

Giới thiệu với các bạn tác phẩm mình đang hoàn thành:
Truyện Vô tình tổn thương nhau...
Tác giả : NaNa
Chương 1: Thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mẫn Mẫn thì thầm vào tai Phong Duệ:
-Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?
-Biết chứ!
- Còn anh thì sao ?
-Anh thì thích ngắm bầu trời xanh...
- Em hỏi anh có yêu em không cơ mà ?
- Không yêu.
Mẫn Mẫn tỏ ra tức giận. Phong Duệ nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Triệu Mẫn, nhẹ nhàng đặt chiếc móc khóa hình đám mây mà cô từng nói thích vào tay cô:
- Anh thì thích ngắm bầu trời xanh CÙNG EM thôi. Anh không yêu em nhưng anh không thể sống thiếu em được. Từ nay về sau đừng bao giờ hỏi anh những câu ngu ngốc như thế nữa.
Mẫn Mẫn nhìn chiếc móc khóa một cách trân quý.
-Ở mặt sau có gì kìa!
- Không biết đọc sao?
-Phong Duệ... Mẫn Mẫn...?
- Đây là vật đính ước của em với anh rồi đó. Em là của anh.
- Hứ? Ai thèm?
Phong Duệ giật lấy móc khóa đưa lên cao.
-Trả cho em. Anh xấu xa.
-Lấy lại được anh trả .
-Xấu xa. Anh cao như vậy sao em bắt được.
-Mẫn Mẫn. Em rất đáng yêu.
Đó đã là chuyện của những năm về trước. Bây giờ mỗi thứ khác quá. Chỉ còn mỗi Mẫn Mẫn lặng lẽ ngắm nhìn trời xanh. Mẫn Mẫn nhớ anh, nhớ nhiều lắm.
Nhưng ai lại ngờ đến, hoàn cảnh xuất thân lại chia cách đôi lứa. Mẹ của Phong Duệ đã cấm hai người yêu nhau. Bà ấy nói rằng tương lai của Phong Duệ đang rộng mở, nó cũng đã có hôn thê môn đăng hộ đối, còn có thể giúp sự nghiệp của nó thăng tiến. Mẫn Mẫn yêu Phong Duệ nên chấp nhận tất cả.
Nhưng ai biết được rằng, Mẫn Mẫn cũng hận Phong Duệ lắm. Anh từng hứa quá nhiều cơ mà. Bây giờ anh lại không làm được.
Ai sẽ bảo vệ được Triệu Mẫn, ai sẽ làm Triệu Mẫn vui mỗi ngày, ai sẽ là của ai? Ai buồn? Ai hạnh phúc ?
Phong Duệ đã nói rằng:
-Anh yêu em rất nhiều. Em hãy đợi cho đến khi anh thuyết phục được mẹ anh.
Chỉ vài hôm sau đó, Mẫn Mẫn bắt gặp anh ấy đi cùng Triệu Lệ Miên- một tiểu thư xinh đẹp giàu có.
Lời hứa hẹn rốt cuộc có giá trị lớn bao nhiêu. Không ai biết cả. Mẫn Mẫn kiềm hết nước mắt gặp Phong Duệ, và cô tự hứa với bản thân đây là lần cuối cùng gặp nhau, và Mẫn Mẫn sẽ không còn bị tổn thương lần nào nữa.
- Anh. Em muốn chia tay.
Phong Duệ nhìn Mẫn Mẫn. Nét buồn trên khuôn mắt cả hai thật giống nhau. Cả hai còn yêu nhau nhiều lắm. Nhưng chấm dứt. Phải chấm dứt tất cả thôi. Phong Duệ không nói gì cả
- Em không muốn bị anh tổn thương.
- Chúng ta sẽ như những năm trước thôi mà.
- Anh có thể cho em lại cảm giác được yêu như lúc trước không?
- Anh ...
- Như vậy chúng ta nên chấm dứt.
Phong Duệ đã khóc, Mẫn Mẫn cũng khóc nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Phong thiếu rơi lệ.
-Mẫn Mẫn à. Anh xin lỗi. Anh biết anh ích kỉ. Anh biết snh hèn nhát. Nhưng anh yêu em thật lòng. Chỉ là bây giờ một bên là mẹ anh, một bên là em. Làm anh rất khó xử. Nếu anh chọn em, mẹ anh sẽ chết đi mất. Em có biết không anh ở bên Trần Lệ Miên, nhưng trong lòng chỉ có em. Có mỗi em thôi...
