Thi làm văn đê

C

chaobannhe

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tớ có 3 đề văn hay : :khi (59):

_ Tả quang cảnh quê hương em.:khi (11):
_ Tả một người mà em yêu quý nhất .:khi (79):
_ Tả một con vật làm đầu tiên em nhìn thấy trên họa báo hoặc tivi .:khi (45):

(Tớ không thích copy nếu tớ phát hiện thì đừng trách mạnh tay :khi (190):)
 
P

pokemon_011

Quê hương tôi giờ đây lúc nào cũng đẹp. Nhưng đẹp hơn cả vẫn là buổi bình minh vào sáng đầu xuân ở làng quê tôi.

Chao ôi, cảnh buổi sáng đầu xuân thật tuyệt! Nó như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ông mặt trời lúc này vẫn còn say ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây ấy thế mà mấy chú chim đã dậy từ bao giờ, hót líu lo trên cành hòa nhịp với loa pjongs thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng đón chào một ngày xuân mới. Tôi tung tăng chạy nhảy như một con sáo nhỏ ra đầu làng để tận hưởng bầu không khí trong lành, mát mẻ của làng quê. Một lúc sau, phía đằng đông, ông mặt trời thức dậy, vứt bỏ chiếc chăn mỏng, ông vươn vai, ban phát những tia nắng xuân vàng dịu xuống vạn vật. Tôi như nghe thấy tiếng cựa mình của cỏ cây, hoa lá trước sắc xuân. Cây nào cây ấy cũng đều chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất để đón chào xuân mới. Nhìn cảnh quê hương lúc này như một lẵng hoa đầy mầu sắc. Chúng như đang lượn vòng trong các cành cây, như đang nô đùa, nhảy nhót dưới ánh nắng của mùa xuân. Bên lũy tre, cạnh bờ ao, cô gió đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch chiếu xuống làm mặt ao lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện song. Đứng giữa cánh đồng lúa, tôi như tưởng tượng mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Một mùa xuan đầy sức sống đang về trên quê hương tôi. Quê hương tôi thật đẹp phải không các bạn? Tôi mong ước quê mình mãi đẹp dưới sắc xuân.

Ôi, quê mình vào buổi sáng đầu xuân đẹp quá, đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất yêu dấu này. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp hơn.
tự làm có hướng dẫn
 
