Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Sau đây BTC xin gửi đến các bạn bài dự thi event "Tranh tài Light Novel" của bạn @trà nguyễn hữu nghĩa
Trước mặt cô thật sự là Shirley, cậu ta đang đánh thức Maire dậy, nhưng cậu ta không giống lúc trên trường, cậu ta trông mạnh mẽ hơn nhiều, hoàn toàn khác hẳn với Shirley mà cô thấy sáng nay. Trong lúc đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Shirley kéo tay cô và chạy đi đến dưới tháp Big Ben vì nó được quân đội bảo vệ. Tiếp sau đó là những lần Đức thả bom liên tiếp vào London, nhưng sau vài tiếng thì quân đội Anh đã đẩy lùi được đợt tấn công này. Trong thời gian đó, Shirley vẫn ôm Maire không buông tay, đôi tay của cậu rất mạnh mẽ, không hề có một chút run sợ, được ôm trong vòng tay đó dường như Maire cảm thấy không còn phải sợ thứ gì nữa. Sau đợt tấn công dữ dội từ quân đội Đức, cô và Shirley rời khỏi tháp đi ra ngoài phố. Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác, mọi thứ có vẻ đổ nát, Maire đã nhận ra sự khác biệt, những khung cảnh này tuy rất quen thuộc nhưng có một chút khác biệt và cô đã nhận ra, cô đang ở thế kỷ 20, ngay giữa chiến tranh thế giới thứ hai. Shirley dường như đã quen với công việc, cậu bắt đầu tìm kiếm những thứ sót lại sau vụ đánh bom, cậu vào từng đống đá đổ hi vọng kiếm được gì đó. Còn Maire thì vẫn thơ thẩn không biết mình phải làm gì, cô ngồi vào một đống đá và quan sát mọi thứ xung quanh, trên đường phố vẫn còn vài đứa trẻ giống như Shirley, đi tìm những thứ sót lại sau chiến tranh. Thật kỳ lạ là không một ai quan tâm đến những đứa bé đó, mặc cho chúng ở dưới bầu trời mà có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Maire thắc mắc về nơi ở của nhưng đứa trẻ này, cô đã rất kinh ngạc khi biết đây là những đứa trẻ vô gia cư và không được nhà nước quan tâm, có lẽ Maire cũng là một đứa trẻ như vậy. Cô bị những đứa trẻ khác cười nhạo và xem thường, bỏ mặc nụ cười dịu dàng và gương mặt dễ thương của cô chỉ vì thấy cô không lo làm việc mà chỉ ngồi đó, đặc biệt là cậu bé tên Raven. Nhưng dường như bọn chúng đều sợ Shirley nên không ai dám động đến Maire, có lẽ vì cậu ta là người đứng đầu của băng. Sau đó ít lâu thì có đội dọn dẹp chiến tranh đến và đuổi những đứa trẻ đó đi, Shirley đã tấn công họ đến chết khi họ định đánh Maire. Sợ hãi và bất ngờ trước hành động của Shirley, Maire giật mình và nhận ra mình vẫn đang ở thế kỷ 21 và những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ vừa rồi thật kỳ lạ, nó giống như là một việc đã từng diễn ra hơn là một giấc mơ.
Maire vùng vẫy chống cự lại Shirley nhưng cô không thể vì cậu ta quá mạnh, cậu ta nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của Maire không cho cô đi. Đợi Maire bình tĩnh lại, cậu ta hỏi tên cô, hỏi mọi thứ về cô. Lúc này Maire mới biết thì ra Shirley vừa tìm thấy cô ở dưới một đống đá vào lúc trưa, cậu rất thông cảm cho cô vì chưa quen với những cảnh như thế này. Shirley khuyên cô gia nhập băng và hứa sẽ không cho cô làm quá nhiều việc nặng nhọc nhưng Maire từ chối. Cô hỏi cậu ta về những đứa trẻ kia, rằng tại sao mọi người không di tản mà lại ở đây để sống khổ cực thì mới biết đây là những đứa trẻ mô côi từ nhỏ, xã hội thời bấy giờ không quan tâm những đứa trẻ mồ côi vô gia cư nên bọn chúng phải tự sinh tồn theo cách của mình. Maire muốn khuyên họ từ bỏ nhưng không thể vì nếu không làm vậy chúng không còn cách nào khác để sống, cô nghĩ mình nên theo họ và ngăn cản khi họ giết người như lúc nãy. Lúc nhìn thấy Maire trở về, tất cả đều có vẻ không hài lòng nhưng vì sợ Shirley nên chúng không dám nói gì. Sáng hôm sau, cả băng quay lại tháp Big Ben để tìm những thứ sót lại sau chiến tranh thì gặp một đám lính đi tuần, mọi người lập tức chạy trốn nhưng Maire đã bị đám lính bắt lại. Mọi người đều kêu Shirley bỏ cô ấy lại vì cô quá yếu có thể làm liên lụy cả băng nhưng Shirley vẫn quay lại tấn công đám lính kia. Được sự giúp đỡ của đám trẻ, Shirley đã làm bị thương vài người đang giữ Maire và đưa cô về "căn cứ". Từ khi có Maire, cả băng gặp khá nhiều phiền phức, mọi người đều muốn đuổi Maire đi nhưng Shirley đã dùng sức mạnh đe dọa họ để Maire được ở lại. Lần này bọn họ không ra tháp Big Ben nữa mà đến một nơi khác trong thành phố để kiếm thức ăn và vũ khí, Phố Jame. Đây là khu phố mà những nhà giàu có thường ở, nhưng từ khi Đức tấn công thì họ đã di tản đi nơi khác, ở đây không một bóng người nên hi vọng kiếm được thứ gì đó là vô cùng nhỏ. Maire nhận ra những đứa trẻ này tuy đã trải qua cuộc sống đầy những thứ đáng sợ nhưng chúng vẫn giữ được tâm hồn của những đứa trẻ khi cô thấy chúng đang dùng những viên đá xếp hình ông già Noel trên mặt đất. Tuy bên ngoài họ tỏ ra rất cứng rắn và dường như không có cảm xúc nhưng ẩn sâu trong tâm hồn những đứa trẻ này là một khát khao hạnh phúc rất mãnh liệt. Sau một ngày vất vả lật cả đống đất đá từ những tòa nhà sụp đổ, cả băng ai cũng đã kiếm được một ít thức ăn cho bữa tối, có lẽ tối nay Maire không còn phải nghe thấy tiếng than thở của những người khác nữa rồi. Nhưng đêm đó lại là một đêm đáng sợ hơn hôm trước khi nửa đêm có một băng nhóm mặc áo đen đến "căn cứ", bọn chúng là những kẻ bắt cóc trẻ con bán làm nô lệ. Những người này mang theo súng và băng nhóm đó có khoảng 10 người, mọi người đang đứng trước nguy sơ bị bắt làm nô lệ hoặc là bị bọn chúng giết. Maire đã hiểu ra lý do mọi người thường hay thu thập vũ khí mang về khu nhà này.
Bọn bắt cóc nổ súng từ xa và đe dọa những đứa trẻ nhưng hình như chúng đã quen với việc bị đe dọa nên không hề sợ hãi, ngược lại mỗi người còn cầm một cây súng đã cướp được trước đó và luôn ở trong tư thế chiến đấu. Khi những tên bắt cóc tiến lại gần, Shirley cũng những đứa trẻ khác lập tức lao ra tấn công, chúng dùng đá để ném, lấy súng bắn những tên bắt cóc và dùng những chiếc ống nước bằng sắt lao ra tấn công. Những tên bắt cóc xả súng vào đám trẻ nhưng chúng không hề sợ, cứ lao ra tấn công, mặc dù một vài người bị đạn bắn trúng nhưng cuộc tấn công vẫn tiếp tục. Sau một cuộc tấn công dữ dội từ hai phía, những đứa trẻ này đã chiến thắng, chúng tiếp tục lấy vũ khí của bọn bắt cóc và nhanh chóng xây dựng lại chỗ ở của mình. Những người bị thương rất thờ ơ với vết thương của mình và những đứa trẻ khác có vẻ không quan tâm lắm vấn đề đó. Một cậu bé tên Martin đã bị thương nặng và mất rất nhiều máu, nhưng chẳng ai ở đây biết cầm máu cả, nhiều người đã chết trước đó vì mất máu như vậy rồi nên họ thấy rất bình thường với chuyện này. Mặc dù không giỏi y học nhưng Maire biết cách cầm máu vì đã từng được học qua trên lớp, cô đã giúp Martin cầm máu. Những đứa trẻ này tuy làm việc cùng nhau nhưng chúng không ai quan tâm ai cả, chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, vì thế mà không một ai quan tâm Martin dù cậu ấy có chết ngoại trừ cô em gái của cậu ta. Cố bé rất biết ơn Maire vì đã giúp anh trai mình, Maire nghĩ về việc cô bé dễ thương thế này lại lớn lên trong một môi trường đáng sợ như vậy làm cô rất muốn thay đổi cuộc sống của những đứa trẻ đáng thương này, cuộc sống mà cái chết luôn cận kề với họ. Nếu không bị giết cũng chết vì đói khi không tìm được thức ăn, hay bị chết dưới những cuộc tấn công của nước Đức...Nhưng họ luôn sẵn sàng với việc đó và không hề có một chút sợ hãi nào cả. Mặc dù đã giúp được Martin nhưng Maire vẫn bị những đứa trẻ trong băng chỉ trích vì không có khả năng chiến đấu, bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được một người không thể chiến đấu và tìm thức ăn lại có thể tồn tại trong thành phố này.
