

Chap 1: Say
Chi từ từ mở đôi mắt tròn trịa của mình ra, nhìn lên trần nhà.
Choáng váng quá ...
Cô ôm đầu, vịn vào chiếc tủ bên cạnh cô mà ngồi dậy.
"Mình đang ở đâu thế này?"
Chi hốt hoảng bước ra khỏi phòng. Mặt cô lơ ngơ như vừa thức tỉnh sau cơn hôn mê dài dăng dẳng, tâm trí cô cứ xoay tròn mãi làm cô hoa mắt.
Đau đầu quá ...
Cô sờ trán mình, cũng không đến nỗi là quá nóng, chắc chưa đến mức sốt nặng. Cô xuống cầu thang, đảo mắt nhìn quanh nhà. Căn nhà này nhìn rất quen nhưng lại chưa biết ngôi nhà này của ai.
Xào ... xào ...
Mùi mì xào thơm phức lan từ nhà bếp ra khắp nhà. Một bóng dáng cao gầy đằng sau mái tóc nâu dài đang đứng gần bếp, chăm chú làm bữa sáng.
- Dậy rồi à?
Kha hỏi.
- Ủa? Mày ... Kha?
Chi kéo chiếc ghế sau bàn ăn ra và ngồi xuống một cách mệt nhọc. - Tối qua ... tao nhớ tao còn tỉnh lắm mà, sao sáng nay lại nằm ở nhà mày chứ?
- Ừ, tỉnh lắm. Hồi tối mày về lộn nhà tao đấy. Mày ngồi trên chiếc ti vi của tao và xem chiếc ghế sofa, nhún nước con cá vàng nhà tao rồi bảo sao nó không chết, hỏi mẹ tao còn "zin" không, chơi oẳn tù tì với con chó của tao rồi đánh nó vì nó không chơi với mày, thế thôi à! - Kha vừa kể vừa cười sằng sặc như đang chế giễu cô bạn của mình.
Đúng thật, Chi là vậy, một khi sầu sẽ uống ... uống rất nhiều. Tửu lượng của cô rất tốt, nhưng một khi say rồi thì sẽ làm mọi thứ rối lên như một kẻ ngốc.
Người yêu Chi bỏ cô rồi. Tên đê tiện! Tên dối trá! Tên háo sắc! Tên khốn nạn! Cô chửi rủa anh ta rất nhiều, nhưng có chửi rủa nhiều đến mức nào, anh ta cũng sẽ không trở về với cô. Cô biết ... đêm đó cô đã uống rất nhiều ...
Hình ảnh hắn vẫn còn vẩn vơ trong đầu cô, ký ức về một người mà mình yêu quý sẽ không dễ dàng mất đi chỉ sau một đêm say mềm vì rượu, đúng không?
Hắn là một chàng trai đào hoa, Thế Vinh. Miệng lưỡi hắn dẻo như kẹo, lúc nào cũng lãng mạng tình tứ. Đúng thật ... chàng trai ngọt ngào với mình được thì ngọt ngào với con khác cũng được. Bỏ đi cho rồi ...
- Thiệt, có bồ chi cho khổ. Nhìn tao nè, không bạn trai, không crush, không người yêu, khỏe re! Độc thân vẫn là lựa chọn tốt nhất mày ạ. - Kha nói nhanh như điện, Chi nghe cô nói chữ được chữ mất, chẳng tiếp thu được lời nào vào đầu.
Huyền Kha, tên hay, người cũng đẹp. Chẳng hiểu sao đã 24 mùa xuân rồi mà vẫn chưa tìm được một nửa mảnh ghép của đời mình. Trong khi đó Chi đã có rất nhiều mối tình không thành, đời thật là trớ trêu!
- Đói ... đói và đói! - Chi gào lên như một đứa trẻ, mặc kệ Kha nói gì, cô cứ ăn và ăn để quên đi nỗi buồn.
------------------------------
P/s Tác giả 's opinion: Tác phẩm đầu nên chưa chuyên nghiệp, có gì sai sót xin góp ý ạ. "Ừ, tỉnh lắm. Hồi tối mày về lộn nhà tao đấy. Mày ngồi trên chiếc ti vi của tao và xem chiếc ghế sofa, nhún nước con cá vàng nhà tao rồi bảo sao nó không chết, hỏi mẹ tao còn "zin" không, chơi oẳn tù tì với con chó của tao rồi đánh nó vì nó không chơi với mày, thế thôi à!" Câu này tớ sưu tầm trên mạng nè, đọc thấy mắc cười ghê
Chi từ từ mở đôi mắt tròn trịa của mình ra, nhìn lên trần nhà.
