thư upu lần thứ 44

M

manh550

- Oa !Oa!
- Xin chúc mừng chị! Một bé trai kháu khỉnh..
Mẹ kính yêu của con!
Mẹ ơi, cách đây chỉ vài phút con còn trong bụng mẹ.Nhưng giờ con đã nhìn thấy được mọi thứ xung quanh rồi.Ôi thật kì diệu.Con đã nhìn thấy những giọt lệ rơi trên mắt mẹ và cả mắt bố..
Mẹ ơi,bố ơi!Trước khi con được nhìn thấy bố, mẹ, con đã ở trong bụng mẹ suốt chín tháng mười ngày.Quãng thời gian đó, con nhận được sự chăm sóc ân cần của bố, mẹ.Mỗi lần bố đi làm về, bố đều ghé vào bụng mẹ chỉ để nghe thấy tiếng cử động của đôi bàn chân và bàn tay của con.Những lúc ấy, con cảm thấy thật hạnh phúc.Con muốn reo lên nhưng không được.Và con chỉ có thể dùng đôi bàn tay và bàn chân để biểu lộ tình yêu của con với mẹ,cha.Lúc ấy, con cảm thấy gia đình ta thật hạnh phúc và con ước ao tất cả mọi ngày gia đình ta đều được như vậy..
Nhưng rồi một ngày, bỗng bố mẹ cãi nhau.Dường như tất cả là tại con, bố vô cớ la mắng mẹ..Lúc ấy, con buồn biết bao.Con cảm thấy mình thật có lỗi.Vì tại con mà bố, mẹ phải khổ.Nhưng rồi mẹ khẽ lấy tay xoa vào bụng: “ Thiên thần của mẹ, con ngoan nhé!Mọi sự rồi sẽ qua thôi” Và rồi mẹ ru con chìm vào giấc ngủ, nhưng con biết mẹ vẫn khẽ khóc.
Rồi thời gian qua đi, bố cũng đã tìm được công việc mới.Hôm đó, bố mua tặng mẹ một cái đùi gà thật ngon.Mẹ vội trách bố sao lãng phí.Nhưng bố cười, rồi bố ghé vào bụng mẹ và khẽ nói: “ Bố tặng thiên thần của bố! Sau này con nhớ học thật giỏi và hãy là người có ích con nhé.Dù khổ tới đâu, bố mẹ cũng sẽ cho con tới trường. Không có học khổ lắm con nhé!” Rồi mẹ cầm tay bố, xoa nhẹ vào bụng.Con cảm thấy cả gia đình ta đang hạnh phúc..
Rồi con nghe thấy tiếng bố: “ Cố lên em nhé!Cố lên! Sẽ mau thôi em!”… Rồi con thấy mình khó thở, bỗng con thấy mình di chuyển.Và con khóc thét lên..
Ôi! Con thấy ánh sáng rồi.Con đã nhìn thấy mẹ của con rồi và mẹ cũng khẽ nhìn con bằng hai hàng nước mắt.Rồi bố đến bên con.Lần đầu tiên trong đời con nhìn thấy chính là bố mẹ.Và con thầm cảm ơn mẹ, cha đã tạo ra con. Để con có thể trở thành một con người.Để cho con có thể nhìn thấy được bầu trời, nhìn thấy được những vật xung quanh con và con có thể được ngắm nhìn mọi thứ. Và con sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Con yêu bố mẹ. Con yêu tất cả mọi người và mọi vật xung quanh dù biết rằng phía trước là cả một quãng đường dài đang chờ đón. Nhưng cha, mẹ ơi. Con sẽ cố gắng sống thật tốt và sẽ là một con người có ích cho xã hội.Đó là tất cả những gì con mong muốn. Con muốn tất cả các bạn của con đều được yêu thương, sống hòa bình và hạnh phúc bên gia đình.
Con yêu bố mẹ!


