Trớ trêu

B

behattieu.tn

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tớ thấy truyện này hay nên post len cho mọi người cùng đọc.....
Trớ trêu

Một cuộc hẹn bất ngờ, trêu tức nhau, rồi "ăn miếng trả miếng", Nhung và Vinh bỗng trở thành một cặp đôi bất đắc dĩ.

- Nhung, em là con gái mà không biết ngượng là gì à? Không lo học chỉ suốt ngày đi đánh nhau là sao hả? Ra khỏi lớp tôi ngay. Nhanh!


Nhung cắn môi bước ra khỏi lớp, số nó đen thật, lần này chắc lại mời phụ huynh rồi. Haizz! Mà vụ này thật tình nó bị oan, tại tụi kia gây sự trước chứ có phải nó đâu, nó chỉ có hành động “tự vệ” thôi. Càng nghĩ càng thêm ức chế, cuối cấp rồi mà toàn gặp mấy chuyện rắc rối, không biết nó có được xét tốt nghiệp phổ thông không nữa. Thôi kệ, phạt thì cũng chắc rồi, cứ đứng ngoài hành lang này mà than phiền thì ê mặt lắm, xuống cổng trường giải quyết cái bụng xẹp lép còn hơn.


- Bác, con mượn điện thoại một tí. Con xin một tin nhắn. - Vừa nhồm nhoàm nhai Nhung vừa với tay ra ngoài hàng rào cổng trường mượn bà bán bánh mì (cũng là hàng xóm nhà nó) cái di động.


“Tẹo nhớ lấy xe ra cổng trường đón tao, tao chờ hàng bác Xuân. À, mang cả cặp nữa nhá! Thank!”


- Bác ơi con trả.


Cầm lấy điện thoại, Bà Xuân chép miệng:


- Cái con bé này, 18 tuổi đầu rồi mà chẳng lớn tẹo nào. Khổ! Mai lại ế đấy con ạ. Đấy, nhìn cái cách ăn của mày kìa, lau miệng đi. Nước đây!


Nhung cười, nó đón lấy cốc trà đá của bác:


- Ế thì con sang bán bánh mì với bác.


- Thôi, tao xin. Rước bà cô về thì ế lây cả hàng tao. Kia kìa, đến khi nào mày mới có được mấy anh đẹp trai như thế kia đeo bám!


Nói rồi bà Xuân hất cằm về phía cổng trường, nơi có chiếc ôtô đen bóng loáng vừa đỗ cái kịch, cửa mở và một tên con trai bước ra. Ừ, đẹp thì có đẹp thật, nhưng nhìn cái bản mặt nhâng nhâng của hắn chỉ muốn… đấm cho một cái. Mà Nhung cũng có lạ gì đâu, dân 12A1, Vinh “tài” đấy thôi, cạy nhà giàu mà vênh váo.


- Con chả cần, cái kiểu phá gia chi tử ấy... Á đau con...


Bà Xuân dúi đầu nó một cái mạnh, lườm đến xém cháy cả da:


- Phá gia chi tử à. Nhìn lại mày coi con, mấy lần bị đuổi ra khỏi lớp rồi hả. Lần này về tao không chạy sang mà đỡ lời cho mày đâu. Liệu liệu mà mua bông băng đi.


- Con chả sợ, bố con mới đi công tác rồi, mẹ con thì miễn bàn đi. Thôi, con khiếu, mới thoát được trên lớp, xuống đây lại gặp bác...Con vào phòng bảo vệ đây, mặc bác.


Nói rồi Nhung ngúng nguẩy chạy vào phòng bảo vệ gần đó, bỏ mặc cái lắc đầu ngán ngẩm của bà bán bánh mì.


Ừ, giờ thì nó bất cần đời lắm rồi, mệt mỏi, vì cứ nhớ, vì cứ mong trong vô vọng.


***


11h35’.


- Làm cái gì mà lâu vậy. Làm tao tưởng mày bỏ tao rồi chứ!


Nhung phàn nàn ngay khi vừa thấy con bạn, nó đón lấy cái cặp rồi khoác lên vai, ung dung ngồi yên sau.


- Mày sướng nhỉ? Có lên không, không là đi bộ giờ.


Thư gắt, kéo Nhung lên yên, mặc cái mặt nhăn như ô mai chua của nó, ngồi mát cả buổi rồi còn định ngồi nữa à.


- Mà này...


- Hả? Nói to lên xem nào, tiếng xe át chẳng nghe thấy gì cả.


- Không, không có gì.


Nhung nhún vai, Thư đã không muốn nói thì thôi vậy, nó không mấy quan tâm, nhì nhèo vốn chẳng phải tính nó. Bất giác nó ngước mắt lên nhìn trời, u ám, có thể là một điềm báo chẳng lành. Nhưng, trời đâu phải của riêng nó, vậy thì u ám cũng chẳng phải mình nó, điều chẳng lành kia sẽ xảy ra với tất cả những người ở đây, cái mà đầu tiên người ta nghĩ tới chính là... mưa. Phải, mưa mùa thu thường bất chợt lắm. Tự cười với chính bản thân, Nhung guồng chân đạp nhanh hơn, kiểu này không mũ nón gì mà mưa thì chỉ có nước ướt hết Thu à!


Gần đến nơi, phải bằng một sự nỗ lực cực kì lớn Nhung mới có thể dừng con quái sắt này của Thư lại bằng cả hai tay hai chân. Nhảy ra khỏi xe nó di di dép suýt xoa:


- Cái xe này mày mà không sửa nhanh nhanh là có ngày chui gầm ôtô đấy Thư ạ, tao chẳng còn cái dép nào nguyên vẹn cũng vì nó, liều liệu đấy!


Nhưng trái lại với dự tính của Nhung, Thư không nhảy xồ lên nạt nó như mọi khi mà chỉ đưa mắt nhìn đăm đăm về nơi nào đó cuối con đường.


- Mày... vẫn còn nhớ anh ấy à?


Mắt Nhung trợn tròn sững sờ, lời Thư như mũi dao phi sượt con tim nó, hơi thở dồn dập trong *g ngực, sao tự nhiên đổi đề tài vậy, lại đúng cái nó không hề muốn nhắc tới. Lặng im hồi lâu, Nhung không trả lời, vậy có nghĩa nó không phủ nhận. Thư lại tiếp, lần này thì hướng mắt về phía nó:


- Tao nghĩ mày nên quên đi, hơn một năm rồi còn gì, cũng có thể đó là lời chấm dứt của anh ấy. Mà thôi, tuỳ mày, chứ cứ mong ngóng vô vọng như thế này thì... Tao về đây. À, tí nhớ mở ngăn khoá đầu tiên cặp mày ra nhá.


Nói rồi Thư phóng thẳng, bỏ lại Nhung với nỗi đau lại tấy lên một lần nữa. Thẫn thờ, nó bước vào nhà, vắng lặng, có lẽ mẹ tăng ca chưa về. Lên phòng thay quần áo rồi Nhung xuống bếp nấu bữa trưa trong tình trạng ngẩn ngơ, cắm cơm thì quên không đổ nước, luộc rau lại chẳng bật bếp... cũng may là cuối cùng thì tất cả cũng xong và... có thể ăn được. Mọi thứ đã hoàn tất, nhưng mẹ thì vẫn chưa về, nó chậm chạp lê từng bước lên phòng, ngồi vào bàn học và kéo ngăn bàn ra. Lật lại bức ảnh bị úp ngược, nó chạm nhẹ vào khuôn mặt người con trai đang đứng cạnh nó.


Là anh, người quan trọng, người yêu thương nhất trên cuộc đời này, đã từng bên nó, nhưng giờ thì xa rồi. Nhung không hiểu, ngàn lần không hiểu, vì sao anh bỏ nó lại rồi biến mất không lời giã biệt, không một lí do. Nó vẫn ngóng chờ anh từng ngày, mong một dòng tin nhắn, một bức thư xin lỗi và hẹn ngày trở về. Nhưng vẫn không, kể cả tin tức về anh nó cũng không hề hay biết, đến nhà thì anh đã chuyển đi, hỏi bạn bè anh thì không ai hay. Chẳng lẽ đó là lời kết thúc hai năm bên nhau mà anh dành cho nó, như vậy thì đau quá, đau quá Thành à!


***


Chìm trong những dằn vặt, Nhung đi vào giấc ngủ khi nào không hay, đến khi giật mình thức dậy thì đã chiều muộn rồi. Dụi dụi mắt, nó suýt quơ đổ cốc sữa và cái bánh mì trên bàn, chắc mẹ thấy nó ngủ say quá nên cũng không lỡ đánh thức, chỉ để lại mấy món ăn nhẹ phòng khi nó ngủ dậy đói bụng. Lấy tay che miệng, Nhung khẽ ngáp, vươn vai rồi làm một hơi hết cốc sữa bự, cắn vài miếng mì, cuối cùng là vào nhà tắm gột rửa bụi bẩn. Bước ra sau khi đã sạch sẽ, nó lấy khăn lau khô tóc, bất giác cái balô đập vào mắt, lời Thư dặn hồi trưa lại văng vẳng bên tai.


- Cái con này, có ý gì đây?


Nhăn trán không hiểu, nhưng cuối cùng thì Nhung cũng làm theo lời Thư, và kết quả là nó lục được một tờ giấy gấp làm tám. Mở ra nó mới biết đó là một bức thư, dòng chữ nghiêng nghiêng cao ngoẳng, câu cú thì cụt lủn, đại loại là nó thế này:


“Nhung! Chào cậu. Mình là Vinh 12A1, muốn làm quen. Nếu đồng ý thì đến gặp mình lúc 8h tối tại quán Xưa nhé.”


Vò tờ giấy, Nhung ném một phát bay qua cửa sổ, một thằng cộc lốc, nhà giàu mà vô văn hoá, thư làm quen gì mà vỏn vẹn có vài chữ, lại cứ như ra lệnh cho nó phải quen với hắn vậy, còn lâu, nó thèm. Mà vụ này chắc lại cái Thư rồi, thảo nào hồi buổi nó lạ thế, ra là làm bà mai, không biết được cái tên công tử bột ấy “bồi bổ” cho gì nữa, cần phải xử ngay cho nóng mới được.


- Alô, Nhung hả? Có chuyện gì vậy?


- Mày thành “bồ câu đưa thư” từ bao giờ vậy hả? Tao lại đi khiến mày mai mối. Đúng cái thằng mắc dịch ấy nữa.


- Bé cái miệng, tao đang ngồi với bố mẹ. Tao thì cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi mà.


- Ừ, lòng tốt ấy tao nhận, nhưng không bao giờ đồng ý cái chuyện vớ vẩn này.


- Thì mày cứ từ từ đã, chưa gì đã sồn sồn lên. Người ta cũng là dân tử tế, có gì mà mày chê.


- Nhưng tao không thích. Chẳng lẽ bao năm chơi với nhau mà mày không biết tính tao à?


- Thì biết tao mới làm. Mày không thích ép buộc, ừ thì có ai ép mày thích nó ngay đâu, chỉ là gặp mặt rồi làm quen thôi, như kiểu họp mặt của club ấy mà.


Nhung thở dài, hết lí cãi với bà này rồi.


- Nhưng ai cũng được trừ hắn.


- Hắn thì sao?


- Công tử bột, giàu mà cộc lốc.


- Mày đang linh tinh cái gì đấy, nhà nó mà giàu à, nhìn cung cách ăn mặc cũng phải biết chứ.


Nhung chột dạ, chẳng lẽ nó nhầm, từ trước đến nay vẫn thấy hắn đến trường bằng ôtô riêng mà.


- Ơ, hắn đi học bằng ôtô.


- Mày đúng là, trên trời rơi xuống hả. Ôtô đấy là của thằng Hoàng đại gia, bạn nó đấy ạ, còn thằng Vinh chỉ ké thôi.


- Hôm nay tao thấy hắn đi muộn, đến một mình cơ mà.


- Thôi tuỳ mày, không cãi nữa. Người ta đã hẹn gặp rồi thì cũng nên biết phép lịch sự một tí, ráng mà đi. Tút tút....


Cúp máy rồi mà Nhung vẫn không hiểu, hoá ra từ trước đến nay nó toàn… rủa nhầm Vinh à. Không thể nào, dù cách ăn mặc của hắn giống dân bụi nhưng rõ ràng rất nhiều lần Nhung thấy hắn đi ôtô riêng, mua hàng hiệu, dùng những thứ mà có mơ nó cũng không dám *ng tới. Hay là hắn lại...dùng ké. Vớ vẩn, đi xe nhờ còn nghe được, đằng này... Mà có bao giờ nó thấy hắn đi cùng Hoàng đại gia đâu. Ôi trời, loạn cả đầu, thôi kệ hắn đi, còn bày đặt gặp mặt nữa, rỗi hơi


“… Thì cũng nên biết phép lịch sự một tí...” Cái con bé Thư này, kiếm đâu được lí do khủng bố tinh thần thế. Đi thì Nhung không muốn, nhưng nếu không đi thì người ta lại bảo mình đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Hay viết thư lại từ chối, nhưng như vậy thì cũng trơ lắm, mà cũng có biết nhờ ai gửi hộ đâu, cái Thư thì chắc không rồi. Vậy sao đây? Đi hay không đi? Mà mấy giờ rồi? Cái gì, đã 6h rồi, 2 tiếng nữa là đến giờ hẹn, quyết định như thế nào bây giờ? Ôi, thôi xuống ăn cơm đã, có thực mới vực được đạo, biết đâu ăn xong nó lại nghĩ được kế sách gì hay.
 
B

behattieu.tn

- Mẹ này! Nếu có ai đó, con chỉ giả sử thôi nhé, muốn gặp mặt để làm quen với mình thì có nên đi không hả mẹ?


Nhung thăm dò từng cử chỉ trên mặt mẹ, nó hết cách rồi, nghĩ nát óc cũng không ra, đành mời quân sư vậy. Mẹ đặt bát cơm xuống, hai tay đan vào nhau rồi chống cằm lên đó, đưa cặp mắt đầy ẩn ý về phía Nhung:


- Nếu là bạn trai, nếu là người ta thích con thì...


- Mẹ!... – Nhung biết ngay mà, mẹ nó mong chờ ngày này lâu lắm rồi.


- ...phải đi...


- Con chỉ giả sử thôi mà!


- ... phép lịch sự tối thiểu... - Mẹ bỏ ngoài tai những lời phân trần yếu ớt của Nhung, bà đánh đúng chỗ hiểm rồi. Nhung biết, mọi thứ đều chống lại nó lúc này.


- Được rồi con đi, con đi, vì lịch sự thôi nhé. Ôi trời, mẹ thật chả giống những bà mẹ khác tí nào.


Nhung lắc đầu rồi bê bát vào bếp. Mẹ nó chẳng những không ngăn cấm như những bậc phụ huynh khác mà còn nhiệt liệt ủng hộ, vì bà muốn có một cái gì đó giữ được con ngựa bất kham hay nổi loạn nhà bà, bà biết nó không như những gì nó thể hiện.





8h5’ tối, tại quán trà sữa mang tên Xưa, lác đác vài khách. Nhung bắt đầu thấy nóng người rồi đấy.


8h10’, khách lại càng lác đác hơn. Cốc này đã là cốc thứ ba và thêm một *a nem rán nữa rồi.


8h25’, vắng hoe, cả quán chỉ còn một khách một chủ. Cốc thứ năm, ba *a nem và một vài vết xước trên mặt bàn bằng kiếng do móng tay để lại.


8h30’, vẫn vắng tanh vắng ngắt như vậy. Sáu cái cốc nhựa rỗng không đã bị bóp nát nằm chất đống một bên.


- Mình đếm từ một đến mười mà hắn không chịu tới xem.


“Một, hai, ba… năm, sáu… mười.”


- Vinh! Cậu chán sống rồi! Xem ngày mai tôi xử cậu thế nào! Hãy đợi… ơ… a… chào bạn.


Nhung thu nắm đấm vào, gạt vội mấy cái vỏ cốc xuống đất, nó phải nhịn, nhịn, phép lịch sự tối thiểu, lịch sự.


- Chào! Cậu chờ không lâu chứ. Mình mải đọc quyển truyện nên quên mất. Xin lỗi nha!


- A, không có gì, mình mới tới thôi. Cậu ngồi đi.


“‘Mình mải đọc quyển truyện nên quên mất’, cậu xem tôi không bằng một quyển truyện à? Được rồi, xem cậu thế nào.” Mặc dù cười rất tươi nhưng trong đầu Nhung thì đầy ắp những ý nghĩ trả thù, bắt nó chờ nửa tiếng đồng hồ trong khi chính hắn mới là người mời, lại còn lôi cái lí do “mải đọc truyện” ra nữa, thật tình, một chút thiện cảm với tên đáng ghét này cũng không có.


