Thư UPU lần 44

O

one_day

Gửi đến các bạn thiếu nhi trên khắp thế giới!
Chắc các bạn đang bất ngờ lắm, khi có một người lạ hoắc, một người mà các bạn chưa từng gặp lại gửi thư cho các bạn như thế này. Nhưng ôi chao, tôi nào đâu phải xa lạ gì với các bạn, chính các bạn đang sống trong tôi đấy thôi. Tôi là "thứ" mà loài người các bạn luôn nhắc đến với một cái tên tràn trề yêu thương, song, mộc mạc, giản dị : Trái Đất.
Dạo gần đây, tôi đi đâu cũng nghe các bạn nhỏ xôn xao về cuộc thi gì đó, hình như là cuộc thi viết thư UPU lần thứ 44 thì phải? Tôi thấy khá thú vị nên cũng bắt chước, tập tành viết thư, tham gia cuộc thi chung với các bạn.
Nói về thế giới thì chắc khônh ai hiểu tôi bằng tôi đâu nhỉ? Từ khi tôi được hình thành, lúc tôi còn là một "em bé" hay theo cách gọi của các nhà khoa học là một tiểu hành tinh, con người vân chưa xuất hiện. Chỉ có những sinh vật có hình thù kì lạ vì đang trong giai đoạn tiến hóa ở bên tôi, trong đó, khủng long là loài có dạng tiến hóa hoàn hảo cũng như có sức mạnh nhất. Rồi một hôm, có một "tảng đá" không biết từ đâu xuất hiện, lao thẳng vào tôi, làm tôi bị thương, song, khủng long bị tiệt chủng, không sót lại một ai. Rồi con người xuất hiện sau hàng vạn thế kỉ tiến hóa gian nan. Ban đầu, mọi người chung sống hòa bình với nhau, cùng nhau kiếm ăn, cùng nhau san sẻ và phát triển mọi thứ. Nhưng dần dần, nói chính xác hơn là từ khi có một thứ không khí gì đó nóng nóng mà loài người gọi là "lửa" xuất hiện, thì con nguời như quên hẳn những thứ trái cây tự nhiên tốt cho sức khỏe, những bụi cỏ dại có tên "rau", nước sông tinh khiết, mát lành,...Mà thay vào đó, lại là những thứ trái cây, những loại ra được tiêm bơm chất hóa học độc hại. Con người thì xung đột nhau, xảy ra chiến tranh, khói đạn, bệnh dịch, những thứ chất còn sót lại sau chiến tranh như các chất thuốc hóa học các loại đã để lại ảnh hưởng lớn cho thế hệ mai sau. Mà mọi người nào đâu biết, chính con người các bạn đang dần dần hủy thoại nơi chốn chung thân của các bạn là tôi đây. Càng ngày "bệnh" của tôi lại càng nặng hơn. Chiếc áo xanh biếc của tôi nay đóng màng những vệt xám dài dẵng, xấu xí. Các bạn luôn nói là yêu Trái Đất, không hủy thoại Trái Đất, nói như vậy, nhưng hành động của các bạn lại chống lại những lời lẽ đó. Nhà máy, xe cộ, tất cả mọi thứ đều thải ra không khí những làn khói ô nhiễm, chả trách, bệnh dịch ngày càng hoành thành ở khắp mọi nơi. Con người các bạn đừng đổ lỗi lũ lụt là do thiên nhiên. Đó là vì thế hệ trước của các bạn đã chặt, đốn hết cây rừng để làm nhà rồi còn đâu? Những cây cỏ xanh tươi giờ đây đa phần chỉ toàn là nhân tạo. Ôi, thế giới đã thay đổi quá nhiều, tôi thật cảm thấy không hài lòng về ông cha của các bạn. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi có làm gì nên tội đâu? Một thế giới hòa bình, không chiến tranh, bệnh tật quả thực rất khó với con người hay sao?
Chính vì thế, mà bây giờ, tôi chỉ còn trông mong, chờ đợi ở các bạn- những bạn thiếu nhi, những mầm non của các đất nước trên thế giới. Làm ơn, hãy biến thế giới này trở lại như ngày xưa, hãy giúp tôi "chữa khỏi" căn bệnh này, có nhưu thế, tôi mới lại khỏe mạnh, xinh đẹp như xưa, còn các bạn thì được sống trong tiếng cười, được sống trong tình yêu thương ấm áp mà các bạn gọi là "cha", là "mẹ". Tuy tôi không hiểu hai "thứ ấy" nghĩa là gì, nhưung có lẽ, "cái thứ" mang tên "mẹ" ấy giống như vũ trụ bao la, đùm bọc, chăm sóc các bạn từ thuở các bạn còn chưa chào đời đúng không?
Hãy vui lên, hãy tươi cười lên, hãy cùng nhau đắp xây một thế giới mới. Tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Để con người không còn phải lo âu, muộn phiền, các bạn nhỏ nhé!
Bạn của các bạn
Trái Đất​

