Thực và ảo

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Một thé giới với những con người cùng cảnh ngộ, nơi ta có thể được tự do chia sẻ, được quyền là chính mình, chỉ bởi vì chả ai biết ta là ai.

Nhớ một suy nghĩ của nhân vật Thứ trong đời thừa: y vẫn xông xáo, y vẫn mạnh dạn đề tỏ ý kiến, nhưng chỉ khi người ta không biết y là ai cả, còn khi ai cũng rõ về y, thì y trở lại nguyên với con người y, cái bênh sợ người...

Thực đây, hay ảo đây !

Khó có thể nói những con người qua màn hình kia không tồn tại, không hít thở khí trời, không phải những con người bằng xương bằng thịt. Nhưng ta đã hiểu hết về họ chưa ?

Trong khi có những người bạn ta ở ngòai, ta cũng đã hiểu hết về họ chưa ?

Nhiều khi cảm thấy mệt mỏi ghê gớm, đan xen nôĩi thất vọng của một người hiểu lầm và bị hiểu lầm. Cuộc sống là thế: thực và ảo. Không phải sự thực luôn luôn phơi bày ra trước mắt. Muốn biết thực tế ta phải tự suy xét, tìm kiếm. Nhưng ta nhận được điều gì ?

Sao cứ nói thế giới ảo là không thể tin (sao lại nghiễm nhiên đặt nó là ảo), trong khi đời thực kia ảo cũng sờ sờ ra đấy. Nhỏ nhen, ích kỷ, cơ hội...trời ơi, những thói xấu của loài người.

Cuộc sống ở ngoài làm tôi chán nản và mất niềm tin ghê gớm. Tôi tìm đến thế giới ảo. Nhưng rồi ngẫm lại, thấy mình đang lạc giữa cái khoảng mênh mông bể sở, chả biết ai là ai, ai là ai. Nói chuyện cùng nhau đấy, nhưng khi gặp nhau ở ngoài có biết mà chào nhau một tiếng không ?

Vẫn biết tình cảm có thể là thật, nhưng cũng có những cái không thể là thạt được: khoảng cách, thời gian, bát ngát. Trong khi có những người, ta gặp họ hàng ngày, chẳng lạ gì họ, nhưng rồi ngẫm lại, ta thấy tất cả chỉ là một sự giả trá hình thức. Đáng khinh !

Thực hay ảo đây ? Thực hay ảo đây ?
 
Last edited by a moderator:
P

phuongkoyeu

trong thực có ảo, trong ảo có thực...

đôi lúc mệt mỏi, chán nản, bi quan...

ta lại tìm thấy sự quan tâm của thế giới ảo
 
V

vjtran

có lẽ bạn đang mất phương hướng thật sự ở một khía cạnh nào đó trong con người bạn.
Nhưng mình vẫn tin "từ trái tim sẽ đi đến trái tim".
Theo mình không quan trọng là thế giới thực hay ảo. Mà quan trọng là tình cảm của ng` với ng` trong 2 cái thế giới đấy.
Thế giới thực hay ảo con người vẫn sống bằng trái tim!
^^!
 
P

_phonglinh_

Phamminhkhoi đang buồn điều gì vậy nhỉ?? Chán thế giới thực??
Cũng như anh, em hay bất cứ ai đang đọc những dòng này đều đang và phải sống thực cả. Chẳng lẽ niềm vui thật sự với anh lại hiếm hoi và mong manh vậy? Thế giới ảo chỉ là thể giới mà chúng ta là người khách qua đường thôi, sau khi rời khỏi máy tính, chúng ta lại sống như cuộc sống vồn dĩ.
Đừng hỏi ta là ai, ta là chính ta mà! ^^
 
P

phamminhkhoi

Phamminhkhoi đang buồn điều gì vậy nhỉ?? Chán thế giới thực??
Cũng như anh, em hay bất cứ ai đang đọc những dòng này đều đang và phải sống thực cả. Chẳng lẽ niềm vui thật sự với anh lại hiếm hoi và mong manh vậy? Thế giới ảo chỉ là thể giới mà chúng ta là người khách qua đường thôi, sau khi rời khỏi máy tính, chúng ta lại sống như cuộc sống vồn dĩ.
Đừng hỏi ta là ai, ta là chính ta mà! ^^

Không phải chán em àk, chỉ là thất vọng & buồn bực.