- À ừm, cậu bảo muốn làm quen với mình? – Nhung lên tiếng trước, nó muốn mau mau kết thúc cuộc gặp mặt này mà không đổ máu.


- Ừ, thật ra thì buồn buồn muốn kết bạn cho vui ấy mà.


Bằng nỗ lực cực lớn Nhung mới có thể khiến nắm đấm dưới ngăn bàn không vung lên, tên này chán sống thật rồi.


- Mình với Thư học chung lớp Sinh ở lò, cậu ấy giới thiệu cậu với mình. Thấy thú vị nên mình cũng muốn quen thử....


“Thú vị”, “quen thử”?!


- ....gặp được cậu mình rất vui, mặc dù không giống trong tưởng tượng lắm, có hơi gầy và đen một chút...


“Không giống trong tưởng tượng”, “gầy”, “đen”?!


- ....nhưng không sao, nói chung mình cũng chẳng phải thằng khắt khe về ngoại hình cho lắm, xấu tí cũng được.


- Xin lỗi, mình có việc bận phải đi trước. Bye!


Nhung lao ra khỏi quán bằng vận tốc nhanh nhất có thể, nó cố mím chặt môi và điều hoà hơi thở. Gì chứ, cậu ta nói “xấu tí cũng được” là ý gì hả? Ngay từ đầu Nhung biết đấy chỉ là một trò đùa mà. May cho cậu ta vì nó đã hứa với mẹ là đi trong hoà bình, nếu không thì chỉ cần ngày mai thôi là có tin giật gân: một thanh niên 18 tuổi bị phanh thành 5 mảnh, mỗi mảnh treo trên một cột điện rồi! Ức thật, lẽ ra ngay từ đầu Nhung nên từ chối. Cục tức này nó sẽ trả, một ngày không xa đâu. Vinh “tài”, chờ đấy!


***


8h50’pm, tại quán Xưa, chật ních những khách là khách.


- Kinh thật! Cô ta uống hết 6 cốc trà sữa, ăn liền 3 *a nem rán mà vẫn không hề kêu no một chút nào. Lợn chắc!


Coca – anh chủ quán - vừa nhăn mặt vừa lắc đầu, không dám tin vào cái sự thật mình vừa chứng kiến, sốc toàn tập.


- Vinh này, vì cậu mà tôi phải bỏ mất gần 50 phút bán hàng, có biết là thất thoát mất bao nhiêu không hả? Không dưng phải đuổi khách đi, lấy không gian cho cậu gặp mặt cô ta. Mà tôi nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy có gì đặc biệt ở cô nàng đó cả, sao cậu lại phải như vậy nhỉ?


- Ha, anh không hiểu đâu. Mà em đã bao trọn năm mươi phút đấy rồi còn gì, sao cứ ca cẩm suốt vậy.


- Gì, làm sao mà bằng doanh thu thực tế được. Mà khi nãy cậu cũng hơi quá lời thật, khéo tẹo nữa cô ta cho cậu xơi đấm đấy. Cái mặt bàn của tôi, ôi trời, đâu phải của rẻ tiền đâu mà cào cho xước cả ra vậy trời.


Mặc anh chàng Coca hết sờ rồi lại suýt xoa lên xuống vì cái mặt bàn, Vinh chỉ khẽ cười, đối với cô bạn này thì cậu cần một cách tiếp đãi thật đặc biệt:


- Nhung à, lâu lắm mới gặp lại cậu. Chúc may mắn!


- Khốn thật, tao mà gặp hắn lần nữa thì nhừ với tao. – Nhung đập bàn, nghĩ lại buổi tối qua mà thêm ức.


- Chứ không phải mày không đi rồi phịa ra để kể với tao hả?


Câu hỏi của Thư như châm ngòi cho quả bom trong Nhung, nó đã chịu xuống nước đi gặp mà còn....


- Được rồi, mày thà tin cái thằng mắc dịch ấy còn hơn tin tao chứ gì. Vậy thì đừng bạn bè gì hết. Đểu!


- Thôi, tao xin, mày ngồi xuống đi cái đã, bọn nó đang trố mắt nhìn mày kia kìa. – Thư vội lấy tay quạt quạt cho Nhung bớt nóng rồi dúi con bạn ngồi xuống, nó chỉ đùa tí mà sao xung thế, vậy chuyện Nhung kể chắc là sự thật. - Thật là nó như vậy ấy hả?


- Chẳng lẽ tao lại tự tưởng tượng ra cho thêm ức à!


- Nhưng tao thấy là lạ, bình thường hắn có vậy đâu, đứa nào chả bảo hắn dễ gần, vui tính chứ có phải riêng tao. Có khi nó trêu mày cũng nên.


- Trêu mà thế à? Thấy tao vậy mà cũng có xin lỗi một câu đâu.


Giờ thì Nhung chiếm thế thượng phong, Thư chỉ biết nín lặng, ai mà ngờ Vinh lại có những lời chọc tổ ong vậy đâu. Nhưng yên tâm, vụ này Nhung chắc chắn không bỏ qua dễ dàng, nó sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
 
B

behattieu.tn

Ra chơi, Vinh ngồi nhăn nhở với mấy thằng bạn, thi xem đứa nào có trí tưởng tượng phong phú hơn bằng việc “chém gió gặt bão”. Đang chiếm ưu thế thì bỗng cậu giật mình, mấy thằng kia cũng bỏ dở mà dỏng tai ra ngoài nghe, trên loa phát thanh của trường đang có ai đó sụt sùi khóc:


“Vinh à! Tớ biết cậu đang nghe tớ nói mà phải không? Tớ không còn cách nào khác nữa, dù biết làm thế này cậu sẽ ghét tớ nhiều lắm, nhưng, hãy cứ để tớ nói, chỉ một lần cuối cùng thôi. Tối qua, khi trở về từ quán trà sữa Xưa, cái quán luôn tràn ngập những yêu thương khi chúng mình còn bên nhau ấy, mà... tớ cảm giác... như vừa đánh mất một nửa linh hồn, câu chia tay cậu nói như vết dao cứa nát con tim tớ. Dẫu biết sẽ có ngày này mà sao vẫn thấy đắng cay quá Vinh, không nhan sắc, không tiền, không tài, vòng tay lại quá nhỏ bé, không thể giữ cậu bên mình mãi mãi. Nhưng dù sao tớ vẫn cảm ơn những ngọt ngào cậu đã dành cho tớ suốt 3 năm qua, dù tất cả chỉ là giả dối.


Những kỉ niệm này... khi đợi tớ thật lâu trong đêm vắng, khi ngập ngừng trao tiếng yêu đầu, lúc lo lắng vì ốm đau hay ấm áp bên món quà Valentine đầu tiên trong đời... tớ sẽ giữ mãi trong tim như những gì đẹp nhất, thiêng liêng nhất về cậu, người quan trọng bây giờ đã không còn bên tớ nữa. Tớ không trách cậu khi cậu về bên những cô gái giàu sang, kiêu sa... Yêu thôi chưa đủ phải không? Tương lai cậu là ở phía trước, không phải nơi đây, với tình yêu đơn sơ nơi tớ. Có thể nhìn thấy cậu hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời tớ. Khi nào mỏi mệt hãy nhớ vẫn có tớ chờ cậu. Lần cuối hãy để tớ nói: tớ thích cậu ngàn lần hơn. Chào cậu, người đã làm tan nát con tim tớ!”


Tiếng nói chấm dứt cùng những giai điệu tha thiết của bài hát “Chôn giấu”. Dường như tất cả đều lặng thinh nghe những lời đó, nó quá chân thành và cảm động, giọng nói như nghẹn lại trong niềm đau xót khi mối tình đầu phụ bỏ đi theo đồng tiền. Nhưng nếu chỉ có thế thì không có gì đáng nói cả, vấn đề mấu chốt lại nằm trong mấy câu cuối này:


“Trên đây chúng tôi vừa đọc lên một bức thư của bạn gái tên Nhung gửi cho bạn Vinh lớp 12A1. Trong bức thư vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt làm nhoè cả dòng chữ. Thật xúc động, chắc không ai trong chúng ta không khỏi chạnh lòng thương cho cô gái nhỏ bé đó. Còn Vinh thì sao? Chắc cậu ấy cũng đã nghe rồi, vậy hi vọng cậu sẽ thấy được tấm chân tình của Nhung để đền đáp, tiền đôi khi không phải là tất cả đâu.....”


Vinh cắn môi, cố giữ mình không nhảy bật lên chạy đến phòng phát thanh để dần cho kẻ nào vừa đọc mấy cái thứ vớ vẩn đó. Bịa đặt, hoàn toàn bịa đặt, đến mảnh tình vắt vai còn chưa có thì cậu lấy đâu ra bỏ mới chả phụ, lại còn gì mà “...tớ không trách cậu khi cậu về bên những cô gái giàu sang, kiêu sa...”. Đập đầu xuống đất cho hết tức bây giờ. Kẻ nào, kẻ nào tung cái thư đấy lên...


- Vinh, tao không ngờ mày lại là thằng đểu đến vậy, vì tiền mà bỏ tình à?


- Gì thì cũng yêu nhau đến 3 năm mà mày nỡ.... Sao ác thế!


- Ngọt ngào đến thế mà lại chạy theo tiền là sao hả Vinh?


- Chờ thật lâu trong đêm vắng, ngập ngừng trao tiếng yêu đầu, rồi món quà Valentine đầu tiên, lãng mạn vậy mà mày bỏ à? Tiếc! Tao mong cả đời còn chả được, tội cái cô nàng Nhung nào đó.


Tai hoạ đến thật rồi, chẳng một ai chịu đón nhận ánh mắt ngây thơ vô tội mà Vinh cố tỏ ra. Bao nhiêu hình tượng tốt đẹp bấy lâu giờ tan thành mây khói, với mọi người cậu chỉ còn là một thằng Sở Khanh phụ tình bạc bẽo, hám tiền, hám lợi. Ôi trời, kẻ nào ác độc quá vậy, sao lại hạ độc thủ với cậu, cậu có làm gì nên tội cơ chứ. Ô... mà cái gì cơ, Nhung, Nhung nào, không phải nói cô ấy chứ? Thôi đúng rồi, nó đúng là chọc phải tổ ong rồi, trả thù kiểu này thì thâm quá Nhung ơi.


- Nhung. Tôi cần tính sổ với cậu!


***


- Ha ha ha ha.... Aha ha ha ha....Thật là sảng khoái. Ôi, mùi vị của chiến thắng!


Nhung tự cười một mình, những tràng cười đầy hả hê xen lẫn...thâm ác. Thật không hổ danh là nó, chỉ trong một đêm mà nghĩ ra cái kịch bản đầy ướt át đủ làm xúc động bất cứ ai để trả thù Vinh, kẻ đã dẫm đạp lên lòng tự trọng của nó tối hôm qua. Để xem, ắt hắn ta sẽ phải chạy đến đây, quỳ mọp xuống mà xin nó thứ lỗi, nhưng nó còn phải lấy lãi nữa, dĩ nhiên rồi, nó sẽ xoay hắn quay như chong chóng cho xem. Đấy, vừa nói đã thấy cái dáng đáng ghét đó chạy tới rồi, cần phải chỉnh sửa biểu hiện một tí, mặt cần hằm hằm hơn.


- Nhung! Tôi cần nói chuyện với cậu.


Mặt Vinh tái mét, hẳn hắn đã rất sốc, Nhung lại muốn phá lên cười cho bõ công trả thù nhưng lại thôi, cần phải vần cho con mồi mệt thêm tẹo nữa đã. Ngoảnh mặt đi chỗ khác, nó nói lạnh tanh:


- Tôi có nói vĩnh biệt cậu tối qua rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa.


Cần phải giả bộ không quan tâm, đứng dậy và bỏ đi không quay đầu. Và chắc chắn Vinh sẽ phải giữ nó lại, như trong phim thì chạy theo, kéo tay, tìm hết cách xin lỗi, van nài. Nhưng nó lại nhầm, đây là đời thực, và là Vinh “tài” chứ không phải mấy thằng khác. Chỉ mới được vài bước và chưa kịp cười thêm nó đã bị dội thêm một vố nữa.


- Chúng mình hẹn hò đi. Nếu cậu đã muốn “quay lại” thì tôi đồng ý, đúng, “tiền đôi khi không phải là tất cả”, càng đúng hơn với tôi, tiền chẳng hề có nghĩa lí gì.


Nhung trợn mắt tròn xoe, quay ngoắt lại, tiến đến gần Vinh và thúc cho cậu ta một cú vào bụng, dằn từng tiếng:


- Cậu - điên - hả?


Nói rồi nó quay lại bước tiếp với hi vọng Vinh sẽ bỏ qua, nhưng không được.


- Nếu cậu muốn ngày mai có một bức thư trả lời cũng sướt mướt không kém và tên tuổi của cậu sẽ được công khai rõ ràng như cậu đã làm với tôi. Tin chắc chúng ta sẽ thành đề tài hot cho toàn trường, à mà là toàn giới teen cũng nên.


Hắn nói đúng, trường hợp này Nhung chưa từng nghĩ tới, sao nó có thể bất cẩn như vậy được nhỉ, bị hắn đánh trả lại còn đau hơn cả cú trước, đã nhục nhã càng thêm nhục nhã, Nhung ơi là Nhung. Không còn cách nào khác, nó đành đi giật lùi về phía Vinh (vì nếu nhìn thấy bản mặt đắc thắng của hắn lúc này chắc nó chui xuống đất luôn), nói một mạch rồi chạy biến, cấm ngoái lại:


- Được rồi, tôi đồng ý làm bạn gái của cậu, nhưng chỉ ở trường và đợi đến khi dư luận giảm bớt thôi.


Nhìn theo bóng Nhung, Vinh lại cười, tưởng chết mà hoá ra lại ngược lại, vậy thì càng tốt, đỡ tốn công tốn sức.


- Chưa bao giờ cậu thay đổi cả, Nhung à.
 
B

behattieu.tn

Trớ trêu - Kì 2: Tai nạn

Nhung à, nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi trong dĩ vãng và đón nhận một tương lai mới, được không?...

Nhung nằm phịch xuống giường, mắt nhìn trân trân lên sàn nhà, sáng đi hí hửng bao nhiêu tối về ỉu xìu bấy nhiêu. Thua cú này đau đến xương tuỷ, bao năm xông pha chiến trận chưa bao giờ nó phải cúi đầu, vậy mà bây giờ... Mà kể cũng vui, lâu lâu gặp kình địch còn có dịp để mài giũa tinh thần chiến đấu, chứ cứ để nó mốc meo một góc thì... còn gì là Nhung nữa. Đang mải suy nghĩ thì chợt có chuông điện thoại reo, nó vội lăn qua một bên giường nhấc máy.
- Tao biết chuyện rồi Nhung ơi. Đáng đời mày, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho chừa cái tật làm càn.
Giọng Thư bên kia đầu dây, coi bộ thấy Nhung thế này nó hả dạ lắm, thì ai bảo Nhung lại đi tạo điều kiện thuận lợi cho việc mai mối của nó.

- Con ôn, tại mày từ đầu đến cuối cả, không phải vì nể mày tao đi gặp hắn thì làm gì có chuyện thế này. Xong vụ này xem tao xử mày ra sao.

- Thôi, giữ mấy lời ấy cho riêng mày, chính mày mới sắp phải lên thớt, tao tin thằng Vinh thừa “tài” để trấn áp mày.
Đáng ghét thật, Thư lại còn nhấn mạnh chữ “tài” nữa chứ.

- Để xem ai mới phải trấn áp ai.

- Ừ, tao chờ tin tốt của mày nhá!

Cúp máy, "lửa hận thù" lại hừng hực trong Nhung, tối nay nó cần phải vắt óc xem có "chiêu" nào hiểm độc không. Đang cắn móng tay suy nghĩ thì lại có chuông reo, nó nhăn nhó nhấc máy:

- Lại chuyện gì nữa đây? Mày tính công kích tao cả tối hả Thư?

- Ừ, sẽ còn dài dài chứ không chỉ một tối thôi đâu.

Nhung giật mình, không phải Thư, giọng con trai, hắn lại còn cười nữa chứ.

- Xin lỗi, ai đấy?

Gặp OX mà sao BX hỗn thế?

Vinh “tài”, cái tên khỉ này!

- Cái gì mà "ông xã" với chả "bà xã" hả? Tôi với cậu chỉ là giả, giả thôi, hiểu chưa?

