Văn 11 Tóm tắt ý chính những tác phẩm trọng tâm lớp 11

Nguyenhoa1907

Học sinh
Thành viên
3 Tháng mười hai 2018
85
100
21
25
Thái Bình
Cao đẳng y tế Thái Bình
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1:Hai đứa trẻ- Thạch Lam
Bức tranh phố huyện nghèo qua đôi mắt của Liên:
*Khi chiều tà:
-Cảnh phố huyện:
+Bức tranh thiên nhiên: đẹp, nên thơ, bình dị, gần gũi, quen thuộc nhưng đượm buồn
+Không gian phố huyện lúc chiều tà hiện lên như một bức "học đồng quê" thơ mộng
+Bức tranh sinh hoạt: vẽ nên chân thực cuộc sống cơ cực, bế tắc của người dân phố huyện
+Phố huyện lúc hoàng hôn là nét vẽ của sự tàn tạ: Cảnh chiều tàn, khu chợ tàn và những kiếp người tàn.
-Tâm trạng Liên:
+Trước cảnh ngày tàn, cô bé 8 tuổi cảm thấy một nỗi buồn man mác.
+Cô bé nhận được sự thân thuộc từ mùi vị, khung cảnh, con người nơi đây
+Liên động lòng trắc ẩn với những đứa trẻ, những kiếp người tàn tạ nơi phố huyện
*Trong đêm tối:
-:Cảnh phố huyện:
+Ánh sáng lờ mờ, tù mù, yếu ớt><bóng tối quyền uy, phủ chụp như bức màn khổng lồ
+Trong bóng tối của phố huyện hình ảnh những kiếp người nhỏ bé cũng trở nên mờ nhạt hơn.
+Cảnh sống trong đêm quẩn quanh, lặp lại giống như sân khấu cuộc đời chỉ độc diễn một màn
-:Tâm trạng Liên:
+Với cô bé Liên, bóng tối nơi đây thật ghê gớm, nó xâm chiếm, ngập đầy từ không gian đến tâm hồn
+Một cô bé 8 tuổi ngây thơ cũng nhận ra được sự bế tắc, nhàm chán nơi đây khi bóng tối bao phủ
+Trong đêm tối, nỗi buồn man mác giờ khắc ngày tàn đã chuyển thành nỗi buồn sâu sắc.
*Lúc khuya muộn:
-Cảnh phố huyện:
+Khi tàu đến: Cả phố huyện sôi động hẳn lên, con tàu là niềm háo hức, là lý do chờ đợi của người dân trong đêm
+Đón tàu mang đến luồng ánh sáng rực rỡ, âm thanh vui nhộn phá tan sự nhàm chán của phố huyện
+Đến nhanh và đi cũng nhanh, khi tàu đi phố huyện lại chìm vào bóng tối, chìm vào quẩn quanh, bế tắc
-Tâm trạng Liên:
+Đối với chị em Liên, đoàn tàu đến HN gợi lại những kỉ niệm đẹp của quá khứ
+Con tàu còn mang chở những ước mơ, hi vọng về một tương lai tươi đẹp hơn, vui nhộn hơn
+Khi tàu đi, bao quá khứ và ước mơ vụt tắt, cô bé Liên giờ đây mang một nỗi buồn sâu sắc.
2:Chữ người tử từ- Nguyễn Tuân
*Hình tượng Huấn Cao:
-Tài năng:
+Tự bẻ khóa, vượt ngục, thể hiện tài nghệ và võ thuật của ông Huấn.