Ở đây đã một tuần rồi mà Maire vẫn không thể làm được gì cả ngoài việc giúp mọi người băng bó vết thương và dự đoán những cuộc thả bom từ quân đội Đức, kiến thức lịch sử của cô giúp ích rất nhiều cho mọi người. Cô chỉ ăn những thứ Shirley kiếm được mà không cần phải làm gì làm những người khác rất khó chịu. Mùa đông đã đầu đến, trời mưa liên tục kể từ ngày hôm qua, nơi ở của họ không có mái che nên họ đã phải dời đến khu rừng HighGate gần đó và ngủ dưới những tán cây, họ không thể vào trung tâm thành phố vì nó quá nguy hiểm. Buổi tối hôm đó không quân Đức lại tấn công London, cả băng tản ra tự tìm chỗ trốn cho mình, Maire lại đi theo Shirley. Họ lại chạy dưới những quả bom đến chân tháp đồng hồ nhưng đã bị quân đội Anh ngăn lại khi bị phát hiện, họ bị đuổi đi. Không còn cách nào khác Shirley và Maire phải tạm trốn trong một ngôi nhà đã bị sập quá nửa, nhưng vẫn có thể trú mưa. Maire sợ nhưng Shirley đã ôm chặt cô lại giống như lần trước, dường như cậu ta rất sợ Maire bị thương. Cả đêm cả hai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ, Maire biết được Shirley luôn bảo vệ cô là vì cô giống em gái của cậu ấy và cũng đó là cuộc trò chuyện duy nhất trong đêm. Đột nhiên có tiếng nổ lớn phía sau ngôi nhà, đá từ trên trần nhà sụp đổ xuống rất nhiều. Shirley đẩy Maire ra ngoài và cậu ta bị một đống đá đè lên người, trời vẫn mưa liên tục nên quân đội hoàng gia vẫn chưa thể đẩy lùi cuộc tấn công này. Maire đã bị đau chân, cô vẫn cô gắng đến chỗ Shirley và cố gắng giúp cậu ra khỏi đống đá nhưng cậu ta đã bị thương rất nặng. Cơn mưa làm trôi đi những lớp đất đá còn vướng trên người Shirley và cả những vết máu trên người cậu nên vết thương mau chóng đông lại, nhưng Shirley đã yếu đi rất nhiều. Mặc dù bị thương khá nặng nhưng Shirley vẫn dắt Maire đến một ngôi nhà khác để tránh bom, cậu ta ôm Maire đến sáng và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến trưa quân đội Anh đã đẩy lùi được cuộc tấn công, mưa cũng đã ngớt nhưng vẫn còn lại mưa phùn, không khí thật lạnh lẽo. Shirley và Maire trở về khu rừng, những người khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy Shirley bị thương nặng như vậy.
Khi thấy Shirley trở lại, bọn chúng rất kinh ngạc và có phần sợ hãi. Sau một tuần không thấy cậu ta họ cứ nghĩ là cậu ta đã chết nhưng khi thấy cậu ấy trở lại đầy khỏe mạnh bọn chúng rất sợ sẽ bị cậu ta đánh. Nhưng họ rất ngạc nhiên khi thấy Shirley bật khóc, cậu ta vui mừng vì mọi người vẫn an toàn, tất cả những người ở đó đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Thì ra lâu nay Shirley đánh mọi người khi họ muốn đến vùng nguy hiểm để tìm thức ăn và vũ khí, cậu sợ mọi người sẽ chết, cậu ta đã dùng sức mạnh của mình để áp đảo mọi người nhưng thật ra cậu ta rất quan tâm họ. Tuy mỗi người sống một cách khác nhau và dường như không quan tâm gì đến nhau nhưng Shirley lại rất lo cho sự an toàn của tất cả, vì thế cậu luôn là người chạy sau cùng để giữ chân những người đuổi theo. Maire rất cảm động với tấm lòng của Shirley nhưng những người khác thì không hiểu điều đó, bọn chúng ghét Shirley vì cậu ta luôn dùng sức mạnh của mình ngăn cản chúng làm việc. Đêm đó bọn họ phát hiện ra có một nhóm lâm tặc đang lấy gỗ trong rừng, như một thói quen Shirley dẫn đầu và tất cả lao ra tấn công nhóm lâm tặc. Nhưng bọn chúng đã chuẩn bị sẵn súng, chúng liên tục xả súng vào người những đứa trẻ và dùng những chiếc máy cưa để tấn công. Mặc dù đã đánh chết lũ lâm tặc nhưng hầu hết mọi người đều bị thương, vết thương của Shirley đã chảy máu trở lại, với tình hình này có lẽ sáng mai sẽ không ai có thể làm việc được. Được Shirley nhờ, Maire đến và băng bó vết thương cho từng người mặc dù thi thoảng cô hay bị chống cự và bị đánh. Trời cũng đã sáng, mọi người đều bị thương nhưng vẫn có thể đi kiếm thức ăn được, nhưng có lẽ nó sẽ làm họ mất sức nhiều hơn vì thế Maire đã đề xuất việc đi tìm kiếm thức ăn là hoa quả và động vật ở trong rừng và bắt cá từ sông Thames để ăn. Cả băng không ai đồng ý với ý kiến này vì họ đã quen với một cuộc sống của những tên côn đồ, cướp của và tấn công người khác, nhưng Shirley đã bắt họ phải làm vậy, thế là mọi người chia nhau ra tìm cá và hoa quả nhưng ai nấy đều thấy căm ghét Maire.
Trong khi mọi người tìm thức ăn thì Shirley và những người bị thương nặng cố gắng tạo ra một chiếc lò để nấu thức ăn từ những tảng đá trong rừng. Như Maire đã dự đoán, đến giữa trưa thì không quân Đức lại tấn công, nhưng họ đã kịp tìm đến những nơi an toàn trước đó, nếu không có Maire có lẽ không ai có thể di chuyển với tình trạng đang bị thương nặng như vậy. Shirley đưa họ đến những ngôi nhà gần cung điện và để mỗi người ở một chỗ khác nhau, còn cậu và Maire lại tiếp tục chạy đến dưới chân tháp Big Ben, trời vẫn liên tục mưa. Lần này Maire đã quen với việc trốn bom, cô không cần sự giúp đỡ của Shirley nữa. Bỗng một tiếng nổ lớn từ phía gần cung điện, Maire giật mình và ôm lấy Shirley, dưới vòng tay của cậu ấy cô thấy thật an toàn, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự an toàn nào khác trong thế giới này ngoại trừ lúc cô ở dưới vòng tay Shirley. Hai người lại có một cuộc tâm sự nhỏ về tình yêu, nhưng Shirley không biết tình yêu là gì cả, và Shirley ôm Maire dưới màn mưa trong những tiếng nổ bom liên hồi, một thứ cảm xúc lạ xuất hiện trong tim cả hai có thể đó không phải là một tình yêu thật sự nhưng nó là một cảm xúc đặc biệt vượt xa cả những cảm xúc bạn bè hay người thân bình thường. Mưa đã ngớt nhưng tiếng bom vẫn không dừng lại, đột nhiên có một tiếng nổ lớn ở chỗ mà Shirley đã đưa Martin tới, gương mặt cậu ấy thay đổi hẳn và trông có vẻ lo lắng. Cậu ta lập tức chạy đến chỗ Martin, Swift - em gái Martin đang bị một đống đá đè lên người và cậu ta cố gắng lật hết từng tảng đá để cứu em gái, Shirley cũng giúp một tay. Sau một lúc lâu đứng dưới trời mưa và bom, cả hai đã tìm thấy Swift nhưng cô bé đã không chịu nổi, cô bé đã chết. Swift đã cứu người anh trai bị thương nặng mà phải chết, cả Martin và Shirley vô cùng buồn và dằn vặt bản thân. Đã gần hết ngày mà quân đội hoàng gia vẫn chưa đẩy lùi được không quân Đức vì cuộc tấn công ngày một dữ dội hơn, nhưng trời tối mọi người đều phải tập trung về khu rừng vì nếu gặp bọn bắt cóc trẻ em thì sẽ còn nguy hiểm hơn. Biết tin Swift đã chết mà bọn trẻ vẫn không có vẻ gì là buồn hay bất ngờ cả, chuyện một đứa trẻ chết đã quá đỗi bình thường đối với chúng, trông bọn trẻ bây giờ cứ như những sát thủ thật sự, không cảm xúc, giết người không ngần ngại. Thay vì buồn cho Swift thì họ lại quay sang cho rằng Maire mang sự xui xẻo đến và đòi đuổi Maire đi nơi khác trong khi chúng đang thưởng thức những thứ ngon lành mà nhờ sự giúp đỡ của Maire chúng mới có được. Vẫn là nhờ Shirley mà Maire được ở lại, nhưng những hành động của cậu ta có vẻ khác, cậu ta dành một sự quan tâm quá đặc biệt với Maire mà ai cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trời đã tối lắm rồi mà những cuộc tấn công của quân Đức vẫn chưa kết thúc, bom vẫn liên tục rơi xuống London. Những đứa trẻ vẫn ở trong khu rừng, chúng sợ vì không có nhiều thứ che chắn nhưng bù lại chúng sẽ an toàn trước bọn bắt cóc. Đêm hôm đó bọn buôn nô lệ đã tìm đến được khi rừng, chúng vẫn mang súng như lần trước nhưng tình thế bây giờ đã khác, tất cả mọi người đều đang bị thương nặng nên không ai có cả năng chiến đấu cả. Bọn bắt cóc lại tiến đến gần khu rừng, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu, trên tay ai nấy đều cầm sẵn chiếc ống nước sắt hoặc một khẩu súng đã cướp được trước đó. Khi bọn chúng đã ở trong tầm kiểm soát thì bọn trẻ nổ súng tấn công, nhưng không ai có khả năng lao ra đánh cả. Bọn bắt cóc xả súng vào đám trẻ nhưng chúng đã nấp sau những tảng đá nên không ai bị trúng đạn cả, nhưng cũng chẳng ai dám lao lên tấn công. Cuộc đấu súng của hai bên diễn ra ra quyết liệt, bên nào có lợi thế về vũ khí hơn sẽ có khả năng giành chiến thắng cao hơn. Sau một hồi xả súng quyết liệt vào bọn bắt cóc thì những khẩu súng của họ đã hết đạn, cách duy nhất bây giờ là lao ra chiến đấu để có thể tồn tại nhưng không ai có khả năng cả. Bọn bắt cóc đã tiến lại gần, chúng nổ súng và đe dọa nếu bọn trẻ không ra thì chúng sẽ bắn họ nhưng vẫn không ai dám tấn công chúng trong tình trạng thế này cả. Một tên đã tiến lại gần Maire và Shirley vì hắn có ý định bắt một cô gái dễ thương. Shirley đã lập tức tấn công và giết hắn, mặc dù bị thương nhưng tốc độ và sức mạnh của Shirley vẫn rất khủng khiếp, cậu ta nhanh chóng hạ hắn trước khi hắn kịp nổ súng. Sau đó những đứa trẻ khác cũng liều mạng lao ra tấn công, cùng với sự giúp đỡ của Shirley cả băng giết hết bọn bắt cóc nhưng một đứa trẻ đã phải bỏ mạng trong một cuộc tấn công. Cả băng một lần nữa đổ lỗi cho Maire và Shirley lại một lần nữa bảo vệ cô. Cậu tuyên bố với bọn chúng rằng Maire là cô gái của mình và cấm họ động đến Maire. Mọi người và cả Maire đều ngạc nhiên trước hành động của Shirley, nhưng Maire cũng không nói gì cả vì có lẽ cô cũng đã có tình cảm với cậu ta. Mưa cũng dần ngớt và tiếng bom cũng ít hẳn vì quân đội hoàng gia đã đẩy lùi được cuộc tấn công, nhưng những diễn biến ở khu rừng nhỏ vẫn chưa dừng lại. Một ngày mới lại bắt đầu và những cơn bão mới đang dần tới.