- Không cần biết, giả hay thật cũng là bạn gái của tôi.

Nhung nén giận, cãi nhau với tên này đến sáng mai, tốn điện.

- Có gì, nói mau đi, còn xuống ăn cơm.


- Sáng mai tôi đến đón đi học, nhớ chờ đấy.


Bày vẽ, nó sẽ "ừ" nhưng còn lâu mới chờ, cho hắn leo cây... hái dưa bở.


- Được rồi. Sớm vào đấy, tôi không chờ lâu đâu.


- Biết nghe lời thế là ngoan lắm đấy BX. Ăn ngon nhá!

Vinh cúp máy rồi Nhung còn dứ dứ lầm bầm mấy câu: ngày mai sẽ vui lắm đây. Giờ thì xuống ăn cơm nào.


***
6h sáng. Ngó trái, ngó phải, ngó trước, ngó sau, không thấy Vinh đâu, Nhung mỉm cười đầy mưu mô rồi len lén chạy một mạch khỏi nhà. Sáng nay nó cố dậy thật sớm, không đợi Thư sang đón như mọi khi mà quyết định chạy đến trường một mình, vì nó biết làm như thế sẽ có kẻ bị hố.

- Đáng đời hắn. Ha ha ha...

Đến một góc khuất, Nhung dừng lại, đảm bảo không có ai nó cười vang ba tiếng rồi thản nhiên thả bộ, vừa đi vừa huýt sáo. Nhưng không vui được lâu, nó chợt có cảm giác bị theo dõi, trong con hẻm vắng vẻ này thỉnh thoảng lại có tiếng giày rất khẽ vang lên, Vinh, hay... tên bắt cóc, có thể là... dâm tặc. Không ổn rồi, sáng tinh mơ thế này làm gì có ai đi ngang mà hét lên, nó lại không mang theo cái gì có thể phòng thân, à, trong túi có cái trâm cài đầu tương đối nhọn, có thể dùng được. Nhung thủ sẵn tay vào túi áo khoác, bước nhanh hơn mong sớm ra đường cái. Bất chợt nó khựng lại, phía kia của con hẻm lại có một tên nữa, chết rồi, bọn này định quây nó, làm sao bây giờ, thẳng không xong, lùi cũng chẳng được, đành liều vậy. Nhung hét lên rồi nhằm thẳng mà chạy, hai tên theo nó cũng lập tức siết chặt vòng vây. Gần chạm mặt tên phía trước, nó rút cây trâm ra đe doạ.

- Vào đây, ********* vào đây, tao đâm lòi mắt ra.

Nhưng chúng vẫn không dừng lại, và chỉ bằng vài động tác nhỏ đã khoá được tay Nhung. Mặc con bé hét lên chúng vẫn thản nhiên vác nó trên vai, đi một đoạn, cuối cùng thì nhét nó vào một cái xe ô tô.
- Thả tao ra, bọn khốn *********, định làm gì tao hả?

- Định đưa cậu đến trường, tôi có nói cậu chờ mà, phải không?

Nhung trợn tròn mắt, há hốc miệng, cái tên Vinh này từ đâu chui ra vậy, không dưng xuất hiện ở đây. Nó lắp bắp, không nên lời:

- Cậu... làm sao... còn mấy tên kia...

Vinh quay sang nó, nhìn đầy "xảo quyệt":


- Tôi biết ngay, làm gì có chuyện cậu đồng ý dễ dàng như thế, với cậu, không dùng biện pháp mạnh không được.

Nhung lại thua rồi, nó đã đánh giá Vinh quá thấp.

- Nhưng....

- Phải, với tôi tiền không nghĩa lí gì, nhớ chứ?

Ý là tất cả, cái xe này, mấy tên đô con kia, đều là của Vinh hết hả? Vậy có nghĩa hắn giàu và Nhung đã không nhầm. Nhưng tại sao hắn lại mặc mấy bộ đồ không cùng đẳng cấp đó, lại còn giả bộ mình không phải đại công tử nữa.

- Này, vẫn biết tôi đẹp trai và nhìn thì không đánh thuế, nhưng cũng nên có duyên tí chứ, chằm chằm suốt như vậy là khiếm nhã, dù đó có là cái nhìn ngưỡng mộ.

Cái gì, hắn đang tự kiêu đó hả, sao mà hợm hĩnh thế!

- Ê, có cần soi gương nhìn lại mình không hả, cậu tưởng mình là minh....

- Xuống xe!

- Hả?

- Bảo làm thì làm đi.

Chẳng kịp để Nhung hiểu mô tê gì Vinh đã đẩy nó ra ngoài một cách thô bạo, đã đến trường đâu mà dừng xe vậy.

- Từ đây đi bộ được rồi.
- Nhưng còn xe...

- Đi thôi!

Không ngần ngại, Vinh liền khoác vai nó kéo đi. Cái tên này, bị gì nữa không biết? Nhung nghĩ rồi tự mỉm cười. Mặc dù đã mấy lần vùng khỏi Vinh nhưng không được, hắn... ôm chặt quá, mãi gần đến cổng trường mới chịu buông tha cho đôi vai bé nhỏ của nó.

- Đi sớm thế chắc chưa ăn sáng hả? Ăn gì thì chọn đi.

Nhung nheo mắt lườm, mời mà cộc lốc vậy hả, nhưng không sao, ăn miễn phí mà.

- Tất!

- Dù biết cô kì quái nhưng cũng không nên ăn vớ của người khác chứ. Ghê quá.

- Tôi bảo tất cả, nghĩa là bánh mì, xôi, bánh cuốn, bún, xúc xích nướng, ăn hết, đồ thiểu năng!


Nói rồi nó chẳng thèm để ý biểu hiện của Vinh, quay ngoắt vào hàng bún, sang quán bánh mì, tới hàng xôi, cuối cùng là hạ cánh nơi bán bánh cuốn. Hôm nay được đà thả phanh, Nhung ăn như chưa bao được ăn, bù cho mọi lần chỉ được mỗi cái bánh mì do kinh tế quá eo hẹp mà vẫn phải chiến đấu tới tận trưa. Chà chà, đi cạnh đại gia có khác, chẹp!

- No! Rồi, vào trường thôi, sắp trống rồi!

Nhung lại tung tẩy bước đi như chưa hề cho cái gì vô bụng, Vinh nhìn theo mà muốn bệnh, sao cô ta có thể ăn hết bằng ấy thứ được nhỉ, siêu nhân. Lắc đầu đứng dậy rồi cậu cũng bước theo Nhung, ngồi nhìn cô ấy ăn mà no cả bụng.

Và đúng như những gì thoả thuận, đã có một bức thư khác thay cho bức sướt mướt hôm qua để thông báo việc Vinh quay lại với Nhung khi đã nhận ra “tấm chân tình” vẫn hơn tiền bạc. Nhưng, để triệt để không còn ánh mắt nghi ngại nào nhìn Vinh nữa, hắn còn buộc Nhung phải ra mặt, kề kề hắn như một đôi thật sự. Đây đúng là ngày tồi tệ nhất mà Nhung từng trải qua, nhận lấy hàng tá cái nhìn xét nét rồi cả rổ lời bình phẩm, thế mà vẫn phải tươi cười với bất cứ ai để chứng tỏ mình... thật sự hạnh phúc khi tình yêu trở về, đó còn chưa kể một đống câu hỏi công kích từ lũ bạn cùng lớp nữa. Nản, nó thấy cực kì hối hận về quyết định của mình, mà giờ nghĩ kĩ thì kết quả này với việc Nhung không nhận lời làm bạn gái (giả) của Vinh cũng có khác gì nhau đâu, cuối cùng thì nó vẫn phải ra mặt. Ôi trời, nó lại bị chơi một vố nữa rồi, bị Vinh quay cho không biết cái gì là đúng cái gì là sai. Sao tự dưng nó ngu thế nhỉ?... Muốn khóc mà sao cái miệng cứ cười toe, muốn giận mà cứ thấy ngộ ghê, hình như Nhung vừa tìm thấy cái gì đã mất từ lâu rồi, gì nhỉ, à biết rồi, nhưng không nói đâu, vì... nó chờ, chắc là không lâu nữa.
 
B

behattieu.tn

- Nhung ơi! Dậy đi, người ta đến đón kia kìa!


Chùm chăn, bịt gối, nó nhất quyết không chịu dậy, mặc mẹ có gọi thế nào đi nữa.


- Cái con bé này, có dậy không thì bảo?


- Á, sao mẹ đánh con!


Nhung nhăn nhó vừa xoa xoa bên tay bị mẹ véo, đau chết được.


- Dậy, để thằng bé đứng dưới chờ cả tiếng đồng hồ vậy hả?


- Mẹ sao vậy, con đã bảo không đi mà, tự dưng lại xin nghỉ học thêm bắt đi mấy cái vớ vẩn ấy.


- Nghỉ một buổi không chết, học lắm cũng phải xả stress chứ, lũ tụi bây chả suốt ngày kêu không được nghỉ còn gì.


- Nhưng con không muốn, nhất là với hắn.


Vừa dứt lời, Nhung đã gặp ánh nhìn "toé lửa" của mẹ, thật chưa bao giờ thấy bà mẹ nào như vậy, ai đời lại xin nghỉ cho con gái để nó đi... hẹn hò bao giờ. Hết chịu nổi, không một ai đứng về phía Nhung cả, mọi người cứ bênh Vinh chằm chằm là sao, nói kiểu gì cũng bị nạt là: mày một vừa hai phải thôi, nó tử tế thế lại còn... Tử tế cái gì cơ chứ, hắn chỉ phô nụ cười ngây ngô và bộ mặt thật thà với những con nai như mẹ nó, Thư và... tất cả mọi người thôi, chứ sau lưng thì cái quái của hắn mới bộc lộ, mà những lúc như thế lại chỉ có Nhung hứng chịu. Hôm nọ còn đòi chủ nhật này đi chơi nữa chứ, biết rõ Nhung sẽ từ chối nên hắn mới đánh vào hàng phòng thủ của nó, bỏ hẳn một ngày để lon ton theo mẹ nó, phụ giúp đủ thứ việc (từ đi chợ, nấu cơm, thu nhà đến giặt quần áo), với mục đích thuyết phục mẹ. Tên này dùng toàn chiêu độc, còn chưa kể không biết hắn cho Thư cái gì mà tối qua nó tí tí lại gọi điện bắt Nhung phải đi. Ước gì có bố ở nhà, kiểu gì bố cũng sẽ ủng hộ nó.


- Được rồi, con đi là được chứ gì, mẹ thật là....


Một cách miễn cưỡng nó bước vào nhà tắm, cố gắng đánh răng rửa mặt thật lâu, thay quần áo thật chậm rồi mới chịu xuống nhà. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Vinh đứng đó, bên hai chiếc xe đạp, vẫy tay chào lia lịa, cái bản mặt hắn dù có đẹp trai đến mức nào Nhung vẫn cứ ghét, ghét cay ghét đắng là đằng khác. Đóng cổng đánh ầm, Nhung cố tỏ ra vẻ khó chịu, lầm bầm rủa mong sao Vinh cụt hứng mà thay đổi ý định, nhưng càng làm thì hắn lại càng cười, là cố tình không hiểu hay không hiểu thực sự nữa.


- Không phải ô tô hả? - Với hi vọng mỏng manh, Nhung vẫn cố gắng tìm mọi lí do để càu nhàu.


- Uhm, đi xe đạp cho thân thiện với môi trường. Lên xe đi!


Nhung xì một hơi rõ dài dù trong lòng rất thích, đi ô tô khó chịu lắm, nó luôn tránh nếu có thể. Rồi cả hai mỗi đứa một xe đi sát bên nhau, Nhung càng nhăn nhó bao nhiêu thì Vinh lại càng hí hửng ra mặt bấy nhiêu.


- Chả lẽ cứ đi lòng vòng đánh bóng mặt đường thế này à?


- Vậy đi đâu cậu chọn đi.


Vinh lại cười, thần kinh của hắn có vấn đề hả! Nếu vậy thì phải cho hắn biết thế nào là hối hận khi mời Nhung đi chơi.


- Được rồi, siêu thị bách hoá.


Vẫn cười, tên này ngố chắc, có biết âm mưu của Nhung là gì không vậy... Nhưng, chắc Nhung không biết chính nó mới là kẻ bị rơi vào âm mưu của Vinh, một âm mưu đầy... ngọt ngào. Vậy cùng xem cuối cùng ai là người chiến thắng.


- Chỗ nào trước đây?


- Ừm, xem nào, đã vào đây thì phải mua sắm, mà muốn mua thì... vào cửa hàng quần áo.


Nếu muốn đốt tiền nhanh nhất thì bạn nên tiến thẳng vào hàng, không cần nhìn giá, cứ bộ nào thấy ưng mắt, có vẻ đắt đắt một tí là chọn. Mà dĩ nhiên đã có quần áo đẹp thì cần phải có một đôi giày tốt, thì cứ đôi nào xì-tai hàng hiệu là lấy, bảy đôi cho mỗi ngày trong tuần, thế mới đã. À, còn nữ trang thì sao nhỉ? Không có gì, hàng trang sức đâu có thiếu, hãy tự do chọn cho mình một chiếc nhẫn, nếu còn trẻ và năng động (như Nhung chẳng hạn) thì đồ bạc có đính kim cương là tuyệt nhất. Còn mũ và ví tiền? Cứ quơ đại một dãy hàng nào đó là được, về dùng dần, trong này cái nào mà chẳng đẹp. Xem nào, ngắm từ đầu đến chân, cái gì cũng xài toàn đồ hiệu rồi, ấy, còn tóc thì sao, phải đổi kiểu nào cho hợp với phong cách của bạn chứ, nghịch một chút có lẽ hợp với Nhung hơn. Mua luôn mấy cái cặp tóc long lanh đá quý thì ổn rồi. Bây giờ, người sành điệu thì cũng nên dùng đồ hợp với đẳng cấp, điện thoại Vờ-tu này, Ipod nghe nhạc này, cần nữa thì thêm cái laptop, nhưng có lẽ nên thôi, vì đói rồi. Ờ, trong này đâu thiếu đồ ngon mà thường thì có mơ cũng chẳng dám *ng tới, vậy lần này đi cùng đại gia cứ xả láng đi, ăn cho đã. Và Nhung đã thực hiện đúng như thế, mục đích của nó là phải làm cho Vinh méo mặt vì tiền mà, để hắn sợ luôn, lần sau cấm gặp lại nó nữa. Ấy thế mà có những lúc lén nhìn Vinh, nó vẫn thấy cậu ta cười, một nụ cười không hiểu sao lại khiến lòng Nhung nổi lên cảm giác là lạ. Cuối cùng kế hoạch của nó đến phút chót lại đổ vỡ, lúc trả tiền mặt, Vinh không những chẳng méo lại còn cười rạng rỡ hơn, vì... cả cái siêu thị rộng lớn này là của nhà hắn.


- Cậu ghi địa chỉ nhà cho nhân viên đưa hàng của siêu thị đi, tôi ra ngoài chờ.


- Ừm.


Nhung nhìn theo dáng Vinh bước đi, nó cảm giác nét nghênh ngang thường ngày của cậu ta bỗng chốc biến mất. Có phải vì nó không? Nó đã tiêu quá nhiều tiền, hay...


- Xin lỗi, cô đọc địa chỉ nhanh cho.


- À vâng, số nhà... đường...


Bất giác Nhung nhìn ra ngoài cửa, thấy Vinh đang cười rất tươi nhận lấy gói tăm của một thằng bé và đưa trả nó tiền, chắc chắn là hơn rất nhiều giá trị thực của món đồ. Cậu ta xoa đầu nó, đưa tay lên môi khẽ "suỵt" khi thằng bé có ý định đưa lại số tiền thừa. Rồi cả hai cùng cười, rạng rỡ. Nhung bỗng nhận ra nó vừa đánh mất điều gì.


- Xin lỗi, có thể...


Đi hết cái siêu thị rộng thênh thang này mà cũng hết gần một ngày, đến khi về thì đã là chiều muộn rồi, ngoài kia nắng đang dần tắt. Nhung và Vinh dắt xe đạp bên nhau, chậm từng bước trên vỉa hè, trái ngược hẳn với dòng người hối hả dưới lòng đường kia. Gió thu thổi về se se lạnh, có vài chiếc lá vàng nô đùa chạy ngược với bước chân.


- Không hối hận chứ hả? – Vinh bỗng quay sang hỏi, trên môi nở nụ cười ấm áp. – Đưa tất cả mấy món đó vào quỹ từ thiện của siêu thị?