+Tài viết chữ nhanh: thể hiện trình độ kiến thức cao rộng, uyên bác
+Tài viết chữ đẹp:Thể hiện tài năng của người nghệ sĩ qua từng con chữ
+Chữ ông Huấn là báu vật mà bao kẻ mơ ước, Huấn cao là một tài năng hiếm gặp
-Khí phách:
+Là chủ tướng kẻ đứng đầu đội quân phản loạn chống lại triều đình
+Coi thường tù ngục, coi thường những tra tấn, gông xiềng
+Là kẻ khuấy trời, đạp đất, coi thường cái chết
-Thiên lương:
+Chính trực, khảng khái, coi thường tiền bạc, danh lợi, uy quyền
+Coi trọng tình bạn tri âm, tri kỉ, mến một cái đức, cái tâm, tấm lòng
*Hình tượng viên quản ngục:
-Hoàn cảnh sống:
+Nơi ngục tối tăm, quyền lực cái ác lên ngôi
+Nơi con người dễ bị tha hóa, biến chất, đánh mất chính mình
-Sở thích:
+Yêu mến tài năng, trân trọng người tài, trân trọng cái đẹp
+Sở nguyện được treo trong nhà chữ của ông Huấn
-Tấm lòng:
+Bất chấp cả tính mạng, quản ngục vẫn biệt đãi kẻ tử tù trọng thể
+Ông nhún nhường trước người tử tù khi bị xua đuổi, khinh nhờn
+Yêu quý cái đẹp, ông yêu quý, kính trọng người tạo ra cái đẹp
+Quản ngục là người có thiên lương trong sáng, hướng thiện
*Hình tượng cảnh cho chữ:
-Giá trị tư tưởng :
+Khẳng định chiến thắng của cái đẹp tài năng và nhân cách
+Cái đẹp có thể sinh ra từ nơi cái ác nhưng không thể chung sống với cái ác
+Tránh xa, bài trừ cái ác, con người mới có thể gìn giữ thiên lương
-Giá trị nghệ thuật:
+Tác giả sử dụng rất thành công nghệ thuật tương phản đối lập
+Kết hợp giữa bút pháp hiện thực và lãng mạn
+Ngôn ngữ trang trọng, cổ kính, giàu chất tạo hình
-Cảnh tượng độc đáo:
+Cảnh cho chữ diễn ra từ nơi tù ngục tăm tối, hôi hám
+Người nghệ sĩ viết thư pháp khi gông đeo cổ, tay vướng xiềng
+Sự đổi ngôi kì lạ giữa ba nhận vật Huấn Cao- quản ngục- thư lại
+Cảnh cho chữ- cảnh tượng xưa nay chưa từng có
3:Hạnh phúc của một tang gia- Vũ Trọng Phụng
(Nghệ thuật trào phúng-chiếc kính chiếu yêu , lột trần bản chất của đám thượng lưu giàu có mà không còn nhân tính)
*Nhan đề trào phúng
-Mâu thuẫn trào phúng:
+Hạnh phúc niềm vui sướng, sự thỏa mãn khi đạt được mong nguyện
+Tang gia: Nhà có tang, sự việc không mong muốn, để lại sự buồn đau, niềm thương tiếc
+Có người thân chết lại làm cả gia đình hạnh phúc, một sự quái gở
-Bản chất:
+Cụ cố là người nắm giữ chìa khóa tài sản, cụ chết thì di chúc chia tài sản mới được thực hiện
+Cụ chết không chỉ mang lại niềm vui chung, mà còn mang lại niềm vui hạnh phúc riêng cho từng cá nhân
+Nhan đề đã vạch trần bộ mặt giả dối, khốn nạn của một gia, của xã hội thượng lưu khốn nạn, vô nhân tính.
