Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Mik đã từng đọc được một câu chuyện như thế này
_ Tôi đã không nói với con...._
"Lúc con tôi-Joey chào đời, bàn chân của nó bị dị tật. Bác sĩ cam đoan với tôi rằng, với việc chữa trị con trai tôi có thể đi lại bình thường, nhưng chắc chắn là cháu sẽ không thể chạy nhanh được như những đứa tre bình thường khác. Và trong suốt ba năm đầu đời, Joey đã phải trải qua nhiều phẫu thuật. Đến khi Joey được 7-8 tuổi, nhìn cháu đi bộ, bạn vẫn không thể nhận biết đôi chân cháu có vấn đề.
Những lúc hai mẹ con tôi đi dạo chơi trong công viên vườn bách thú, Joey thắc mắc vì sao chân cháu hay bị đau? Những lúc ấy, tôi tảng lờ đi bằng cách cả hai mẹ con cùng ngồi nghỉ, uống nước hoặc ăn kem, và trò chuyện về mọi thứ xung quanh..... Tôi không nói với con vì sao chân cháu hay bị đau. Tôi không muốn nói với con về đôi chân bị dị tật bẩm sinh của con. Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Những lúc Joey nhìn đám bạn bên hàng xóm chạy vòng quanh sân chơi, cháu cũng chạy nhảy và cùng chơi với các bạn... Tôi chẳng bao giờ nói với Joey rằng, nó không thể chạy nhảy được như các bạn khác... Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Lên lớp 7 con tôi quyết tâm tham gia vào đội chạy việt dã. Ngày nào cháu cũng luyện tập hết sức mình cùng với đồng đội. Lẽ ra con tôi phải hiểu rằng nó không nên nuôi hy vọng được tham gia đội tuyển. Bởi lẽ đội tuyển sẽ chỉ gồm 7 người, được tuyển chọn từ những em chạy giỏi nhất của nhà trường. Tôi đã không nói với con rằng chắc chắn là nó không thể tham gia đội tuyển. Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Mỗi ngày Joey tiếp tục tập chạy. Toi không thể quên lúc Joey bị sốt cao. Cháu không thể nghỉ ở nhà, vì cháu còn phải tham gia tập luyện. Suốt ngày lúc nào tôi cũng lo lắng cho con. Tôi chỉ mong nhận được một cú ddienj thoại từ nhà trường của con tôi gọi đến mang cháu về nhà, để con tôi không còn phải tập chạy nữa... nhưng chẳng có cú điện thoại nào cả!
Sốt ruột, tôi lái xe đến bãi tập ở phía sau trường con. Đến nơi, nhìn qua hàng rào, thấy Joey, tôi ép xe vào chỗ gần lề đường , rồi chạy thật chậm lại cùng với tốc độ chạy của con, tôi hỏi:" Con cảm thấy thế nào?" - " Tuyệt lắm! Mẹ ạ!" - con tôi đáp. Cháu chỉ còn hai dặm nữa là tới đích. Gương mặt con tôi vã mồ hôi, còn đôi mắt thì đờ đẫn bởi cơn sốt. Tuy nhiên cháu vẫn nhìn thẳng về phía trước và giữ được tốc độ chạy. Tôi đã không nói với con rằng, nó không thể tập chạy trong tình trạng bị sốt cao như vậy. Tôi đã không nói với con, và vì vậy, con tôi đã không biết.
Hai tuần sau, chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc chạy thi chính thức, đội tuyển đã được xác lập. Joey được chính thức gia nhập đội tuyển, và tên của cháu được xếp ở vị trí thứ 6 trong ds. Hiện tại Joey đang học lớp 7 còn sáu bạn còn lại trong danh sách đều đã học lớp 8. Tôi chẳng bao giờ nói với con mình rằng, nó không nên hy vọng được chính thức tham gia đội tuyển. Toi đã không nói với con, nó không thể làm được điều đó, vì vậy con tôi đã không biết. Và rồi cuối cùng con tôi đã là được điều đó." ( Kathy Lamancusa)
Trước khi quyết định viết ra. mình đã có ý nghĩ về bản thân như thế này. Nếu từ khi mình còn là một cô bé, mẹ không nói với người khác, nói rằng mik là một đứa nhút nhát, ít nói thì liệu giờ đây, cái bản tính lầm lũi, ngại tiếp xúc người lạ hay cái tính thích sự lặng im sẽ thay đổi được chút gì chăng ?!