Shirley lập tức vượt qua đám trẻ đó lao đến tấn công từng tên bắt cóc, với tốc độ của mình cậu ta nhanh chóng hạ hơn nửa số người của chúng, những tên còn lại bị đám trẻ kia giết chết. Bọn trẻ nhanh chóng cướp vũ khí và ném xác những tên bắt cóc đi nơi khác. Nhưng không ngờ một tên bị Shirley đánh ngất đã bật dậy giật súng và bắn hai người trong băng, tên này ngay lập tức bị giết. Hai người này được Maire băng bó vết thương giúp nhưng vết thương của họ rất nặng đến nỗi không thể di chuyển được, cả băng đều trách Shirley vì cậu ta không giết những tên bát cóc đó nhưng cậu ta chỉ nhìn Maire và cười. Maire rất vui vì Shirley đã không giết người nữa, nhưng cô muốn tất cả những đứa trẻ ở đây đều như thế, có lẽ điều đó rất khó khăn nhưng cô vẫn muốn như vậy. Kể từ đêm hôm đó là những đợt tấn công liên hoàn của quân đội Đức vào những thành phố khác, những quả bom khổng lồ thi thoảng bay vào London, tưởng chừng như an toàn lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với các cuộc không kích trước đó. Trong cuộc tấn công đầu tiên, vì không chạy được mà hai đứa trẻ kia đã chết, khu rừng đã trở nên vô cùng nguy hiểm nên mọi người quay về khu nhà lúc trước và trở lại với cuộc sống như bình thường, riêng Shirley và một số người vẫn thích hái hoa quả và bắt cá để ăn. Bọn họ vẫn luôn phải tìm nơi để tránh đạn, cái chết luôn cận kề với họ, Shirley cũng đã cứu Maire rất nhiều lần khỏi những tòa nhà đang sập đổ lên người cô. Hai tuần liền diễn ra như mọi khi, họ buộc phải chống lại những tên bắt cóc và những người lính cố đuổi họ đi khỏi khu nhà, nhưng Shirley không giết một ai nữa cả. Trong một lần chạy tránh bom, Shirley đã nói ước mơ của mình với Maire, cậu ta muốn tất cả những đứa trẻ và Maire đều sống, nếu như chiến tranh kết thúc cậu ta muốn sống như một đứa trẻ bình thường cùng với cô. Maire rất vui và đó cũng là điều cô mong muốn bấy lâu, cô và Shirley đã lập với hứa rằng sẽ sống bên nhau mãi giữa những tiếng bom đang nổ ngoài xa. Họ ôm nhau và bỏ mặc những tiếng súng và bom đạn ở ngoài tai, một tình yêu thật sự đã giúp họ vượt lên trên nỗi sợ của bản thân.
Hai tuần đã trôi qua kể từ khi hai đứa trẻ kia chết nhưng bọn trẻ trong băng vẫn luôn chỉ trích Shirley, cậu ta không hề phản bác, cậu ta luôn dằn vặt vì đã không đưa hai người kia và cả Swift đến nơi an toàn. Đêm hôm đó Đức mở cuộc tấn công bất ngờ vào London, Maire nói rằng đây sẽ là cuộc tấn công cuối cùng, nếu vượt qua được thì chiến tranh ở London sẽ kết thúc nhưng chỉ có Shirley là tin cô. Khi những quả bom đầu tiên được thả xuống thì những đứa trẻ bắt đầu chạy vào những nơi chúng cho là an toàn, riêng Shirley thì chạy khắp London đến chỗ của từng người để chắc rằng họ vẫn an toàn, có lẽ cậu đã bị ám ảnh bới cái chết của ba đứa trẻ kia và cũng là vì Maire nói đây là cuộc tấn công cuối cùng. Khi đến chỗ của Swan - cậu bé 12 tuổi thì thấy cậu ta đang bị đè dưới một đống đá lớn, Shirley lật từng tảng đá và cố gắng kéo Swan lên. Bỗng lúc đó một quả bom vừa rơi ngay cạnh đó, chấn động của nó làm những tòa nhà gần đó đổ xuống và rơi vào người Shirley. Bất chấp lời cảnh báo của Maire cậu ta vẫn cố gắng kéo Swan lên, Shirley ôm lấy Swan và chạy ra khỏi những tảng đá nhưng đã không kịp, cả hai đều đã bị đè dưới một đống đá lớn, vì đứng xa khu vực đó nên Maire vẫn an toàn. Maire không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn Shirley và Swan bị chôn vùi dưới đống đá, cô khóc, cô sợ hãi và cảm thấy mình thật vô dụng. Trận chiến diễn ra trong hai ngày đêm, Maire chỉ biết đứng đó và khóc, cô nghĩ Shirley đã chết. Ngay khi quân đội Hoàng Gia đẩy lùi được cuộc tấn công, Maire lập tức chạy về khu nhà để tìm sự giúp đỡ, cô được một số người đến giúp và đưa được Shirley ra khỏi đống đá, cậu ta vẫn ôm chặt Swan. Thật kỳ diệu! Shirley đã giúp Swan đỡ hết chấn động từ những tảng đá và Swan đã sống mặc dù trông cậu ta vẫn rất yếu ớt, nhưng Shirley thì không thể cứu được nữa. Maire khóc, cô vô cùng buồn vì cái chết của Shirley, cô quỳ gối xuống ôm lấy người Shirley và khóc nức nở, nhưng những đứa trẻ kia thì vẫn mang gương mặt như mọi khi, cái chết là một thứ quá bình thường với chúng, dường như những đứa trẻ này đã mất đi cảm xúc đau buồn. Maire nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người, Shirley muốn sống như một đứa trẻ bình thường nhưng điều ước nhỏ nhoi đó lại có lẽ quá xa xôi trong thế giới này. Maire ôm Shirley và nước mắt cô cứ rơi mãi không ngớt mặc cho những đứa trẻ kia đã rời đi từ rất lâu và chỉ còn hai con người ở trên một đống đá đổ nát. Bỗng một tiếng nổ lớn giáng xuống thành phố!
Bài dự thi số 2.
Tên tác phẩm: London 1940.