Choáng váng quá ...
Cô ôm đầu, vịn vào chiếc tủ bên cạnh cô mà ngồi dậy.
"Mình đang ở đâu thế này?"
Chi hốt hoảng bước ra khỏi phòng. Mặt cô lơ ngơ như vừa thức tỉnh sau cơn hôn mê dài dăng dẳng, tâm trí cô cứ xoay tròn mãi làm cô hoa mắt.
Đau đầu quá ...
Cô sờ trán mình, cũng không đến nỗi là quá nóng, chắc chưa đến mức sốt nặng. Cô xuống cầu thang, đảo mắt nhìn quanh nhà. Căn nhà này nhìn rất quen nhưng lại chưa biết ngôi nhà này của ai.
Xào ... xào ...
Mùi mì xào thơm phức lan từ nhà bếp ra khắp nhà. Một bóng dáng cao gầy đằng sau mái tóc nâu dài đang đứng gần bếp, chăm chú làm bữa sáng.
- Dậy rồi à?
Kha hỏi.
- Ủa? Mày ... Kha?
Chi kéo chiếc ghế sau bàn ăn ra và ngồi xuống một cách mệt nhọc. - Tối qua ... tao nhớ tao còn tỉnh lắm mà, sao sáng nay lại nằm ở nhà mày chứ?
- Ừ, tỉnh lắm. Hồi tối mày về lộn nhà tao đấy. Mày ngồi trên chiếc ti vi của tao và xem chiếc ghế sofa, nhún nước con cá vàng nhà tao rồi bảo sao nó không chết, hỏi mẹ tao còn "zin" không, chơi oẳn tù tì với con chó của tao rồi đánh nó vì nó không chơi với mày, thế thôi à! - Kha vừa kể vừa cười sằng sặc như đang chế giễu cô bạn của mình.
Đúng thật, Chi là vậy, một khi sầu sẽ uống ... uống rất nhiều. Tửu lượng của cô rất tốt, nhưng một khi say rồi thì sẽ làm mọi thứ rối lên như một kẻ ngốc.
Người yêu Chi bỏ cô rồi. Tên đê tiện! Tên dối trá! Tên háo sắc! Tên khốn nạn! Cô chửi rủa anh ta rất nhiều, nhưng có chửi rủa nhiều đến mức nào, anh ta cũng sẽ không trở về với cô. Cô biết ... đêm đó cô đã uống rất nhiều ...
Hình ảnh hắn vẫn còn vẩn vơ trong đầu cô, ký ức về một người mà mình yêu quý sẽ không dễ dàng mất đi chỉ sau một đêm say mềm vì rượu, đúng không?
Hắn là một chàng trai đào hoa, Thế Vinh. Miệng lưỡi hắn dẻo như kẹo, lúc nào cũng lãng mạng tình tứ. Đúng thật ... chàng trai ngọt ngào với mình được thì ngọt ngào với con khác cũng được. Bỏ đi cho rồi ...
- Thiệt, có bồ chi cho khổ. Nhìn tao nè, không bạn trai, không crush, không người yêu, khỏe re! Độc thân vẫn là lựa chọn tốt nhất mày ạ. - Kha nói nhanh như điện, Chi nghe cô nói chữ được chữ mất, chẳng tiếp thu được lời nào vào đầu.
Huyền Kha, tên hay, người cũng đẹp. Chẳng hiểu sao đã 24 mùa xuân rồi mà vẫn chưa tìm được một nửa mảnh ghép của đời mình. Trong khi đó Chi đã có rất nhiều mối tình không thành, đời thật là trớ trêu!
- Đói ... đói và đói! - Chi gào lên như một đứa trẻ, mặc kệ Kha nói gì, cô cứ ăn và ăn để quên đi nỗi buồn.
------------------------------
P/s Tác giả 's opinion: Tác phẩm đầu nên chưa chuyên nghiệp, có gì sai sót xin góp ý ạ. "Ừ, tỉnh lắm. Hồi tối mày về lộn nhà tao đấy. Mày ngồi trên chiếc ti vi của tao và xem chiếc ghế sofa, nhún nước con cá vàng nhà tao rồi bảo sao nó không chết, hỏi mẹ tao còn "zin" không, chơi oẳn tù tì với con chó của tao rồi đánh nó vì nó không chơi với mày, thế thôi à!" Câu này tớ sưu tầm trên mạng nè, đọc thấy mắc cười ghê