*Chân dung trào phúng:
-Người trong gia đình:
+Biểu hiện:
++Tất cả đều đăm chiêu, bối rối rất hợp với mốt nhà có tang
++Cụ cố Hồng lụ khụ, ho hạc, khóc mếu; Văn Minh suy tư, ủ dột, miên man nghĩ ngợi
++Tuyết vẻ mặt phảng phất nỗi buồn lãng mạn; Phán khóc oặt cả người đi
+Bản chất:
++Tất cả đều chìm trong niềm sung sướng, hạnh phúc tột độ
++Cụ cố Hồng: đứa con bất hiếu, hám danh; Văn Minh: tham lam, hám của, vô đạo đức
++ Tuyết: hư hỏng, đám ma là dịp trưng diện cái ngây thơ; Phán: kẻ tham lam, đánh mất cả danh dự
-Người ngoài gia đình:
+Biểu hiện:
++Tất cả đều trang nghiêm, thành kính, hết sức xúc động, bối rối
+Bản chất:
++ Đến đám ma chỉ để kiếm chác, trưng diện, khoe khoang, mèo mỡ, chim chuột nhau
*Cảnh tượng trào phúng:
-Biểu hiện:
+Mộ đám ma to tát, trang trọng, đầy đủ nghi lễ của đám con cháu bất hiếu
+Được sắp đặt, chuẩn bị kĩ lưỡng, công phu từ lúc phát tang, đưa tang đến hạ huyệt
+Thu hút tất cả mọi sự quan tâm, dân chúng bàn tán không ngớt, xứng đáng đám ma guơng mẫu
-Bản chất:
+Một đám rước lớn, với kiệu bát cống, lợn quay... hơn ba trăm người đi đưa, diễu qua hơn bốn khu phố
+Một đám quảng cáo với đủ thứ trưng bày: mốt trang phục, các loại râu, các loại huy chương
+Một sân khấu lớn với những diễn viên đại tài, tiêu biểu là cụ cố Hồng và Phán mọc sừng
+Đám tang diễn ra như một tấn đại hài kịch, nói lên tất cả sự lố lăng, vô đạo đức của một xã hội thượng lưu.
4:Chí Phèo-Nam Cao
*Bi kịch bị chối bỏ:
-Đứa trẻ mồ côi :
+Từ khi mới ra Chí đã bị bỏ rơi bên cạnh chiếc lò gạch cũ giữa một cánh đồng
+Hắn là một sản phẩm của sự vụng trộm bị cha mẹ nhẫn tâm chối bỏ
-Quá trình trưởng thành:
+Chỉ được dân làng nhận về nuôi, tuổi thơ lang thang hết nhà này đến nhà khác
+Hắn lớn lên trong sự bao bọc, chỉ dạy cua những người lương thiện
+Hắn lớn lên hiền như cục đất, với những ước mơ giản dị, bé nhỏ
*Bi kịch tha hóa:
-Từ người nông dân lương thiện:
+Bi kịch của hắn được mở ra từ một trận ghen của cụ Bá
+Sau 7,8 năm đi tù, Chí đã biến đổi thành một con người khác
+Bá Kiến và nhà tù thực dân đã đẩy Chí vào con đường lưu manh, tha hóa
-Đến con quỷ dữ làng Vũ Đại:
+Hắn về làng với hình hài đã bị hủy hoại bởi những vết xăm vết sẹo
+Bá Kiến với sự thâm hiểm đã dùng hắn như một công cụ giết người
+Chí Phèo từ đây đã bị hủy hoại cả nhân hình lấn nhân tính,trở thành một con quỷ giữ
*Bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người
-Ước mong hoàn lương:
+Thị Nở bằng tình yêu thương dã giúp Chí Phèo tỉnh rượu đồng thời tỉnh ngộ
+Chí nhân ra được sự bi đát của bản thân :Trắng tay, yếu ớt , già nua và cô độc
+Chí nhớ lại những ước mơ xa xưa, nối khát khao hoàn lương trỗi dậy
+Với Chí, Thị Nở như là cây cầu nối để hắn trở lại với xã hội loài người
-Định kiến tàn nhẫn
+Trong cơn say trước khi Chí Thị Nở, hắn đã gây nên bao tội ác
+Định kiến chính là cách nhìn nhận không thay đổi được một sự vật, sự viêc đã thay đổi
+Lời bà cô Thị Nở chính là định kiến chắc bền, chặt đứt con đường hoàng lưu của Chí
+Cả làng Vũ Đại trừ Thị Nở,đều đã loại hắn ra khỏi xã hội loài người
*Bị kịch nối tiếp bi kịch
-Cái chết khốc liệt
+Chí không thể hoàn lương, chỉ còn một con đường, một sự lựa chọn duy nhất
+Chí đã vung dao đâm chết bá Kiến -nguyên nhân gây lên bi kịch của đời mình
+Tìm đến cái chết-Chí cũng tự tay mình muốn chấm dứt chuỗi bi kịch cuộc đời
-Bi kịch tiếp nối
+Chí Phèo chết thế nhưng bi kịch cả hắn vẫn chưa chịu chấm dứt
+Từ cái lò gạch cũ có thể một Chí Phèo con sẽ ra đời, sẽ đi tiếp với xe đồ của Chí
+Xã hội còn nảy sinh thêm nhiều Chí Phèo khi nó còn tàn ác thiếu tình người.