Chỉ bởi vì ở thế giới thực ta không được phép sống đúng như con người ta.

Cũng rất khó phán xét ai là người ngay, ai là người không tốt. Có nhiều người còn "ảo" hơn trong chính thế giới ảo, mặc dù họ là người thực đàng hoàng.

Nhiều khi cảm thấy mình hơi tàn nhẫn nữa.

Tự hỏi: ở đời suy nghĩ và hành động có phải luôn song hành ?

Tất cả chỉ do trái tim + lí chí quyết định thôi

Nếu trái tim và lý trí có thể quyết định tất cả thì chúng ta đã là những vị thánh.

Nhưng cuộc đời không phải cái gì cũng xuôi theo lý trí được.

Có những thứ ta rất muốn, hay ta không muốn, nhưng vì lý do này hay lý do khác, vẫn phải đưa mình vào.
Rốt cuộc, chẳng nhận được gì cả.

Người ta hay nói sống bằng trái tim. Nhưng trái tim là gì, có thể bẻ trái tim ra nuôi sống mình được không ?

Quá tàn nhẫn ! Nhưng rồi sực hiểu cuộc đời không phải là nơi để mơ mộng.

Quả thực buồn !
 
Last edited by a moderator:
T

thienthannho_nt30

thực thực ảo ảo
sao tớ lại thấy thực sao mà nó k thực chút nào cả
ảo ảo sao tớ lại cảm thấy gần nó đến như vậy
 
N

ngocxit8bebe

trong thế giới thực đã quá nhiều điều xấu xa, bất công, ganh gét,...lắm rồi
chỉ mong cái thế giới ảo này làm ta bớt buồn, bớt đau đi một tí. Để ta còn có sức mà chịu đựng cái đau khổ ở ngoài. Nghĩ mà cũng thấy buồn cho xã hội ngày nay quá. Ganh gát, đố kị làm người ta sẵn sàng làm tất cả, sẵn sàng làm tổn thương người khác.
 
N

niemtin_267193

Thế giới thực ư? Một thế giới mà nỗi buồn có, niềm vui có, công bằng có, bất công có. Nhưng hình như nó ngày càng

nghiêng về phía bất công nhiều hơn, ngày càng thực dụng hơn, con người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt được điều

mình mong muốn mà ko hề nghĩ tới lợi ích chưng, cảm nhận của người khác......Buồn......

Ấy nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, nếu con người chỉ tìm được niềm vui trên thế giới ảo thì quả thật quá đáng thương...

Chũng ta vẫn phải sống, vẫn phải giao tiếp, quan hệ xã hội...........Chúng ta vẫn sống trong thế giới thật.

Thật thì nó vẫn là thật, Dù nó có tồi tệ tới đâu thì nó vẫn là thật.. Và ta vẫn phải sống trong thế giới thực......
 
P

phamminhkhoi

Đúng...Là phải sống. Phải, sao không phải là nên sống ?

Nhiều lúc không hiểu mình thực sự là ai

Giữa bản chất với cái mọi người đánh giá về mình luôn luôn là một khoảng cách rất lớn
 
P

_phonglinh_

Không phải chán em àk, chỉ là thất vọng & buồn bực.

Chỉ bởi vì ở thế giới thực ta không được phép sống đúng như con người ta.

Cũng rất khó phán xét ai là người ngay, ai là người không tốt. Có nhiều người còn "ảo" hơn trong chính thế giới ảo, mặc dù họ là người thực đàng hoàng.

Nhiều khi cảm thấy mình hơi tàn nhẫn nữa.

Tự hỏi: ở đời suy nghĩ và hành động có phải luôn song hành ?