Nguồn: Zing blog


 
N

ngocsangnam12

Gửi đến các bạn thiếu nhi trên khắp thế giới!
Chắc các bạn đang bất ngờ lắm, khi có một người lạ hoắc, một người mà các bạn chưa từng gặp lại gửi thư cho các bạn như thế này. Nhưng ôi chao, tôi nào đâu phải xa lạ gì với các bạn, chính các bạn đang sống trong tôi đấy thôi. Tôi là "thứ" mà loài người các bạn luôn nhắc đến với một cái tên tràn trề yêu thương, song, mộc mạc, giản dị : Trái Đất.
Dạo gần đây, tôi đi đâu cũng nghe các bạn nhỏ xôn xao về cuộc thi gì đó, hình như là cuộc thi viết thư UPU lần thứ 44 thì phải? Tôi thấy khá thú vị nên cũng bắt chước, tập tành viết thư, tham gia cuộc thi chung với các bạn.
Nói về thế giới thì chắc khônh ai hiểu tôi bằng tôi đâu nhỉ? Từ khi tôi được hình thành, lúc tôi còn là một "em bé" hay theo cách gọi của các nhà khoa học là một tiểu hành tinh, con người vân chưa xuất hiện. Chỉ có những sinh vật có hình thù kì lạ vì đang trong giai đoạn tiến hóa ở bên tôi, trong đó, khủng long là loài có dạng tiến hóa hoàn hảo cũng như có sức mạnh nhất. Rồi một hôm, có một "tảng đá" không biết từ đâu xuất hiện, lao thẳng vào tôi, làm tôi bị thương, song, khủng long bị tiệt chủng, không sót lại một ai. Rồi con người xuất hiện sau hàng vạn thế kỉ tiến hóa gian nan. Ban đầu, mọi người chung sống hòa bình với nhau, cùng nhau kiếm ăn, cùng nhau san sẻ và phát triển mọi thứ. Nhưng dần dần, nói chính xác hơn là từ khi có một thứ không khí gì đó nóng nóng mà loài người gọi là "lửa" xuất hiện, thì con nguời như quên hẳn những thứ trái cây tự nhiên tốt cho sức khỏe, những bụi cỏ dại có tên "rau", nước sông tinh khiết, mát lành,...Mà thay vào đó, lại là những thứ trái cây, những loại ra được tiêm bơm chất hóa học độc hại. Con người thì xung đột nhau, xảy ra chiến tranh, khói đạn, bệnh dịch, những thứ chất còn sót lại sau chiến tranh như các chất thuốc hóa học các loại đã để lại ảnh hưởng lớn cho thế hệ mai sau. Mà mọi người nào đâu biết, chính con người các bạn đang dần dần hủy thoại nơi chốn chung thân của các bạn là tôi đây. Càng ngày "bệnh" của tôi lại càng nặng hơn. Chiếc áo xanh biếc của tôi nay đóng màng những vệt xám dài dẵng, xấu xí. Các bạn luôn nói là yêu Trái Đất, không hủy thoại Trái Đất, nói như vậy, nhưng hành động của các bạn lại chống lại những lời lẽ đó. Nhà máy, xe cộ, tất cả mọi thứ đều thải ra không khí những làn khói ô nhiễm, chả trách, bệnh dịch ngày càng hoành thành ở khắp mọi nơi. Con người các bạn đừng đổ lỗi lũ lụt là do thiên nhiên. Đó là vì thế hệ trước của các bạn đã chặt, đốn hết cây rừng để làm nhà rồi còn đâu? Những cây cỏ xanh tươi giờ đây đa phần chỉ toàn là nhân tạo. Ôi, thế giới đã thay đổi quá nhiều, tôi thật cảm thấy không hài lòng về ông cha của các bạn. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi có làm gì nên tội đâu? Một thế giới hòa bình, không chiến tranh, bệnh tật quả thực rất khó với con người hay sao?
Chính vì thế, mà bây giờ, tôi chỉ còn trông mong, chờ đợi ở các bạn- những bạn thiếu nhi, những mầm non của các đất nước trên thế giới. Làm ơn, hãy biến thế giới này trở lại như ngày xưa, hãy giúp tôi "chữa khỏi" căn bệnh này, có nhưu thế, tôi mới lại khỏe mạnh, xinh đẹp như xưa, còn các bạn thì được sống trong tiếng cười, được sống trong tình yêu thương ấm áp mà các bạn gọi là "cha", là "mẹ". Tuy tôi không hiểu hai "thứ ấy" nghĩa là gì, nhưung có lẽ, "cái thứ" mang tên "mẹ" ấy giống như vũ trụ bao la, đùm bọc, chăm sóc các bạn từ thuở các bạn còn chưa chào đời đúng không?
Hãy vui lên, hãy tươi cười lên, hãy cùng nhau đắp xây một thế giới mới. Tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Để con người không còn phải lo âu, muộn phiền, các bạn nhỏ nhé!
Bạn của các bạn
Trái Đất​

