[Topic]_cùng trao đổi và rút kinh nghiệm các bài viết ở lớp!

V

vjtran

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Hi all!:khi (34):
Theo mình thấy thì hầu như các bài viết trên lớp sau tiết trả bài được phát ra điều không được cô giáo nhận xét kĩ càng từng đoạn nhỏ, lí do có thể là vì số lượng bài quá nhiều, nhưng những lời nhận xét càng kĩ chừng nào càng có lợi cho chúng ta trong việc viết những bài viết tiếp theo, cũng như rút ra được kinh nghiệm. Vì thế mình lập ra topic này mục đích để các bạn post các bài viết văn ở lớp sau khi được trả bài lên đây, chúng ta có thể tham khảo, nhận xét lẫn nhau để chuẩn bị tốt hơn cho những bài viết tới!
Mong được cả nhà ta ủng hộ!
Thân! :)
 
V

vjtran

Đầu tiên mình xin cop bài viết của conan_131 ở topic khác mở đầu nhá!

Tình hình là,cô tớ vừa phát bài và ....bài của tớ điểm thấp(6.5).Buồn 1s.Tớ không chú trọng điểm số,cái tớ cần là kinh nghiệm cho những bài sau.Tớ mong các bạn xem và góp ý giúp tớ.

Bài này tớ làm trong 1 tiết(trên lớp).

Đề:Nhà văn Nga lep-ton-xtoi nói"Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường.Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định,mà không có phương hường kiên định nghĩa là không có cuộc sống".Anh chị hãy nêu suy nghĩ về vai trò của lí tưởng trong cuộc sống con người.

Bài làm

Bất cứ vật gì dù vô tri vô giác cũng có mục đích của nó.Con người là loài duy nhất trên trái đất có suy nghĩ và nhận thức mà đỉnh cao của mục đích ở con người chính là lí tưởng.Nhà văn Nga L.tonxtioi đã nói rằng"Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường.Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định,mà không có phương hường kiên định nghĩa là không có cuộc sống".Bạn hiểu như thế nào về lí tưởng?

Trước hết,chúng ta cùng nhau giải thích về hai khái niệm "lí tưởng" và "cuộc sống".

lÍ TƯỞNG LÀ GÌ? Theo nhận định chủ quan của riêng tôi.
Lí tưởng là mục đích phấn đấu của cuộc đời mình.
Lí tưởng là sự kết hợp giữa phạm trù đạo đức và mục tiêu cá nhân.

Còn về cuộc sống?Khá rõ ràng,cuộc sống là thời gian chúng ta được tồn tại trên cõi đời này.Chúng ta hành động những gì thì cuộc sống sẽ là tấm gương phản chiếu hành vi của ta.Nó còn là chuỗi vô tận của các quyết định.

Trở lại vấn đề chính,tại sao chúng sống cần phải có lí tưởng?

Có ý kiến cho rằng "Tôi vẩn có thể sống không cần lí tưởng,vẫn ăn,mặc đầy đủ".
Quan điểm đó hoàn toàn không sai,không ai bắt chúng ta phải chết nếu ta không có lí tưởng cả.Vậy,tại sao nhỉ?

Bạn thử nghĩ xem.Nếu bạn được ăn học,ra đời,đi làm có thu nhập,bảo đảm được cuộc sống của bản thân và gia đình.Bạn không có ý nghĩ muốn làm gì khác,bạn trở nên thụ động với những gì đang diễn ra.Đến khi có biến động trong cuộc sống,bạn không thể quyết định quyết đoán.Đó là biểu hiện của việc bạn thiếu lí tưởng.

bạn là một học sinh cuối cấp nhưng hiện tại bạn vẫn chưa thể tìm ra cho mình một ngành nghề tương lai,ấy là bạn thiếu lí tưởng.

Lí tưởng rất quan trọng trong cuộc os61ng của mỗi người.Nó là kim chỉ nam định hướng cho tất cả hành vi của con người.Hỏi thử nếu không co1li1 tưởng liệu anh thanh niên Nguyễn Tất Thành có thể tay trắng ra nước ngoài tìm đường cứu nước cho cả một dân tộc.Hay thầy Nguyễn Ngọc Kí dù tật nguyền nhưng vẫn trở thành một con người thành đạt?Tại sao họ lại có được những thành tích đáng ngưỡng mộ ấy?Từ đó,ta có thể khẳng định rằng:Lí tưởng không những là "ngọc đèn" mà còn mang theo nó năng lượng ,sức mạnh và quyền năng đưa con người ta đến những điều phi thường.