Có phải ngẫu nhiên hay ko mà anh lại suy nghĩ rất tương đồng với em.
Càng đọc và suy nghĩ nhiều, em lại học cách phân tích mỗi người xung quanh nhiều hơn. Có rất nhiều ng` đang sống rõ ràng, vậy mà lại "ảo"...
Cái em thấy khôg biết có giống anh không, những con người ko phải giả dối với người khác mà đang giả dối với chính mình:

Một ông thầy dạy công dân chẳng bao giờ học sinh chịu nghe, thầy như đang độc thoại vậy, từ lớp này sang lớp khác. Ko còn là chán nản mà là thói quen, nói những thứ mình thuộc và phải nói. Thật sự em ko thể nào nốt trôi một bài dạy ko có chút nhiệt huyết và cảm xúc nào cả. Em tự hỏi: Tại sao thầy ko thay đổi cách dạy? Tại sao ko đặt những câu hỏi cho hs trả lời? Tại sao ko mở rộng bài học?? Thầy đang tự đnáh lừa và chối bỏ điều mình từng theo đuổi là nghề giáo?

Cô em ở Mỹ, làm việc còn khổ hơn VN gấp mấy trăm lần, ước được về Việt Nam, hưởng nắng ấm quê hương... Vậy mà ko thể vì gì ư? Sĩ diện, con cái, sự nghiệp đã bỏ lỡ rồi... thế là sống ngộ nhận với cả bản thân.

Lũ bạn quay tài liệu, hỏi bài, dựa dẫm vào đứa khác. Kết quả có thật ko, tự trọng và năng lực có phải của họ không?

Em cũng vậy, lúc nào cũg tự hỏi: Tại sao phải học những thứ chẳng có ý nghĩa gì cả? Tại sao ba mẹ em ko cho em tham gia tình nguyện? Tại sao áp đặt một bài văn lúc nào cũng 3 phần? Tại sao ko phải là "nêu suy nghĩ của em" mà lại "nêu suy nghĩ của văn mẫu"??? Tại sao lúc nào cũng làm làm làm... học học học...

Tuy vậy, em rất khâm phục những người sống thật:

Chị của em, dám đầu tư kinh doanh bất chấp cậu mợ em ngăn cản, bất chấp thất bại, thử thách... Ba mẹ và họ hàng em ko thích (tất nhiên) những em lại nghĩ khác, em thèm được đầu tư nhỏ như vậy, thử thách và khẳng định chính mình như vậy nhưng ko dám.

Con bạn thân thích một anh lớp 12, nó chấp nhận sự thật (sau khi tỏ tình) người ta ko thích nó và can đảm vượt qua, đó ko phải là "sống thật" sao??

Có nhiều trở ngại phải vượt qua nhưng em luôn muốn vươn lên sống thật, đón đầu cái gọi là thất bại. Em ko sợ nó nữa. Ai cũng có sức mạnh cả mà, người mạnh ko phải là ng` có nhiều sức mạnh hơn mà là người biết sử dụng sức mạnh của mình.

Em hiểu ai ở đây cũng khát khao sống, sống chớ ko tồn tại. Vậy tại sao ko sống thật?

Em tin mỗi ngày em sống ko cười giả tạo, ko ước mơ những ước mơ của người khác là em đang sống thật với chính mình!
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Em à

những thử thách để khẳng đinh mình như em nói sẽ chỉ diễn ra nếu như mình đơn độc.

Nhiều khi ta muốn sống một mình, muốn...chỉ có một mình ở cõi đời này vậy.

Một ng thầy cũ của anh cũng muốn đầu tư kinh doanh...lúc đầu ai cũng khâm phục thầy. Nhưng rồi kinh doanh thất bại, nợ nần ập xuống đầu, cả gia đình chịu khổ. Vợ thầy, con thầy có tội ư ? Thầy làm thế là sai chăng ?

Anh tâm niệm một ý của Nam Cao: nếu như ta chỉ có một mình, ta sẽ không ngần ngại gì liều mạng, ta chết đi cũng được. Nhưng còn những người khác, những người yêu thương ta va ta cũng yêu thương họ. Lẽ nào ta bắt họ khổ theo ta...