_ Tôi đã không nói với con...._
"Lúc con tôi-Joey chào đời, bàn chân của nó bị dị tật. Bác sĩ cam đoan với tôi rằng, với việc chữa trị con trai tôi có thể đi lại bình thường, nhưng chắc chắn là cháu sẽ không thể chạy nhanh được như những đứa tre bình thường khác. Và trong suốt ba năm đầu đời, Joey đã phải trải qua nhiều phẫu thuật. Đến khi Joey được 7-8 tuổi, nhìn cháu đi bộ, bạn vẫn không thể nhận biết đôi chân cháu có vấn đề.
Những lúc hai mẹ con tôi đi dạo chơi trong công viên vườn bách thú, Joey thắc mắc vì sao chân cháu hay bị đau? Những lúc ấy, tôi tảng lờ đi bằng cách cả hai mẹ con cùng ngồi nghỉ, uống nước hoặc ăn kem, và trò chuyện về mọi thứ xung quanh..... Tôi không nói với con vì sao chân cháu hay bị đau. Tôi không muốn nói với con về đôi chân bị dị tật bẩm sinh của con. Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Những lúc Joey nhìn đám bạn bên hàng xóm chạy vòng quanh sân chơi, cháu cũng chạy nhảy và cùng chơi với các bạn... Tôi chẳng bao giờ nói với Joey rằng, nó không thể chạy nhảy được như các bạn khác... Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Lên lớp 7 con tôi quyết tâm tham gia vào đội chạy việt dã. Ngày nào cháu cũng luyện tập hết sức mình cùng với đồng đội. Lẽ ra con tôi phải hiểu rằng nó không nên nuôi hy vọng được tham gia đội tuyển. Bởi lẽ đội tuyển sẽ chỉ gồm 7 người, được tuyển chọn từ những em chạy giỏi nhất của nhà trường. Tôi đã không nói với con rằng chắc chắn là nó không thể tham gia đội tuyển. Tôi đã không nói với con và vì vậy con tôi đã không biết.
Mỗi ngày Joey tiếp tục tập chạy. Toi không thể quên lúc Joey bị sốt cao. Cháu không thể nghỉ ở nhà, vì cháu còn phải tham gia tập luyện. Suốt ngày lúc nào tôi cũng lo lắng cho con. Tôi chỉ mong nhận được một cú ddienj thoại từ nhà trường của con tôi gọi đến mang cháu về nhà, để con tôi không còn phải tập chạy nữa... nhưng chẳng có cú điện thoại nào cả!
Sốt ruột, tôi lái xe đến bãi tập ở phía sau trường con. Đến nơi, nhìn qua hàng rào, thấy Joey, tôi ép xe vào chỗ gần lề đường , rồi chạy thật chậm lại cùng với tốc độ chạy của con, tôi hỏi:" Con cảm thấy thế nào?" - " Tuyệt lắm! Mẹ ạ!" - con tôi đáp. Cháu chỉ còn hai dặm nữa là tới đích. Gương mặt con tôi vã mồ hôi, còn đôi mắt thì đờ đẫn bởi cơn sốt. Tuy nhiên cháu vẫn nhìn thẳng về phía trước và giữ được tốc độ chạy. Tôi đã không nói với con rằng, nó không thể tập chạy trong tình trạng bị sốt cao như vậy. Tôi đã không nói với con, và vì vậy, con tôi đã không biết.
Hai tuần sau, chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc chạy thi chính thức, đội tuyển đã được xác lập. Joey được chính thức gia nhập đội tuyển, và tên của cháu được xếp ở vị trí thứ 6 trong ds. Hiện tại Joey đang học lớp 7 còn sáu bạn còn lại trong danh sách đều đã học lớp 8. Tôi chẳng bao giờ nói với con mình rằng, nó không nên hy vọng được chính thức tham gia đội tuyển. Toi đã không nói với con, nó không thể làm được điều đó, vì vậy con tôi đã không biết. Và rồi cuối cùng con tôi đã là được điều đó." ( Kathy Lamancusa)
Trước khi quyết định viết ra. mình đã có ý nghĩ về bản thân như thế này. Nếu từ khi mình còn là một cô bé, mẹ không nói với người khác, nói rằng mik là một đứa nhút nhát, ít nói thì liệu giờ đây, cái bản tính lầm lũi, ngại tiếp xúc người lạ hay cái tính thích sự lặng im sẽ thay đổi được chút gì chăng ?!