Chính lí tưởng chứ không gì khác buộc con người ta đưa ra kế hoạch để đạt được mục tiêu.Hay hiểu rộng hơn,lí tưởng là cầu nối giữa mong muốn và thành công.Để xây dựng chiếc cầu ấy không hề dễ,người ta đã phải đánh đổi cả"tuổi thanh xuân" như hàng triệu thanh niên yêu nước trong cả hai cuộc khách chiến chống Pháp và Mỹ.Vâng,chính tuổi trẻ,sức lực,máu và nước mắt chính là"vật liệu" để tạo dựng chiếc cầu ấy.

Như tôi đã trình bày,chỉ duy nhất con người mới có lí tưởng.Vậy tại sao,tại sao ta không tận dụng điều này làm công cụ giúp mình vượt trở ngại trong cuộc sống ?nơi luôn tồn tại những khó khăn khăn và thách thức.Lí tưởng là phẩm chất quý giá của con người.Lí tưởng giúp chúng ta hoạch định cuộc sống,từ đó trở thành công dân có ích.

Tôi,một học sinh 12.Tôi sẽ phải đối mặt với những sự thay đổi mang tính bước ngoặt trong năm học này.Tương lai của tôi do tôi hoàn toàn quyết định.Tôi đã lập kế hoạch và mục tiêu rõ ràng cho cuộc đời mình.Đó là nhờ lí tưởng.

Thế hệ học sinh 9x như chúng tôi hiện nay"được" người lớn chê trách sống không có lí tưởng.Nhưng,xin đừng"vơ đũa cả nắm" như thế!Bên cạnh một số bạn không không hoặc chưa thì vẫn có một bộ phận đang cố thực hiện mục tiêu cuộc đời và tôi lấy mình làm ví dụ.

Ở đầu bài,tôi có đề cập đến ý kiến"không có lí tưởng vẫn sống tốt".Đến đây?tôi xin lấy câu kết bài để trả lời:

BẠN VẪN CÓ THỂ SỐNG KHÔNG LÍ TƯỞNG NẾU BẠN MUỐN BIẾN MÌNH THÀNH MỘT CÁI CHONG CHÓNG.
 
V

vjtran

Và đây là một vài nhận xét của congchualolem_b:

Mình xin có chút ý kiến đối với bài của bạn như sau:

Trích:
Bất cứ vật gì dù vô tri vô giác cũng có mục đích của nó


(câu này không rõ nghĩa cho lắm, vô tri vô giác thì làm sao có mục đích đc, có chăng đó là sự tồn tại của nó luôn có 1 ý nghĩa nhất định đối với cuộc đời này).Con người là loài duy nhất trên trái đất có suy nghĩ và nhận thức mà đỉnh cao của mục đích ở con người chính là lí tưởng.Nhà văn Nga L.tonxtioi đã nói rằng"Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường.Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định,mà không có phương hường kiên định nghĩa là không có cuộc sống".Bạn hiểu như thế nào về lí tưởng?
Trích:
Trước hết,chúng ta cùng nhau giải thích về hai khái niệm "lí tưởng" và "cuộc sống". [/I]
(cách diễn đạt này rất ít khi đc chấp nhận, trong văn nghị luận bn nên tránh viết những câu đại loại như "chúng ta cùng" hay "chúng ta hãy", đó là những câu mang tính khẩu ngữ, và khi dùng trong văn nghị luận k đc phù hợp cho lắm, ngày trc' mình có viết 1 bài, lỡ trích dẫn câu nói của Puskin mà trong đó có 1 từ khẩu ngữ, thầy lại bắt lỗi là mình dùng từ khẩu ngữ?? Vậy nên đó cũng là 1 kinh nghiệm).

Trích:
lÍ TƯỞNG LÀ GÌ? Theo nhận định chủ quan của riêng tôi.
Lí tưởng là mục đích phấn đấu của cuộc đời mình.
Lí tưởng là sự kết hợp giữa phạm trù đạo đức và mục tiêu cá nhân.

(Bạn vẫn chưa làm rõ hết khái niệm Lí tưởng là gì, dù đề là "nêu suy nghĩ của anh (chị)" nhưng trong văn nghị luận luôn đòi hỏi tính khách quan, ng viết phải làm rõ đủ mọi khía cạnh của vấn đề thì mới có sức thuyết phục đc)
Còn về cuộc sống?Khá rõ ràng,cuộc sống là thời gian chúng ta được tồn tại trên cõi đời này.Chúng ta hành động những gì thì cuộc sống sẽ là tấm gương phản chiếu hành vi của ta.Nó còn là chuỗi vô tận của các quyết định.