Tóm tắt nội dung chính
Maire là cô gái 17 tuổi, sống ở London, cô rất thích lịch sử và muốn được một lần trở về những ngày tháng ở chiến tranh thế giới thứ hai để xem cuộc sống của con người trong thời kỳ này. Vì tính cách hòa đồng và gương mặt dễ thương nên Maire rất được mọi người yêu mến, mọi chuyện xung quanh cô diễn ra rất tốt đẹp cho đến khi cô gặp Shirley - một cậu học sinh mới từ trường khác chuyển đến. Từ ngày đầu tiên gặp Shirley, cô đã nhận thấy sự kỳ lạ ở cậu ta về cách ăn mặt, tính cách và cả gương mặt luôn sợ hãi của cậu ta. Cũng kể từ sau khi gặp cậu ta, đêm nào Maire cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cô thấy mình đang sống giữa thế chiến II. Hai tháng liền, cô mơ thấy mình đang phải sống dưới năm 1940, mọi thứ hỗn loạn, cướp bóc, bị đánh bom, bắt cóc trẻ em,...và còn rất nhiều thứ đáng sợ xảy ra xung quanh cô. Điều đặc biệt là Maire cảm thấy những giấc mơ này rất quen thuộc, giống như cô đã từng trải qua trong quá khứ, như cô đã từng sống như vậy một lần trước đây. Maire đã nhiều lần cứu Shirley trong mơ và giúp cậu dự đoán được những cuộc tấn công từ quân đội Đức, và ngược lại Shirley cũng giúp đỡ Maire rất nhiều trong một thế giới xa lạ thế này. Và rồi cả hai người họ đã yêu nhau, một tình yêu trong sáng giữa thời đại của những tiếng súng, tình yêu của những con người luôn sống trong sợ hãi. Chính vì những giấc mơ kỳ lạ đó mà hoạt động vào ban ngày của Maire bị ảnh hưởng rất nhiều, cô không thể tập trung vào những hoạt động thường ngày mà chỉ nghĩ đến những giấc mơ và...nghĩ đến Shirley. Cô đã đến và bắt chuyện với Shirley, nhưng cậu ta chỉ im lặng và bỏ đi, giống như hai người chưa bao giờ quen biết vậy. Những giấc mơ kỳ lạ cứ liên tục ám ảnh Maire và sau hai tháng, cô mơ thấy Shirley đã bị chết trong một lần đánh bom từ quân đội Đức trong lúc cứu một đứa trẻ khác, từ đó giấc mơ kỳ lạ cũng biến mất. Ngày hôm đó cô cũng không thấy Shirley đi học, khi hỏi mọi người xung quanh thì không ai biết Shirley là ai cả và họ nói cậu ta cũng chưa từng chuyển đển lớp. Hết kỳ lạ này đến kỳ lạ khác, Maire quyết định tìm thêm thông tin về thế chiến II và cô ngạc nhiên khi thấy thông tin về hai đứa trẻ không rõ danh tính đã bị chết trong một cuộc tấn công từ phát xít Đức, chúng ôm nhau ngồi giữa đường phố. Maire nghĩ rằng có lẽ mình đã mơ về một phần ký ức còn sót lại từ kiếp trước của mình, mơ về những ám ảnh của Thế Chiến Thứ Hai mà dù có bao nhiêu kiếp đi nữa cô cũng không thể quên được.Tên tác phẩm: London 1940.
Tóm tắt nội dung chính
Tóm tắt nội dung từng chương:
Chương 1: Maire - Cô gái đam mê lịch sử
Maire, 17 tuổi, cô gái dễ thương luôn xuất hiện với một cuốn sách lịch sử trên tay, cô luôn nở nụ cười với mọi người xung quanh ngay khi nhìn thấy họ, gương mặt dễ thương cùng với nụ cười của cô đủ để làm ấm lòng bất cứ ai nhìn thấy. Maire học trong một trường cấp 3 ở giữa thành phố London, cô luôn hòa đồng với tất cả mọi người, mặc dù thường hay cắm mặt vào những cuốn sách lịch sử nhưng Maire luôn giúp đỡ những người xung quanh, vì thế mà mọi người ai cũng yêu mến cô. Khi nhắc đến lịch sử Maire tỏ ra cực kỳ hứng thú, gương mặt cô thay đổi, tâm trạng của cô phấn khích hẳn lên, lịch sử nhân loại chưa bao giờ là nhàm chán đối với Maire. Điều làm cô tò mò hơn cả chính là cuộc sống của những con người ở chiến tranh thế giới thứ hai, rất nhiều tài liệu nói về quân đội, kỹ thuật quân sự... nhưng rất ít tài liệu nói về cuộc sống của những con người bình thường trong thời kỳ này. Điều đó làm Maire rất hứng thú, cô luôn ước rằng mình sẽ được một lần chứng kiến cuộc sống của những con người trong thời kỳ này, nhưng việc này nghe thật hoang đường. Cô luôn phàn nàn với những người bạn thân hay bố mẹ rằng tại sao cuộc sống của những người dân bình thường lại không được quan tâm, tại sao người ta chỉ quan tâm đến quân đội và sức mạnh của các quốc gia. Tuy dễ thương, hòa đồng là thế nhưng Maire vẫn hay bị một số người cho là ngớ ngẩn khi tìm hiểu về những gì đã qua hay là suy nghĩ về những thứ không ai quan tâm. Tuy vậy cô vẫn vui vẻ và gạt bỏ những chê trách đó ngoài tai, cô chỉ tập trung vào việc đọc những tài liệu lịch sử quý giá để hiểu rõ thêm về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhờ được tạo điều kiện rất tốt để thỏa mãn đam mê của mình, cuộc sống của Maire rất êm đềm và cô chẳng có gì để bận tâm ngoài việc học tập và nghiên cứu lịch sử cả. Nhưng trước những cơn bão lớn bao giờ cũng là lúc trời lặng gió, và cơn gió đầu tiên báo hiệu cho cơn bão lớn đó là lúc cô nghe tin có một học sinh mới chuyển đến lớp mình.Chương 1: Maire - Cô gái đam mê lịch sử
Chương 2: Shirley và giấc mơ kỳ lạ
Giáo viên giới thiệu cho cả lớp về học sinh mới chuyển đến, đó là một cậu bé tên là Shirley, gương mặt cậu ta giống như đã phải chịu khổ rất nhiều và gương mặt đó toát lên một sự sợ hãi tột cùng, cứ như cậu ta luôn đứng trên bờ vực cái chết vậy. Thứ làm cho Shirley trở nên kỳ lạ có lẽ là trang phục của cậu ta, nó trông giống như trang phục của những người sống ở thế kỷ 20 vì nó rất dễ để nhận ra. Chính vì cách ăn mặc của cậu ta mà hầu hết những người trong lớp đối xử với cậu ta như cách họ đối xử với những người nghèo, khinh thường, né tránh, nói những lời chọc ghẹo cậu. Nhưng Shirley có lẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cậu ta lúc nào cũng im lặng, dù cho người khác có dịu dàng hay là khinh thường cậu thì gương mặt cậu ta vẫn như thế: im lặng và luôn sợ hãi một điều gì đó. Với tính cách vui vẻ và dễ gần như mọi khi, Maire đến và làm quen với Shirley, cô ấy chào hỏi một cách dịu dàng và dễ thương như mọi khi, những chàng trai trong lớp đều cảm thấy ghen tị với cậu ta nhưng Shirley vẫn im lặng làm ai nấy đều thấy khó chịu. Dù không nói gì nhưng cậu ta đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi của một kẻ nhà quê cao ngạo, cậu ta chỉ mỉm cười khi Maire đến nói chuyện với mình, có lẽ cậu ta đã thích cô ấy như những chàng trai khác trong lớp mất rồi. Maire không thích Shirley cứ im lặng như vậy, cả buổi học cô ấy cứ theo cậu ta hỏi rất nhiều thứ để cậu ta nói chuyện với mình nhưng cậu ta chỉ mỉm cười với mỗi câu hỏi rồi quay đi mà không nói một lời. Nụ cười của một người luôn sợ hãi thật đặc biệt, nó cho thấy cậu ta đang cảm thấy hạnh phúc, nỗi sợ của cậu ta đã tan biến dù chỉ là một chút. Đến cuối ngày rồi mà Shirley vẫn không nói một lời làm Maire thấy rất bực, cô về nhà và cố gắng nghĩ cách để khiến cậu ấy hòa đồng với mọi người hơn. Sau khi hoàn thành bài tập trên lớp và đọc gần hết cuốn sách lịch sử mới tìm được về những gì diễn ra sau Thế Chiến Thứ Hai, Maire đi ngủ. Đột nhiên có tiếng ai đó gọi cô, khi mở mắt ra thì cô thấy Shirley đang ở trước mặt mình.Trước mặt cô thật sự là Shirley, cậu ta đang đánh thức Maire dậy, nhưng cậu ta không giống lúc trên trường, cậu ta trông mạnh mẽ hơn nhiều, hoàn toàn khác hẳn với Shirley mà cô thấy sáng nay. Trong lúc đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Shirley kéo tay cô và chạy đi đến dưới tháp Big Ben vì nó được quân đội bảo vệ. Tiếp sau đó là những lần Đức thả bom liên tiếp vào London, nhưng sau vài tiếng thì quân đội Anh đã đẩy lùi được đợt tấn công này. Trong thời gian đó, Shirley vẫn ôm Maire không buông tay, đôi tay của cậu rất mạnh mẽ, không hề có một chút run sợ, được ôm trong vòng tay đó dường như Maire cảm thấy không còn phải sợ thứ gì nữa. Sau đợt tấn công dữ dội từ quân đội Đức, cô và Shirley rời khỏi tháp đi ra ngoài phố. Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác, mọi thứ có vẻ đổ nát, Maire đã nhận ra sự khác biệt, những khung cảnh này tuy rất quen thuộc nhưng có một chút khác biệt và cô đã nhận ra, cô đang ở thế kỷ 20, ngay giữa chiến tranh thế giới thứ hai. Shirley dường như đã quen với công việc, cậu bắt đầu tìm kiếm những thứ sót lại sau vụ đánh bom, cậu vào từng đống đá đổ hi vọng kiếm được gì đó. Còn Maire thì vẫn thơ thẩn không biết mình phải làm gì, cô ngồi vào một đống đá và quan sát mọi thứ xung quanh, trên đường phố vẫn còn vài đứa trẻ giống như Shirley, đi tìm những thứ sót lại sau chiến tranh. Thật kỳ lạ là không một ai quan tâm đến những đứa bé đó, mặc cho chúng ở dưới bầu trời mà có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Maire thắc mắc về nơi ở của nhưng đứa trẻ này, cô đã rất kinh ngạc khi biết đây là những đứa trẻ vô gia cư và không được nhà nước quan tâm, có lẽ Maire cũng là một đứa trẻ như vậy. Cô bị những đứa trẻ khác cười nhạo và xem thường, bỏ mặc nụ cười dịu dàng và gương mặt dễ thương của cô chỉ vì thấy cô không lo làm việc mà chỉ ngồi đó, đặc biệt là cậu bé tên Raven. Nhưng dường như bọn chúng đều sợ Shirley nên không ai dám động đến Maire, có lẽ vì cậu ta là người đứng đầu của băng. Sau đó ít lâu thì có đội dọn dẹp chiến tranh đến và đuổi những đứa trẻ đó đi, Shirley đã tấn công họ đến chết khi họ định đánh Maire. Sợ hãi và bất ngờ trước hành động của Shirley, Maire giật mình và nhận ra mình vẫn đang ở thế kỷ 21 và những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ vừa rồi thật kỳ lạ, nó giống như là một việc đã từng diễn ra hơn là một giấc mơ.
