Mình chẳng thấy đáp án nào phù hợp hết á :|
Ông tú ko chỉ đổ thừa cho cái chung vô thưởng vô phạt của thói đời, của cái phong kiến, tập tục Nho giáo đã làm ông ko thể thương vợ 1 cách đích thực mà còn thừa nhận lỗi về mình 1 cách chân thành. Đó là thói "hờ hững", "bạc bẽo" vs vợ. Điều đó thạt khó nói dứt khoát vì trong lòng thì ko (vì ông viết rất nhiều thơ văn về vợ) nhưng về sự ăn ở, ông ko hề có sự ghé vai, ông đã trút 1 gánh quá nặng lên vai ng` vợ. Như thế là thói vô trách nhiệm, có mà cũng như ko. TX như đang tự chửi rủa, xỉ vả chính mình, nhưng đó cũng là cách công chuộc lỗi vs vợ,
Ai cũng biết "nhân vô thập toàn", ai cũng có khiếm khuyết, có điểm yếu, nhưng điều đáng trọng là ng` đó nhạn ra đc khiếm khuyết của mình mà sửa chữa. Tú xương cũng vậy, ông biết cái lỗi lớn nhất của mình là ko chung vai gánh vác, chô vợ đỡ phần cơ cực (dẫu điều đó 1 phân thuộc về xh phong kiến)
Đặt tiếng chửi vào trng hoàn cảnh xh trọng nam khinh nữ, thói gia trưởng nặng nề, thì cung cách này thật đáng trọng biết bao!
Dù tiếng chửi của ông Tú ko thay đổi đc hoàn cảnh sống nhưng cũng làm vơi đi , nhẹ đi sự ngọc nhằn vất vả,vì ông hiểu rằng bà Tú, hay những ng` phụ nữ VN muon thưở, cần nhất là sự cảm thôgn chia sẻ-->làm ta hiểu rõ hơn về tấm lòng của một nhà Nho.