Nguồn: Zing blog



Đây là 2 bài đó nhé~
Kính gửi: NGÀI TỔNG THỐNG
Trên bàn giấy, trong căn phòng nhỏ, ngôi nhà ọp ẹp, em mang một ước mơ giản đơn, kính mong ngài cho nó thành hiện thực được không?

Em tên là ............. ở đất nước hình chữ S xinh đẹp. Đất nước từng một thời hứng hàng triệu tấn bom đạn chiến tranh và hàng trăm triệu lít chất độc hoá học Dioxin tàn khốc, mà hậu quả của nó cho đến tận bây giờ đất đai, con người Việt Nam vẫn còn đang phải gánh chịu.

Ba em là bộ đội giải phóng quân, từng xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Trong những năm tháng chiến tranh ác liệt đó, ba đã bị nhiễm trong mình chất độc ghê ghớm ấy. Để rồi sau khi hoà bình, tóc đã muối tiêu ba mới lập gia đình. Trước khi sinh em, mẹ đã bị sẩy thai đến 7 lần mà không hiểu lý do vì sao? Sau này đi khám mới biết là di chứng của chất độc hoá học Dioxin. Bác sĩ nói là ba rất khó có con, nếu có thì cũng bị dị dạng, tật nguyền,.. và khuyên ba không nên… Nhưng niềm khao khát được ẵm bồng đứa con thơ trên bàn tay còn lại của ba quá thiết tha, mãnh liệt. Chắc có lẽ vì thế cho nên một chiều mùa thu em đã cất tiếng khóc chào đời trong niềm vui sướng khôn xiết, tột cùng của ba mẹ. Nhưng bất hạnh thay lời nói của vị bác sĩ kia đã thành hiện thực. Em càng lớn, càng phát triển thất thường, chân tay khẳng khiu, dài lêu nghêu, các ngón tay, ngón chân co quắp lại, lưng gù, mắt to chỉ mỗi cái đầu là bình thường, nhưng đôi lúc cũng xuất hiện những cơn buốt đau, ê ẩm khi trời trở gió.

Lên 7 tuổi em mới biết nói, 8 tuổi em được ba cõng đến trường, rồi suốt những năm tháng đi học ba làm đôi chân của em, ngày nắng cũng như ngày mưa, dưới cái nóng rát da hay cái lạnh thấu xương, đôi chân khập khiễng của ba 7 năm qua chưa bao giờ ngơi nghỉ. Đồng lương thương binh ít ỏi của ba không đủ để chữa bệnh cho em, ba phải làm thêm nhiều việc từ đan lát cho đến trồng trọt, chăn nuôi, …Mẹ tần tảo sớm hôm, trên cánh đồng một nắng hai sương, 5 sào ruộng một tay mẹ chăm bón, cày cuốc… Tất cả chỉ để có tiền chạy chữa cho em được trở nên bình thường giống như bao đứa trẻ khác. Nhìn bàn tay chai sần của ba, đôi chân lấm lem bùn đất của mẹ, đôi mắt thâm quầng của hai người, em thầm ao ước rằng: Mai này khi lớn lên, em mong sao mình có thể làm được việc gì đó để có thể chăm sóc ba mẹ lúc tuổi già, sức yếu đền bù lại phần nào công ơn sinh thành, dưỡng dục, cực khổ mà ba mẹ đã lo cho em nên vóc nên hình. Rồi em ao ước mình trở thành một diễn giả tài ba, đem kiến thức đi khắp thế gian truyền bá cho mọi người hiểu biết về chiến tranh, về chất độc hoá học, về hoà bình, về hạnh phúc đơn sơ,… Em mong muốn rằng thế giới sau này khi em lớn lên sẽ không còn phải chịu những cảnh chiến tranh, mất mát, đau thương, loài người không phải đớn đau, thống khổ vì bom đạn, vũ khí hoá học, vũ khí nguyên tử hay vũ khí huỷ diệt hàng loạt… Các vị lãnh tụ, các ngài tổng thống, các vị chủ tịch, … những người đứng đầu một đất nước, xin hãy suy nghĩ thật kỹ, xin lấy lợi ích toàn nhân loại làm trọng, đừng vì chút lợi ích nhỏ nhoi cho bản thân hay cho dân tộc mình mà đem chết chóc, đau thương đến cho dân tộc khác. Ai cũng là người, cũng có cha, có mẹ, cũng chỉ sống có một lần xin hãy sống thật bao dung, nhân hậu, xin hãy làm những điều thiện, tránh điều ác, tạo phúc cho muôn dân, bá tánh. Nếu không – Đến một lúc nào đó loài người sẽ bị huỷ diệt bởi chính mình mà thôi.