Chợt nhận ra một điều mà lúc bé không nhận thấy: thành công chỉ đến với những ai can đảm, nhưng cái can đảm đó cũng đan xen cái gì như là tàn nhẫn. Còn cuộc sống bình yên ? Quá dễ dàng. "Người thành côn luôn phải biết bằng mọi giá đạt được mục đích", dù có phải trả một cái gía đắt đến như thế nào. Đôi khi ta thýa không đủ kiên định để đi theo con đường ấy. Đành chịu chết mà không dể lại được môt điều gì ?

Một ông thầy dạy công dân chẳng bao giờ học sinh chịu nghe, thầy như đang độc thoại vậy, từ lớp này sang lớp khác. Ko còn là chán nản mà là thói quen, nói những thứ mình thuộc và phải nói. Thật sự em ko thể nào nốt trôi một bài dạy ko có chút nhiệt huyết và cảm xúc nào cả. Em tự hỏi: Tại sao thầy ko thay đổi cách dạy? Tại sao ko đặt những câu hỏi cho hs trả lời? Tại sao ko mở rộng bài học?? Thầy đang tự đnáh lừa và chối bỏ điều mình từng theo đuổi là nghề giáo?

Đành vậy.

Lúc trước anh cũng đa xtrách một người thầy như thế này.

Nhưng rồi anh nhận ra thầy không phải đơn giản chỉ làm cho học sinh vui. Tâm huyết với nghề nhiều khi không nuôi sống được ai. nhất là môn công dân...hãy cứ bình chân đi, sách nói gì ta rập theo như thế. Cuối tháng lĩnh lương ra về.

Cái thực dụng của đời sống lúc nào cũng như thế ư ?
 
D

doigiaythuytinh

Em nghĩ cuộc sống có nhiều khía cạnh khác nhau , tùy theo cách nhìn nhận của mỗi người
Chỉ do anh cứ cố đi sâu vào những đau khổ, rắc rối của cuộc sống thực tại nên mới như thế
Sao anh không nghĩ đến những ngườibạn tốt xung quanh mình, gia đình, hay cả cái chị mà anh vẫn thường kể nữa ;))
...............
Trên đời này có nhiều thứ đáng để ta sống và yêu thương lắm anh àh

Em thì thật sự không tin lắm vào cái thế giới ảo này
Người ta nói với mình nhiều chuyện, có thể nc với nhau cả ngày
Nhưng khoảng cách trong cái thế giới ảo đó là xa lắm

Không nên chỉ vì một chút mất niềm tin vào cuộc sống thực tại mà lao vào cái thế giới ảo mênh mông với khỏang cách xa lắc lư
 
Last edited by a moderator:
L

letrang3003

Nhiều lúc em còn ko biết mình đang ở đâu nữa thực hay ảo, nhưng dù sao điều đó cũng cho thấy là mình chưa chết , vẫn còn có thể làm đuọc vô số việc muốn làm
 
N

nhungpro_196

Thực và ảo....
Theo em cái gì cũng có mặt trái và mặt phải của nó thôi.
Nhưng cái Thực vẫn cần thiết cho mỗi chúng ta hơn. Không ai có thế sống mãi với thế giới ảo được.
Mình vẫn còn người thân, gia đình, bạn bè,... mình là công dân của một nước, mình sống, mình phải có trách nhiệm với xá hội mà mình đang sống.
Vượt qua khó khắn, thử thách ở đời không phải là khó. Vẫn còn đó những con người không tốt nhưng vẫn có những người rất tốt cơ mà?
Và ảo thì....
 
P

_phonglinh_


Chỉ do anh cứ cố đi sâu vào những đau khổ, rắc rối của cuộc sống thực tại nên mới như thế

Em cũng nghĩ vậy! Chỉ có những giá trị thật mới tồn tại mãi mãi thôi.

Với em, những người bạn trên mạng cũng ko phải là ảo, họ cũng sống thật, suy nghĩ thật và có tình cảm thật. Có điều, nhiều khi em lại thấy ng` ta lên mạng và cố giả dối đến khó hiểu :|
 
T

thuha_148

Thế giới ảo đôi lúc lại tốt hơn thế giới thật. Không bon chen, ít xô bồ. Họ ko biết ta, ta ko hiểu họ, ko có những mối quan hệ phức tạp.
 
Top Bottom