Trở lại vấn đề chính,tại sao chúng sống cần phải có lí tưởng?

Có ý kiến cho rằng "Tôi vẩn có thể sống không cần lí tưởng,vẫn ăn,mặc đầy đủ".
Quan điểm đó hoàn toàn không sai,không ai bắt chúng ta phải chết nếu ta không có lí tưởng cả.Vậy,tại sao nhỉ?
Trích:
Bạn thử nghĩ xem.

(câu khẩu ngữ)Nếu bạn được ăn học,ra đời,đi làm có thu nhập,bảo đảm được cuộc sống của bản thân và gia đình.Bạn không có ý nghĩ muốn làm gì khác,bạn trở nên thụ động với những gì đang diễn ra.Đến khi có biến động trong cuộc sống,bạn không thể quyết định quyết đoán.Đó là biểu hiện của việc bạn thiếu lí tưởng.

bạn là một học sinh cuối cấp nhưng hiện tại bạn vẫn chưa thể tìm ra cho mình một ngành nghề tương lai,ấy là bạn thiếu lí tưởng.

Lí tưởng rất quan trọng trong cuộc os61ng của mỗi người.Nó là kim chỉ nam định hướng cho tất cả hành vi của con người.Hỏi thử nếu không co1li1 tưởng liệu anh thanh niên Nguyễn Tất Thành có thể tay trắng ra nước ngoài tìm đường cứu nước cho cả một dân tộc.Hay thầy Nguyễn Ngọc Kí dù tật nguyền nhưng vẫn trở thành một con người thành đạt?Tại sao họ lại có được những thành tích đáng ngưỡng mộ ấy?Từ đó,ta có thể khẳng định rằng:Lí tưởng không những là "ngọc đèn" mà còn mang theo nó năng lượng ,sức mạnh và quyền năng đưa con người ta đến những điều phi thường.

Chính lí tưởng chứ không gì khác buộc con người ta đưa ra kế hoạch để đạt được mục tiêu.Hay hiểu rộng hơn,lí tưởng là cầu nối giữa mong muốn và thành công.Để xây dựng chiếc cầu ấy không hề dễ,người ta đã phải đánh đổi cả"tuổi thanh xuân" như hàng triệu thanh niên yêu nước trong cả hai cuộc khách chiến chống Pháp và Mỹ.Vâng,chính tuổi trẻ,sức lực,máu và nước mắt chính là"vật liệu" để tạo dựng chiếc cầu ấy.

Như tôi đã trình bày,chỉ duy nhất con người mới có lí tưởng.Vậy tại sao,tại sao ta không tận dụng điều này làm công cụ giúp mình vượt trở ngại trong cuộc sống ?nơi luôn tồn tại những khó khăn khăn và thách thức.Lí tưởng là phẩm chất quý giá của con người.Lí tưởng giúp chúng ta hoạch định cuộc sống,từ đó trở thành công dân có ích.
Trích:
Tôi,một học sinh 12.Tôi sẽ phải đối mặt với những sự thay đổi mang tính bước ngoặt trong năm học này.Tương lai của tôi do tôi hoàn toàn quyết định.Tôi đã lập kế hoạch và mục tiêu rõ ràng cho cuộc đời mình.Đó là nhờ lí tưởng.

(câu này mang tính chủ quan, nếu muốn nói về học sinh cuối cấp bạn nên nói chung quy lại, trong 1 bài văn nghị luận xã hội, k ai cấm bạn đc quyền xưng tôi nhưng nên hạn chế nó, bởi vì nếu bn sử dụng từ "tôi" quá nhiều thì sẽ tạo cảm giác chủ quan cá nhân, sẽ kém sức thuyết phục hơn).
Thế hệ học sinh 9x như chúng tôi hiện nay"được" người lớn chê trách sống không có lí tưởng.
Trích:
Nhưng,xin đừng"vơ đũa cả nắm" như thế!
(câu này cũng có khẩu ngữ)Bên cạnh một số bạn không không hoặc chưa thì vẫn có một bộ phận đang cố thực hiện mục tiêu cuộc đời và tôi lấy mình làm ví dụ.Trích:
Ở đầu bài,tôi có đề cập đến ý kiến"không có lí tưởng vẫn sống tốt".Đến đây?tôi xin lấy câu kết bài để trả lời:

(cách kết bài này k đc chặt chẽ cho lắm).

