Tự Thú Với Thầy...
Em lạ lẫm bước chân vào Đại học.
Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường.
Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương.
Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy.
Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy.
Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu.
Đã một thời bài luận được khen "sâu".
Phương trình toán em cho là đơn giản.
Kiến thức con người, đâu là giới hạn ?.
Em không tìm ra định luật bù trừ.
Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư.
Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng !
Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng.
Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng.
Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung.
Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn...
Thanh Nhung
Thầy Ơi ...!
Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua
Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích
Có những lúc lặng thầm, con ngắm:
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm
Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng !
Đã đi qua một thời và con đã lớn
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la .
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu .
Hàn Hồng Hân....
Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ....
Bao năm lên phố, xa làng.
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê.
Nhớ bài tập đọc a ê.
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ.
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ.
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem.
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì.
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề.
Thương trường cũ, nhớ làng quê.
Mơ sao được một ngày về thăm Cô !
Nguyễn Văn Thiên....
nguồn: phuongkhuongmai