- Nếu nói là không thì là nói dối, căn bản vì vẫn luôn ước được sở hữu những món đồ như thế. Nhưng thà vậy còn tốt hơn.


- Sao lại tốt hơn? – Vinh cố vặn dẫu biết Nhung không hề muốn nói.


- Vì... làm thế là có lỗi với nhiều người, không phải ai cũng có tiền. Vả lại, đó không phải là tôi.


Vinh khẽ quay mặt đi mỉm cười, Nhung ngó theo nhưng không hiểu, tự dưng lại cười.


- Đi ngắm hoàng hôn chứ? - Bất giác Vinh hỏi.


- Ở đâu?


- Ở sông, trên triền đê.


Nhung nhăn mày, tên khỉ này mà cũng lãng mạn gớm, ngắm mặt trời lặn cơ đấy. Ừ, đi thì đi, dù sao hôm nay cũng không đi được nhiều.


Thuỷ triều lên, nước sông mấp mé bờ, chảy mạnh, cuốn theo những hạt phù sa về tận cuối chân trời, nơi những ánh dương còn sót lại in màu vàng cam man mác buồn vào đám mây mỏng đang lững lờ trôi. Triền đê bên bồi thoải, trải dài với những cỏ xanh êm mượt, nằm trên ấy, ngửa mặt lên trời để tận hưởng hết hương vị của cuộc sống yên bình. Nhung khẽ hít vào rồi thở ra, khung cảnh này khiến nó nhớ đến anh, bên anh lúc nào nó cũng cảm giác được sự thoải mái, ấm áp trong vòng tay ân cần, nhưng bây giờ thì... trống vắng.


- Nhung này.


- Hả?


Nhung quay sang Vinh, cậu ta vẫn gối đầu lên tay nhìn về nơi xa xăm nào đó, có lẽ là trong kí ức chứ không phải hiện tại, vì cậu ta lại tự mỉm cười một mình.


- Cậu có nhớ vụ tai nạn 3 năm trước không hả?


Tai nạn, ba năm trước, lúc nào nhỉ, sao nó không... À, rồi rồi, cái tai nạn ngốc xít bị ôtô *ng trên đường đi học về, lúc ấy đầu óc nó vẫn còn ở trên mây vì lời tỏ tình đầu tiên vụng về của anh. Ể, mà sao Vinh biết, không phải nói hắn là...


- Ân nhân cứu mạng của cậu. Giờ nghĩ lại cũng nực cười thật, một đứa con gái mà vừa đi vừa để mắt ở đâu, đến cái ô tô to đùng cũng không nhìn thấy, bị *ng rồi, nằm trên vũng máu mà vẫn còn vừa cười vừa lẩm bẩm.


- Chính cậu đưa tôi vào bệnh viện hả? Vậy thì cái vòng đó...


Vinh khẽ gật. Nhung lại có dịp khoe nét to tròn của đôi mắt nó, thảo nào nó cứ thấy hắn quen quen. Hoá ra người đã hốt hoảng đưa nó đi cấp cứu rồi biến mất chỉ để lại một cái vòng tết chỉ đỏ may mắn là Vinh, người mà nó từng ghét cay ghét đắng. Buồn cười thật, nó luôn đặt cái vòng vào vị trí quan trọng nhất và mong sẽ có ngày gặp ân nhân để nói lời cảm ơn, vậy mà đến khi gặp rồi nó lại chẳng nhận ra, thậm chí còn... thường xuyên nguyền rủa người ta.


- Sao lúc đó cậu không ở lại?


- Vì không cần thiết.


Và vì Vinh đã được nhìn thấy nụ cười của Nhung khi tỉnh dậy, thấy sự sung sướng trên gương mặt đầy lo âu của bố mẹ và bạn bè Nhung. Chừng ấy đã đủ gọi là đền đáp với cậu rồi. Nhưng, chắc Nhung không hề biết chiều nào đi học về Vinh đều ghé qua bệnh viện, lấp sau hàng cây để ngắm nhìn Nhung ngồi trên ghế đá vừa đọc truyện tranh vừa cười, một nụ cười có đủ sức mạnh để xoa dịu những đau thương trong lòng cậu.


- Vậy thì cuộc gặp mặt làm quen vừa rồi...


- Chỉ là giả thôi, việc mình đến muộn cũng là cố tình, cốt để thấy biểu hiện của cậu, có cần cho xem cuộn băng ghi lại hình hôm đó không?


Vinh bật cười trước con mắt sửng sốt của Nhung. Vậy là ngay từ đầu đã trong kế hoạch của Vinh rồi.


- Mình rất vui vì cậu không khác gì ngày xưa, vẫn ương ngạnh và thích nổi loạn như vậy. Có điều hôm nay khi mua đồ ở siêu thị....


- ... mình đã đánh mất bản thân. – Nhung khẽ cúi mặt, đó là lí do vì sao nó có cảm giác Vinh lạ hơn thường ngày.


- Cậu chỉ lo trả đũa mà quên mất một Nhung không ưa xa xỉ, luôn căm ghét những kẻ vứt tiền qua cửa sổ.


Nụ cười của Vinh càng khiến Nhung có cảm giác tội lỗi, tội lỗi với chính nó, dường như Vinh hiểu rõ con người Nhung còn hơn cả nó.


- Nhưng rồi cuối cùng thì mọi chuyện cũng qua rồi phải không?


- Ừm, qua rồi, tất cả là nhờ có Vinh.


Tiếng gió khẽ thổi bên tai, tiếng nước chảy hoà cùng tiếng Vinh:


- Làm bạn gái của mình nhé!


Một hơi ấm mơn man trong lòng, Nhung lặng thinh.


- Mình biết với cậu hơi đường đột. Nói thật, mình đã thích cậu từ 3 năm trước rồi, bây giờ vẫn thế, nhưng mình không dám nói vì biết cậu đã có bạn trai. Chỉ mới đây, qua Thư mình mới biết vì lí do nào đó hai người....


- Đừng nhắc nữa!


Nhung bắt đầu cáu gắt, sao cứ phải lôi chuyện ấy ra mới hài lòng vậy. Nhưng Vinh vẫn không dừng lại.


- Mình biết thật khó chấp nhận, nhưng...


- Cậu im đi, biết cái gì mà nói hả?


Nhung toan đứng dậy nhưng Vinh đã nắm lấy tay giữ lại.


- Đừng trốn tránh nữa. Mình không chịu nổi khi thấy cậu chỉ giả vờ vui vẻ trước mặt mọi người, vì thế...


Nhung mím chặt môi, cố gắng không để vết thương chảy máu thêm một lần.


- ...mình sẽ chờ. Bây giờ không phải là người quan trọng nhất với cậu thì sau này sẽ...


- Không bao giờ, đừng mong thay thế anh ấy trong tôi.


Nhung vùng ra khỏi bàn tay Vinh, đáng ghét thật, mọi chuyện đang yên bình cơ mà, sao cứ phá hoại tất cả là thế nào hả, chẳng lẽ phải thấy Nhung quằn quại trong nỗi đau mới hả. Nó không muốn quên anh, không hề muốn, dù có thể, chỉ là có thể thôi, anh đã quên nó. Nước mắt sẽ không chảy ra ngoài đâu, vì nó đã đong đầy trong con tim mỏi mòn ngóng trông rồi. Nhưng, Nhung à, kẻ cố chấp chính là Nhung, nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi trong dĩ vãng, hãy chôn chặt nó trong đáy sâu cõi lòng, rồi... đón nhận một tương lai mới, được không?
 
B

behattieu.tn

Những ngày sau đó, Nhung luôn cố tránh mặt Vinh, mặc Vinh tìm đủ mọi cách tìm gặp. Gọi điện thoại nó không nghe, viết thư nó xé, nhờ chuyển lời nó sẵn sàng... tát kẻ nào dám chuyển lần thứ hai. Không muốn gặp lại lần nữa, nếu ngay từ đầu không gặp thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu không gặp, nó sẽ chẳng bao giờ dám đối mặt với quá khứ, chẳng bao giờ dám tin vào sự thật anh không còn bên nó. Nó cố khóc nhưng nước mắt không rơi, vì cái suy nghĩ phải cứng rắn đợi ngày anh về cứ quẩn quanh trong đầu. Anh và Vinh, hai hình ảnh cứ liên tiếp công kích Nhung, nó cảm thấy khó chịu và bực bội, chỉ cho đến một ngày nó mới biết mình cần phải làm gì.


Hôm đó, sau khi tan học rất lâu Nhung mới bắt đầu đi về, vì nó không muốn gặp Vinh. Đi ngang phòng để dụng cụ thể dục nó chợt nghe tiếng động lạ, hình như có ai đó bên trong ấy. Nửa tò mò nửa sợ, Nhung rón rén ngó vào coi, qua khe cửa nó nhận ra tấm lưng quen thuộc của kẻ đang tự vùng vằng trong kia, là Vinh à.


- Khốn kiếp! Tại mày, vì mày.


Vinh đá văng chiếc xô nhựa đập vào tường vỡ tan tành rồi nhảy vào đấm đá liên tiếp như thể chính bức tường ấy gây ra nỗi bực tức này. Vừa đập đầu Vinh vừa lẩm bẩm không ngớt:


- Nếu mày không nói, nếu không gặp mày.


Đấm một cú thật mạnh làm vết máu in hằn lên tường rồi Vinh ngồi bệt xuống đất, khắp người xước xát với những vết thương tự gây ra nhưng cậu không cảm thấy đau, chỉ có nỗi ân hận cứa vào lòng. Nếu như Nhung không gặp cậu, nếu cậu đừng rủ Nhung đi chơi, đừng nói những điều động vào vết thương của cô ấy thì hôm nay đã không phải thấy vẻ mặt đầy đau đớn của Nhung. Tất cả là vì cậu, gì mà sẽ chờ, sẽ là người quan trọng nhất. Ngay từ đầu đã không được rồi, muốn mang lại nụ cười cho cô ấy mà hoá ra chỉ làm cô ấy đau thêm. Một thằng tồi tệ và ngu ***, nếu mày cứ nén xuống như thói quen mọi khi của mày thì đâu có sao. Từ nhỏ đến giờ lúc nào cũng vì nụ cười của người khác mà nhận lấy đau thương cho mình cơ mà, quên rồi à, chỉ cần người khác cười là mày đã thấy hạnh phúc rồi. Thế mà sao lần này lại nói ra, nếu cứ đứng sau âm thầm dõi theo cô ấy thì đã không... Vinh bật khóc, giọt nước mắt khó khăn chảy trên gương mặt xước xát, nỗi đau này thì không thể nén được, không thể...


Đứng ngoài nhìn Vinh dằn vặt trong cơn đau mà Nhung chợt hiểu, để có thể nhìn thấy nụ cười của người khác Vinh luôn phải nén trong lòng những tức giận, vui buồn, thậm chí cả tình yêu và ước mơ của mình. Đó là lí do vì sao Vinh không muốn phô bày sự giàu sang, luôn nín nhịn với Nhung cũng như mọi người, có thể mua một gói tăm với giá mua được hàng trăm gói. Cậu ấy chỉ mỉm cười mỗi khi tức giận và cười thật tươi khi người khác cũng cười như thế, để rồi tự dày vò bản thân khi chỉ có một mình, như lúc này đây. Giọt nước mắt bỗng rơi, lăn dài trên gò má cao, Nhung muốn xoa dịu nỗi đau kia, muốn cho mình một cơ hội thứ hai. Nó đi tới, khẽ khàng ôm lấy Vinh từ đằng sau, nói trong màn nước mắt:


- Bây giờ chưa là người quan trọng nhất thì sau này sẽ. Nếu có thể, đừng nén nữa được không, Vinh?


Vinh vẫn khóc, dựa đầu lên cánh tay Nhung:


- Ừ, cả hai chúng ta sẽ cố, để một ngày không còn thương đau nữa.


Kể từ hôm đó trở đi, Nhung đã bắt đầu mở rộng lòng mình ra hơn, nó đón nhận những yêu thương từ mọi người, đặc biệt là Vinh và cũng trao đi ngần ấy yêu thương cho người nó quý mến, Thư này, mẹ này, bố này. Còn anh, sẽ luôn là duy nhất nhưng, chỉ trong quá khứ thôi. Nhung sẽ tập chấp nhận sự thật và cho nó vào quên lãng. Có lẽ từ đây không còn sóng gió nữa.


Nhưng mà Nhung ơi, lại nhầm nữa rồi, nếu thế thì đâu còn gọi là “trớ trêu”, vốn chẳng có gì đoán trước được mà.


***


Cuối thu rồi, trời bắt đầu lạnh hơn, đi ra ngoài đường phải mặc thêm một cái áo khoác mỏng nữa để tránh bị ốm, ấy thế mà vẫn có kẻ gan lì, độc chỉ có áo sơmi đi học, bảo sao không nằm rên hừ hừ ở nhà cơ chứ. Mà hắn lại còn ở một mình, chẳng ai ở bên chăm sóc, báo hại Nhung phải nấu cháo mang đến cho hắn. Cứ khỏi ốm thử xem, Nhung sẽ dạy cho ra trò.


- Nhà số 33... số 33... đâu rồi... À, kia rồi.


Mãi cũng tìm thấy, nhà ở đây cái nào cũng giống cái nào, hoạ chăng chỉ khác màu sơn và cách bài trí một tẹo, làm Nhung tìm bở hơi tai. Nhà Vinh sơn màu xanh nhạt, mặt tiền tương đối đơn giản, ừm, mà chuông ở hốc nào ấy nhỉ. Rồi, giấu kĩ thế, sợ người ta quấy rầy hay sao nữa. Nhung bấm chuông. Một lần, không thấy trả lời. Lần thứ 2, cũng im lặng. Đến lần thứ 3 thì mất hết kiên nhẫn, Nhung ấn liên tục, inh ỏi, mãi đến khi có tiếng người vọng xuống mới thôi.


- Đây, đây, xuống ngay!


Nhung gõ nhịp chân, bảo xuống ngay mà lâu thế, cái tên khỉ này. Đang định ấn tiếp cho hả dạ thì nó nghe tiếng chân chạy ra, rồi tiếng người mở cửa vừa làu bàu:


- Đang tắm, giục gì mà lắm thế!


- Lại còn thích nguỵ....


Không nói được nữa, cánh cửa kia vừa mở chợt khóa lại cửa miệng Nhung. Trước mắt là một người nó đã từng mong mỏi biết bao nhiêu, một gương mặt mà trong những giấc mơ vẫn thường đến bên vỗ về, là anh, anh sao, có thật đó là anh. Đôi mắt Nhung rưng rưng nhìn thẳng vào cặp mắt cũng đang rất sững sờ kia. Trong nhà có tiếng Vinh nặng nhọc bước xuống, vừa ho vừa hỏi:


- Ai vậy anh Thành? Sao không thấy nói gì hết vậy?


“Anh’’? Vinh vừa gọi anh bằng “anh’’ sao? Chiếc cặp *g vụt tuột khỏi tay, Nhung không dám tin vào sự thật mà mình vừa nghe thấy.


Là "anh". Cái gì đây, cái gì đang diễn ra vậy, Họ là anh em của nhau sao? Đôi môi run run, hơi thở như đứng lại, Nhung vụt bỏ chạy, mặc anh vẫn gọi theo, tai nó bỗng ù đi.
 
B

behattieu.tn

Vinh nhìn thẳng vào Thành, cậu biết, nhìn dáng anh lặng im lọt trong bóng tối thế kia chắc chắn có chuyện không hay xảy ra.

- Sao cô ấy lại như vậy? Được rồi, nói cái gì đi, anh ngồi vậy hơn một tiếng rồi.

- Là... bạn gái của em hả? – Thành nói, vẫn để bóng tối choán hết gương mặt.

- Đúng, mới đây thôi. Nhưng có chuyện gì mà vừa nhìn thấy anh là cô ấy bỏ chạy. Có thể nói rõ đầu đuôi cho em được không?

- Xin lỗi, Vinh, để ngày mai, hôm nay không ổn rồi.

- Tại...

Vinh chợt im lặng, vì cái dáng đứng dậy liêu xiêu của Thành, quả thật là không ổn, người như anh mà cũng có lúc choáng đến đứng không vững. Khẽ thở dài, Vinh đành để những thắc mắc ấy cho ngày mai, còn Nhung, cô ấy cần một đêm yên tĩnh.