5: Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài
*Bản chất- tài năng Vũ Như Tô
-Tài năng:
+Là kiến trúc sư tài năng, hiếm có, ngàn năm mới có một
+Tài năng ấy có thể xây dựng được công trình bền như trăng, sao, đẹp tựa chốn bồng lai
-Phẩm chất:
+Không khuất phục, quỳ gối trước uy quyền, tiền bạc
+Bản lĩnh của một người nghệ sĩ dám dốc sức, dồn tài năng , tâm huyết cho nghệ thuật
+Khi xảy ra loạn lạc, không bỏ trốn mà ở lại cứng cỏi bảo vệ đài Cửu Trùng
*Những sai lầm của Vũ Như Tô:
-Nguyên nhân:
+Xuất phát từ giấc mơ của Vũ Như Tô muốn để lại cho đời một tuyệt tác
+Vũ Như Tô có tài năng nhưng không có vật chất, quyền lực thực hiện giấc mơ
+Cửu Trùng Đài là điểm giao nhau giữa hai con người khác biệt: Vũ Như Tô và bạo chúa
-Sai lầm:
+Mục đích nghệ thuật của ông mâu thuẫn với quyền lợi thiết thực của dân chúng
+Ông chỉ chú tâm vào nghệ thuật mà không nhận ra được dân chúng vì Cửu Trùng mà lầm than
+Ông còn vì Cửu Trùng mà hà khắc, thúc ép, đôn thốc thợ thuyền ngày đêm xây dựng
*Bi kịch của Vũ Như Tô:
-Bị hiểu nhầm:
+Vì mượn tay Lê Tương Dực nên Vũ Như Tô bị đánh đồng với kẻ xa hoa tàn ác
+Vũ Như Tô và Cửu Trùng Đài đều trở thành mục tiêu của sự oán hận
-Vỡ mộng:
+Đến phút cuối, ông vẫn không hiểu vì sao xây dựng Cửu Trùng Đài lại khiến dân oán hận
+Đài Cửu Trùng bị đốt phá, tâm huyết người nghệ sĩ biến thành mây khói, giấc mộng không bao giờ thành
6:Vội vàng- Xuân Diệu
*Tình yêu tha thiết với cuộc sống
-Ước muốn táo bạo
+Điệp ngữ"tôi muốn" xuất hiện hai lần: Thể hiện khao khát lưu giữ hương thơm cuộc đời
+Tắt nắng, buộc gió: Việc làm táo bạo, thậm chí ngông cuồng, không tưởng
+Từ " đừng" : như sự cầu xin, như câu mệnh lệnh với mong muốn níu giữ vẻ đẹp hiện tại
+Ẩn sau ước muốn ngông cuồng của nhà thơ là cả một tình yêu tha thiết cho cuộc sống
-Bức tranh cuộc sống:
+Bức tranh thiên nhiên, bức tranh cuộc sống: cõi thiên nhiên, chốn dân gian
+Tất cả đều đang độ căng tràn, đang độ đẹp nhất, vẻ đẹp quyến rũ không thể chối từ
+Bức tranh thiên nhiên ấy được vẽ nên bởi màu sắc, ánh sáng, hương thơm và thanh âm
+Điệp từ" này đây" : Vẻ đẹp cuộc sống được bày ra như một bữa tiệc thịnh soạn, ăm ắp
+Mọi sự vật đều có đôi, có lửa, gắn bó hòa quyện, tình yêu ngập tràn cõi thể
*Lo âu trước thời gian trôi chảy:
-Nỗi lo âu thường trực:
+Trong giây phút say yêu cuộc sống, vẫn có những phấp phỏng lo âu, thường trực
+Tiếc mùa xuân, tiếc những tháng ngày trẻ trung,,,, ngay khi nó còn đang diễn ra
-Quan niệm thời gian:
+Thời gian theo quan niệm thời xưa: Thời gian tuần hoàn, bốn mùa luôn chuyển
+Với thi sĩ Xuân Diệu:: Thời gian tuyến tính, một đi không bao giờ trở lại
+Cặp từ đối lập: "tới- qua", "non- già" sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ trước bước đi của thời gian