BẠN VẪN CÓ THỂ SỐNG KHÔNG LÍ TƯỞNG NẾU BẠN MUỐN BIẾN MÌNH THÀNH MỘT CÁI CHONG CHÓNG.

Ngoài ra mình còn có 1 số ý kiến như sau, bn viết có nhiều câu rất hay, nghe rất triết lí và sâu sắc, tuy nhiên bn còn gặp 1 số lỗi về kĩ năng viết. Mình k dám nhận là mình giỏi, nhưng sau khi đọc bài viết của bn, mình thấy cách lập luận của bn vẫn còn chưa đủ sức thuyết phục, chưa đc chặt chẽ cho lắm. Thêm nữa, cách nhìn nhận vấn đề vẫn chưa đầy đủ, bn phải chỉ ra đc 2 mặt của "lí tưởng", bn chỉ đá động tới mặt trái của nó (là những ng sống k có lí tưởng) chứ chưa nói sâu, trong khi đó nó cũng là 1 phần quan trọng. Theo đề bài này, mình nghĩ ngoài việc làm sáng tỏ lí tưởng là gì? Vì sao cần sống có lí tưởng? Lí tưởng làm đc gì cho con người?Lí tưởng với cuộc sống có mối quan hệ như thế nào? Thì bên cạnh đó bn cũng phải nói đến nếu sống k có lí tưởng thì sao? Con ng và cuộc sống sẽ như thế nào? Họ biện luận rằng dù k có lí tưởng thì họ vẫn sống thì bn phải phản bác lại, rằng dù anh sống, anh k bị ai bắt ép phải chết nhưng cuộc sống của anh k có ý nghĩa, bởi lẽ anh chỉ sống cho riêng mình, đi theo chủ nghĩa cá nhân sẽ giết dần giết mòn những phẩm chất cao đẹp của con ng, làm héo mòn những nhiệt huyết và lòng đam mê của con ng. Cách mở rộng vấn đề của bn vẫn chưa thực sự sâu rộng lắm, bn cần nói rõ hơn chứ k nên nói quá chung chung như vậy.
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh

Em cũng thử chen chân nhận xét tí :) (ngoài ý kiến của 2 chị trên)

Bài của chị conan đúng là có nhiều đoạn khá hay

-Nhưng mà, cách diễn đạt của chị dễ làm cho người khác nghĩ rằng chị đang phê phán những người không có LÍ TƯỞNG.
-Những lí lẽ và luận cứ của chị nghe có vẻ như rất hùng hồn, nhưng chỉ đứng trên lập trường cá nhân thôi. Nói cách khác, em nghĩ bài viết của chị quá chủ quan. Tuy đề bảo là "suy nghĩ của bạn" nhưng với một đề nghị luận thì tính thuyết phục cũng là 1 trong những ưu tiên hàng đầu.
-Chị cũng nên mở rộng phạm vii bài viết hơn 1 tí. Không chỉ cứ xoay quanh "học sinh", "học sinh cuối câp","học sinh lớp 12" mà còn nhiều đối tượng khác trong cuộc sống.
- Ý cuối, (hoàn toàn là quan điểm cá nhân thôi :D), em cảm thấy bài viết còn thiếu một cái gì đó, có lẽ là tính chân thực, chị nói quá nhiều những cái kiểu như "hiển nhiên nó phải thế" mà làm mất đi tính chân thực của một tác phẩm văn học (tạm gọi thế :) )
 
P

phamminhkhoi

Nhận xét (k nói ưu điểm mà chỉ đưa ra khuyết điểm để bạn rút kn thui nhá)> Bài này nếu chấm thì tui cho dưới 7 điểm.


Bạn có vẻ dùng hơi nhìu cụm từ " đao to búa lớn" (tạm gọi dzậy) làm cho hành văn bị khô cứng. Chưa kê một số hiểu biết sai về khoa học gây ra do cách dùng từ mà một ng chấm khắt khe sẽ trừ điểm. Ví dụ


Con người là loài duy nhất trên trái đất có suy nghĩ nhận thức (nhận định sai)đỉnh cao của mục đích ở con người chính là lí tưởng
(con người là loài đv biết tư duy (k dùng từ suy nghĩ), còn tất cả các loài đv cấp cao đều có suy nghĩ (nghĩa đen) và có nhận thức vs cuộc sống).