Chương 3: Những ngày đen tối ở London
Đột nhiên Maire lại quay trở về khung cảnh lần trước, cô thấy Shirley đang gọi mình dậy nhưng cô đã không còn sợ hãi nữa khi cô nhìn vào đôi mắt ấm áp của Shirley. Vì Maire bị thương nên Shirley lại phải cõng cô đi theo hướng đám trẻ đã chạy. Theo đám trẻ, họ đến một khu nhà ngoài trung tâm thành phố, chúng cũng đã bị đổ nát sau vụ tấn công vừa rồi. Nhưng dường như họ đã quen với điều này, những đứa trẻ đó nhanh chóng khôi phục lại chỗ ở của mình một cách tạm bợ để ngủ qua đêm nay. Đã có nơi ở và chỗ ngủ, bọn họ tại tiếp tục đi tìm kiếm thức ăn, Maire và Shirley cũng đi nhưng cô không hề biết kiếm thức ăn ở đâu cả, cô luôn đi theo Shirley. Bọn họ lẻn vào trong một khu quân đội đang cắm trại, tìm kiếm chút thức ăn còn sót lại của những người lính, ai tìm được thì có bữa ăn còn không thì phải chịu nhịn đói đến hết đêm đó. Maire dường như chả làm được việc gì, Shirley phải kiếm luôn phần thức ăn của cô, nhưng với bản lĩnh của cậu ấy thì nó có vẻ không khó lắm. Đêm đó, chỉ có Shirley và một số người tìm được thức ăn nên thỉnh thoảng lại nghe tiếng than thở của những người còn lại, họ đói. Vì sống một cuộc sống quá đầy đủ thời hiện đại nên Maire chưa hề biết cảm giác đói là như thế nào, cô vô tư ăn những thứ mà Shirley kiếm được, nhưng cô không thể nào ngủ được vì tiếng than thở của những người xung quanh. Nhưng chính vì không ngủ được nên cô chứng kiến những thứ còn đáng sợ hơn vụ tấn công của Shirley lúc trưa. Đêm đó, khi đội tuần tra gồm vài người đi ngang qua khu mà những đứa trẻ này sinh sống, một đám trẻ đứng đầu là Shirley đã lao ra tấn công họ đến chết để cướp súng và thức ăn, những người đói bụng còn định ăn thịt của những người lính này để qua cơn đói nhưng bị Shirley cản lại. Maire sợ hãi, cô bỏ chạy trong sự bất ngờ của những đứa trẻ khác, nhưng chỉ có Shirley đuổi theo cô. Maire chạy thật nhanh, cô muốn thoát khỏi thời đại đáng sợ này ngay lập tức nhưng cô nhanh chóng bị Shirley đuổi kịp.Maire vùng vẫy chống cự lại Shirley nhưng cô không thể vì cậu ta quá mạnh, cậu ta nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của Maire không cho cô đi. Đợi Maire bình tĩnh lại, cậu ta hỏi tên cô, hỏi mọi thứ về cô. Lúc này Maire mới biết thì ra Shirley vừa tìm thấy cô ở dưới một đống đá vào lúc trưa, cậu rất thông cảm cho cô vì chưa quen với những cảnh như thế này. Shirley khuyên cô gia nhập băng và hứa sẽ không cho cô làm quá nhiều việc nặng nhọc nhưng Maire từ chối. Cô hỏi cậu ta về những đứa trẻ kia, rằng tại sao mọi người không di tản mà lại ở đây để sống khổ cực thì mới biết đây là những đứa trẻ mô côi từ nhỏ, xã hội thời bấy giờ không quan tâm những đứa trẻ mồ côi vô gia cư nên bọn chúng phải tự sinh tồn theo cách của mình. Maire muốn khuyên họ từ bỏ nhưng không thể vì nếu không làm vậy chúng không còn cách nào khác để sống, cô nghĩ mình nên theo họ và ngăn cản khi họ giết người như lúc nãy. Lúc nhìn thấy Maire trở về, tất cả đều có vẻ không hài lòng nhưng vì sợ Shirley nên chúng không dám nói gì. Sáng hôm sau, cả băng quay lại tháp Big Ben để tìm những thứ sót lại sau chiến tranh thì gặp một đám lính đi tuần, mọi người lập tức chạy trốn nhưng Maire đã bị đám lính bắt lại. Mọi người đều kêu Shirley bỏ cô ấy lại vì cô quá yếu có thể làm liên lụy cả băng nhưng Shirley vẫn quay lại tấn công đám lính kia. Được sự giúp đỡ của đám trẻ, Shirley đã làm bị thương vài người đang giữ Maire và đưa cô về "căn cứ". Từ khi có Maire, cả băng gặp khá nhiều phiền phức, mọi người đều muốn đuổi Maire đi nhưng Shirley đã dùng sức mạnh đe dọa họ để Maire được ở lại. Lần này bọn họ không ra tháp Big Ben nữa mà đến một nơi khác trong thành phố để kiếm thức ăn và vũ khí, Phố Jame. Đây là khu phố mà những nhà giàu có thường ở, nhưng từ khi Đức tấn công thì họ đã di tản đi nơi khác, ở đây không một bóng người nên hi vọng kiếm được thứ gì đó là vô cùng nhỏ. Maire nhận ra những đứa trẻ này tuy đã trải qua cuộc sống đầy những thứ đáng sợ nhưng chúng vẫn giữ được tâm hồn của những đứa trẻ khi cô thấy chúng đang dùng những viên đá xếp hình ông già Noel trên mặt đất. Tuy bên ngoài họ tỏ ra rất cứng rắn và dường như không có cảm xúc nhưng ẩn sâu trong tâm hồn những đứa trẻ này là một khát khao hạnh phúc rất mãnh liệt. Sau một ngày vất vả lật cả đống đất đá từ những tòa nhà sụp đổ, cả băng ai cũng đã kiếm được một ít thức ăn cho bữa tối, có lẽ tối nay Maire không còn phải nghe thấy tiếng than thở của những người khác nữa rồi. Nhưng đêm đó lại là một đêm đáng sợ hơn hôm trước khi nửa đêm có một băng nhóm mặc áo đen đến "căn cứ", bọn chúng là những kẻ bắt cóc trẻ con bán làm nô lệ. Những người này mang theo súng và băng nhóm đó có khoảng 10 người, mọi người đang đứng trước nguy sơ bị bắt làm nô lệ hoặc là bị bọn chúng giết. Maire đã hiểu ra lý do mọi người thường hay thu thập vũ khí mang về khu nhà này.
Bọn bắt cóc nổ súng từ xa và đe dọa những đứa trẻ nhưng hình như chúng đã quen với việc bị đe dọa nên không hề sợ hãi, ngược lại mỗi người còn cầm một cây súng đã cướp được trước đó và luôn ở trong tư thế chiến đấu. Khi những tên bắt cóc tiến lại gần, Shirley cũng những đứa trẻ khác lập tức lao ra tấn công, chúng dùng đá để ném, lấy súng bắn những tên bắt cóc và dùng những chiếc ống nước bằng sắt lao ra tấn công. Những tên bắt cóc xả súng vào đám trẻ nhưng chúng không hề sợ, cứ lao ra tấn công, mặc dù một vài người bị đạn bắn trúng nhưng cuộc tấn công vẫn tiếp tục. Sau một cuộc tấn công dữ dội từ hai phía, những đứa trẻ này đã chiến thắng, chúng tiếp tục lấy vũ khí của bọn bắt cóc và nhanh chóng xây dựng lại chỗ ở của mình. Những người bị thương rất thờ ơ với vết thương của mình và những đứa trẻ khác có vẻ không quan tâm lắm vấn đề đó. Một cậu bé tên Martin đã bị thương nặng và mất rất nhiều máu, nhưng chẳng ai ở đây biết cầm máu cả, nhiều người đã chết trước đó vì mất máu như vậy rồi nên họ thấy rất bình thường với chuyện này. Mặc dù không giỏi y học nhưng Maire biết cách cầm máu vì đã từng được học qua trên lớp, cô đã giúp Martin cầm máu. Những đứa trẻ này tuy làm việc cùng nhau nhưng chúng không ai quan tâm ai cả, chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, vì thế mà không một ai quan tâm Martin dù cậu ấy có chết ngoại trừ cô em gái của cậu ta. Cố bé rất biết ơn Maire vì đã giúp anh trai mình, Maire nghĩ về việc cô bé dễ thương thế này lại lớn lên trong một môi trường đáng sợ như vậy làm cô rất muốn thay đổi cuộc sống của những đứa trẻ đáng thương này, cuộc sống mà cái chết luôn cận kề với họ. Nếu không bị giết cũng chết vì đói khi không tìm được thức ăn, hay bị chết dưới những cuộc tấn công của nước Đức...Nhưng họ luôn sẵn sàng với việc đó và không hề có một chút sợ hãi nào cả. Mặc dù đã giúp được Martin nhưng Maire vẫn bị những đứa trẻ trong băng chỉ trích vì không có khả năng chiến đấu, bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được một người không thể chiến đấu và tìm thức ăn lại có thể tồn tại trong thành phố này.