***

Cố nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, mọi thứ lộn xộn khua trong đầu cảm giác khó chịu, mới chỉ đi một năm mà đã đổi khác thế sao, đến tình cảm ngỡ không bao giờ phai cũng chẳng còn nữa, Thành thấy như có ai vừa đấm thẳng vào mặt mình. Bước xuống sân bay sau chuyến đi dài, trong lòng còn tràn ngập vui mừng và hi vọng, vậy mà giờ đây... Anh không hiểu, sao Nhung lại thay đổi, lại gian dối anh! Bao yêu thương đã trao chẳng lẽ không là gì? Một năm trời bên Anh, dài dằng dặc như hàng thế kỉ, anh phải nén lại nỗi nhớ biết bao nhiêu để chỉ gửi một lá thư về mỗi tuần. Mặc dù những món quà Nhung gửi không kèm một dòng chữ và thưa thớt dần, nhưng anh vẫn nuôi hi vọng, vẫn tự an ủi rằng có lẽ Nhung còn bận nhiều việc khác, không có thời gian viết trả lời anh, hay, có thể Nhung giận vì anh lâu về. Vậy mà, khi ngỡ tưởng chẳng còn gì ngăn cách nữa thì anh mới hay Nhung đã thay lòng, đau đớn hơn, người Nhung chọn lại chính là em trai của anh, Vinh. Bốn chữ: “bạn gái của em’’ cứ ám ảnh, dày vò anh. Tại sao? Tại sao hả Nhung? Chừng ấy yêu, chừng ấy nhớ còn không đủ cho em sao?

Thành liếc nhìn qua ô cửa sổ, một vầng trăng khuyết lững lờ trong trời đêm không một ánh sao. Tình yêu đã không còn tròn đầy nữa.

***

Sao lại là anh và tại sao lại là lúc này? Nhung khẽ chạm vào khuôn mặt anh trong khung ảnh rồi ngước lên trời, trăng kia có biết lòng nó bây giờ đau đến mức nào. Một năm trôi qua trong nỗi mong ngóng vô vọng, anh đột nhiên biến mất, không cho nó một lí do, hay thậm chí chỉ một chút tin tức cũng không hề có. Anh có biết những ngày tháng ấy nó phải sống mà như đã chết, nhớ anh, mong mỏi những bức thư tràn ngập hơi ấm của anh dù biết... sẽ chẳng bao giờ điều đó xảy ra. Anh từng hứa sẽ mãi mãi bên nó cơ mà, chỉ là giả dối! Rồi hôm nay, cũng như khi biến mất, anh đột nhiên xuất hiện trước mắt, niềm vui hoà lẫn niềm đau quấn chặt trái tim Nhung. Chua xót hơn khi anh và Vinh lại là hai anh em ruột. Phải làm sao đây, hình ảnh anh vẫn còn in hằn thật sâu trong tim, nhưng tình cảm dành cho Vinh cũng đang lớn dần từng ngày. Nhung phải chọn ai, chọn ai để không người nào phải đau. Bỗng chốc nó trở thành kẻ bắt cá hai tay, khi trái tim chót mang hai bóng hình. Anh xuất hiện, xoá tan biết bao hi vọng về một tương lai không có thương đau của Nhung. Đồ tồi, anh tồi lắm, lúc nào cũng khiến tim nó đau, lúc nào cũng khiến nó phải bật khóc. Mưa rơi, từng hạt hoà lẫn nước mắt. Thu à, sao thu lại buồn đến thế, một năm trước thu mang anh đi cùng lệ đau, một năm sau thu mang anh về cũng với giọt lệ ấy...

Mưa vẫn không ngừng rơi, chảy thành từng vệt dài vô thức trên khung cửa kính. Tiếng mưa rơi chạm lá như tiếng cười của ai đó chợt vang lên trong anh, là kí ức ba năm trước, dù cố gắng chôn giấu đến đâu vẫn ương bướng bùng lên đến đó, mỗi nhịp nhớ là mỗi nhịp đau...

- Lại mưa, bực thật.

Thu năm ấy hay mưa bất chợt lắm, mà anh thì chẳng khi nào nhớ mang ô theo, hậu quả là cứ phải trú tạm dưới hiên nhà ai đó. Mà kể cùng kì, đợt nào mưa to anh đều vô tình dừng đúng mái hiên này, như một duyên nợ vậy. Bây giờ chắc gần chín rưỡi rồi, gió đêm lùa lạnh thật, lại thêm mưa nên con ngõ nhỏ càng vắng, chỉ có tiếng lộp độp rơi. Bất chợt xa xa nghe tiếng bước chân ai vọng lại, một cái bóng đổ dài, méo mó vì vũng nước trên đường. Anh dõi mắt nhìn theo. Cô bé, có một cô bé đang mải chạy tránh mưa dưới các mái hiên, mỗi lần tới khoảng giữa bị ướt đều kêu lên thích thú rồi cười. Nhưng gần đến chỗ anh cô bé ấy bỗng dừng lại, đưa mắt đăm đăm nhìn, nụ cười trên môi chợt tắt. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế chắc phải gần 10’, không hiểu nổi cô bé đang nghĩ gì nữa, anh chứ có phải trộm đâu mà cảnh giác đến vậy. Mãi rồi cô bé mới ngập ngừng bước lại, mở cửa và bước nhanh vào, hoá ra đây là nhà cô ấy. Anh bật cười nhẹ, cô bé này thú vị thật.

Và, chẳng biết từ khi nào anh bỗng có thói quen đứng đợi dưới mái hiên ấy mỗi tối đi học khuya về, dù có mưa hay không, dù có gặp cô bé chủ nhà hay không. Đôi khi cứ nghĩ mình thật ngốc, đứng làm gì dưới hiên ấy cơ chứ, chẳng lẽ lại đi trông ngóng một người không quen, để rồi đến khi gặp cũng chỉ được thấy cặp mắt to tròn nhìn mình rồi vội vã vào nhà. Có những lần định bỏ, không chờ nữa, nhưng đã thành thói quen, rồi từ thói quen thành nỗi nhớ khi nào không hay. Buồn cười thật, một công tử như anh mà lại có thể như thế... Nhưng cuối cùng, cũng có cơ hội cho anh một lần được bắt chuyện làm quen với cô bé ấy, đó là khi nhặt được chiếc ví cô bé vô tình làm rơi do vội mở cửa vào trong như mọi khi. Anh vui mừng hẹn gặp để trả lại.

- Alô, ai đấy?

- Alô, bác cho cháu gặp Nhung với ạ.

- À, Nhung mới sang bà rồi, có gì không bác chuyển lời cho.

- Dạ, vậy bác nhắn hộ cháu chiều nay Nhung ra ngoài sân bóng để nhận lại đồ rơi. Cháu là Thành ạ.

- Ừ. Cái con bé Nhung này... Bác sẽ bảo nó. Cảm ơn cháu nhé.

- Vâng, không có gì ạ. Cháu chào bác.

Tất cả là nhờ cái ví, có nó nên anh mới biết được cô bé tên gì, cả số điện thoại nhà nữa. Trần Thị Hồng Nhung à, năm nay mới lớp 9,vậy kém anh một tuổi rồi. Không biết buổi gặp mặt này sẽ như thế nào nữa, còn có mấy tiếng mà mong chờ quá. Ừm, Nhung à...

Sân bóng vắng lặng, chiều nay không có trận nào cả, có lẽ vì sắp mưa. Anh cố tình đến thật muộn để thử tráo đổi vị trí một lần xem sao, Nhung sẽ chờ, còn anh sẽ đến, ngoài cái ví còn mang thêm một thứ nữa. Kia rồi, đã thấy cô bé đứng dưới tán cây lá vàng, nhìn về phía nào đó tìm kiếm, anh ở đây cơ mà. Ô, gió thổi, lá rụng...

- Đừng để lá vàng dắt vào tóc chứ!

Anh mở ô, che những chiếc lá rơi vô tư lên mái tóc mềm xoã dài, thích thú nhìn đôi mắt to tròn đang ngước lên anh.

- Thu..

- Hả?

Màu xanh của chiếc ô thoáng chốc bị màu vàng che phủ, chỉ còn lại những khoảng trống kì dị, đúng là tạo lên một bầu trời thu thật. Anh khẽ cười, cô bé cũng cười.

- Là anh hả?

- Ừm...

- Thảo nào... vốn không có người quen tên Thành mà.

Anh chìa cái ví ra, đưa cho Nhung, cô bé cười, đón lấy.

- Cảm ơn anh ha. Vậy... để em mời anh một bữa nem rán. Trả ơn. Được chứ?

- Nem rán, là món gì vậy, chưa có nghe qua, trong các nhà hàng cao cấp anh từng vào hình như không có món này. Mà ăn vỉa hè hả, có bị gì không?

- Sao? Đừng nói với em là anh chưa từng ăn đấy nhá! - Nhung cười thật tươi.

- Vậy thì đi.

Vì nụ cười ấy mà anh đi, để lần đầu biết đến thế nào là ăn vặt quán vỉa hè, biết đến cái không khí ồn ã mà thân mật của những người nơi đây, biết đến một cô bé nói thật nhiều, ăn cũng rất nhiều và cười lại càng nhiều. Từ bao giờ nhỉ? Chẳng biết nữa, có thể là lần đầu gặp trong đêm mưa, có thể từ cái lần nói chuyện đầu dưới tán ô “trời thu’’, cũng có thể là lần đi chơi đầu chạy bở hơi vì hái trộm táo mà...mà anh đã thích Nhung mất rồi. Nhẹ nhàng và tự nhiên, cô bé ấy cho anh biết thế nào là tình yêu đầu đời, êm dịu với từng tiếng cười trong trẻo. Vẫn còn nhớ lần anh lấy hết dũng khí để tỏ tình, rủi sao, vừa lắp bắp xong ba chữ: Anh thích em, thì bị một quả bóng đáp thẳng vô mặt. Vừa ngại vừa đau anh vội đứng dậy, giá mà được thấy bộ dạng của chính mình chắc anh hiểu vì sao Nhung lại cười đến chảy cả nước mắt ra thế. Nhưng rồi cuối cùng Nhung cũng đồng ý, không phải ngay khi đó mà ở trong bệnh viện. Anh đã từng lo đến mức tưởng chết đi khi hay tin Nhung bị tai nạn, đứng ngoài phòng cấp cứu chờ mà tim anh như thắt lại từng cơn. May mà Nhung qua khỏi cơn nguy kịch nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời bởi một ai đó, tiếc là người ấy đã bỏ đi, không kịp nhận lời cảm ơn. Và rồi, anh đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để Nhung phải tổn hại vì bất cứ lí do gì, nhất là vì anh.

Nhưng, có lẽ bây giờ anh không thể thực hiện được lời hứa nữa rồi, vì Nhung đã rời xa vòng tay anh. Mỗi lần nghĩ tới mà con tim lại nhói lên. Chẳng lẽ tình đầu chỉ như thế thôi sao?... Nhưng anh cần một lí do, một lí do để biết vì sao mình bị bỏ rơi... Mưa, mưa có thấu cho anh không mưa?...

Mưa thật vô tình, mặc cho Nhung buốt lạnh vẫn cứ rơi. Mưa làm Nhung nhớ những lúc bên anh, được anh ân cần chăm sóc. Ngay từ lần đầu gặp anh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nó đã thấy được sự yên bình ánh lên trong đó. Những lần gặp nhau anh không nói nhiều, nhưng, Nhung biết anh luôn dõi theo nó mọi lúc mọi nơi. Anh vốn là người luôn khiến người khác có cảm giác ấm áp khi ở bên, vì những lời nói và cử chỉ của anh tràn ngập yêu mến từ tận đáy lòng. Cũng vì vậy, hơn một lần Nhung giận anh, nó ghen tị. Làm sao không ghen được cơ chứ, một người đẹp trai lại hết lòng vì người khác như thế có thể khiến bất cứ ai xiêu lòng, thậm chí có lần nó còn nghi ngờ cả Thư, đứa bạn thân duy nhất. Nó thật ngốc, hay chính vì thích anh khiến nó thành kẻ ngốc. Ngốc nghếch khi đã dựa dẫm quá nhiều vào anh, nhận lấy quá nhiều yêu thương từ anh, để rồi khi anh biến mất nó tưởng không sống nổi. Ngốc nghếch vì chờ đợi mà tự biến mình thành con bé sống không cần biết ngày mai. Ngốc nghếch khi cố gắng khép lòng lại với bất cứ ai. Chỉ đến khi... đến khi Vinh xuất hiện. Nhưng... làm sao, nó phải làm sao, ai chỉ giùm nó! Mưa ơi, mưa thật sự muốn nó đớn đau đến thế hả mưa, mưa quả thật vô tình quá!

***

- Có thể gặp anh được không?

- ....

- Anh nghĩ hai chúng ta có chuyện phải nói.

- ....

- Được rồi... Tại ghế cũ nhé! Anh chờ.

Cúp máy, Nhung khẽ nhắm mắt. Gặp rồi thì sao? Gặp liệu có thay đổi được gì hay không?... Nhưng, dù sao cũng nên gặp một lần để sau này không phải hối hận. Ghế cũ... thật đau xót.
 
B

behattieu.tn

Chậm từng bước dưới những tán cây giờ xơ xác lá, Nhung khẽ gạt những giọt nước mắt chực rơi khỏi đôi mi, kỉ niệm ngọt ngào biết bao nhiêu, giờ đắng cay biết bao nhiêu. Con đường này vẫn luôn là con đường kết thúc mọi buổi đi chơi của anh và Nhung, và rồi 5 phút trước khi chia tay, nó phải đòi ngồi bằng được trên chiếc ghế đá mà ai đã vô tình khắc hình trái tim lên đó. Riêng hai đứa, ngồi và chỉ ngồi thôi, không nói gì, để có thể ghi nhớ ngày hôm nay, dù vui, dù buồn, nhưng, nó có anh cũng như anh có nó, vậy là một ngày hạnh phúc. Còn hôm nay đây, chỉ mình anh bước đi, đến và ngồi xuống, chỉ mình nó bước đi, lặng lẽ và ngồi bên. Nhung không dám nhìn thẳng vào anh, vì nó biết, anh đang nhìn nó, ánh mắt ấy... sẽ làm tim nó đau.

- Sao lại là Vinh? – Anh lên tiếng, và nó cũng trả lời lại bằng một câu hỏi.

- Sao lại ra đi...

Nhung ngập ngừng, mím thật chặt môi.

- ... không một lí do...

- Sao lại thay đổi?

- Sao không tin tức?

- Sao lại quên?

- Sao lại bỏ?

- Sao... – Thành chợt bật dậy rồi lại ngồi xuống, anh ôm mặt, khó nhọc nói ra 4 từ cuối. - ... không còn yêu anh...

- Vì ai? Vì anh, vì em? Chẳng còn quan trọng. Em chỉ muốn biết anh có còn thích hay không?

Anh ngỡ ngàng quay sang Nhung, câu hỏi ấy đáng ra phải là của anh.

- Vậy là có ý gì?

Nhung không chịu được nữa, nó bật khóc, đến bây giờ mà anh còn giả bộ sao.

- Còn gì nữa. Chẳng phải anh muốn chia tay nên đã ra đi không một lời hay sao. Trong lòng anh vốn không hề có em...

- Cái... cái gì? Ra đi không một lời? Em vừa nói cái gì?

- Đủ rồi đấy! Em biết thừa rồi, suốt một năm đằng đẵng không một bức thư, không một tin nhắn, thậm chí đến một chút tin tức từ anh cũng không có. Thời gian qua anh ở đâu, làm gì? Anh nói đi, đó có phải vì không muốn bên em không? Hả?

- Không một bức thư? Anh... Sao có thể chứ? Tuần nào anh cũng gửi về mà.

- Gửi về sao em không nhận được. Đừng có chối nữa, thà anh nói ra còn hơn.

- Nhưng trước khi sang Anh anh có viết thư gửi lại rồi cơ mà. Còn quà, những món quà em...

- Đừng biện minh nữa. Em không muốn nghe, hoàn toàn không muốn nghe.

- Đó là sự thật. Anh thề.

- Thề? – Nhung cười chua xót - Thề vẫn muốn lừa dối em à? Anh, quả thực....

- Không! Nghe anh nói đã. Ở đây có hiểu lầm, nghe anh đã.

Nhung gạt tay anh, đau đớn lắc đầu. Hiểu lầm...hiểu lầm, nếu có chỉ là sự lầm tưởng của riêng nó mà thôi, nó cứ ngỡ anh sẽ về đây với một lời xin lỗi,....chứ không phải biện minh như thế này.

- Chắc chắn có sự nhẫm lẫn. Em nói không nhận được thư của anh, điều đó... điều đó là không thể.