"Đỉnh cao mục đích" là gì, câu này k ăn nhập với vế trên làm câu văn rời rạc. Viết lại thành: " Con người là loài duy nhất trên thế giới biết tư duy, mà mọi đường lối tư duy của con người đều dẫn tới nhận thức, lý tưởng...."
Thứ 2 là một số lỗi cú pháp rất cơ bản

Bạn thử nghĩ xem.Nếu bạn được ăn học,ra đời,đi làm có thu nhập,bảo đảm được cuộc sống của bản thân và gia đình (câu thiếu chủ vị).Bạn không có ý nghĩ muốn làm gì khác,bạn trở nên thụ động với những gì đang diễn ra (Hai câu này không liên kết- tại sao việc bạn đi làm có cơm ăn, áo mặc lại liên quan tới việc bạn thụ động với những gì đang diễn ra)

Nên sửa lại thành: đầu tiên bạn được ăn học, đi làm....gia đình. Nhưng sau đó bạn không muốn làm gì khác, bạn thụ động với những gì đang diễn ra...

bạn là một học sinh cuối cấp nhưng hiện tại bạn vẫn chưa thể tìm ra cho mình một ngành nghề tương lai,ấy là bạn thiếu lí tưởng (Sắp xếp khá lộn xộn. Đang câu trên là đi làm, kiếm cơm ăn, áo mặc, xuống dưới lại nói về hs- nên chuyển câu này lên trên) .

Chính lí tưởng chứ không gì khác buộc con người ta đưa ra kế hoạch để đạt được mục tiêu.Hay hiểu rộng hơn,lí tưởng là cầu nối giữa mong muốn và thành công .Để xây dựng chiếc cầu ấy không hề dễ,người ta đã phải đánh đổi cả"tuổi thanh xuân" như hàng triệu thanh niên yêu nước trong cả hai cuộc khách chiến chống Pháp và Mỹ

Đây là một đoạn văn xuôi về cú pháp nhưng vê ý thì lủng củng và phi logic, lý do là lạm dụng hình ảnh và từ ngữ. Lý tưởng buộc người ta đưa ra kế hoệch và đạt được mục tiêu. Lý tưởng là chiếc cầu (...) và k ít người đánh đổi tuổi thanh xuân để xây dựng "chiếc cầu" ấy (nghĩa là xây dựng lý tưởng !?) Nhưng lý tưởng mới chính là động lực để "buộc những con ng kia tiến tới mục tiêu", như vậy còn lý tưởng xây dựng chưa xong thì làm sao tiến tới mục tiêu đc ?

nên sửa lại :" Lý tưởng là định hướng để con người hướng tới mục tiêu. Giữa mong muốn và thành công luôn là lý tưởng. Để gây dựng nên thành công biết bao thế hệ người Việt Nam đã không ngần ngại đổ mồ hôi xương máu, bởi vì họ có lý tưởng ..."

Thế hệ học sinh 9x như chúng tôi hiện nay"được" người lớn chê trách sống không có lí tưởng

Những nhận xét cá nhân và chủ quan như thế này không nên có trong một bài văn nghị luận
 
Last edited by a moderator:
T

thienthandolphin_221

Để có đc điểm cao hơn theo mình thì bạn nên có luận điểm rõ ràng, lập luận chặt chẽ và có dẫn chứng thuyết phục, vd như luận điểm 1 là nó nên cái lợi của những người có lý tưởng, luận điểm 2 là nói những mặt xấu, ld 3 là nói lên wan niệm của bản thân.......
 
V

vjtran

:D Thưa cả nhà, tình hình là tuần trước cô mới trả bài viết :( được 7,5 với lời phê "Bài viết lưu loát, giàu ý, có cảm xúc, chú ý chính tả" :"> ;)). Nhưng đọc đi học lại mình vẫn thấy ko ổn :( cái phần diễn đạt ý ạ ! thế nên hôm nay cố công ngồi gõ ra đây (bài viết khá dài ;)) ) xin ý kiến cả nhà, để bài viết tiếp theo khắc phục :)

Đề: Trong “Thông điệp nhân ngày Thế Giới phòng chống AIDS, 1-12-2003” Cô – Phi An –nan có viết: “Trong thế giới đó, im lặng đồng nghĩa với cái chết”.
Anh (chị) hiểu ntn về tác hại của sự “im lặng” trong việc phòng chống HIV/AIDS hiện nay.