-Anh đừng nói nữa. Em ... Chúng ta chia tay nhau nhé!
Mẫn Mẫn dứt khoát, buông tay Phong Duệ, bỏ chạy thật nhanh.
Ai cũng cho rằng mình là người đau nhất, nhưng chuyện tình cảm làm gì có khuôn mẫu, công thức thông thường…
Nhiều người cho rằng người chủ động nói lời chia tay tất nhiên là sẽ không đau bằng người bị bỏ rơi. Người nào hời hợt hơn thì người đó nhẫn tâm hơn, vô tình hơn… Những ai càng đau thì càng hận, càng oán trách, còn những người phũ phàng thì hay tỏ ra cao thượng, luôn mong người xưa hạnh phúc… Tất cả những quan điểm đó đều không hoàn toàn đúng.
Nếu bạn đã từng chia tay, từng cho rằng chỉ có mình đau khổ, từng chỉ trích người mình yêu gay gắt và cảm thấy bất công khi phải chịu thiệt thòi, thì hãy suy nghĩ thoáng hơn một chút. Bởi vì, đôi khi cảm giác của bạn đã bị sự mù quáng, có thể mọi thứ không chỉ đơn giản như bạn nghĩ.
Điều đau đớn nhất không phải là chia tay, mà là sau khi chia tay gặp lại người .
Chia tay không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là nhiều năm sau khi chia tay, chỉ cần vô tình chạm mặt, vết thương ngày nào tưởng như đã liền sẹo lại vỡ òa ra, đẫm máu, y như những ngày đầu sau kết thúc.
Chúng ta vốn không thể quên...
Vì sao chúng ta không thể quên một người mình đã từng yêu thương hết lòng? Vì khi yêu, ta cho đi, mà cho đi tức là còn mãi. Ta ngắt một phần trái tim của mình trao tặng cho người ấy, để rồi khi chuyện chẳng thành, năm tháng qua đi, khoảng trống từ sự cho đi ấy vẫn còn mãi, không gì bù đắp được.
P.s: phần tóm tắt mình sẽ đăng sau
Truyện Vô tình tổn thương nhau...
Tác giả : NaNa
Chương 1: Thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mẫn Mẫn thì thầm vào tai Phong Duệ:
-Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?
-Biết chứ!
- Còn anh thì sao ?
-Anh thì thích ngắm bầu trời xanh...
- Em hỏi anh có yêu em không cơ mà ?
- Không yêu.
Mẫn Mẫn tỏ ra tức giận. Phong Duệ nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Triệu Mẫn, nhẹ nhàng đặt chiếc móc khóa hình đám mây mà cô từng nói thích vào tay cô:
- Anh thì thích ngắm bầu trời xanh CÙNG EM thôi. Anh không yêu em nhưng anh không thể sống thiếu em được. Từ nay về sau đừng bao giờ hỏi anh những câu ngu ngốc như thế nữa.
Mẫn Mẫn nhìn chiếc móc khóa một cách trân quý.
-Ở mặt sau có gì kìa!
- Không biết đọc sao?
-Phong Duệ... Mẫn Mẫn...?
- Đây là vật đính ước của em với anh rồi đó. Em là của anh.
- Hứ? Ai thèm?
Phong Duệ giật lấy móc khóa đưa lên cao.
-Trả cho em. Anh xấu xa.
-Lấy lại được anh trả .
-Xấu xa. Anh cao như vậy sao em bắt được.
-Mẫn Mẫn. Em rất đáng yêu.
Đó đã là chuyện của những năm về trước. Bây giờ mỗi thứ khác quá. Chỉ còn mỗi Mẫn Mẫn lặng lẽ ngắm nhìn trời xanh. Mẫn Mẫn nhớ anh, nhớ nhiều lắm.
Nhưng ai lại ngờ đến, hoàn cảnh xuất thân lại chia cách đôi lứa. Mẹ của Phong Duệ đã cấm hai người yêu nhau. Bà ấy nói rằng tương lai của Phong Duệ đang rộng mở, nó cũng đã có hôn thê môn đăng hộ đối, còn có thể giúp sự nghiệp của nó thăng tiến. Mẫn Mẫn yêu Phong Duệ nên chấp nhận tất cả.