+Thi sĩ lo âu, hốt hoảng trước thời gian trôi chảy, sự hữu hạn của đời người
*Giải pháp chống lại thời gian trôi:
-Tận hưởng trọn vẹn từng giác quan:
+Tận hưởng bằng mọi giác quan, căng mọi giác quan để cảm nhận trọn vẹn cuộc sống
+Cảm nhận cuộc sống không thể hời hợt, nông nổi mà phải mãnh liệt, dạt dào
-Tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc:
+Sống mãnh liệt trong từng giây, phút, sống vội, sống gấp để tận hưởng cuộc đời
+Say, thâu, riết, cắn: Tận hưởng đã đầy nhất, một cách trọn vẹn đến mọi khoảnh khắc
7:Tràng Giang- Huy Cận:
*Nỗi buồn của sự lạc lõng
-Nét cổ điển:
+Sử dụng những thi liệu cổ, thể hiện ngay ở tên nhan đề, ở hình tượng sóng, thuyền
+Những con sóng nước đan hòa cùng sóng lòng lan tỏa theo dòng Tràng Giang bất tận
+Chiếc thuyền xuôi mái, phó mặc dòng nước như lạc trôi vô định trên mênh mang sóng nước
-Nét hiện đại:
+Hình ảnh cành củi khô là một thi liệu đầy mới mẻ, dung dị mà hết sức tinh tế
+Nếu dòng Trường Giang là dòng đời thì cành củi khô chính là cành củi của thân phận, kiếp người
*Nỗi buồn của sự nhỏ bé:
-Sự cô đơn:
+Lơ thơ, hiu hắt những chiếc cồn chơ vơ, thiếu vắng bóng người, tạo sự ảm đạm
+Chợ, làng, bến những không gian dinh hoạt ăm áp niềm vui nhưng giờ đây thật xa vắng, mơ hồ
+Những không gian sinh hoạt bị triệt tiêu, chỉ còn lại chủ thể chơ trọi với tràng giang mênh mông
-Sự nhỏ bé:
+Không gian được kéo dài theo chiều dọc, mở rộng theo chiều cao và sâu, trở nên rợn ngợp, bất tận
+Con người không chỉ là đối diện với không gian tràng giang nữa mà đối diện với vũ trụ rộng lớn
+Khi giáp mặt với cái vô biên, bất tận đó, con người thật nhỏ bé, cô đơn, khó tránh khỏi nỗi buồn.
*Nỗi buồn mất đi kết nối
-Vật kết nối:
+Chủ thể cố tìm chiếc cầu, đò- những phương tiện kết nối, rút ngắn khoảng cách bến bờ
+ Điệp từ" không" nhấn mạnh, phủ định sự tồn tại của những phương tiện kết nối bến bờ
-Cảnh thiên nhiên:
+Những cánh bèo thành hàng, nổi lênh đênh tạo nên những dòng xanh ngắt, dạt trôi vô định
+Không gian vây bọc khung cảnh là những bến xanh, bãi vàng liên tiếp, ngút ngàn tận trời
*Nỗi buồn nhớ quê hương:
- Cảnh hoàng hôn:
+Những đám mây phía trời xa từng lớp đùn lên nhau tạo thành những ngọn núi bạc kì vĩ
+Cánh chim bị ráng chiều sa xuống như trĩu nặng cả đôi cánh, chao mình trong hoàng hôn
-Tâm tạng thi nhân:
+Tâm trạng thi nhân cũng tỏa lan, dợn dợn theo dòng nước, theo cảnh hoàng hôn buông
+Không cần phải có khói sóng để quê hương được gợi nhắc, nỗi nhớ quê luôn thường trực trong tâm trí
8:Đây thôn Vĩ Dạ- Hàn Mặc Tử:
*Vĩ Dạ tỏa rạng lúc bình minh:
-Cảnh:
+Điệp từ "nắng" cho thấy ánh sáng soi dọi khắp nơi, ánh sáng ban mai dịu dàng