Bài viết:

Nếu như tử thần là biểu tượng của cái chết, thì dịch bệnh HIV/AIDS (viết tắt H/A) như chính lưỡi dao trên tay tử thận vậy. Nó tàn nhẫn với bất kì ai chạm đến nó, nó hủy hoại sự sống bằng sự lụy tàn, héo mòn, nó giết dần giết mòn những con người khốn khổ để kết thúc cuộc đời đầy đau đớn dữ dội. CHo đến khi con người ý thức được sự tàn nhẫn của nó thì H/A mới được toàn xã hội chú ý, người ta dần sợ hãi và tránh xa lười dao sáng lém đầy uy lực và cám dỗ kia mà bắt đầu tạo ra các bức tường của sự kì thị để ngăn cách, bảo vệ mình. Thế nhưng, uy lực của lưỡi dao không phải chỉ thế mà tưởng chừng có thể ngăn chặn được, H/D còn hủy hoại loài người hơn nữa nếu mỗi nguwòi cứ luôn bọc mình vào vỏ bọc an toàn, xem AIDS là chuyện của “họ” và không bao giờ lên tiếng cho một chuyện từ truwóc tới nay ai cũng để nó vào ngắn kéo của sự kì thị, xa lánh này.
Nhân ra được tác hại lớn của sự im lặng trong việc phòng chống H/A, năm 2003, Cô phi An nan tổng thư kí Liên Hợp Quốc da màu đầu tiên đã viết bảng thông điệp kêu gọi ý thức, trách nhiệm đối với toàn nhân loại, lời kêu gọi cử phần cuồi bảng thông điệp, Cô phi an nan đã lên tiếng thức tỉnh những suy nghĩ sai lệch, hẹp hòi của mỗi người bằng câu nói: “Trong thế giới đó, im lặng đồng nghĩa với cái chết”.