Last edited by a moderator:
S

s.m

Biết bị lừa tình, nhưng đang có hứng : )).
Tả quang cảnh quê hương em.​
Quê hương? Đối với tôi đó dường như là một thứ quá lu mờ. Đọc thấy người ta hay bảo là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi không được lãng quên và là nơi con người đã trải hết cái thăng trầm, cái nghiệt ngã của cuộc sống tìm về... Nhưng nào đã phải?! Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có những con người bị chính quê hương của mình hắt hủi, để rồi tìm mọi cách mà ruồng bỏ nó, bỏ cái quá khứ đã khoét sâu vào trái tim một vết thương nhuốm màu đen kịt. Họ cố gắng tìm sự giải thoát cho riêng mình, phải chăng là một chân trời mới... Đâu đó còn có cả những con người trong đầu thì rỗng tuếch, chẳng biết đến quê hương nó tròn méo thế nào, nhưng vì cái sự nhìn nhận của xã hội nó lớn quá, khiến họ cũng không có gì lấy làm ngại ngần khi thề thốt, kể lể đến quá khứ, đến quê hương không thể nào quên trong suốt cuộc đời?! Còn riêng tôi, ngay từ đầu tôi nói nó lu mờ bởi tôi chẳng còn nhớ mấy về nó. Thử nghĩ xem, một đứa trẻ ba bốn tuổi liệu nhớ được bao nhiêu sau hơn cả chục năm? Chắc cũng chẳng còn gì ngoài những thứ quá đặc biệt. Tất nhiên, tôi cũng không thể vượt ra ngoài cái luồng quay ấy. Tất cả về quê hương trong tôi chỉ còn lại là rổ mận đầy ắp, là cái thuyền sắt nhỏ xíu không nhét đủ hai người, là cây chanh mà tôi giữ như vật báu, là nồi ốc luộc đêm đêm cả nhà quây quần ăn, là cái bánh đa bà thức nướng cho cháu... Chẳng nhớ quê tôi có gì nữa, chỉ nhớ nó là một màu xanh. Không biết màu xanh ấy là lúa, là tre, là núi đồi, là trời đất... hay là tất cả những thứ ấy. Tôi cũng chẳng nhớ con đường trong làng là đường đất, đường xi măng hay là đường nhựa. Thật lòng một câu, tình cảm của tôi đối với nơi này... nhạt lắm! Từ khi bà mất, dường như chẳng còn gì ràng buộc tôi và gia đình về lại. Năm tháng cứ qua, kí ức trong tôi cũng cứ dần nhạt màu, dần tan biến. Đấy, như cái màu xanh tôi nói ban đầu ắt hẳn là rõ lắm, nhưng đến giờ nó lu mờ khiến tôi chẳng còn nhận ra là gì nữa.
...
Nãy giờ, tôi nhìn một cách vô định trong căn phòng, tự ngẫm với lòng, tự nhìn nhận lại cuộc sống tôi chợt nhận ra: trong tôi quê hương không nhạt, nó chỉ nhạt bởi góc nhìn của tôi không đúng. Thực sự nó mặn mà, ấm áp, nồng thắm như chính tình bà dành cho tôi...

P.s Cuối cùng lại để cảm xúc điều khiển ngòi bút... đi lạc đề. Nhưng dù gì cũng là một cách nhìn cuộc sống...
 
Last edited by a moderator:
C

chaobannhe

Ê lạc đề rồi :khi (184):! Thôi ăn thank thôi nhé mình ko cho đúng sai :khi (107):
 
N

nhoktsukune

Ồ men, kik giùm cái!!!

Tả một người thân trong gia đình mà em yêu quý nhất
Khi tôi cất tiếng khóc chào đời,đến tuổi bi bô tập nói tập đi,rồi cắp sách tới trường.Một người lúc nào cũng ở bên cạnh tôi,chăm sóc tôi,lo lắng cho tôi, đó là người mẹ hiền của tôi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi tuổi.Mẹ có dáng người cân đối.Mái tóc thả dài xõa ngang bờ vai.Khuôn mặt mẹ trái xoan,lúc nào cũng tươi tắn như như đóa hoa hồng sớm mai.Ở độ tuổi này mà nước da mẹ vẫn hồng hào,không đánh mất vẻ trẻ trung của mình.Đôi mắt mẹ trong sáng,nhìn đôi mắt ấy tôi thấy toát lên vẻ như an ủi,động viên mỗi khi tôi buồn.Giọng nói mẹ ấm áp lạ thường.Mẹ ăm mặc khá giản dị nhưng cũng khong kém phần lịch sự.Mẹ là người thông minh,nhanh nhẹn.Mẹ làm rất nhiều việc.Có lúc,đôi bàn tay như sạm đi.Mỗi lần ngồi bên mẹ,tôi thường mân mê đôi bàn tay ấy.Bàn tay ấy đã chăm sóc,dìu dắt tôi với một tình yêu thương bao la vô bờ bên.Trong gia đình,mẹ yeu thương chồng con,hiếu thảo với ông bà nội tôi.Với đồng nghiệp,mẹ sống chan hòa,trung thực.Mẹ còn giúp đỡ nhiều người khi gặp khó khăn.Bởi vậy,mẹ được nhiều người yêu mến.
Tôi chỉ muốn cám ơn vì mẹ đã sing ra tôi trên cuộc đời này và cũng cám ơn vì tất cả những gì mẹ đã dành cho tôi.Mẹ là một người thầy,một người bạn trong tuổi thơ.Mẹ luôn yêu thương,đùm bọc,che chở,chắp cánh cho tôi trên những chặng đường đến tương lai.Tôi chỉ muốn nói:
-Mẹ ơi,con yêu mẹ nhiều lắm!
 