Ở đây đã một tuần rồi mà Maire vẫn không thể làm được gì cả ngoài việc giúp mọi người băng bó vết thương và dự đoán những cuộc thả bom từ quân đội Đức, kiến thức lịch sử của cô giúp ích rất nhiều cho mọi người. Cô chỉ ăn những thứ Shirley kiếm được mà không cần phải làm gì làm những người khác rất khó chịu. Mùa đông đã đầu đến, trời mưa liên tục kể từ ngày hôm qua, nơi ở của họ không có mái che nên họ đã phải dời đến khu rừng HighGate gần đó và ngủ dưới những tán cây, họ không thể vào trung tâm thành phố vì nó quá nguy hiểm. Buổi tối hôm đó không quân Đức lại tấn công London, cả băng tản ra tự tìm chỗ trốn cho mình, Maire lại đi theo Shirley. Họ lại chạy dưới những quả bom đến chân tháp đồng hồ nhưng đã bị quân đội Anh ngăn lại khi bị phát hiện, họ bị đuổi đi. Không còn cách nào khác Shirley và Maire phải tạm trốn trong một ngôi nhà đã bị sập quá nửa, nhưng vẫn có thể trú mưa. Maire sợ nhưng Shirley đã ôm chặt cô lại giống như lần trước, dường như cậu ta rất sợ Maire bị thương. Cả đêm cả hai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ, Maire biết được Shirley luôn bảo vệ cô là vì cô giống em gái của cậu ấy và cũng đó là cuộc trò chuyện duy nhất trong đêm. Đột nhiên có tiếng nổ lớn phía sau ngôi nhà, đá từ trên trần nhà sụp đổ xuống rất nhiều. Shirley đẩy Maire ra ngoài và cậu ta bị một đống đá đè lên người, trời vẫn mưa liên tục nên quân đội hoàng gia vẫn chưa thể đẩy lùi cuộc tấn công này. Maire đã bị đau chân, cô vẫn cô gắng đến chỗ Shirley và cố gắng giúp cậu ra khỏi đống đá nhưng cậu ta đã bị thương rất nặng. Cơn mưa làm trôi đi những lớp đất đá còn vướng trên người Shirley và cả những vết máu trên người cậu nên vết thương mau chóng đông lại, nhưng Shirley đã yếu đi rất nhiều. Mặc dù bị thương khá nặng nhưng Shirley vẫn dắt Maire đến một ngôi nhà khác để tránh bom, cậu ta ôm Maire đến sáng và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến trưa quân đội Anh đã đẩy lùi được cuộc tấn công, mưa cũng đã ngớt nhưng vẫn còn lại mưa phùn, không khí thật lạnh lẽo. Shirley và Maire trở về khu rừng, những người khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy Shirley bị thương nặng như vậy.
Chương 4: Tình yêu giữa tiếng súng
Khi thấy Shirley bị thương nặng những người khác vô cùng bất ngờ, nhưng tiếp sau sự bất ngờ đó là bọn trẻ được dẫn đầu bởi Raven lao đến tấn công Shirley và Maire. Shirley không thể đánh trả bọn chúng nhưng cậu ta cố đẩy Maire ra ngoài và kêu cô ấy bỏ chạy, Maire bỏ chạy lập tức mặc dù chân cô vẫn rất đau. Sau khi chạy được một đoạn thì cô quay lại và nói rằng cô vừa kêu cảnh sát đến để bắt chúng, lũ trẻ sợ hãi bỏ chạy để lại Shirley nằm đó với vết thương nghiêm trọng. Maire đã lừa bọn chúng, không có người cảnh sát nào đến cả, cô lập tức chạy lại chỗ Shirley và đỡ cậu ấy dậy, Shirley không thể làm được gì nữa với một vết thương như vậy. May thay vẫn có hai đứa trẻ không bỏ chạy mà ở lại, là Martin và em gái cậu ấy. Martin và em gái đã không đánh Shirley mà còn giúp Maire đưa cậu ấy ra khỏi khu rừng, đến một ngôi nhà nhỏ trong thành phố. Nhưng Martin và em gái cậu không thể ở đây lâu, họ phải đi với băng mới cảm thấy an toàn vì hai người họ không thể làm gì nếu găp quân đội hay bọn bắt cóc. Chỉ một mình Maire yếu ớt và Shirley đang bị thương nặng trong căn nhà nhỏ, cô rất sợ nhưng cô phải làm gì đó để cứu Shirley nếu không có thể cậu ta sẽ chết. Việc của Maire bây giờ là làm giống những đứa trẻ kia, đội mưa lật từng tảng đá của những ngôi nhà bị sụp đổ để tìm thức ăn và thuốc cho cậu ấy. Trời đã tối rồi mà Maire vẫn chưa tìm được gì cả, cô đói không quan trọng nhưng Shirley bị thương thì không thể không có thuốc được. Maire buồn bã trở về thì thấy có một ít thức ăn bên cạnh Shirley, có lẽ anh em Martin đã chia sẻ cho họ một ít. Maire không ăn chỗ thức ăn đó mà nhường cho Shirley, cậu ta đã ăn hết số thức ăn đó vào lúc nửa đêm khi mà Maire đang ngủ. Một tuần liền ngày nào Maire cũng tìm thức ăn và thuốc cho Shirley, mặc dù cô cũng kiếm được chút ít thức ăn nhưng nó không đủ, chủ yếu là do anh em Martin tìm được và mang đến. Sau một tuần nghỉ ngơi, Shirley gần như đã hồi phục hoàn toàn, cậu đã có thể tự mình làm việc được và việc đầu tiên cậu muốn làm là quay trở về khu rừng và tìm những đứa trẻ kia.Khi thấy Shirley trở lại, bọn chúng rất kinh ngạc và có phần sợ hãi. Sau một tuần không thấy cậu ta họ cứ nghĩ là cậu ta đã chết nhưng khi thấy cậu ấy trở lại đầy khỏe mạnh bọn chúng rất sợ sẽ bị cậu ta đánh. Nhưng họ rất ngạc nhiên khi thấy Shirley bật khóc, cậu ta vui mừng vì mọi người vẫn an toàn, tất cả những người ở đó đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Thì ra lâu nay Shirley đánh mọi người khi họ muốn đến vùng nguy hiểm để tìm thức ăn và vũ khí, cậu sợ mọi người sẽ chết, cậu ta đã dùng sức mạnh của mình để áp đảo mọi người nhưng thật ra cậu ta rất quan tâm họ. Tuy mỗi người sống một cách khác nhau và dường như không quan tâm gì đến nhau nhưng Shirley lại rất lo cho sự an toàn của tất cả, vì thế cậu luôn là người chạy sau cùng để giữ chân những người đuổi theo. Maire rất cảm động với tấm lòng của Shirley nhưng những người khác thì không hiểu điều đó, bọn chúng ghét Shirley vì cậu ta luôn dùng sức mạnh của mình ngăn cản chúng làm việc. Đêm đó bọn họ phát hiện ra có một nhóm lâm tặc đang lấy gỗ trong rừng, như một thói quen Shirley dẫn đầu và tất cả lao ra tấn công nhóm lâm tặc. Nhưng bọn chúng đã chuẩn bị sẵn súng, chúng liên tục xả súng vào người những đứa trẻ và dùng những chiếc máy cưa để tấn công. Mặc dù đã đánh chết lũ lâm tặc nhưng hầu hết mọi người đều bị thương, vết thương của Shirley đã chảy máu trở lại, với tình hình này có lẽ sáng mai sẽ không ai có thể làm việc được. Được Shirley nhờ, Maire đến và băng bó vết thương cho từng người mặc dù thi thoảng cô hay bị chống cự và bị đánh. Trời cũng đã sáng, mọi người đều bị thương nhưng vẫn có thể đi kiếm thức ăn được, nhưng có lẽ nó sẽ làm họ mất sức nhiều hơn vì thế Maire đã đề xuất việc đi tìm kiếm thức ăn là hoa quả và động vật ở trong rừng và bắt cá từ sông Thames để ăn. Cả băng không ai đồng ý với ý kiến này vì họ đã quen với một cuộc sống của những tên côn đồ, cướp của và tấn công người khác, nhưng Shirley đã bắt họ phải làm vậy, thế là mọi người chia nhau ra tìm cá và hoa quả nhưng ai nấy đều thấy căm ghét Maire.