“Im lặng” tức là sự che dấu, tự ti đối với những người có H hay “ngó lơ”, kì thị, phân biệt đối xử đối với những người không có H. Nhưng dù với người nào, có H hoặc không thì sự im lặng của họ quả thật sẽ là một thảm họa, không chỉ cho chính họ mà cho chính mỗi nguwòi trong xã hội này.
Tầm tác hại mà AIDS đem lại hẳn mỗi người ai cũng rõ, chính vì quá rõ vấn đền này thế nên những người không có H “im lặng” để bảo vệ mình, họ xa lánh và kì thị những người có H, thậm chí họ xem những người có H như những con quỷ dữ có thể nuốt chửng họ mỗi khi họ tới gần, sự ích kỉ, chưa ý thức rõ dịch bệnh này đã làm cho những người không có H dần dần xây nên một bức tường dày ngăn cách giữa hai khai niệm “chúng ta”_ những nguwòi không có H, và “họ”_ những người có H. Và chúng tax a lánh hắt hủi họ nhưng những con người của một xã hội khác, xem đó là một xã họi tối tăm, đáng ghê sợ. Chính sự nhận thức sai lệch đó, chính sự ích kỉ vốn có của mỗi người đã làm cho căn bệnh này không phải giảm dần mà ngày càng nghiêm trọng, mới một tốc độ lây lan chóng mặt “Cứ mỗi phút đồng hồ của một ngày trôi đi, có khoảng 10 người nhiễm H”, vậy tức là khi chúng ta ngồi đây, đọc và học bảng thông điệp đó thì bên ngoài trong lúc đó có khoảng 450 người nhiễm H! Chúng ta có một giờ để làm quen, trò chuyện động viên một người nhiễm H, chúng ta có một giừo để giải thích, tuyên truyền cho một người hiểu cách phòng chống H…. trong một giừo đó ta có thể giúp MỘT NGƯỜI, thế nhưng bên ngoài ở khắp nơi thế thế giới này lại có 600 NGƯỜI mặc bệnh! Mọi sự cố đều là chưa đủ, vậy mà một sự thật đáng buồn là đa số chúng ta- những con người may mắn không mang trong mình căn bệnh thế kỉ này lại đang mĩm cười cho sự may mắn của mình, và ích kỉ, nhắm mắt xua tay trước thực trạng đáng báo động này.
Chúng ta nào biếtkhông phải họ- những người ng` nhiễm H mới là tác nhân trực tiếp cho sự lây lan này, mà chính ta những những ng` ko có H cũng là một nguyên nhân chính góp phần làm cho đại dich H/A dần thành hiểm họa! Bởi lẽ, hoặc là chúng ta không hiểu và cảm thông cho những ng` có H, hoặc là chúng ta không muốn hiểu, không quan tâm miễn sao tự bảo vệ cho mình là được, thậm chí chúng ta còn chê cười họ vì cuộc sống bê tha, sai lêhcj mà họ phải gánh chịu hậu quả hôm nay. Nhưng chúng ta chưa từng hiểu mỗi con ng` đểu sẽ gặp sai lầm cả chúng ta cũng ko ngoại lệ, nhưng chúng ta may mắn hơn vì sai lầm của mình vẫn còn sửa chữa đc, còn họ hậu quả của sai lầm đó dù có muốn sửa cũng không bảo giừo được! Chúng ta hay biện hộ cho những sai phạm mà mình mắc phải để không thấy quá day dứt bản thân. Nhưng chúng ta có bao giừo nghĩ họ- những ng` khốn khổ mắc phải H/A cũng có những lí do riêng của họ, bản chất mỗi nguwòi đều tốt đẹp “Nhân tri sơ, tính bản thiện” nhưng áp lực cuộc sống, đồng tiền, những cám dỗ đôi khi làm họ sa lầy rồi phải hối hận. Chúng ta có bao giừo tự hỏi: Liệu lí do của họ là gì?
Chúng ta có thể biết họ sẽ hối hận và đau khổ thế nào khi biết mình nhiềm H/A, nhưng liệu có mấy ai trong mỗi chúng ta biết chính mình, chính sự kì thị, thờ ơ của bản thân còn là nổi đau lớn hơn cho họ. Chính chúng ta- chính sự phân biệt đối xử đã góp phần làm hèo mòn cuộc sống của họ, đưa những ngày tháng cuối đời của họ ngắn hơn, nhưng lại làm dài hơn nổi đau, nổi tuyệt vọng của những con nguwòi trot mang lỡ lầm. Liệu chúng ta có biết?
H/A lây nhiễm qua 3 con đường chính: Tình dục, mẹ sang con, và đường máu. Vì vậy, trong những ng` có H còn có những người vợ bất hạnh bị lây từ chông, còn có đó những sinh linh xấu số vừa thấy ánh mặt trời đã phải chờ đợi cái chết. Mỗi chúng ta hoàn toàn đủ kiến thức để biết điều đó, nhưng tại sao chúng ta vẫn xa lánh họ? Vẫn kì thị và phân biệt đối xử với họ???