U

uocmovahoaibao

"Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời
Để nhìn đời và để làm duyên
..."
Ai cũng bảo tôi giống mẹ nhất, mỗi lần đứng trước gương, tôi đều tự nhủ: Ôi, cũng có đôi nét giống đó chứ! Nhưng với tôi, mẹ đẹp và dễ thương hơn.

Mẹ tôi năm nay mi ngoài ba mươi tui. Cái tuổi mà nhiu người khác sng khỏe mnh và làm được nhiu công vic nht, thì m tôi bng hay đau nhức, mỏi mệt do bị những căn bệnh quái ác hành hạ. Tôi thương m nhiu lm, nhưng chng giúp được gì cho m. Nhng lúc thấy mẹ đau nhức như vy, tôi ước gì mình có phép l, mình s làm cho mẹ bt đau ngay lp tc. Tuy đau nhưng đôi mt m vn tràn ngp tình yêu thương dành cho gia đình. Thường ngày, mỗi khi nhìn vào đôi mắt mẹ, tôi cht phát hin ra mt điu: Tuy đôi mắt của mẹ không được đẹp nhưng đấy là đôi mt biết nói muôn ngàn điu yêu thương m áp. Mỗi ln biết tôi học hành tiến b, ánh mt ca m chan cha nim vui. Còn những hôm tôi trót mc khuyết đim, đôi mt m n cha ni bun. Những ln như vy, m thường nh nhàng khuyên bảo tôi: “ Con phi c gng lên, năm nay con đã là hc sinh lp by ri...”. Ging nói m áp và đôi mắt bun bun ca m đã khiến tôi hi hn rt nhiu. T đáy lòng mình, tôi thầm ha s c gng hc tht gii để lúc nào đôi mt ca m cũng tràn ngập nim vui.
Hằng ngày, mẹ phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình. Có những lúc thấy mẹ làm vất vả, tôi cũng xung phong đi mua các th lt vt đỡ cho m. Nhưng m mt mc không chu. Mẹ khuyên tôi nên dành thời gian để làm bài, hc bài cho tt hơn. Mẹ nói : “Mẹ có th làm tt c vì con và gia đình...” Nghe m nói, tôi càng thương mẹ hơn. Đúng là “Nước bin mênh mông cũng không đong đầy tình m...”.
Từng ngày, tng gi, chúng tôi sng trong s ân cn, chăm sóc ca m. Tình m dành cho chúng tôi là một s yêu thương ln lao vô b bến. Đối vi ch em tôi, mẹ là tt cả, và hơn bao giờ hết, tôi muốn nói vs mẹ: "Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm!"
 
C

chaobannhe

Lại lạc đề rồi bạn ơi
Nhưng dù sao vẫn cảm ơn bạn nhiều ^.^

_______________________________________________________________
 
P

phumanhpro

TẢ CON MÈO LẦN ĐẦU TIÊN NHÌN THẤY TRÊN TI VI






Bài làm

Mấy tuần nay, nhà em có rất nhiều chuột. Vì vậy, mẹ em đã quyết định sang tuần sau sẽ mua một chú mèo. Sáng chủ nhật, mẹ đèo em ra chợ Bưởi mua một chú mèo tam thể. Em rất yêu quý chú và đặt tên cho chú là mèo Kitty.

Ôi! Chú mèo Kitty mới tuyệt vời làm sao! Bộ lông chú mịn mượt, có ba màu: đen, vàng, trắng. Em thích nhất là được vuốt ve bộ lông đó. Cái đầu chú tròn xoe, nổi bật là đôi mắt màu xanh trông như hai hòn bi ve. Hai tai hình tam giác tựa củ ấu.Cái miệng với hàm răng sắc nhọn cùng bộ ria trắng cước của chú khiến con chuột nào trông thấy cũng phải sợ. Nối với cái đầu là thân mình thon thả đầy lông của chú. Bốn cái chân xinh xinh, phía dưới có nệm thịt khiến chú ta di chuyển nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Cái đuôi chú cong cong, ngoe nguẩy trông thật thướt tha duyên dáng làm sao!