Nhưng ai biết được rằng, Mẫn Mẫn cũng hận Phong Duệ lắm. Anh từng hứa quá nhiều cơ mà. Bây giờ anh lại không làm được.
Ai sẽ bảo vệ được Triệu Mẫn, ai sẽ làm Triệu Mẫn vui mỗi ngày, ai sẽ là của ai? Ai buồn? Ai hạnh phúc ?
Phong Duệ đã nói rằng:
-Anh yêu em rất nhiều. Em hãy đợi cho đến khi anh thuyết phục được mẹ anh.
Chỉ vài hôm sau đó, Mẫn Mẫn bắt gặp anh ấy đi cùng Triệu Lệ Miên- một tiểu thư xinh đẹp giàu có.
Lời hứa hẹn rốt cuộc có giá trị lớn bao nhiêu. Không ai biết cả. Mẫn Mẫn kiềm hết nước mắt gặp Phong Duệ, và cô tự hứa với bản thân đây là lần cuối cùng gặp nhau, và Mẫn Mẫn sẽ không còn bị tổn thương lần nào nữa.
- Anh. Em muốn chia tay.

Phong Duệ nhìn Mẫn Mẫn. Nét buồn trên khuôn mắt cả hai thật giống nhau. Cả hai còn yêu nhau nhiều lắm. Nhưng chấm dứt. Phải chấm dứt tất cả thôi. Phong Duệ không nói gì cả
- Em không muốn bị anh tổn thương.
- Chúng ta sẽ như những năm trước thôi mà.
- Anh có thể cho em lại cảm giác được yêu như lúc trước không?
- Anh ...
- Như vậy chúng ta nên chấm dứt.
Phong Duệ đã khóc, Mẫn Mẫn cũng khóc nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Phong thiếu rơi lệ.
-Mẫn Mẫn à. Anh xin lỗi. Anh biết anh ích kỉ. Anh biết snh hèn nhát. Nhưng anh yêu em thật lòng. Chỉ là bây giờ một bên là mẹ anh, một bên là em. Làm anh rất khó xử. Nếu anh chọn em, mẹ anh sẽ chết đi mất. Em có biết không anh ở bên Trần Lệ Miên, nhưng trong lòng chỉ có em. Có mỗi em thôi...
-Anh đừng nói nữa. Em ... Chúng ta chia tay nhau nhé!
Mẫn Mẫn dứt khoát, buông tay Phong Duệ, bỏ chạy thật nhanh.
Ai cũng cho rằng mình là người đau nhất, nhưng chuyện tình cảm làm gì có khuôn mẫu, công thức thông thường…
Nhiều người cho rằng người chủ động nói lời chia tay tất nhiên là sẽ không đau bằng người bị bỏ rơi. Người nào hời hợt hơn thì người đó nhẫn tâm hơn, vô tình hơn… Những ai càng đau thì càng hận, càng oán trách, còn những người phũ phàng thì hay tỏ ra cao thượng, luôn mong người xưa hạnh phúc… Tất cả những quan điểm đó đều không hoàn toàn đúng.
Nếu bạn đã từng chia tay, từng cho rằng chỉ có mình đau khổ, từng chỉ trích người mình yêu gay gắt và cảm thấy bất công khi phải chịu thiệt thòi, thì hãy suy nghĩ thoáng hơn một chút. Bởi vì, đôi khi cảm giác của bạn đã bị sự mù quáng, có thể mọi thứ không chỉ đơn giản như bạn nghĩ.
Điều đau đớn nhất không phải là chia tay, mà là sau khi chia tay gặp lại người .
Chia tay không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là nhiều năm sau khi chia tay, chỉ cần vô tình chạm mặt, vết thương ngày nào tưởng như đã liền sẹo lại vỡ òa ra, đẫm máu, y như những ngày đầu sau kết thúc.
Chúng ta vốn không thể quên...
Vì sao chúng ta không thể quên một người mình đã từng yêu thương hết lòng? Vì khi yêu, ta cho đi, mà cho đi tức là còn mãi. Ta ngắt một phần trái tim của mình trao tặng cho người ấy, để rồi khi chuyện chẳng thành, năm tháng qua đi, khoảng trống từ sự cho đi ấy vẫn còn mãi, không gì bù đắp được.

P.s: phần tóm tắt mình sẽ đăng sau