Ngài Ban Ki-moon kính mến!

Đứng trước nỗi đau và mong muốn nhỏ nhoi của mình, em chỉ mong sao lá thư này đến được với ngài. Xin ngài hãy làm tất cả những gì có thể để cho mong muốn giản đơn của em thành sự thật.

Xin ngàn lần cảm ơn ngài, kính chúc ngài nhiều sức khoẻ, vạn sự an lành!

bài này là mẫu của ban tổ chức
Oa !Oa!

- Xin chúc mừng chị! Một bé trai kháu khỉnh..

Mẹ kính yêu của con!

Mẹ ơi, cách đây chỉ vài phút con còn trong bụng mẹ.Nhưng giờ con đã nhìn thấy được mọi thứ xung quanh rồi.Ôi thật kì diệu.Con đã nhìn thấy những giọt lệ rơi trên mắt mẹ và cả mắt bố..

Mẹ ơi,bố ơi!Trước khi con được nhìn thấy bố, mẹ, con đã ở trong bụng mẹ suốt chín tháng mười ngày.Quãng thời gian đó, con nhận được sự chăm sóc ân cần của bố, mẹ.Mỗi lần bố đi làm về, bố đều ghé vào bụng mẹ chỉ để nghe thấy tiếng cử động của đôi bàn chân và bàn tay của con.Những lúc ấy, con cảm thấy thật hạnh phúc.Con muốn reo lên nhưng không được.Và con chỉ có thể dùng đôi bàn tay và bàn chân để biểu lộ tình yêu của con với mẹ,cha.Lúc ấy, con cảm thấy gia đình ta thật hạnh phúc và con ước ao tất cả mọi ngày gia đình ta đều được như vậy..

Nhưng rồi một ngày, bỗng bố mẹ cãi nhau.Dường như tất cả là tại con, bố vô cớ la mắng mẹ..Lúc ấy, con buồn biết bao.Con cảm thấy mình thật có lỗi.Vì tại con mà bố, mẹ phải khổ.Nhưng rồi mẹ khẽ lấy tay xoa vào bụng: “ Thiên thần của mẹ, con ngoan nhé!Mọi sự rồi sẽ qua thôi” Và rồi mẹ ru con chìm vào giấc ngủ, nhưng con biết mẹ vẫn khẽ khóc.

Rồi thời gian qua đi, bố cũng đã tìm được công việc mới.Hôm đó, bố mua tặng mẹ một cái đùi gà thật ngon.Mẹ vội trách bố sao lãng phí.Nhưng bố cười, rồi bố ghé vào bụng mẹ và khẽ nói: “ Bố tặng thiên thần của bố! Sau này con nhớ học thật giỏi và hãy là người có ích con nhé.Dù khổ tới đâu, bố mẹ cũng sẽ cho con tới trường. Không có học khổ lắm con nhé!” Rồi mẹ cầm tay bố, xoa nhẹ vào bụng.Con cảm thấy cả gia đình ta đang hạnh phúc..

Rồi con nghe thấy tiếng bố: “ Cố lên em nhé!Cố lên! Sẽ mau thôi em!”… Rồi con thấy mình khó thở, bỗng con thấy mình di chuyển.Và con khóc thét lên..