Có mấy lần, lúc em đang học bài, chú mèo Kitty lại đến nũng nịu, ngoe nguẩy cái đuôi vào chân em. Khi em chơi với chú, chú lại kêu “meo meo” rồi làm xiếc với trái bóng. Nhưng bắt chuột vẫn là sở trường giỏi nhất của chú. Chú ngồi rình ở một góc nào đấy, mắt lim dim giả vờ ngủ. Chờ đến khi con chuột đi qua, chú vồ lấy con chuột cho đến chết mới nhai rau ráu. Mỗi lần chú bắt được chuột, em lại thưởng cho chú một đĩa cá ngon lành và cho phép chú được ngồi sưởi nắng dưới sân. Những lúc ấy, chú lại mỉm cười kêu “meo meo” rồi vểnh đôi tai lên dụi dụi vào lòng em.

Em rất yêu chú mèo Kitty. Nhờ có chú mà nhà em đã hết chuột hẳn. Cả nhà em rất yêu quý chú vì sự thông minh, tinh nghịch của chú. Đối với em, đó là một chú mèo rất dễ thương và còn là một thành viên nhỏ trong gia đình. Em rất yêu chú và mong chú sẽ mãi là một người bạn của em.

:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-st
 
Last edited by a moderator:
P

phumanhpro

còn đây mình tả con chó nhà mình lần đầu tiên thấy

Trong cuộc sống hằng ngày , có biết bao nhiêu thứ mà chúng ta gắn bó và dành nhiều tình cảm . Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ cái gì khiến chúng ta nghĩ về đầu tiên khi xa nhà không ? Đối với một số người, đó có thể là cái nhà , cái cửa gỗ lim mắc tiền, cái cây xương rồng trổ hoa quanh năm , hay cái đệm lò xo rất êm nhưng nằm đau lưng ghê gớm ... còn riêng tôi , hình ảnh con chó lớn của gia đình đứng hiên ngang sủa to khi có người đến thu tiền điện làm tôi nhớ nhất.

Con chó nhà tôi tên là Ron (bạn của Harry Potter) , nhưng ông già tôi lại gọi là John , còn thằng em tôi thì gọi là Giôn. Nói chung phức tạp. Con Ron không được may mắn như bao con chó khác , phải xa mẹ từ nhỏ ( vì bị nhà tôi bắt về nuôi mà ). Nó là con chó đực. Tôi nghe người ta nói nó lai giữa giống berger và chó Việt Nam. Tức là hoặc là cha nó là berger , hoặc là má nó là chó berger. Không thể có trường hợp cha má nó đều là chó berger đc , vì điều này trái với các nguyên tắc toán học. (tôi đã gặng hỏi nhưng nó không trả lời , chắc nó cũng không biết).
Lúc đầu khi mang nó về nuôi , nó là con chó thứ 5 trong gia đình rồi . Lúc đó con chó lớn tên là Ki , đực 6 tuổi , chó nhị ca tên là Misa , cái 5 tuổi , 2 anh em Kim và Pak mới mang về nuôi trước đó , đực cái 4 tháng. Con Rôn lúc đó 2 tháng , ngoài ra còn có 1 con mèo cái tên Mèo và 1 bầy con tên Mèo Con 1,2,3 ...