nguồn:ST
 
T

tieuyetdethuong1

Gửi đến các bạn thiếu nhi trên khắp thế giới!
Chắc các bạn đang bất ngờ lắm, khi có một người lạ hoắc, một người mà các bạn chưa từng gặp lại gửi thư cho các bạn như thế này. Nhưng ôi chao, tôi nào đâu phải xa lạ gì với các bạn, chính các bạn đang sống trong tôi đấy thôi. Tôi là "thứ" mà loài người các bạn luôn nhắc đến với một cái tên tràn trề yêu thương, song, mộc mạc, giản dị : Trái Đất.
Dạo gần đây, tôi đi đâu cũng nghe các bạn nhỏ xôn xao về cuộc thi gì đó, hình như là cuộc thi viết thư UPU lần thứ 44 thì phải? Tôi thấy khá thú vị nên cũng bắt chước, tập tành viết thư, tham gia cuộc thi chung với các bạn.
Nói về thế giới thì chắc khônh ai hiểu tôi bằng tôi đâu nhỉ? Từ khi tôi được hình thành, lúc tôi còn là một "em bé" hay theo cách gọi của các nhà khoa học là một tiểu hành tinh, con người vân chưa xuất hiện. Chỉ có những sinh vật có hình thù kì lạ vì đang trong giai đoạn tiến hóa ở bên tôi, trong đó, khủng long là loài có dạng tiến hóa hoàn hảo cũng như có sức mạnh nhất. Rồi một hôm, có một "tảng đá" không biết từ đâu xuất hiện, lao thẳng vào tôi, làm tôi bị thương, song, khủng long bị tiệt chủng, không sót lại một ai. Rồi con người xuất hiện sau hàng vạn thế kỉ tiến hóa gian nan. Ban đầu, mọi người chung sống hòa bình với nhau, cùng nhau kiếm ăn, cùng nhau san sẻ và phát triển mọi thứ. Nhưng dần dần, nói chính xác hơn là từ khi có một thứ không khí gì đó nóng nóng mà loài người gọi là "lửa" xuất hiện, thì con nguời như quên hẳn những thứ trái cây tự nhiên tốt cho sức khỏe, những bụi cỏ dại có tên "rau", nước sông tinh khiết, mát lành,...Mà thay vào đó, lại là những thứ trái cây, những loại ra được tiêm bơm chất hóa học độc hại. Con người thì xung đột nhau, xảy ra chiến tranh, khói đạn, bệnh dịch, những thứ chất còn sót lại sau chiến tranh như các chất thuốc hóa học các loại đã để lại ảnh hưởng lớn cho thế hệ mai sau. Mà mọi người nào đâu biết, chính con người các bạn đang dần dần hủy thoại nơi chốn chung thân của các bạn là tôi đây. Càng ngày "bệnh" của tôi lại càng nặng hơn. Chiếc áo xanh biếc của tôi nay đóng màng những vệt xám dài dẵng, xấu xí. Các bạn luôn nói là yêu Trái Đất, không hủy thoại Trái Đất, nói như vậy, nhưng hành động của các bạn lại chống lại những lời lẽ đó. Nhà máy, xe cộ, tất cả mọi thứ đều thải ra không khí những làn khói ô nhiễm, chả trách, bệnh dịch ngày càng hoành thành ở khắp mọi nơi. Con người các bạn đừng đổ lỗi lũ lụt là do thiên nhiên. Đó là vì thế hệ trước của các bạn đã chặt, đốn hết cây rừng để làm nhà rồi còn đâu? Những cây cỏ xanh tươi giờ đây đa phần chỉ toàn là nhân tạo. Ôi, thế giới đã thay đổi quá nhiều, tôi thật cảm thấy không hài lòng về ông cha của các bạn. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi có làm gì nên tội đâu? Một thế giới hòa bình, không chiến tranh, bệnh tật quả thực rất khó với con người hay sao?
Chính vì thế, mà bây giờ, tôi chỉ còn trông mong, chờ đợi ở các bạn- những bạn thiếu nhi, những mầm non của các đất nước trên thế giới. Làm ơn, hãy biến thế giới này trở lại như ngày xưa, hãy giúp tôi "chữa khỏi" căn bệnh này, có nhưu thế, tôi mới lại khỏe mạnh, xinh đẹp như xưa, còn các bạn thì được sống trong tiếng cười, được sống trong tình yêu thương ấm áp mà các bạn gọi là "cha", là "mẹ". Tuy tôi không hiểu hai "thứ ấy" nghĩa là gì, nhưng có lẽ, "cái thứ" mang tên "mẹ" ấy giống như vũ trụ bao la, đùm bọc, chăm sóc các bạn từ thuở các bạn còn chưa chào đời đúng không?
Hãy vui lên, hãy tươi cười lên, hãy cùng nhau đắp xây một thế giới mới. Tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Để con người không còn phải lo âu, muộn phiền, các bạn nhỏ nhé!
Bạn của các bạn
Trái Đất


Bài viết: Viết thư UPU lần thứ 44

Nguồn
Zing Blog
 
Top Bottom