Ôi! Con thấy ánh sáng rồi.Con đã nhìn thấy mẹ của con rồi và mẹ cũng khẽ nhìn con bằng hai hàng nước mắt.Rồi bố đến bên con.Lần đầu tiên trong đời con nhìn thấy chính là bố mẹ.Và con thầm cảm ơn mẹ, cha đã tạo ra con. Để con có thể trở thành một con người.Để cho con có thể nhìn thấy được bầu trời, nhìn thấy được những vật xung quanh con và con có thể được ngắm nhìn mọi thứ. Và con sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Con yêu bố mẹ. Con yêu tất cả mọi người và mọi vật xung quanh dù biết rằng phía trước là cả một quãng đường dài đang chờ đón. Nhưng cha, mẹ ơi. Con sẽ cố gắng sống thật tốt và sẽ là một con người có ích cho xã hội.Đó là tất cả những gì con mong muốn. Con muốn tất cả các bạn của con đều được yêu thương, sống hòa bình và hạnh phúc bên gia đình.
 
D

dung03022003

Đạo diễn Trương Nghệ Mưu kính mến!

Khi gửi lá thư này đi, cháu cứ mong từng ngày nó sớm đến được tay ông. Rồi cháu lại lo rằng khi nhìn thấy địa chỉ lạ hoắc: “Người gửi: Hồ Thị Hiếu Hiền - Việt Nam” không biết ông có giở thư ra đọc hay không? Ông ơi! Cháu mong ông bớt chút thì giờ vàng ngọc để lắng nghe tâm sự của cháu, biết đâu ông sẽ thấy trong đó một điều gì lớn lao hơn tình cảm thông thường của người hâm mộ dành cho thần tượng.

Thưa ông, cháu mới có ý định viết thư cho ông sau khi trường cháu phát động Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU lần thứ 39 về đề tài phòng chống căn bệnh AIDS. Để cho bài viết của mình có cơ sở thực tế, cháu đã đi tìm hiểu một số đối tượng xem mọi người hiểu biết và phòng chống AIDS như thế nào.

Đầu tiên, cháu hỏi bà, bà cháu bảo: “Bà sống từng này tuổi đầu rồi mà chưa biết mặt mũi con “Ết” nó thế nào. Bà nghe nói nó ở trong người những kẻ sống buông thả chẳng ra gì. Cháu đừng đến gần họ kẻo con “Ết” nó dính vào người.” - Ôi, bà cháu chẳng hiểu gì về AIDS cả, ông nhỉ?

Khi nghe cháu hỏi, cả bố mẹ cháu đều cho rằng: “AIDS là căn bệnh suy giảm hệ miễn dịch ở cơ thể người do vi rút HIV gây ra. Bệnh này rất nguy hiểm vì hiện chưa có thuốc chữa khỏi. Con phải tuyệt đối tránh xa các tệ nạn như nghiện hút, tình dục bừa bãi thì mới bảo vệ được mình.” Mẹ cháu còn dặn đi dặn lại: “Nếu ở lớp có bạn nào bị nhiễm HIV thì con phải nói ngay để bố mẹ xin chuyển trường, chuyển lớp cho con.” - Bố mẹ cháu là công chức mà cũng còn kì thị với người có H đấy.

Cháu lại hỏi cả em cháu, em quả quyết: “Lớp em thì chưa có bạn nào bị AIDS chứ nếu có, em sẽ đeo khẩu trang hoặc nghỉ học ở nhà luôn.” - Thật buồn cười, em lại tưởng AIDS cũng giống H1N1.

Đi đường, cháu có hỏi cô công nhân đang quét rác, cô liền chỉ tay vào mấy cái vỏ ống tiêm nằm lăn lóc bên vệ đường: “Kia kìa, vi-rút HIV chứa trong những ống tiêm đó cháu!” - Hiểu biết của cô công nhân cũng chưa thật đầy đủ phải không ông?

Đến lúc vào nhà hàng ăn uống, cháu lại gợi chuyện ông chủ. Ông ta nhanh nhảu: “Si-đa à? Cứ nhìn người nào ốm yếu, đi đứng dặt dẹo, trên người nổi nhiều mụn nhọt là đích thị rồi! Cháu đừng lo, ông không bao giờ để cho họ vào ăn uống làm lây bệnh cho khách.” - Trời, thật tội nghiệp cho những ai không có H nhưng lại có vẻ bề ngoài giống như ông ấy tả. Ông ấy đâu biết rằng HIV không hề lây qua đường ăn uống hay giao tiếp thông thường và hiện nay chúng ta đang sống chung với AIDS.