- Ý anh là em cố tình không nhận chứ gì. Không biện minh được anh lại đổ hết lỗi lên đầu em à? Một năm, nó thay đổi anh... à không, tự anh đã thay đổi quá nhiều, không còn là một Thành em từng rất thích nữa...

Nhung toan bỏ đi nhưng anh cầm tay kéo lại, cố gắng giải thích cho nó hiểu.

- Em hiểu lầm rồi, ý anh không phải thế. Ý anh là có thể thư ấy bị thất lạc, hoặc... vì bất cứ lí do gì mà nó không đến được với em.

- Anh còn nói. Được rồi, thư không được sao anh không gọi điện, còn email, tin nhắn yahoo. Thiếu gì cách để liên lạc với em.

- Anh có gọi nhưng không được, còn địa chỉ email bị xóa đi rồi.

Nhung chợt khựng lại, đúng là ngày anh biến mất cũng là ngày nó chuyển nhà, để tiện cho công việc của bố, vì thế đường dây điện thoại cũng đổi luôn. Còn nick yahoo, trước đó vài ngày đã bị ai đó cài bom làm hỏng rồi. Nhung khẽ nhìn anh, nó thấy một ánh mắt quen thuộc và đôi tay run run mỗi khi anh muốn phân trần điều gì, và...những lúc đó anh đều không có lỗi. Còn lần này.... liệu nó có thể tin anh được nữa không? Không được rồi, ngay lúc này đầu óc nó rối tung, chẳng thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, nó cần thời gian để suy nghĩ.

- Em... thật... bây giờ...

- Đừng trả lời ngay, cứ từ từ nghĩ, chỉ cần em chịu nghe anh là được rồi.

Vẫn là quan tâm nó như thế, chẳng bao giờ anh khiến nó bận tâm quá nhiều. Có phải nó đã sai, đã trách nhầm anh? Khẽ nhắm mắt, Nhung cảm thấy khó chịu...với chính bản thân mình. Giờ nó chỉ muốn...

- Về đi, và nằm xuống, Nhung. Anh biết em đang khó xử, đừng cố gượng nữa. Anh sẽ để em yên tĩnh vài ngày, cả Vinh cũng vậy, khi biết chuyện hẳn nó sẽ rất sốc.

Nó ngước nhìn anh, cảm ơn vì anh đã hiểu cho nó lúc này... cảm ơn, vẫn chỉ biết nói thế thôi. Rồi Nhung lặng lẽ quay về, dù không muốn nó vẫn phải nghĩ, vì sao, vì sao nó không nhận được dù chỉ một bức thư của anh, nếu sự thật đúng như anh đã nói. Thất lạc? Không thể nào, nếu chỉ một lần còn hiểu được. Hay, bị mất? Nhưng làm sao mà mất, ai lại đi ăn cắp thư, chỉ trừ phi...trừ phi người ấy... muốn chia rẽ anh và nó. Có thể không? Là tình địch của nó à? Hay là mẹ, bố, hoặc Thư? Không phải, họ chẳng có lí do gì để làm chuyện đó cả, họ quý anh mà. Ừ, cứ coi như biết được thủ phạm thì có giải quyết được gì không, vấn đề bây giờ là ở nó, nó phải chọn, anh, Vinh, không ai cả. Đứng trước ngã tư này nó thấy hoảng loạn thực sự, dù đi bất cứ ngả đường nào đều có người phải đau khổ. Làm sao đây, khi tất cả đều mong chờ ở nó. Cái đầu, cái đầu muốn nổ tung ra mất, cần phải có ai đó giúp nó giải toả, chỉ cần một người có thể lắng nghe nó thôi. Thư.

- Sao cơ? Anh... anh Thành về rồi? Mày không nói dối tao chứ?

- Ừ, còn điều nữa...

- Hả? Anh em? Ruột ấy hả?...

Thư lặng im bên đầu dây kia, có vẻ nó cũng bất ngờ không kém Nhung.

- Điều khó hiểu ở chỗ...

- Gì? Anh ấy bảo có gửi thư về, trong khi mày lại không nhận được lá nào. Chuyện này... nực cười thật... và mày tin anh ấy?

- Tao tin...

- Sau một năm như vậy á? Mày có nhẹ dạ quá không Nhung? Thật tình, bỏ đi rồi quay về với lời biện minh mơ hồ ấy.

- Vậy mày nghĩ anh ấy bịa ra để lừa tao?

- Không, ý tao... mà đúng thế đấy. Tao... tao... không thể tha thứ cho kẻ làm bạn tao tổn thương suốt một năm dài được... Không, không thể, mày phải cảnh giác Nhung ạ.

Ý gì vậy, mọi lần Thư đều bênh anh chằm chặp cơ mà, có cần phải tỏ thái độ đến mức ấy không? Khẽ nhăn trán, nhưng Nhung cũng chẳng bận tâm nhiều, có thể Thư thật tình lo cho nó.

- Mày bảo tao phải làm sao bây giờ? Chọn ai? - Nhung che miệng, nó lại sắp khóc rồi, sao cứ mỗi lần nghĩ tới là nó thấy khó chịu đến vậy. Thư cũng khẽ thở dài, con bạn nói câu cuối rồi cúp máy.

- Sáng mai, để sáng mai đi, tao sẽ gặp mày, còn bây giờ nói điện thoại bất tiện lắm. Mà mày cũng đừng khóc nữa, một Nhung mạnh mẽ đâu rồi!

“Mạnh mẽ”, mày bảo làm sao tao mạnh mẽ được đây hả Thư, giữa anh và Vinh tao không thể quên một ai, nhưng cũng không thể chọn một ai. Có phải tao tham lắm không? Ông trời, chính ông trời đã đẩy tao vào hoàn cảnh trớ trêu này. Có gì giúp tao với, giúp tao với Thư ơi.... Tao mệt lắm...
 
B

behattieu.tn

Nhung mệt mỏi bước ngang sân trường, không để ý sự náo nhiệt đang diễn ra nơi đây, chỉ đến khi bị xô cho suýt ngã nó mới giật mình ngẩng lên. Học sinh từ khắp ngóc ngách đổ xô về khán đài, nhốn nháo vì mấy lời đang được ai đó phát biểu.

- Vâng, chương trình “Lời trái tim” được tập đoàn chúng tôi tổ chức trên khắp các trường phổ thông với mong muốn dành cho các bạn học sinh, đặc biệt là khách hàng quen thuộc của dòng sản phẩm “2tek 4teen”, một giáng sinh tràn ngập yêu thương. Các bạn hãy thể hiện tình cảm của mình với những người yêu quí nhất bằng một câu chuyện, một đoạn phim, một series ảnh...và gửi đến chương trình. Một tháng là thời hạn dự thi, bắt đầu từ 20/11 đến 20/12, đêm 25 sẽ là đêm chung kết. Phần thưởng cực kì lớn, chỉ cần qua được vòng loại chắc chắn các bạn sẽ nhận được bộ đôi sản phẩm điện thoại M 147, và càng vào vòng trong giá của những chiếc điện thoại càng tăng. Ngoài ra, với những ai không may mắn, không thể vượt qua vòng loại cũng sẽ được một món quà tự chọn đầy thú vị. Hãy tham dự, vì tình yêu của các bạn và vì ai cũng có quà. Thông tin chi tiết xin xem tại trang web chính thức của tập đoàn...

Nếu là bình thường thì Nhung đã lăn xả để được vào trong nghe cho rõ rồi, thông tin nóng thế cơ mà. Tập đoàn TKM giàu có vốn nổi tiếng với những đồ điện tử cao cấp, phù hợp mọi tầng lớp, lứa tuổi, sản phẩm ra đến đâu bán hết ngay trong tuần đầu tiên. Gần đây còn tung ra dòng “2tek 4teen” gồm đủ loại từ máy nghe nhạc, điện thoại, laptop, máy ảnh... với giá cực mềm, vừa túi tiền học sinh, lại đa mẫu mã, hợp phong cách tuổi teen. Cuộc thi này được tổ chức ắt là để quảng cáo cho sản phẩm mới, tuy chiêu thức cũ nhiều công ti từng làm, nhưng lớn đến vầy thì lần đầu, đúng là có tiền có khác. Dù thế không thể phủ nhận mức độ cao tay của TKM, quảng bá sản phẩm đấy, vậy mà lại bọc trong cái vỏ: “Lời trái tim”, đánh trúng tâm lí tuổi choai choai mới lớn ngày nay. Chậc, bảo sao không giàu chứ! Nhung cũng từng ao ước có một cái máy nghe nhạc NS của hãng này, nhưng khốn nỗi “cò không tiến”, mà chờ góp đủ thì chả còn nữa rồi. Nghe đâu có thể đổi điện thoại lấy bất kì sản phẩm có giá trị tương đương, miễn là qua vòng loại. Thật tình thì Nhung rất muốn tham gia, nếu không có cái tâm trạng cực kì mệt mỏi này. Nó đành lắc đầu rồi bước thẳng, thôi vậy.

- Mày ở đây làm tao tìm mãi, gửi xe xong lượn đâu mất. Được rồi, bây giờ thì nói rõ tao nghe xem chuyện thế nào.

Nhung đưa mắt lên nhìn Thư, nó thấy rõ vẻ lo lắng trên mặt con bạn. Nhưng, lo cho ai thì chắc Nhung không biết. Ừm, dù sao sẽ biết thôi mà.

- Ra sân sau đi, ở đây khó chịu quá.

Gió thổi khẽ lay những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành cây thâm đen vì lạnh, trái ngược với bên ngoài, sân sau vắng hơn, chỉ có Nhung, Thư và vài người khác. Hai đứa ngồi xuống chiếc ghế đá trong cùng.

- Bây giờ mày tính sao? – Thư hỏi.

- Tao không biết, thế nên mới cần mày. Cho tao một lời khuyên được không?

- Nhưng thật sự là tao không tin anh Thành, cái lí do vu vơ ấy... . – Thư ngừng lại, liếc sang Nhung - ... tao muốn mày và Vinh... Mà thôi, đấy là ý của tao.

- Tao tin anh ấy, tin anh ấy có gửi thư về cho tao, có lẽ bị thất lạc.

- Thất lạc là làm sao. Cứ cho là mày chuyển nhà anh ấy vẫn gửi về địa chỉ cũ, nhưng ngày nào mày chẳng ra đấy kiểm tra còn gì nữa.

Đúng vậy, suốt một năm, không sáng nào Nhung không đi ngang nhà cũ, nhìn vào hòm thư trống không trước cổng, và mong chờ...

- Nhỡ ai đó ăn cắp...

- Vớ vẩn! Ai lại đi ăn cắp thư. Mà thiếu gì cách liên lạc với mày, đâu chỉ có thư thôi.

- Số điện thoại nhà tao đổi, nick yahoo bị gài bom...

Đến lúc này Thư mới chịu dịu xuống, không một mực trách tội anh nữa. Một lúc sau nó mới lên tiếng:

- Nhưng, dù sao bây giờ cũng không quan trọng nữa, cốt là ở mày. Còn tao, tao không muốn mày bỏ Vinh.

Nhung đưa mắt về phía Thư, nó đâu trông ngóng kiểu an ủi bất thường này của con bạn.

- Đành vậy...

Không gian yên tĩnh nơi đây bỗng bị khuấy động bởi tiếng gọi Thư của một cô bạn gái nào đó. Thư vội vã gật đầu đáp lại rồi chạy theo sau khi bỏ lại Nhung một lời cuối.

- Tuỳ mày đấy. Nhưng ba người cần phải gặp mặt một lần để nói cho ra nhẽ. Thôi, tao đi đây.

Nhung gật đầu, dõi theo Thư đến khi khuất bóng, khẽ thở dài rồi cũng đứng dậy. Bất chợt nó thấy quyển sổ be bé ghi chú của Thư làm rớt, chẳng hiểu vội cái gì nữa. Cúi xuống nhặt, nó phủi phủi bụi rồi đút vào cặp, để tẹo vào lớp đưa Thư cũng được.

Lững thững bước ra sân trước, Nhung lại bắt gặp một đám đông khác, tuy nhiên lần này chỉ thấy toàn con gái đang vây quanh ai đó. Nó định bước thẳng nhưng nghe có tiếng gọi, quay lại mới hay người bị vây chính là anh. Thành rẽ đám đông, tiến lại gần Nhung trước con mắt ghen tị của hàng tá người. Nó cười, đáp lại lời chào của anh:

- Nổi tiếng quá nhỉ?

- Ừm, có gì đâu. Anh đi cùng được chứ?

Nhung khẽ gật, bước đi song hành bên anh trên hành lang đông người đang rẽ ra nhường lối. Bỏ mặc mấy ánh mắt soi mói nhìn mình, nó thản nhiên nói chuyện với anh:

- Sao anh ở đây?

- Anh phải đi tuyên truyền cho cuộc thi mình tổ chức. Thấy vui nhỉ.

Anh cười. Phải rồi, giờ Nhung mới nhớ anh là đại thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng TKM, làm mấy việc này cũng phải thôi.

- Tốt nghiệp cấp 3 anh phải sang Anh một năm để học nâng cao về kinh doanh. Về đây, muốn quảng cáo cho sản phẩm mới nên anh tổ chức cuộc thi này. Em tham gia không?

- Nếu là lúc trước thì chắc chắn có, còn bây giờ thì... em không có tâm trạng.

Anh không nói gì nữa, lặng lẽ đi bên Nhung, hẳn anh đã phải cố gắng lắm để không nhắc tới chuyện giữa anh, nó và Vinh. Nhung nói, cố gắng cười:

- Này, nếu lúc trước biết anh là công tử của TKM chắc em đã có một cái máy nghe nhạc NS rồi. Sao hai năm trời mà anh chẳng nói gì hết vậy?

- Ừm... Anh không thích, nó dễ tạo khoảng cách.

- Giống nhau thật.

- Hả? Ai cơ?

- Vinh. Cậu ấy cũng không muốn khoe mẽ như anh.

Anh cười, đầy khổ sở:

- Khi biết, nó sững sờ lắm, nhưng rồi chỉ cười rồi coi như không có chuyện gì. Anh hiểu nó...

- ...bao giờ cũng nén vào trong để mọi người được tự nhiên. Có phải không?

Nhung ngước nhìn anh, còn anh thì lảng tránh, lặng lẽ gật đầu. Anh và Vinh, luôn quan tâm người khác, nhưng mỗi người lại có một biểu hiện của riêng mình. Nếu anh ân cần chăm sóc thì Vinh chỉ âm thầm rồi đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc, mặc mình phải nhận lấy nỗi buồn. Và, cả hai điều ấy đã đều khiến Nhung rung động, không thể quên.

Đang bước, chợt cả anh và Nhung đều khựng lại, Vinh đang nô cùng đám bạn cũng đứng lặng. Hai bên đưa ánh mắt buồn nhìn nhau, không một lời. Vinh mỉm cười, gật đầu chào rồi lại tiếp tục cuộc chơi. Nhung cắn môi, nếu là người ngoài chắc không hiểu biểu hiện ấy chứng tỏ Vinh đang rất đau khổ, còn Nhung, nó biết, và lại càng đau hơn.
 
B

behattieu.tn

- Thôi, tới lớp em rồi. Em vào nhá. Tạm biệt anh.

- Ừ, học tốt. Cuối giờ anh đến đón.

Nhung định từ chối, nhưng trong thật tâm nó cũng mong muốn được bên anh, một năm xa nhau nó đã rất nhớ. Cười nhẹ, nó vào lớp, cố phớt lờ những ánh mắt tò mò nhìn mình.

Từng tiết học trôi qua tràn đầy hào hứng với những kế hoạch tham gia “Lời trái tim”, đứa nào cũng cố nghĩ cho mình một bài dự thi độc đáo nhất có thể, trừ Nhung ra. Nó nghĩ về anh cùng lời hẹn đón nó, chắc hẳn sẽ rất thú vị, rồi bất giác lại nhớ tới Vinh, từ lúc biết chuyện nó chưa gặp cậu ấy, cũng muốn gặp, nhưng không biết phải nói gì. Trong đầu thỉnh thoảng lại vang lên lời gợi ý của Thư về buổi gặp mặt giữa ba người, sẽ phải có trong vài ngày nữa thôi, và, nó sẽ phải đưa ra quyết định, chọn ai, hoặc... không ai cả. Càng nghĩ mà càng thêm khó chịu.

Rồi cuối cùng cũng kết thúc, Nhung chậm chạp sắp sách vở rồi bước ra khỏi lớp. Thư có việc nên đi trước rồi, vậy cũng hay, đúng dịp anh đón nó. Lững thững tới cổng trường đã thấy anh đứng chờ, bên chiếc Piaggio Liberty bóng loáng. Nhung vẫy tay chào, bước nhanh tới.