+Hàng cau- đặc trưng của vườn nhà Vĩ Dạ- vươn mình đón tia nắng đầu tiên trong ngày
+Ánh nắng tỏa chiếu vào khu vườn còn đẫm sương, bỗng chốc tỏa sáng, mướt như ngọc
+Khuôn mặt chữ điền lấp ló sau lá trúc đầy phúc hậu, người và thiên nhiên hài hòa trong nhau
-Tình:
+Vĩ Dạ như đất thơ, chốn thanh khiết- là nơi mà tác giả luôn ao ước được trở lại
+Câu thơ mở đầu như một duyên cớ để hành trình đi tìm kí ức được khơi, đưa tác giả trở lại với Vĩ Dạ
+Tiếng reo vui ngỡ ngàng khi ngắm lại khu vườn xanh mượt, kì công của những bàn tay thôn Vĩ Dạ
*Vĩ Dạ lung linh trong đêm trăng:
:-Cảnh:
+Cảnh sông nước đêm trăng Vĩ Dạ với đầy thi vị, mây gió, dòng nước lặng lẽ, hai bên dòng sông là hoa bắp
+Miền sông nước Vĩ Dạ ban đêm ngập tràn ánh trăng với dòng sông trắng, con thuyền trăng và bến trăng
+Tất cả cảnh vật đều khẽ khàng, lững lờ, lung linh dưới ánh trăng, tạo nên hồn riêng của xứ Huế mộng mơ
-Tình:
+Trong cảm quan thi nhân, gió và mây chia li đôi đường, đó là ẩn dụ cho sự mặc cảm luôn chia lìa trong tâm trí.
+Từ " kịp" như một sự hối thúc , phấp phỏng lo âu đó như là nỗi lo sợ về thời gian trôi.
*Vĩ Dạ mờ ảo trong sương khói:
-Cảnh:
+Những hình ảnh xuất hiện thiếu rõ ràng, bồng bềnh, mờ ảo trong làn sương khói
+Vị khách đường xa trong màu áo trắng nhập nhòa, không thể định hình
-Tình:
+Thi nhân lúc này rơi vào trạng thái mơ nghĩa là không còn tỉnh táo, đi vào cõi mộng
+"Ở đây": Vị trí của thi sĩ bị bủa vây bởi lớp màn trong sương khói, ngăn Hàn Mặc Tử được đến với thế giới ngoài kia
+"Ai biết tình ai có đậm đà?" là lời trăn trở, suy tư, gửi gắm đến tình nhân, với Vĩ Dạ và là lời tự vấn chính mình với thi nhân
9:Mộ- Hồ Chí Minh
*Chất cổ điển:
-Tài liệu và thể thơ:
+Hình ảnh cánh chim là một hình ảnh quen thuộc, gợi lên lúc chiều tà
+Người thiếu nữ trong thơ xư cũng là một hình ảnh, đề tài quen thuộc
+Chất cổ điển còn thể hiện qua thể thơ: thất ngôn tứ tuyệt- thể thơ đặc sắc của thời Đường

-Thi pháp:
+Bút pháp ước lệ, tượng trưng
+Bút pháp chấm phá
+Bút pháp tả cảnh ngụ tình
*Chất hiện đại:
-Làm mới thi liệu:
+ Cánh chim trong thơ Bác không phải là một cánh chim vô đinh mà là cánh chim bay có phương hướng
+Người thiếu nữ trong thơ Bác là cô thiếu nữ miền núi, không đài các, ủy mị, đẹp trong lao động
-Mạch ngầm vận động
+Mạch ngầm vận động vươn lên, chiến thắng toàn cảnh bi đát
+Mạch ngầm vận động thứ hai là ngầm vận động. hướng sáng, hướng tới niềm vui
-Trung tâm bức tranh:
+Với thơ xưa, trung tâm bức tranh là thiên nhiên, con người bị chìm vào trong cảnh
+Trong bài thơ Mộ, hình ảnh người thiếu nữ lại là điểm sáng, là trung tâm bức tranh
*Bức chân dung tinh thần:
-Chất thép:
+Bài thơ được người tù viết trong một hoàn cảnh đặc biệt, hết sức bi đát sau một ngày dài chuyển lao