Lúc bé con Ron rất mập mạp kháu khỉnh , ăn nhiều ị ít nên tăng cân rất nhanh. Tôi và em tôi rất thích cứ bế lên bế xuống săm se mãi ( ba tôi gọi đó là "tình yêu súc vật") khiến bà má cáu quá gắt lên :" Không được vọc chó !!" , thế là tôi chuyển sang chơi với con Kim và con Pak. Sau đó ít lâu con Kim qua đời vì bệnh máu trắng , 1 tuần sau con Pak bị tai nạn ôtô . Cả 2 con được thả trôi theo dòng kênh Nhiêu Lộc sau khi được gói ghém kĩ càng kèm mỗi đứa 50$ tiền đi đường.
Sau đó có chú bảo vệ cơ quan xin con Misa về nuôi lấy thịt , tôi và em tôi ngăn cản vì nó là hình ảnh Xô Viết duy nhất trong gia đình , nhưng mà ba má tôi nói ở nhà đó nó sẽ sung sướng hơn nhà mình . Tôi Ok cái rụp. Nhưng mà thật xúi quẩy làm sao , sau khi con Misa đi thì con Ki trong 1 lần tuần tra như thường lệ đã bị bọn ******** bắt mất và bán cho mấy chỗ bán thịt chó. Tôi tức quá ra ngoài đường đứng hô to 3 tiếng " ******** ! ********! ********! " rồi đóng cửa đi vào , quên đi dĩ vãng Ki đại ca oai hùng.
Vậy là con Ron trở thành con chó lớn nhất của gia đình tôi. Lúc còn nhỏ trông nó rất có tướng làm lãnh đạo , nhưng mà lớn lên vì hạn chế về thể chất mà nó chỉ quanh quẩn trong xóm tán chó cái thôi. Thực ra con Ron cũng thuộc dạng đẹp mã , trông mặt mày sáng sủa (em tôi gọi là "đẹp trai chó") mà chỉ có điều hơi bé người, trong nhà có vẻ to , ra ngoài đường thì hơi lùn và ngắn. Thực ra nó cơ bắp lắm , nó có thể so với Lý Liên Kiệt đó .

Con Ron này khôn lắm , sống rất là biết điều và hòa nhã . Nó hay đứng trong nhà sủa ra ngoài khi thấy khách lạ đến (vậy là hay rồi , có con chó trộm vào nhà đuổi nó ra đường nó cũng ra nữa). Mấy thằng bạn tôi quen thân đến nhà chơi nó vẫn sủa như thường. Đúng rồi ! Vì mấy thằng này mất dạy. Nhưng mà khi bạn tôi vào nhà rồi thì con Ron không sủa nữa , vì nó biết chủ của nó cũng thuộc dạng như bọn kia , cười cười nói nói mà không hiểu mình nói gì.
Con Ron ngoại trừ lúc đói với mắc ị ra thì nó luôn ngoan ngoãn nằm trước sân . Lâu lâu tôi thấy nó nhìn xa xăm về phía đường chân trời một cách buồn rầu , thấy tội nghiệp lắm. Con chó cũng có linh hồn mà. Chắc nó buồn chuyện tình cảm chi đó.

Có hôm một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi. Gõ cửa không ai ra nên ổng bấm chuông nhà tôi. Ông này hồi xưa là đệ tử ba tôi mà giờ giàu lắm , không làm đệ tử nữa vì ba tôi nghèo hơn. Ổng mang 2 con chó con xinh xắn đến đưa cho má tôi nói là con Ron nhà tôi và con Hermionie nhà ổng yêu nhau , đây là 2 trong số 4 đứa con của chúng nó , gửi chị nuôi lấy thảo. Má tôi từ chối vì nhà tôi sắp chuyển đi rồi không nuôi được. Vậy cho nên ổng mang về nhà nuôi tiếp....

Sau đó thì tôi phải chuyển đi xa, chưa về cho nên không biết con Ron giờ thế nào."
Cám ơn đã đọc đến cuối

st
 
Last edited by a moderator:
C

chaobannhe

ê bạn sao 2bài đêù copy vậy thôi coi như spam ch0 thẻ vàng:M052: +1 con sai nha:(
 
Top Bottom