- Xe xịn nhỉ? Anh cũng là dân chơi đấy chứ!

Anh cười, tung cho nó cái mũ bảo hiểm.

- Sản phẩm mới trong mùa này của Piaggio, thấy đẹp nên lấy đi thôi. Lên chứ hả?

Nó gật, khẽ nhảy lên xe. Anh rồ ga rồi phóng đi.

- Anh định đưa em đi đâu? Em còn chưa báo với mẹ là về muộn.

- Anh xin phép bác rồi, khỏi lo. Chỉ là muốn cùng em đi ăn quán vỉa hè thôi mà.

Nhung bật cười, nhớ lại lần đầu tiên dẫn anh đi ăn nem rán nó đã cười đến thế nào khi nghe anh hỏi những câu “ngây thơ” không thể tả: “Có cả món kì cục như vậy à?” “Cái quán này không sập hả?” hay “Ăn vào có tử vong không vậy?”. Ngày ấy bên anh vui lắm, lâu lâu còn được chén thoả thích. Mặc dù nói là hai anh em dẫn nhau đi ăn, nhưng mình nó chiến hết, còn anh thì chỉ ngồi nhìn, thỉnh thoảng lại cười hoặc lấy khăn lau cho nó. Hôm nay đúng là hơi bất ngờ, cứ tưởng anh sẽ dẫn đi đâu, hoá ra... Được rồi, nếu đã vậy thì cứ gạt mọi chuyện sang một bên, ăn nhiệt tình.

Và đúng là chỉ khi ăn Nhung mới thể hiện hết bản thân, vô sầu vô nghĩ, tất nhiên cả vô...no nữa >.<. Nem rán này, ốc luộc này, chân gà nướng này, bánh rán này...món nào cũng không được bỏ qua, ăn để bù lại mấy ngày vừa rồi ăn không vào.

- Khà, no rồi.

Lấy tay quẹt ngang miệng, Nhung khẽ vỗ vỗ bụng rồi thở ra để lấy hơi (ăn nhiều quá mà, còn chỗ nào cho không khí lọt qua đâu ;). Nó quay sang anh, mỉm cười.

- Tụi mình về đi.

Anh lấy tay lau nốt vết thức ăn còn dính lại trên khoé miệng nó, cười lại rồi đứng lên.

- Ừm, anh cũng no rồi, về thôi.

- Ớ, anh có ăn gì đâu sao lại bảo no?

- Thì no cái việc muốn nhìn em ăn chứ còn gì nữa. Về nào nhóc.

- Đừng đi xe máy được không? Em muốn đi bộ cùng anh như ngày xưa.

Anh nhìn Nhung, cười.

Lại là con đường quen thuộc của anh và nó, hôm nay lá rụng lấp đầy lối đi. Ngập ngừng mãi rồi Nhung mới dám nói.

- Em nghĩ, có lẽ ba chúng ta, em, anh và Vinh cần phải nói chuyện với nhau.

- Có lẽ. Chúng ta không thể cứ im lặng chờ nhau mãi được.

- Ừm... Em... em biết mình phải chọn, nhưng...

Anh lặng im quay đầu đi, lần này anh không thể nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ” được, vì chính con tim anh lúc này đang trông ngóng câu trả lời của Nhung hơn lúc nào hết, anh đã đánh mất Nhung một năm và bây giờ không muốn mất cô ấy nữa.

“Ừ đấy, em thích anh đấy thì sao nào!....”

Nhung quay sang anh, là giọng nó, phát ra từ túi áo khoác của anh. Anh đỏ mặt, rút trong túi ra chiếc di động, ấp úng giải thích:

- À... đây chỉ là anh... anh ghi...

- Được rồi, anh nhận đi, không người ta cúp máy bây giờ.

Nhung cười. Đúng là giọng nó, ba năm trước, tại bênh viện, nó đã đáp lại lời tỏ tình của anh bằng một thái độ hục hặc, ai bảo anh cứ trêu nó vì lời anh nói mà ở trạng thái ngẩn ngơ, đến nỗi bị ôtô đụng. Ai ngờ anh đã ghi âm lại, dùng làm nhạc chuông điện thoại, mà suốt ba năm rồi anh vẫn giữ...

- Số 25 đường Filbert, đúng rồi, ở Leicester. Nhanh lên, chuyển về ngay đi, ngày mai tôi cần gấp.

Anh cúp máy, lẩm bẩm cái gì đó có vẻ tức lắm.

- Sao vậy anh?

- À... không có gì, anh để quên một số thứ ở Anh nên phải bảo trợ lí sang đó lấy.

- Là địa chỉ của anh bên đó hả? Đường Fil... Fil...

- Filbert. – Anh bật cười. Từ hồi nào đến giờ nó đâu có giỏi Anh. – À, xin lỗi vì không thể ngồi cùng em trên ghế đá ấy được rồi, anh có việc phải về gấp. Cho anh xin lỗi nhé!

- Có gì mà anh phải xin lỗi, dành cho em vậy là đủ rồi, có việc thì phải đi chứ.

- Vậy tạm biệt em ở đây được không?

- Anh sợ em đi lạc hả? Được rồi mà.

- Cuối tuần này, ba chúng ta sẽ gặp nhau, được chứ? Tại nhà anh.

Nhung gật đầu rồi nhìn dáng anh vội chạy đi, bây giờ với anh không chỉ có nó là điều quan trọng duy nhất nữa, anh còn có công việc, có tập đoàn cần phải gánh vác. Nhung quay bước ra về, hôm nay nó cũng sẽ không ngồi ghế đá.
 
B

behattieu.tn

Trớ trêu - Kì 4: Chọn lựa

Nhung nhặt quyển sổ của Thư lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”.

Vinh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi mà Nhung vẫn chưa về, không biết có bị sao không nữa. Đứng ngoài này chờ lạnh thật, nhưng thà vậy còn hơn cứ ở nhà, cậu cần gặp Nhung, vì nhớ và cũng vì cái “chuyện thật như đùa” kia. Sao lâu vậy, đứng ngoài này cả tiếng mà không thấy đâu. Lạnh, lạnh đến chết mất.

- Làm ơn cài cái khoá vào cho tôi đi. Vừa mới ốm dậy mà cứ phong phanh là sao hả?

Vinh quay lại, Nhung đã đến sau từ lúc nào.

- Làm cái...

- Bảo cài vào cơ mà.

Nhung nói rồi cầm cái khoá kéo thẳng từ dưới lên tận cằm, xong xuôi còn ném cho Vinh một cái lườm cảnh cáo.

- Có chuyện gì vào nhà rồi hẵng nói, ngoài này lạnh lắm.

- Thôi, khỏi đi. Chỉ muốn gặp một chút thôi, đứng ngoài này được rồi.

Vinh nhìn lại Nhung bằng ánh mắt cương quyết, vào trong nhà có khi còn khó chịu hơn đứng ngoài này.

- Được rồi, nhưng chờ đấy, mình vào lấy sữa nóng cho.

Vinh lững thững ra hàng ghế chờ xe buýt gần đó đợi Nhung, ở đây có vẻ ấm hơn một chút. Lát sau Nhung trở ra, mang theo hai cốc nghi ngút khói. Ngồi xuống bên cạnh, Nhung đưa cho Vinh một cốc.

- Uống luôn đi cho ấm.

Vinh nhấp một ngụm, đúng là xuống đến đâu biết nóng đến đó.

- Cậu chờ lâu chưa?

- Hơn một tiếng. Cậu đi với anh Thành hả?

- Ừ, đi ăn.

Vinh lặng im ngồi vân vê cốc sữa trong tay. Là đi với anh Thành nên mới lâu đến thế, vì là anh Thành nên Nhung mới vui đến vậy. Sao tự dưng cảm thấy tức thế này! Bực mình! Đi ăn cùng người khác cơ đấy! Trong đầu có thể tưởng tượng cảnh hai người vừa đút thức ăn cho nhau vừa cười. Cái này... cái này... gọi là... ghen hả?

- Cẩn thận! Đổ hết bây giờ.

Vinh giật mình thả lỏng chiếc cốc nãy giờ đang bị mình gồng hết sức mà bóp, đến nỗi sữa ở bên trong cũng sóng ra ngoài.

- Nghĩ cái gì vậy? Để ý một tí chứ.

- Không sao, không sao...

- Ừm, đang nói về việc anh Thành...

- Cậu vẫn chưa quên phải không?

Nhung khựng lại trước câu hỏi quá thẳng thắn này của Vinh, lặng đi một lúc rồi mới nói:

- Xin lỗi, mình...

- Vậy còn mình? Có là gì không?

- Chuyện này thật ra...

- Mình hỏi “có là gì không”?

Vinh chợt gắt rồi bật dậy, lần đầu tiên Nhung thấy Vinh tức giận, ánh mắt đó, vẻ mặt đó, thoáng chốc tưởng như không còn là Vinh nữa. Nhung cúi đầu, không dám đối diện. Vinh thở dài, khẽ nhắm mắt để nuốt trôi cơn giận dữ.

- Không là gì phải không? Chỉ là thế thân phải không?

- Không phải thế. Mình thật không ngờ mọi chuyện lại thế này. Đột nhiên...

- Đừng giải thích! Chỉ cần trả lời thôi, được chứ? Mình vẫn đang cố nhịn, như vậy được chứ?... Làm ơn trả lời đi. CẬU CÓ THÍCH TÔI KHÔNG?

Vinh gào lên, mặc những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Nhung. Có biết bây giờ những lời giải thích như thế chỉ là biện minh thôi không hả Nhung? Có biết càng nói chỉ càng làm Vinh đau hơn thôi. Khi biết sự thật đã phải nén lắm rồi, vì thế đừng bắt ép quá đáng nữa. Một câu trả lời duy nhất thôi, chỉ cần có hoặc không.

- Trả lời đi! Đừng khóc nữa, biết tôi không muốn nhìn người khác khóc rồi cơ mà.

Nhung vẫn không ngừng khóc, không phải vì sự lựa chọn của mình, mà vì nó cảm nhận được những gì Vinh phải chịu, nó đã vô tình làm cậu ấy tổn thương quá nhiều. Chắc chắn Vinh đã phải rất cố gắng để những ngày qua cho nó được một mình suy nghĩ, còn bây giờ... nếu có thể cứ xả hết ra đi, Vinh, nó sẽ nghe mà, đừng nén nữa...

- Có hay là không? Có hay không? Trả lời đi, mình thật sự muốn biết, làm ơn đi Nhung.

Khẽ lắc đầu, Vinh mệt nhọc ngồi xuống, gạt đi những hạt nước đã làm ướt đôi mi.

- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mình... không kiểm soát được. Khi nghe cậu nói đi với anh Thành... Xin lỗi... thật lòng... mình... Hôm nay có lẽ không được rồi. Mình phải về, xin lỗi.

Vinh lảo đảo đứng dậy rồi bước đi xiêu vẹo trên vỉa hè. Không biết cậu vừa làm cái gì nữa, hét lên đầy giận dữ trước mặt Nhung dù biết cô ấy không hề có lỗi. Sao lại có thể như vậy chứ, cái cơn ghen đó làm mất hết tự chủ, nó khiến cậu không còn biết đúng sai là gì nữa. Vinh đã thích Nhung quá nhiều, vì thế không thể chịu nổi nếu để vuột mất cô ấy, nhưng còn Thành, hẳn tình cảm của anh đối với Nhung cũng không ít hơn cậu. Dù sao cậu cũng chỉ là người đến sau, kẻ chen ngang vào giữa họ, nếu cậu không xuất hiện mà cứ để Nhung chờ đợi đến khi Thành trở về thì bây giờ có lẽ không ai phải khổ đau, ngoài cậu. Cứ như thế thì chí ít cũng có hai người hạnh phúc chứ không phải cả ba đều tự dằn vặt thế này. Vinh đã sai hay đúng? Sai hay đúng đây? Bất chợt đút tay vào túi, chiếc khăn quàng cổ vẫn còn, đã bảo định mang cho Nhung mà cuối cùng...

***
 
B

behattieu.tn

Nhung gạt nước mắt quay vào nhà, nên để cho Vinh một mình, cậu ấy cần bình tĩnh lại, ngày hôm nay cũng cần phải kết thúc, nó quá dài rồi.

Vứt cặp sang một bên, Nhung nằm ườn lên gường, bất chợt thấy quyển sổ ghi chép của Thư rơi ra, hồi chiều lại quên trả cho con bạn rồi. Nó lăn sang, nhặt quyển sổ lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”. Cái gì đây? Sao lại có trong này? Là địa chỉ của anh bên Anh mà, sao Thư lại có? Chẳng lẽ chính Thư.....

- Gặp tao một tí được không?

- Có gì vậy, để sáng mai được không?

- Không được, việc gấp, tao cần đưa mày cái này. Quán Xưa nhé!

Nhung cúp máy, quyển sổ chợt run trong tay. Thư à, tại sao lại phải làm thế!

Quán Xưa, 21h13’, vắng lặng.

- Được rồi, có gì nói nhanh lên, tao phải về, ra ngoài khuya thể nào cũng bị chửi.

Trái ngược với thái độ vội vã của Thư, Nhung chậm chạp đặt quyển sổ lên bàn.

- Chiều nay mày làm rơi. Trả lại đó.

Mặt Thư thoáng biến sắc, nhưng rồi ngay sau đó chợt đanh lại. Nó đặt cốc trà sữa xuống bàn, thở dài rồi bình thản:

- Vậy mày biết rồi hả? Tao không giấu nữa. Phải, chính tao là kẻ đã lấy trộm những bức thư anh Thành gửi về, cũng chính tao cài bom nick mày, và cũng là tao cố tình làm mai mày với thằng Vinh để mày có thể quên anh Thành đi.

- Từ đầu đã trong kế hoạch của mày rồi?

- Không sai.

- Nhưng tại sao? Tao và mày là bạn thân cơ mà? Tao có làm gì có lỗi với mày đâu.

- Hừ. – Thư nhếch mép cười mỉa mai - Lỗi à? Chính vì mày cướp anh Thành của tao. Lỗi ấy không gì bỏ qua được, vì thế tao phải phá. Thật may mắn khi ông trời cho tao cơ hội chia rẽ mày và anh, và tao đã chớp lấy ngay.

- Nhưng anh ấy không thích mày. Là tao đấy, chính tao mới là người anh ấy thích. – Nhung bắt đầu không nhịn được nữa, nếu đã cạn tình như vậy thì nó cũng sẽ không lượng thứ đâu. – Mày có phá rồi rút cục cũng chẳng thể đổi ngược.

- Ha. Mày chẳng tự đắc được đâu. May sao tao lại chọn đúng Vinh để cặp với mày, nó là em của Thành, vậy cũng đủ cho mày phải trả giá rồi.

- Im đi, đồ xảo quyệt!

Nhung bật dậy, nó ném thẳng cốc trà sữa vào Thư. Nó thấy đau, người duy nhất nó có thể tin tưởng và nhờ cậy lại phản bội nó như thế.

- Tao không đánh trả đâu, yên tâm đi, vì với tao, nhìn mày đau khổ dằn vặt cũng là chiến thắng, một chiến thắng hả hê.

“Bốp!” Nhung tát Thư, bàn tay nó đau rát, nước mắt lại rơi từ khi nào. Nó chạy, chạy thật nhanh để cơn đau này dịu xuống, nhưng không được, không được rồi, nó vẫn đau lắm... Tại sao? Tại sao vậy? Kiếp trước nó làm gì nên tội mà sao kiếp này mọi đau khổ cứ chực đổ xuống đầu nó. Tình yêu, tình bạn, thoáng chốc mất hết, nó biết dựa vào đâu để sống đây? Đau đớn quá, đau quá, con tim này muốn vỡ tan thành ngàn mảnh vụn, muốn tan mãi vào hư vô...

***

Gió đông thổi, từng cơn buốt lạnh hất tung đám lá khô, cảnh vật chìm trong hiu quạnh, bóng tối như muốn níu bước chân vội vã. Hai người con trai, hai con đường, một mục đích, một người con gái.

“...bác không biết, nó bảo ra ngoài một lát mà đến tận bây giờ vẫn chưa về, bác lo quá, con gái con đứa, nửa đêm...”. Chỉ cần nghe có thế, cả Thành và Vinh đều bật dậy, lao đi giữa màn đêm để tìm Nhung, mỗi người một ngả, lần trong kí ức những nơi Nhung có thể đến.

- Đi đâu rồi không biết nữa.