Một khía cạnh khác, hơn ai hết, những ng` có H biết rất rõ tình trạng của họ và sự im lặng của chính họ cũng là mũi dao đâm chết thế xác và cả tinh thần của họ. Những nguwòi có H cần đc sự bao bọc của XH, cần đc biết những kiến thức cần thiết để phục vụ cho bệnh của mình. Cần đc cung cấp cách tránh lây bệnh cho người khác và học cách suy nghĩ tích cực, và hơn hết họ cần lắm sự hòa nhập vào XH để thấy mình còn có ích cho cuộc sống và từ đó có thêm nghị lực để sống tốt hơn. Tinh thần phấn chấn, lạc quan cũng ảnh hưởng rất tốt cho những ng` có H. Thực tế bây giừo đã có thuốc kéo dài sự sống cho bệnh này, một người bắt đầu nhiễm H có thể chuyển đến giao đoạn AIDS trong vòng tám tháng hoặc tám năm hoặc hơn thế nữa nếu họ biết, hoặc có nguwòi cung cấp cho họ cách sinh hoạt hợp lí, và uông sthuốc điều trị mỗi ngày. Vì vậy sự im lặng của chính những ng` có H không phải là ccáh để họ tìm thấy sự tự tin khi đối diện với những ng` xung quanh, sự im lặng của chính họ sẽ làm cho bi kịch đời họ lớn dần hơn, tự tạo cho mình vỏ bọc tự tin và sống mòn chờ cái chết.
Cách đây không lâu, trong chương trình “Người đương thời” có mời một nhân vậy rất ấn tượng đó là chị Huỳnh Như Thanh Huyền sinh năm 1980 đã và đang sống chung với H gần 10 năm nay. Hồi ấy, ở cái tuổi 17 với “sự nổi loạn” của tuổi mới lớn, mẹ không hiểu những tâm sự của một đứa con gái đến tuổi biết yêu biết điệu này, rồi chị dần xa lầy vào những cám dỗ của bàn bè, chị bỏ nhà, bỏ học đi làm vũ trường vì ghét mẹ, vì ko thỏa mãn được những nhu cầu về vật cchuêts của bản thân, rồi chị xa đọa từ đó, đến lúc biết tìm về nhà chị đã nghiện ma túy, khó khắn lắm chị mới cai được thì lại beiét tin mình có thai và nhiễm HIV. Cái thời của chị ng` ta chưa hiểu rõ H là gì, chỉ thấy dán đầy những hình đầu lâu hai xương bắt chéo màu đen và đỏ của mai ghi dòng chữ HIV/AIDS, nên khi nhận đc kết quả xét nghiệm dương tính với H, chị chỉ biết mình sẽ chết, và héo mòn đợi cái chết của mình. Gia đình, bạn bè xa lánh, chỉ còn mẹ ở bên chị, chăm li và tâm sự cùng chị, nhờ tình yêu thương, động viên của mẹ chị đã có nghị lực vươn lên, và bắt đầu tìm hiểu về căn bệnh này. Chị tham gia các câu lạc bộ, các hoạt động dành cho người nhiễm H/A, và tìm đến thuốc điều trị mỗi ngày. Như một điều kì diệu chị Huỳnh Như Thanh Huyền bây giừo vẫn khỏe mạnh cùng một người con và một nguwòi chồng không nhiễm H. Chị là còn trưởng ban điểu hành mạng lưới những ng` sống chung với H phía Nam. NGoài ra còn là thành viên ban điêu hành mạng lưới quốc gia VN của ng` sống chung với H và thành viên ban điều hành mạng lưới phụ nữ của những ng` sống với H/A VN. Chị thực sự là một tâm gương, một niềm tin lớn cho những người có H, và câu chuyện của chị còn là một bài học lớn cho chúng ta, những ng` ko có H- “tình thương là hạnh phúc của con người” nhờ có tình thương của mẹ đã vực dậy trong chị niềm tin sống và nghị lực vươn lên. Nhưng chính chúng ta, chính sự quan tâm sẻ chia, tấm sự, động viên…. Cũng sẽ góp phần làm cho cuộc sống của những ng` có H tươi đẹp hơn. Và câu chuyện của chị Huyền còn là một bài học cho chính những ng` có H, hãy biết tự làm chỉ bản thân, vươn lên trong khó khắn và hòa nhập và cộng đồng Xh, vì chỉ có cách đó cuộc sống của họ mới mở rộng hơn, đừng bao giừo tự ti, e ngại, hạnh phúc là đấu tranh!
Theo tiếng gọi của những tấm lòng, thực tế hiện nay đã có những hội từ thiện, tứ vấn hoạt động phục vụ chuwong trình phòng chống H/A và động viên, giúp đỡ, tạo việc làm chonhững ng` sống chung với A, đó là những hành động đẹp mà chúng ta, mỗi học sinh, sinh veien thế hệ trẻ phải noi theo và tiếp bước con đường đó. Một cái nắm tay, một cái ôm không thế làm chúng ta nhiễm bệnh, mà nó sẽ góp phần kéo ngắn khoảng cách hơn, xóa đi cái khái niệm chúng ta và họ, giúp những nguwòi có H có thêm động lực để vượt qua khó khăn, sống tốt và vui vẻ hơn trong tình thương ấm áp của toàn XH.

Con dao tử thân sẽ không còn sắc lám nữa nếu như chúng ta phá vỡ mọi sự im lặng, giúp đỡ những người nhiễm H đó cũng là 1 cách giảm tốc độ lây lan của đại dịch này. Mỗi nguwòi chúng ta điều lên tiếng sẽ góp phần giúp Xh tốt đẹp hơn. Như Cô phi an nan đã nêu ở cuối bảng thông điệp “Hãy sát cánh cùng tôi, bởi lẽ cuộc chiến chống lại H/A bắt đầu từ chính các bạn”.
Oài! rả hết cải tay!
Mong nhận được nhiều lời góp ý ;)) thanks nhìu ạ :x
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh


Tất nhiên là bài của chị rất hay rồi :x :x (khen rứa là đủ :D)

Em nghĩ trước khi nói về "im lặng" trong câu nói đó, chị cũng có thể giải thích "im lặng" theo nghĩa đen

Phần giải thích về con đường lây nhiễm HIV nên được chuyển lên trên " HIV lây nhiễm qua ba con đuờng chính...."

hix, máy em có vấn đề, ko trích dẫn được :(
 
Top Bottom