón tay của tôi một cách run rẩy...
- Ngày anh hẹn em ở quán cũ. Em đã không muốn đến, nhưng em biết anh mong một sự kết thúc...Em hèn nhát lắm, em đã đeo chiếc nút tai mà anh mua cho em...Haha, cuối cùng thì em đã không phải nghe thấy lời chia tay mà anh nói. Thấy em thông minh không? Anh mà biết sự thật thì chắc cũng sẽ khen em thông minh cho mà xem...
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hôm ấy Ngân lại dửng dưng trước lời chia tay của tôi..Tôi đã hiểu cô ấy sợ phải đối diện với sự mất mát này như thế nào...Vậy mà tôi vẫn làm cho cô ấy đớn đau..
"Ừ, em thông minh lắm. Chỉ có anh là kẻ ngu ngốc, ngu ngốc thậm tệ nên đã làm khổ em, ngu ngốc tột đỉnh vì đã đánh mất em."
Tôi cố mở mắt, vì khao khát được nhìn thấy Ngân. Mí mắt của tôi vẫn nặng trĩu như bị ai đó lấy keo dán lại, cổ họng thì ứ nghẹn , không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào…Tôi phải mở mắt bằng mọi giá, tôi phải nhìn thấy cô gái của tôi...My đã không còn là gì trong trái tim tôi nữa...Bây giờ, lúc này, hiện tại, tôi chỉ muốn ở bên Ngân, trao cho cô ấy tất cả cuộc sống của tôi...
- Em sợ lắm Nguyên à ! Em mong anh tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại rồi anh sẽ lại xa em mất, anh sẽ không bao giờ còn là của em nữa...Ba năm bên anh không là đủ với em...Em vẫn khao khát có anh lắm, Nguyên!
"Không phải chúng ta chỉ có ba năm đâu em à, mà là ba mươi năm, ba trăm năm, ba vạn năm.."
Tôi dùng hết sức bình sinh để tách hai mí mắt ra khỏi nhau, khó nhọc. Và … một chút ánh sáng len lỏi vào khoảng tối đã quá quen thuộc…
Tôi lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Ngân, và chỉ vài giây sau, khi đã quen dần với ánh sáng, tôi nhận ra rằng khóe mắt cô ấy đẫm lệ...Ngân đang nhìn tôi một cách kinh ngạc, nhưng vui mừng...
- Anh tỉnh rồi, Nguyên ! Tỉnh lại thật rồi ...
Ngân hét lên, rồi chạy ào ra khỏi phòng. Lúc sau, rất nhiều người áo trắng vây quanh tôi...Họ cười, nói, chúc mừng Ngân...Cô ấy vẫn khóc, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài không ngớt. Giá mà tôi có thể hôn lên những giọt nước mắt ấy...
Một lát, những người áo trắng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi như chưa hề xuất hiện. Chỉ còn lại một mình Ngân, cô ấy nắm lấy tay tôi và siết chặt...
Tôi thấy những tia yêu thương ngập tràn trong ánh nhìn của cô ấy...
Chưa thể nói vì quai hàm còn đau buốt, nhưng tôi muốn nói với cô ấy một câu, mà chắc chắn đó sẽ là câu nói đầu tiên sau khi tôi lành lặn...
- Em à ! Anh nhìn thấy hạnh phúc ở khóe mắt em...