Trong khi mọi người tìm thức ăn thì Shirley và những người bị thương nặng cố gắng tạo ra một chiếc lò để nấu thức ăn từ những tảng đá trong rừng. Như Maire đã dự đoán, đến giữa trưa thì không quân Đức lại tấn công, nhưng họ đã kịp tìm đến những nơi an toàn trước đó, nếu không có Maire có lẽ không ai có thể di chuyển với tình trạng đang bị thương nặng như vậy. Shirley đưa họ đến những ngôi nhà gần cung điện và để mỗi người ở một chỗ khác nhau, còn cậu và Maire lại tiếp tục chạy đến dưới chân tháp Big Ben, trời vẫn liên tục mưa. Lần này Maire đã quen với việc trốn bom, cô không cần sự giúp đỡ của Shirley nữa. Bỗng một tiếng nổ lớn từ phía gần cung điện, Maire giật mình và ôm lấy Shirley, dưới vòng tay của cậu ấy cô thấy thật an toàn, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự an toàn nào khác trong thế giới này ngoại trừ lúc cô ở dưới vòng tay Shirley. Hai người lại có một cuộc tâm sự nhỏ về tình yêu, nhưng Shirley không biết tình yêu là gì cả, và Shirley ôm Maire dưới màn mưa trong những tiếng nổ bom liên hồi, một thứ cảm xúc lạ xuất hiện trong tim cả hai có thể đó không phải là một tình yêu thật sự nhưng nó là một cảm xúc đặc biệt vượt xa cả những cảm xúc bạn bè hay người thân bình thường. Mưa đã ngớt nhưng tiếng bom vẫn không dừng lại, đột nhiên có một tiếng nổ lớn ở chỗ mà Shirley đã đưa Martin tới, gương mặt cậu ấy thay đổi hẳn và trông có vẻ lo lắng. Cậu ta lập tức chạy đến chỗ Martin, Swift - em gái Martin đang bị một đống đá đè lên người và cậu ta cố gắng lật hết từng tảng đá để cứu em gái, Shirley cũng giúp một tay. Sau một lúc lâu đứng dưới trời mưa và bom, cả hai đã tìm thấy Swift nhưng cô bé đã không chịu nổi, cô bé đã chết. Swift đã cứu người anh trai bị thương nặng mà phải chết, cả Martin và Shirley vô cùng buồn và dằn vặt bản thân. Đã gần hết ngày mà quân đội hoàng gia vẫn chưa đẩy lùi được không quân Đức vì cuộc tấn công ngày một dữ dội hơn, nhưng trời tối mọi người đều phải tập trung về khu rừng vì nếu gặp bọn bắt cóc trẻ em thì sẽ còn nguy hiểm hơn. Biết tin Swift đã chết mà bọn trẻ vẫn không có vẻ gì là buồn hay bất ngờ cả, chuyện một đứa trẻ chết đã quá đỗi bình thường đối với chúng, trông bọn trẻ bây giờ cứ như những sát thủ thật sự, không cảm xúc, giết người không ngần ngại. Thay vì buồn cho Swift thì họ lại quay sang cho rằng Maire mang sự xui xẻo đến và đòi đuổi Maire đi nơi khác trong khi chúng đang thưởng thức những thứ ngon lành mà nhờ sự giúp đỡ của Maire chúng mới có được. Vẫn là nhờ Shirley mà Maire được ở lại, nhưng những hành động của cậu ta có vẻ khác, cậu ta dành một sự quan tâm quá đặc biệt với Maire mà ai cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trời đã tối lắm rồi mà những cuộc tấn công của quân Đức vẫn chưa kết thúc, bom vẫn liên tục rơi xuống London. Những đứa trẻ vẫn ở trong khu rừng, chúng sợ vì không có nhiều thứ che chắn nhưng bù lại chúng sẽ an toàn trước bọn bắt cóc. Đêm hôm đó bọn buôn nô lệ đã tìm đến được khi rừng, chúng vẫn mang súng như lần trước nhưng tình thế bây giờ đã khác, tất cả mọi người đều đang bị thương nặng nên không ai có cả năng chiến đấu cả. Bọn bắt cóc lại tiến đến gần khu rừng, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu, trên tay ai nấy đều cầm sẵn chiếc ống nước sắt hoặc một khẩu súng đã cướp được trước đó. Khi bọn chúng đã ở trong tầm kiểm soát thì bọn trẻ nổ súng tấn công, nhưng không ai có khả năng lao ra đánh cả. Bọn bắt cóc xả súng vào đám trẻ nhưng chúng đã nấp sau những tảng đá nên không ai bị trúng đạn cả, nhưng cũng chẳng ai dám lao lên tấn công. Cuộc đấu súng của hai bên diễn ra ra quyết liệt, bên nào có lợi thế về vũ khí hơn sẽ có khả năng giành chiến thắng cao hơn. Sau một hồi xả súng quyết liệt vào bọn bắt cóc thì những khẩu súng của họ đã hết đạn, cách duy nhất bây giờ là lao ra chiến đấu để có thể tồn tại nhưng không ai có khả năng cả. Bọn bắt cóc đã tiến lại gần, chúng nổ súng và đe dọa nếu bọn trẻ không ra thì chúng sẽ bắn họ nhưng vẫn không ai dám tấn công chúng trong tình trạng thế này cả. Một tên đã tiến lại gần Maire và Shirley vì hắn có ý định bắt một cô gái dễ thương. Shirley đã lập tức tấn công và giết hắn, mặc dù bị thương nhưng tốc độ và sức mạnh của Shirley vẫn rất khủng khiếp, cậu ta nhanh chóng hạ hắn trước khi hắn kịp nổ súng. Sau đó những đứa trẻ khác cũng liều mạng lao ra tấn công, cùng với sự giúp đỡ của Shirley cả băng giết hết bọn bắt cóc nhưng một đứa trẻ đã phải bỏ mạng trong một cuộc tấn công. Cả băng một lần nữa đổ lỗi cho Maire và Shirley lại một lần nữa bảo vệ cô. Cậu tuyên bố với bọn chúng rằng Maire là cô gái của mình và cấm họ động đến Maire. Mọi người và cả Maire đều ngạc nhiên trước hành động của Shirley, nhưng Maire cũng không nói gì cả vì có lẽ cô cũng đã có tình cảm với cậu ta. Mưa cũng dần ngớt và tiếng bom cũng ít hẳn vì quân đội hoàng gia đã đẩy lùi được cuộc tấn công, nhưng những diễn biến ở khu rừng nhỏ vẫn chưa dừng lại. Một ngày mới lại bắt đầu và những cơn bão mới đang dần tới.
Chương 5: Cuộc sống thực tại
Một tháng trôi qua với những giấc mơ kỳ lạ, những ám ảnh đáng sợ của giấc mơ đã làm cho tinh thần của Maire suy sút hẳn. Gương mặt của cô trông lúc nào cũng uể oải, đời sống thực của cô như bị giấc mơ chiếm lấy, cô bé Maire dễ thương ngày nào bây giờ không còn nở nụ cười với mọi người nữa mà thay vào đó là khuôn mặt luôn suy tư, nghĩ ngợi về một điều gì đó, cô không còn quan tâm đến lời hỏi thăm của những người xung quanh nữa. Khi đến lớp, cô luôn nhìn Shirley và nghĩ ngợi một điều gì đó làm mọi người nghĩ cô còn đang thích cậu ta nữa. Trong một tháng qua ngày nào cô cũng đến chỗ Shirley và nói chuyện với cậu ta, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là một nụ cười và sự quay mặt đi của Shirley. Quả thật giấc mơ của Maire quá kỳ lạ khi mà cô chưa bao giờ nghe Shirley nói và cũng chưa bao giờ nghĩ cậu ta là một cậu bé mạnh mẽ như vậy cả. Nhìn lại trang phục Shirley đang mặc quả là khá giống với giấc mơ về cách thiết kế nhưng màu sắc và chất liệu của nó có vẻ mới mẻ hơn. Vậy bộ trang phục kia là do Maire tượng tượng ra?? Những thứ kỳ lạ cứ liên tục xảy ra làm đảo lộn cuộc sống trong giấc mơ và ngoài đời thực của Maire, cảm giác an toàn mà cuộc sống thế kỷ 21 mang lại làm cô cảm thấy lạ lẫm, cô bé dễ thương này đã quen với việc sống trong nỗi sợ hãi! Nhận thấy sự thay đổi khác thường của Maire, gia đình cô đã đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, cô kể hết mọi chuyện về giấc mơ cho bác sĩ nghe và được chẩn đoán là rối loạn tâm lý, bác sĩ nghĩ rằng Maire đọc nhiều sách lịch sử nên có những ảo tưởng đó và gia đình đã hạn chế cho Maire đọc sách lịch sử, cô chỉ được đọc 7 giờ trong một tuần thay vì có thể đọc lúc nào tùy thích như lúc trước. Maire cảm thấy dường như đây mới là giấc mơ hoang đường, cuộc sống thực của cô chính là ở London thế kỷ 20. Maire cố gắng làm mình tỉnh giấc, cô tự làm mình bị thương, điều này làm gia đình Maire vô cùng lo lắng, nhưng cuối cùng Maire cũng đã tỉnh giấc để trở về thế giới mà cô cho là thế giới thực, London năm 1940.Chương 6: Giấc mơ kỳ lạ kết thúc