Khi đến lớp, cháu cũng trao đổi với các bạn nhưng nhiều bạn lại tỏ ra rất thờ ơ, cho rằng việc phòng chống HIV/AIDS là việc của các cơ quan y tế, lớp mình có ai bị AIDS đâu mà lo! - Thái độ của các bạn cháu cứ bàng quan như thế chả trách mỗi ngày có tới một ngàn trẻ em dưới mười lăm tuổi bị nhiễm HIV.
Cháu còn điều tra thêm một số trường hợp nữa nhưng hầu hết ai cũng rất lơ là. Cháu thực sự lo ngại trước thực trạng này và muốn viết một bức thư kêu gọi mọi người hãy nâng cao nhận thức, thay đổi hành vi để phòng chống được căn bệnh này. Thế nhưng đã mấy hôm nay, cháu ngồi nghĩ mãi mà không biết viết thế nào, đành gác bút ra xem ti vi. Lúc này trên kênh truyền hình đang chiếu bộ phim “Hoàng Kim Giáp” do ông đạo diễn. Bộ phim hay quá! Thảo nào, cháu thấy người ta ca ngợi ông rất nhiều trên mạng. Bằng một loạt phim nổi tiếng thế giới như: Cao lương đỏ, Phải sống, Cúc Đậu, Đèn lồng đỏ treo cao, Thập diện mai phục, Hoàng Kim Giáp…, ông đã chinh phục được trái tim của tất cả mọi người.

Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong cháu: ước gì cháu cũng có tài làm phim như ông nhỉ? Cháu sẽ xây dựng ngay những tác phẩm điện ảnh thật hay về đề tài HIV/AIDS để thức tỉnh loài người. Ông ạ, bộ phim đầu tay của cháu sẽ là câu chuyện đầy cảm động về một mối tình lãng mạn và bi ai: chàng và nàng yêu nhau tha thiết song cuối cùng vẫn không lấy được nhau chỉ vì một trong hai người có H. Tiếp đến là bộ phim có tên “Phải chết” cũng sẽ nổi tiếng không kém gì bộ phim “Phải sống” của ông. Qua phim, cháu muốn gửi gắm một thông điệp: con người ta không muốn chết sớm mà phải chết, vì không ngờ Thần Chết lại luôn phục sẵn trong các hành vi nguy cơ cao như tình dục không an toàn và sử dụng bơm kim tiêm chung... Hầu hết phim do cháu sản xuất đều lấy cảm hứng từ những cảnh đời rất thực và nhân vật chính là những nạn nhân đáng thương của AIDS. Đó là một vị công chức suốt đời phấn đấu, giữ gìn thế mà chỉ một phút ham vui đã đánh mất đi tất cả. Một nhân viên y tế bao ngày làm việc nghiêm túc, chỉ một chút lơ là đã vô tình lây nhiễm HIV. Một người lao động vất vả cả đời mới gây dựng nên một mái ấm gia đình nhưng đến cuối đời phải chết trong cô đơn, ghẻ lạnh. Những thanh thiếu niên đang tràn trề nhựa sống, một ngày kia lại trở nên thân tàn ma dại vì lỡ đua đòi hút chích, dùng chung bơm kim tiêm với người có H. Có em bé thơ ngây đôi mắt trong veo nhưng cha mẹ em đã sớm qua đời vì AIDS, còn em thì không biết lúc nào Thần Chết tới mang đi. Lại có cả những cô gái khi biết mình có H đã tính chuyện trả thù đời, gieo rắc cái chết cho bao người khác.

Chao ơi, bao nhiêu con người là bấy nhiêu số phận. Tất cả những yêu thương, đau xót, bạc bẽo, dại khờ cùng những hiểu biết cặn kẽ về cách thức phòng tránh AIDS sẽ được cháu chuyển tải vào phim một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. Cháu hi vọng, với sức ám ảnh đặc biệt, những bộ phim này sẽ vào trong đốt lửa lòng người, xoa dịu nỗi đau, xóa đi mặc cảm và thức tỉnh lương tri của những người còn thờ ơ trước căn bệnh này.

Nhưng ông ạ, cháu thì “lực bất tòng tâm”, cháu nghĩ chỉ có ông mới có thể giúp cháu biến những ước mơ này thành hiện thực để cứu lấy nhân loại. Vì vậy, cháu rất mong được ông lắng nghe và thấu hiểu!

Nguồn:vnpost
 
Top Bottom