T
thanhkimnguyen264
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Trần Kiêu Bạc (California)
BÀI THƠ DÂNG MẸ
(Dành tặng những người không còn Mẹ)
Khi nắm đất sau cùng lắp kín mộ sâu
Con trở về nhà một mình trống vắng
Trên ngực con nở đóa hoa hồng trắng
Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi
Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi
Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió
Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ
Lạy từng đường nhăn trán Mẹ thêm sâu
Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu
Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ
Lạy áo sờn vai , lạy mưa dầm nắng đổ
Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông
Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm
Lạy ngàn âu lo, lạy trăm trăn trở
Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ
Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương
Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng
Trong hương khói tìm đâu hình bóng Mẹ
Nửa đoạn đời sau trong miền dâu bể
Vẫn mang nặng hoài hai chữ mồ côi
Những lạy nầy xin dâng Mẹ, Mẹ ơi!
Mẹ và Vu Lan
Hà My
Mờ lối sướng giăng Bóng mẹ về
Gánh oằn vai Mẹ bước lê thê
Gió ơi xuôi ngược làm chi thế?
Để Mẹ tôi về kịp chuyến xe
Xuôi ngược...ngược xuôi đời tất tả
Nuôi con dạ chẳng tính ngày qua
Cả đời chạy chợ cho tròn bữa
Hạnh phúc riên mình mẹ bỏ xa
Nửa đường nhìn lại trời giông bão
Ái ố...bi sầu cảnh xót trao
Mình Mẹ đi về quen lối nhỏ
Mây sầu gió dắt mẹ chao dao
Mẹ ơi! Mùa báo hiếu Vu Lan
Cầu nguyện mẹ hiền sống vạn an
Trên ngực nụ hồng lời hãnh diện
Vu Lan hoa thắm tận mây ngàn...
Nhớ mẹ
Chợt nghe vọng tiếng ầu ơ
Lòng ta chùng lại tuổi thơ hiện về.
Tỉnh đi em những cơn mê
Ðể nghe thơ thẩn vỗ về tiếng ru.
Ầu ơ ... Trong những chiều Thu
Ðong đưa tiếng võng ai ru dịu dàng.
Bên đời có trẻ đi hoang
Nhặt vài ba chiếc lá vàng cô đơn
Quên đi dăm nỗi tủi hờn
Gởi về cho Mẹ vạn lời nhớ thương.
Giờ chắc tóc mẹ bạc sương !?
Giờ trong mắt mẹ có vương bùi ngùi !?
Giờ rằng biết mẹ còn vui !?
những ngày tịnh độ cuối đời phù vân.
Giờ chắc mẹ đã ân cần
sớm chiều kinh kệ vui thân, vui đời ......
Con đây lòng vẫn ngậm ngùi
Viết dâng về mẹ đôi điều nhớ thương
Bao giờ con hết vấn vương......
Nhớ mẹ
Đặng Ngọc Khoa.
………………………….
Một trăm năm
Một nghìn năm
Con không còn mẹ
Trên cánh đồng mồ côi
Chỉ cánh cò lẻ loi
Phơ phơ mây trắng góc trời...
Chiều mồng Hai
Con một mình về quê
Tay cầm miếng trầu
lặng lẽ
Biết tìm đâu
đôi bàn tay mẹ
Đặt lên
chữ hiếu
muộn màng!
BÀI THƠ DÂNG MẸ
(Dành tặng những người không còn Mẹ)
Khi nắm đất sau cùng lắp kín mộ sâu
Con trở về nhà một mình trống vắng
Trên ngực con nở đóa hoa hồng trắng
Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi
Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi
Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió
Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ
Lạy từng đường nhăn trán Mẹ thêm sâu
Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu
Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ
Lạy áo sờn vai , lạy mưa dầm nắng đổ
Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông
Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm
Lạy ngàn âu lo, lạy trăm trăn trở
Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ
Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương
Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng
Trong hương khói tìm đâu hình bóng Mẹ
Nửa đoạn đời sau trong miền dâu bể
Vẫn mang nặng hoài hai chữ mồ côi
Những lạy nầy xin dâng Mẹ, Mẹ ơi!
Mẹ và Vu Lan
Hà My
Mờ lối sướng giăng Bóng mẹ về
Gánh oằn vai Mẹ bước lê thê
Gió ơi xuôi ngược làm chi thế?
Để Mẹ tôi về kịp chuyến xe
Xuôi ngược...ngược xuôi đời tất tả
Nuôi con dạ chẳng tính ngày qua
Cả đời chạy chợ cho tròn bữa
Hạnh phúc riên mình mẹ bỏ xa
Nửa đường nhìn lại trời giông bão
Ái ố...bi sầu cảnh xót trao
Mình Mẹ đi về quen lối nhỏ
Mây sầu gió dắt mẹ chao dao
Mẹ ơi! Mùa báo hiếu Vu Lan
Cầu nguyện mẹ hiền sống vạn an
Trên ngực nụ hồng lời hãnh diện
Vu Lan hoa thắm tận mây ngàn...
Nhớ mẹ
Chợt nghe vọng tiếng ầu ơ
Lòng ta chùng lại tuổi thơ hiện về.
Tỉnh đi em những cơn mê
Ðể nghe thơ thẩn vỗ về tiếng ru.
Ầu ơ ... Trong những chiều Thu
Ðong đưa tiếng võng ai ru dịu dàng.
Bên đời có trẻ đi hoang
Nhặt vài ba chiếc lá vàng cô đơn
Quên đi dăm nỗi tủi hờn
Gởi về cho Mẹ vạn lời nhớ thương.
Giờ chắc tóc mẹ bạc sương !?
Giờ trong mắt mẹ có vương bùi ngùi !?
Giờ rằng biết mẹ còn vui !?
những ngày tịnh độ cuối đời phù vân.
Giờ chắc mẹ đã ân cần
sớm chiều kinh kệ vui thân, vui đời ......
Con đây lòng vẫn ngậm ngùi
Viết dâng về mẹ đôi điều nhớ thương
Bao giờ con hết vấn vương......
Nhớ mẹ
Đặng Ngọc Khoa.
………………………….
Một trăm năm
Một nghìn năm
Con không còn mẹ
Trên cánh đồng mồ côi
Chỉ cánh cò lẻ loi
Phơ phơ mây trắng góc trời...
Chiều mồng Hai
Con một mình về quê
Tay cầm miếng trầu
lặng lẽ
Biết tìm đâu
đôi bàn tay mẹ
Đặt lên
chữ hiếu
muộn màng!