+Cho dù thân thể đã rã rời, lại tuổi cao nhưng bản lĩnh Người thực sự cứng cỏi, một tinh thần vươn lên hoàn cảnh
+Đọc bài thơ, ta thấy toát lên cái thong dong của 1 bậc đại chí, đại dũng
-Chất tình
+Người dành tình yêu cho thiên nhiên, cho những tạo vật nhỏ bé, mong manh
+Người còn dành tình yêu thương với những con người lao động bình dị, tình yêu dành cho người cùng khổ, bao trùm nhân loại
10: Từ ấy- Tố Hữu
*Khi bắt gặp lí tưởng Đảng
-Một tâm hồn được soi sáng
+Lí Tưởng Đảng- Ánh nắng hạ rực rỡ xua tan đi tối tăm, giá lạnh
+Lí Tưởng Đảng- Nguồn ánh sáng mới làm bừng lên tâm hồn
+Từ ấy chỉ khoảng khắc đặc biệt, bức ngoặt cuộc đời khi bắt gặp lí tưởng Đảng
-Một tâm hồn đang reo vui
+Một tâm hồn đậm "hương" sau bao nhiêu tháng ngày u tối
+Một tâm hồn đang reo vui với tiếng chim rộn ràng
+Tâm hồn ấy- như khu vườn mùa hạ sau khi trải mùa Đông lạnh lẽo
*Sự thay đổi trong nhận thức:
-Trước khi được giác ngộ:
+"Đâu những ngày xưa, tôi nhớ tôi/ Băn khoăn đi kiếm lẽ yêu đời"
+Bế tắc trong vòng đời chật hẹp, kiệt cùng trong ý thức hệ tiểu tư sản
+Quanh quẩn, bé nhỏ của cái Tôi
-Sau khi được giác ngộ
+Vượt qua giới hạn của cái Tôi cá nhân để sống chan hòa với mọi người
+Gắn bó, gần gũi, " trang trải" với những kiếp người cần lao vô sản
+Thể hiện sự thay đổi lớn: Cái Tôi đã hòa vào cái Ta
*Sự thay đổi trong tình cảm
-Tự truyện- gắn bó:
+Xác định mình là 1 thành viên trong đại gia đình quần chúng lao khổ
+Cách xưng hô: Con, anh và em, cho ta thấy tình yêu thương ruột thịt, sự gắn bó bền chặt
-Ý thức- trách nhiệm:
+Đại gia đình lớn: Nơi mỗi thành viên được chăm sóc, yêu thương
+Mỗi thành viên trong đaị gia đình cũng đi kèm đó là trách nhiệm với đại gia đình lớn
 
  • Like
Reactions: Forgert Me Not

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Bài của bạn rất chi tiết. Nhưng vẫn còn thiếu một tác phẩm nên mình bổ sung thêm bài Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc của Nguyễn Đình Chiểu nhé.
"Văn tế nghĩa sĩ cần giuộc" là văn tế viết theo thể phú đường luật để tóm tắt cần đọc kĩ để hiểu nội dung. Đây là các ý tóm tắt nội dung của bài :
- Kẻ thù vũ khí tối tân, hiện đại còn người dân chỉ có lòng yêu nước
- Mười năm vỡ ruộng ko ai biết đến một trận đánh tây tiếng vang như mõ-Xa với việc binh đao nhưng khi giặc pháp chiếm trở thành người nghĩa sĩ
- Ban đầu lo sợ, căm ghét giặc nhưng chỉ biết chờ đợi triều đình
- Nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình đối với đất nước-Anh dũng đứng dậy đấu tranh
- Nỗi tiếc thương vô hạn ko chỉ của lòng người mà còn của cỏ cây hoa lá đối với người nghĩa sĩ
- Niềm cảm phục trước quan niệm cao đẹp" sống vinh còn hơn chết nhục"
- Ca ngợi khẳng định sự bất tử của người nghĩa sĩ trong lòng dân.
 
Top Bottom