Vinh dừng lại để nghỉ, cố giữ đầu óc không bấn loạn, cái cô bạn này, không dưng nửa đêm còn chạy ra ngoài đường làm cái gì, có biết là nguy hiểm lắm không. Lau những giọt mồ hôi lạnh buốt, cậu lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Có thể ở đâu được nhỉ? Giờ này chắc chẳng còn cửa hàng nào mở, ở những nơi công cộng thì... Công viên tìm rồi, không có, ven bờ hồ cũng vậy, quảng trường cũng không, có khi nào lại đi lang thang ngoài đường. Loạn cả đầu, nghĩ cái gì mà lại làm vậy, trời thì lạnh thế này, có mặc áo ấm không nữa, sao cứ làm người khác phải lo đến thế.

- Nhung ơi là Nhung, ở đâu thì làm ơn ra đi.

Bất giác ngẩng đầu Vinh mới nhận ra mình đang đi trên con đường đầy lá rụng, lấp hết lối nhỏ, lác đác những cột đèn cúi đầu chiếu ánh sáng ảm đảm xuống chiếc ghế đá phủ đầy sắc vàng. Đút tay vào túi quần, Vinh khẽ thở dài vì quá lo lắng cho Nhung, không biết giờ này ra sao rồi, có lạnh lắm không. Đang mải ưu tư thì chợt nghe có tiếng ở phía trước, hai người...

- Em... em thật không ngờ... sao Thư có thể làm vậy... dù gì em và nó cũng... cũng là bạn thân...

Từng tiếng nấc cụt chen ngang vào câu nói đầy đau đớn của Nhung, giọt nước mắt chảy qua khoé môi run run, rơi xuống đôi bàn tay nhỏ dài đang cố nắm lấy nhau thật chặt. Thành ngồi bên, im lặng.

- Phải làm sao? Em biết tin vào ai đây hả anh? Em sợ lắm... Thư là chỗ dựa lớn nhất, lúc nào cũng có nhau, mà sao nó nỡ…

Nhung úp mặt vào hai bàn tay, không thôi lắc đầu vì sự thật đắng cay này. Vẫn luôn tin tưởng nhau cơ mà, có bao giờ giấu nhau điều gì, dù vui hay buồn cả hai đều... Thư luôn là người quan trọng trong Nhung, từ hồi nhỏ xíu đến giờ, vẫn chỉ Thư mới xuyên qua được cái vỏ bọc mạnh mẽ để đến bên an ủi trái tim yếu ớt của Nhung, vậy sao...

- Em không chịu nổi nữa rồi... mệt mỏi lắm...

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, mặc Nhung đã cố nén lại. Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay ướt đầm của Nhung, gạt đi hàng lệ rồi ôm vào lòng.

- Còn anh. Vẫn còn anh để em tin, cứ dựa vào anh, anh sẽ mãi ở đây, sẽ mãi bên em. Đừng khóc nữa, Nhung..

Vinh khẽ nhắm mắt bước quay về, trái tim vỡ nát thành ngàn mảnh vụn. Từ giờ phút này, cậu biết mình phải làm sao rồi. Nhưng mà vẫn đau, đau lắm…
Bước thẫn thờ trên con phố đông người, Nhung mải miết với những suy nghĩ chắp vá, về chuyện đã qua, chuyện đang xảy ra và chuyện rồi sẽ đến với nó, anh, Vinh và cả Thư nữa. Nhiều khi nghĩ thấy thật kì lạ, duyên nợ là cái gì mà có thể dẫn dắt 4 con đường giao nhau tại một chữ “Yêu”, để rồi biết bao đau khổ như tai nạn tất yếu phải đến. Mỗi con đường trong ngã tư này đều có cột đèn giao thông, chỉ có điều, cột nào sẽ phải phát đèn đỏ đầu tiên thôi, còn bây giờ tất cả đều đang ở...

- Đèn xanh! Cẩn thận, đừng sang đường chứ!

Nhung giật mình, nhìn những chiếc xe vừa được giải thoát phóng đi nhanh nhất có thể mong sao qua được cái ngã tư ngột ngạt này. Nó khẽ thở dài, tẹo nữa thì bị cán rồi.

- Không sao chứ hả? Đi đường coi chừng một chút, đừng có ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy...

- A, không sao, cảm ơn.

Cô bạn kia nhìn Nhung nghiêng đầu cười, gương mặt này nó thấy ở đâu rồi thì phải, cả cái cách ăn mặc phá cách ngồ ngộ này nữa.

- Đến lượt tụi mình rồi kìa. Tôi đi trước.

Nhoẻn cười rồi cô ấy bước đi luôn, Nhung nhăn trán đi theo, rõ ràng thấy rất quen. Sang đến bên kia đường, nó bất giác dõi theo bóng cô bạn, thấy dừng ở rạp chiếu phim cách đây một quãng, chắc là vào đó. Nhún vai rồi Nhung bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nó, mà cô bạn hình như tên Huyền, lớp A6, ừ, chắc vậy.

- Nhà có hàng rào bằng gỗ à? Xem nào... có phải kia không nhỉ? A!

Vừa thấy bóng Thành, Nhung đã vẫy tay rối rít, vội vàng chạy lại. Anh đút tay vào túi quần, nở nụ cười thay cho lời chào.

- Có khó tìm lắm không? Anh xin lỗi, không thể đi đón em được, còn bận thu dọn nhà.

- Cũng không khó lắm, mà dù sao đã tới rồi mà, cứ để em đứng ngoài này à.

Anh cười, dẫn nó xuyên qua lối nhỏ đi vào nhà, chỗ nào cũng màu xanh, không cây thì cỏ, green thật, ấn tượng nhất là những bức tường có đính rất nhiều những viên sỏi dị hình, trông ngồ ngộ hay hay.

- Nhà mới này rộng quá nhỉ, chắc phải gấp hai, ba lần cái nhà chung cư trước của anh.

Nó đưa tay khẽ chạm vào dòng nước phun ra từ bông quỳnh thuỷ tinh đặt cạnh cửa nhà, cảm giác được cái buốt lạnh của mùa đông. Anh vừa bước qua ngưỡng cửa chợt quay lại, mỉm cười.

- Ừ, đây vốn là nhà hồi nhỏ anh ở. Lớn lên bị bắt phải tự lập nên phải dọn qua khu trung cư ấy.

- Nhà anh ai cũng bị bắt vậy à?

- Đến 16 tuổi là phải chuẩn bị rồi. Là bố anh, ông muốn bọn anh không dựa dẫm vào tiền bạc

Nhung đặt một ngón tay vẫn còn đọng nước lên môi, ngước mắt nhìn anh rồi bước vào nhà. Cảm giác đầu tiên là dễ chịu và thoải mái, như anh. Nội thất không quá cầu kì nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, phông màu chủ yếu là xám. Ừ, anh thích màu xám, vì anh bảo nó cho anh cảm giác ấm áp. Anh dẫn Nhung đến bộ salon bọc lông thú, bảo nó ngồi xuống, đợi anh đi lấy một cốc sôcôla nóng. Một lúc sau anh quay lại, kèm theo món đồ uống nghi ngút khói.
 
B

behattieu.tn

- Em uống luôn đi, nãy giờ đi bộ chắc lạnh lắm rồi hả?

- Ừm, à mà Vinh đâu anh?

- Nó bảo lát đến, nhưng có vẻ không muốn.

Anh nói rồi lại cười, chắc anh cũng chẳng muốn, và Nhung lại càng không muốn, cuộc gặp mặt này thật sự khó khăn với cả ba người. Nó nguấy nguấy cốc sôcôla làm nổi lên mấy hạt đậu phộng, uống một ngụm, cảm giác được hơi ấm, chút ngọt, chút đắng... chút khó chịu. Anh ngồi đối diện, nhìn về phía cửa.

- Anh và Vinh tuy nói là anh em ruột, nhưng đến tận khi mười tuổi mới biết mặt nhau, lạ lắm phải không?

Nhung tròn mắt nhìn, đúng là lần đầu tiên nghe chuyện như thế.

- Bố anh là chủ tịch một tập đoàn lớn, vì sự nghiệp sau này mà ông rất nghiêm khắc. Ngay khi mới sinh, anh đã được đưa đến đây ở, còn Vinh lại bị đưa đến nơi khác, sống trong hai hoàn cảnh tuy giàu sang nhưng khác nhau hoàn toàn, và không hề biết đến sự tồn tại của nhau...

- Vì sao? Đâu nhất thiết phải làm vậy?

- Bố anh muốn mỗi đứa có thể phát huy hết khả năng của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi đứa còn lại, và bây giờ thì ông toại nguyện rồi.

Anh quay lại phía Nhung, cười chua xót. Có lẽ đó là lí do đôi khi Nhung thấy một nỗi buồn nào đó phảng phất trên gương mặt của cả anh và Vinh.

- Nhưng, cũng may là khi gặp nhau anh và Vinh hợp tính nên không xảy ra tranh chấp gì. Trễ 10 năm nhưng cũng chẳng sao phải không?

Nhung nhìn thẳng vào anh, dù đôi môi anh cười nhưng ánh mắt kia...

“Kít!” - Tiếng phanh xe làm cả hai giật mình và ngay lập tức nhìn về phía gây ra tiếng động, người bất ngờ nhất có lẽ là Nhung. Vinh tháo mũ bảo hiểm, úp lên chiếc gương chiếu hậu, mỉm cười lạnh lùng rồi lên tiếng chào:

- Đến sớm quá nhỉ? Xin lỗi vì phá vỡ cuộc hàn huyên.

Nếu không nhìn vào dáng đi ấy, chắc Nhung không nhận ra một Vinh đã từng quen. Khoác lên mình bộ đồ đậm chất ăn chơi, mái tóc được vuốt keo đầy khiêu khích, đi chiếc xe máy sặc mùi tiền... Vinh đã đổi khác. Nhưng cái khiến Nhung thấy xa lạ chính là ánh mắt và nụ cười của Vinh, quá sắc lạnh... đến đáng sợ. Vinh đang cố tỏ vẻ hay đơn giản chỉ là trở lại đúng với vị trí của một thiếu chủ ngỗ nghịch? Là giả vờ hay đó mới là bản chất thực? Không ai biết, chỉ biết giữa ngã tư đường tình có kẻ đã chuyển màu cho cột đèn giao thông của mình.

- Có việc gì nói luôn đi, tôi có việc bận.

Ngồi phịch xuống ghế, Vinh vào luôn việc chính. Thành nheo mắt nhìn, lặng im một lúc rồi nói:

- Chuyện giữa ba chúng ta. Anh thích Nhung, em thích Nhung...

Anh dừng lại, nhìn biểu hiện của Vinh, còn Vinh thì ngoảnh mặt về nơi khác.

- ...và Nhung phải lựa chọn.

Đến rồi, đến lúc quyết định rồi. Nhưng... Nhung vẫn không thể chọn lựa. Anh nhìn nó chờ đợi, nó nhìn Vinh khó khăn, Vinh ngoảnh đi...

- Em biết, lỗi là do em, em phải chọn... nhưng ...

Không thể nói được nữa, vì biết nói gì cho cả ba không đau... Tất cả lặng im, không gian chùng xuống đến khó chịu. Bất chợt, anh lên tiếng:

- “Lời trái tim”, còn một tháng, một tháng để anh và Vinh cạnh tranh công bằng, thể hiện tất cả tình cảm của mình. Và đến hôm chung kết, Nhung sẽ phải đưa ra quyết định.

Có nghĩa là hai người con trai kia sẽ vì Nhung mà tham gia cuộc thi, không phải để giành lấy giải thưởng mà để giành lấy tình cảm của Nhung. Cách này có thể không phải là tốt nhất, nhưng dù sao cũng giúp Nhung kéo dài thêm thời gian. Không lưỡng lự lâu, nó gật đầu liền. Còn Vinh... Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, của Vinh.

- Ừ, chờ thêm lát đi, mình ra ngay bây giờ. Yên tâm là trước giờ phim chiếu. Thế nhé! Bye!

Quay sang Nhung và Thành, Vinh nói vội vã rồi bỏ đi:

- Tuỳ vậy. Tham gia cuộc thi gì đó cũng được. Thôi tôi đi trước. Hẹn gặp lại!

Tiếng xe máy đã nhỏ dần rồi mất hút mà Nhung còn ngẩn ngơ ngóng theo, việc đi xem phim với ai đó còn quan trọng hơn cả cuộc gặp mặt này sao?

- Nó diện vậy hoá ra đi xem phim.

Câu nói của Thành không thể kéo ánh mắt Nhung về phía anh, cảm giác bất an bỗng nổi lên, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, vì anh tin... 3 năm vẫn hơn 3 tháng. Xin lỗi đứa em của anh, anh đã và sẽ nhường cho Vinh bất kể thứ gì, nhưng lần này thì không thể, tình yêu là ích kỉ, và chỉ ích kỉ mới có được tình yêu. Anh xin lỗi, anh không thể mất Nhung thêm một lần nữa…

***

Từ chối yêu cầu đưa về của anh, Nhung thẫn thờ đi bộ trên con đường quấn đầy gió lạnh. Cảm giác lo sợ, sợ một thứ gì đó vuột mất vòng tay. Tại sao Vinh lại thay đổi nhanh đến vậy, nó còn ngỡ cậu ấy vẫn giận chuyện nó đi chơi với anh Thành chiều hôm nọ, nhưng không phải, nó tự đề cao mình quá rồi. Nhưng... đi xem phim với một người khác... còn bỏ dở cuộc nói chuyện... Đúng là Vinh còn nhiều mối quan hệ, ngoài Nhung, ngoài Thành, nhưng quan trọng hơn cả Nhung, cả Thành thì là ai? Nó lại tự đề cao mình quá rồi à, dù sao thì bây giờ với Vinh nó cũng đã chính thức là gì đâu. Mặc dù biết thế mà con tim cứ quặn lên cảm giác khó chịu... Gió đông thổi về lạnh quá! Kéo cao cổ áo, Nhung bước nhanh hơn về nhà.

Ừ, nhanh hơn như thế có lẽ tốt hơn cho Nhung nhiều, vì chỉ cần chậm vài giây thôi nỗi lo sợ của nó sẽ hiện hữu ngay trước mắt. Nụ cười hiền hiền, ngây ngây của Vinh chỉ nở ra khi cậu nắm tay Huyền bước vào rạp chiếu phim. Cái “người nào đó” mà Nhung không ngừng thắc mắc chính là Huyền - cô bạn gái xinh xinh cá tính nhất khối ấy, cái người mà Vinh đặt trong tim một vị trí còn trên cả Nhung, cả Thành. Họ vào rạp để xem bộ phim tình cảm đang rất ăn khách hiện nay, hình như có tên là “Love game”. Trò chơi, tình yêu này chỉ là một trò chơi, và kẻ bại trận đã xuất hiện rồi, là Nhung... hay chính Vinh nhỉ? Dù sao, nó cũng đã thật trớ trêu với cả bốn người, à không, là năm, nhân vật thứ năm cũng xuất hiện rồi mà.

***

- Em không quan tâm đến chuyện đó. Chỉ cần có anh là được.

- Đừng như vậy nữa Thư. Anh đã bảo rồi, không thể, dù em có cố gắng cũng không thể.

Thư mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh ngắt:

- Chẳng có gì là không thể. Như việc Nhung thích Vinh cũng vậy, anh từng nghĩ chuyện đó có thể chưa, thế mà nó xảy ra rồi đấy.

- Việc đó... chỉ là... Mà đủ rồi, đừng tìm anh nữa. Những việc em đã làm tổn thương Nhung anh có thể tha thứ, nhưng còn em và anh thì luôn không thể, trong anh Nhung là tất cả.

Thành toan quay lưng bỏ đi, nhưng một câu nói của Thư khiến anh dừng lại.

- Với anh thì nó là tất cả, nhưng với nó anh có là tất cả đâu. Trong nó anh giờ chỉ là quá khứ, còn Vinh mới là hiện tại, mới là tương lai. Sao anh không nghĩ đến tình cảm của em dành cho anh? Đừng chỉ biết có Nhung, Nhung và Nhung. Em sẽ không buông tha anh đâu. Cuộc thi lần này em cũng tham gia, để anh biết em thích anh đến nhường nào.

Không quay đầu, Thành bước tiếp. Nói cái gì mà “với Nhung anh không là tất cả, chỉ là quá khứ”? Ừ, có thể Nhung thích Vinh, nhưng đó chỉ là rung động thoáng qua, Nhung sẽ nhanh chóng quên Vinh thôi, sẽ lại như ngày xưa, hai đứa lại bên nhau. Nói gì đi nữa thì anh vẫn luôn tin vào tình yêu của mình, mãi mãi...
 
Top Bottom