Cả băng đã hồi phục chỉ sau một đêm ăn uống no nê, hôm sau họ lại dự định ra đường để cướp hoặc vào những ngôi nhà đã sập để tìm thức ăn. Maire thấy việc này là vô cùng nguy hiểm, nhận thấy nguồn thức ăn từ rừng và những con sông có thể giúp mọi người sống qua hết mùa mưa nên Maire lại đề xuất ý kiến tìm thức ăn như hôm qua, cô còn kêu gọi cả băng gộp chung số thức ăn kiếm được lại và cùng nhau thưởng thức. Những người mạnh mẽ đã quen với việc cướp bóc và đánh nhau thì phản đối Maire, còn những người thấy hài lòng với bữa ăn hôm qua hay bình thường tìm được rất ít thức ăn thì lại ủng hộ Maire. Vậy là những người ủng hộ ý kiến của Maire thì vào rừng và ra sông tìm thức ăn, những người còn lại thì đi vào thành phố để tìm vũ khí và thức ăn, Shirley và Maire cũng ra sông để bắt cá. Shirley quả là có sức mạnh và tốc độ đáng kính ngạc khi mà cậu ta bắt được rất nhiều cá từ sông Thames. Cả ngày mà hai người họ chỉ có một cuộc trò chuyện nhỏ. Maire khuyên Shirley đừng giết người nữa, kêu cậu ta cùng những đứa trẻ khác hãy sống một cách lương thiện, Shirley chỉ ngoảnh mặt đi. Maire hỏi Shirley về ước mơ của cậu ta, việc cậu ta định làm khi cuộc chiến này kết thúc nhưng Shirley chưa từng nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc, cậu ta không có ước mơ. Buổi tối tất cả đều phải quay về khu rừng, trời vẫn mưa không ngừng từ sáng đến giờ, nhưng chỉ là những cơn mưa nhỏ. Tối hôm đó những người làm theo ý kiến của Maire được rất nhiều thức ăn nhưng những người còn lại kiếm được rất ít như mọi ngày, họ được Shirley mời ăn chung và đây là lần đầu tiên bọn trẻ ăn uống cùng nhau. Những gương mặt lúc nào cũng đầy sát khí đã vui vẻ hơn nhiều, Maire cảm nhận được sự hạnh phúc dù chỉ là rất nhỏ bên trong những đứa trẻ này. Buổi tối hôm đó mưa rất lớn, cả băng phải tìm những cây to nhất để trú mưa, cùng lúc đó là sự xuất hiện của bọn bắt cóc, bọn trẻ lập tức lấy vũ khí lên và sẵn sàng tấn công khi chúng lại gần. Shirley kêu bọn chúng đừng giết người nữa mà chỉ làm chúng ngất đi và cướp vũ khí là được nhưng chẳng ai nghe cậu ta nói cả, cả băng lao lên tấn công.Shirley lập tức vượt qua đám trẻ đó lao đến tấn công từng tên bắt cóc, với tốc độ của mình cậu ta nhanh chóng hạ hơn nửa số người của chúng, những tên còn lại bị đám trẻ kia giết chết. Bọn trẻ nhanh chóng cướp vũ khí và ném xác những tên bắt cóc đi nơi khác. Nhưng không ngờ một tên bị Shirley đánh ngất đã bật dậy giật súng và bắn hai người trong băng, tên này ngay lập tức bị giết. Hai người này được Maire băng bó vết thương giúp nhưng vết thương của họ rất nặng đến nỗi không thể di chuyển được, cả băng đều trách Shirley vì cậu ta không giết những tên bát cóc đó nhưng cậu ta chỉ nhìn Maire và cười. Maire rất vui vì Shirley đã không giết người nữa, nhưng cô muốn tất cả những đứa trẻ ở đây đều như thế, có lẽ điều đó rất khó khăn nhưng cô vẫn muốn như vậy. Kể từ đêm hôm đó là những đợt tấn công liên hoàn của quân đội Đức vào những thành phố khác, những quả bom khổng lồ thi thoảng bay vào London, tưởng chừng như an toàn lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với các cuộc không kích trước đó. Trong cuộc tấn công đầu tiên, vì không chạy được mà hai đứa trẻ kia đã chết, khu rừng đã trở nên vô cùng nguy hiểm nên mọi người quay về khu nhà lúc trước và trở lại với cuộc sống như bình thường, riêng Shirley và một số người vẫn thích hái hoa quả và bắt cá để ăn. Bọn họ vẫn luôn phải tìm nơi để tránh đạn, cái chết luôn cận kề với họ, Shirley cũng đã cứu Maire rất nhiều lần khỏi những tòa nhà đang sập đổ lên người cô. Hai tuần liền diễn ra như mọi khi, họ buộc phải chống lại những tên bắt cóc và những người lính cố đuổi họ đi khỏi khu nhà, nhưng Shirley không giết một ai nữa cả. Trong một lần chạy tránh bom, Shirley đã nói ước mơ của mình với Maire, cậu ta muốn tất cả những đứa trẻ và Maire đều sống, nếu như chiến tranh kết thúc cậu ta muốn sống như một đứa trẻ bình thường cùng với cô. Maire rất vui và đó cũng là điều cô mong muốn bấy lâu, cô và Shirley đã lập với hứa rằng sẽ sống bên nhau mãi giữa những tiếng bom đang nổ ngoài xa. Họ ôm nhau và bỏ mặc những tiếng súng và bom đạn ở ngoài tai, một tình yêu thật sự đã giúp họ vượt lên trên nỗi sợ của bản thân.
Hai tuần đã trôi qua kể từ khi hai đứa trẻ kia chết nhưng bọn trẻ trong băng vẫn luôn chỉ trích Shirley, cậu ta không hề phản bác, cậu ta luôn dằn vặt vì đã không đưa hai người kia và cả Swift đến nơi an toàn. Đêm hôm đó Đức mở cuộc tấn công bất ngờ vào London, Maire nói rằng đây sẽ là cuộc tấn công cuối cùng, nếu vượt qua được thì chiến tranh ở London sẽ kết thúc nhưng chỉ có Shirley là tin cô. Khi những quả bom đầu tiên được thả xuống thì những đứa trẻ bắt đầu chạy vào những nơi chúng cho là an toàn, riêng Shirley thì chạy khắp London đến chỗ của từng người để chắc rằng họ vẫn an toàn, có lẽ cậu đã bị ám ảnh bới cái chết của ba đứa trẻ kia và cũng là vì Maire nói đây là cuộc tấn công cuối cùng. Khi đến chỗ của Swan - cậu bé 12 tuổi thì thấy cậu ta đang bị đè dưới một đống đá lớn, Shirley lật từng tảng đá và cố gắng kéo Swan lên. Bỗng lúc đó một quả bom vừa rơi ngay cạnh đó, chấn động của nó làm những tòa nhà gần đó đổ xuống và rơi vào người Shirley. Bất chấp lời cảnh báo của Maire cậu ta vẫn cố gắng kéo Swan lên, Shirley ôm lấy Swan và chạy ra khỏi những tảng đá nhưng đã không kịp, cả hai đều đã bị đè dưới một đống đá lớn, vì đứng xa khu vực đó nên Maire vẫn an toàn. Maire không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn Shirley và Swan bị chôn vùi dưới đống đá, cô khóc, cô sợ hãi và cảm thấy mình thật vô dụng. Trận chiến diễn ra trong hai ngày đêm, Maire chỉ biết đứng đó và khóc, cô nghĩ Shirley đã chết. Ngay khi quân đội Hoàng Gia đẩy lùi được cuộc tấn công, Maire lập tức chạy về khu nhà để tìm sự giúp đỡ, cô được một số người đến giúp và đưa được Shirley ra khỏi đống đá, cậu ta vẫn ôm chặt Swan. Thật kỳ diệu! Shirley đã giúp Swan đỡ hết chấn động từ những tảng đá và Swan đã sống mặc dù trông cậu ta vẫn rất yếu ớt, nhưng Shirley thì không thể cứu được nữa. Maire khóc, cô vô cùng buồn vì cái chết của Shirley, cô quỳ gối xuống ôm lấy người Shirley và khóc nức nở, nhưng những đứa trẻ kia thì vẫn mang gương mặt như mọi khi, cái chết là một thứ quá bình thường với chúng, dường như những đứa trẻ này đã mất đi cảm xúc đau buồn. Maire nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người, Shirley muốn sống như một đứa trẻ bình thường nhưng điều ước nhỏ nhoi đó lại có lẽ quá xa xôi trong thế giới này. Maire ôm Shirley và nước mắt cô cứ rơi mãi không ngớt mặc cho những đứa trẻ kia đã rời đi từ rất lâu và chỉ còn hai con người ở trên một đống đá đổ nát. Bỗng một tiếng nổ lớn giáng xuống thành phố!
Chương 7: Sự thật về Shirley và những giấc mơ
Maire giật mình tỉnh giấc, nhưng xung quanh cô toàn là chăn ấm nệm êm, cô vẫn là con người của thế kỷ 21, thế kỷ của sự hòa bình. Sau hai tháng trời bị ám ảnh bởi giấc mơ, lần đầu tiên Maire cảm thấy thật thoải mái, mọi sự sợ hãi trong cô biến mất, gương mặt dễ thương lúc trước lại hiện về. Hôm nay cô đến lớp với tâm trạng đầy thoải mái, cô lại cầm trên tay cuốn sách lịch sử và chào hỏi mọi người như trước, ai nấy đều ngạc nhiên vì điều này. Nhưng hôm nay Shirley không đi học, Maire cảm thấy thật kỳ lạ, cô hỏi mọi người xung quanh xem lý do Shirley nghỉ học thì cô vô cùng kinh ngạc khi biết người tên Shirley chưa từng đến lớp. Cô cố gắng miêu tả lại vóc dáng và gương mặt cậu ta nhưng không ai biết về Shirley cả, Maire vô cùng sợ và cô nghĩ rằng mình đã tưởng tượng ra người này trong suốt hai tháng. Về nhà Maire tìm đọc những tin tức về chiến tranh thế giới thứ hai nhưng không có nhiều tài liệu viết về những đứa trẻ ở London, cô đã tìm kiếm những tài liệu như vậy trong suốt một năm trời. Một ngày Maire tình cờ đọc được một bài đăng trên báo vào năm 1940 rằng họ tìm thấy hai đứa trẻ kỳ lạ đang ôm nhau giữa thành phố, chúng đã chết trong một vụ nổ bom, cơ thể chúng đã không còn nguyên vẹn và họ còn tìm thấy một vài đứa trẻ khác đã chết trong thành phố, một vài đứa vẫn sống sót ở một khu nhà sụp đổ nằm giữa London. Đọc được tin tức đó Maire đã khóc, cô biết rằng những gì cô mơ thấy đều là sự thật, Shirley và những đưa trẻ khác đã chết mà vẫn chưa thể thực hiện ước mơ của mình. Maire nghĩ rằng giấc mơ là phần ký ức còn sót lại ở kiếp trước của cô, vì ký ức đó quá đáng sợ nên nó vẫn luôn được lưu lại trong ký ức của cô và nó được thể hiện bằng giấc mơ. Có lẽ Shirley mà cô nhìn thấy hai tháng nay chính là hồn ma của Shirley, cậu ta muốn Maire nhớ lại những ký ức đen tối nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ đó. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh một cậu bé vô gia cư, không người thân, bị mọi người đuổi vào một khu nhà hoang và phải đi kiếm thức ăn thừa từ những nhà hàng đổ đi để sống qua ngày. Cuộc sống cậu ta đã thay đổi kể từ ngày chiến tranh thế giới bắt đầu, cậu ta đã phải giết một tên buôn nô lệ và bắt đầu chuỗi ngày đen tối của mình.