Thi HK II Phân tích đoạn văn

B

bang_mk123

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ai cho mềnh xin BÀI VĂN hoặng DÀN Ý CHI TIẾT về 2 bài này với:
Bài 1: Phân tích 12 câu đầu đoạn trich "Trao Duyên"
Bài 2: Phân tích 16 câu đầu đoạn trích: " Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ"
Mềnh đang cần gấp, mong mọi người giúp, THANKS NHÌU
 
H

honghanh206012

vn

câu2:
Sống trong một xã hội phong kiến mục nát chắc hẳn nhân dân ta đã phải chịu nhiều những đau thương và mất mát không chỉ về thể xác mà ngay cả tinh thần. Không phải chỉ có nhưnxg n trực tiếp cầm súng trê chiến trường mới thâu hiểu nỗi đau thương mà hơn ai hết chính những n thân, n vợ của các chiến sĩ ấy cũng cùng chung nỗi sầu, phải sống trong sợ le loi không thể hưởng hạnh phúc. Thấu hiểu đc hoàn cảnh của họ, Đặng Trần Côn đã lẽ lên bức về thực tại cuộc sống của họ cuả n chinh phụ qua tác phẩm Chinh Phụ Ngâm , tiêu biểu là đọan trích" Tình cảnh lẻ loi của n chinh phụ" vs 16 câu thơ đầu tràn ngập tâm trạng trên từng cung bậc cuả cảm xúc cuả nhân vật trữ tình.
" Dạo hiên vắng...đòi phen"
Mở đầu bài thơ ta băắ gặp hàng động như vô thức cuả n chinh phụ" dạo hiên", "rủ thác"
n chinh phụ bước đi trong đêm vắng châm rãi như đếm từng bước chân trên hiên vắng nhưng mong thời gian mau qua để ánh nắg sửơi ấm tim nàng."rủ thác" hành động buông rèm cuốn rèm đc lặp đi lặp lại như vô nghĩa ko mục đích.Thể hiện tâm trạng bối rối, chán nản, cô đơn có chút sầu muộn. Câu thơ sử dụng biện pháp tả hành động qua tâm trạng nhằm nhấn mạnh sự cô đơn tâm trạng chán trường của nàng.
Nàng bỗng thấy có chút hi vọng khi trông chờ vào chim thươớ song cũng chính thế mà hi vọng của nàng bị dập tắt có chút j đó tàn nhẫn" chẳg mách tin". Buồn chán nàng hướg mk về phiá ngọn đèn mong tìm thâấ sự đồng cảm nhưng chỉ nhận sự lạnh lùng từ nó bởi đèn là vật vô chi vô giác làm sao hiểu đc nàng.
Người chinh phụ lại hưóng về chính mk nàng thương cho chính mk. "hoa đèn" tựơng trưng cho sự tàn lụi mất dần sự sống, "khá thg" là do nàng thg chính mk, là t/g thg ng chinh phụ và cũng là cũ dịch giả thg nàng hay thg cho chíng mk.t/ giả đã miêu tả tâm trạng qua hành động rồi tả cảnh ngụ sau đó trực tiêps đi vào mtả nội tâm nhân vật làm cho n đọc hiểu hơn và đòng cảm vs nàng hơn.
"gà..bốn bên"
Không gian như trở lên cô đơn, hoang vu và đáng hơn khi tiếng gà gáy và tiếng trôốg điêể chanh vang lên. Bóng hòe rủ xuống tạo cảm giác ghê sợ, mọi thứ như đang tạo thêm trong lòng n chinh phụ sự cô đơn, lẻ loi.
" khắc giờ...biêể xa"
t/ gian cứ lặng như ko muôố rời xa, đối vs nàng 1 giờ tựa như một năm, nôi sầu ngày một dâng cao "như miềm biển xa, Vói 2 từ láy" đằng đẵng" "dằng dặc" làm nhấn mạnh nỗi nhớ sự cô đơn cuả n chinh phụ.
" Hươg........ngại chùng"
nàng muốn thả mk vào công vc để quên đi nôỗ nhớ sự lẻ loi trong lòng nhưng ko thể. Giường như tất cả chúng đèu khiêế nàng nhớ đến nhưữg thứ mà nàng muốn quên. Đốt hương để sưởi ấm căn phòng song hồn nàng lại ở bên n chồng. Soi gương để chỉnh trang lại gương mặt nhưng ko sao cầm đc nc mắt" lệ lại châu chan" nàng khóc là thg cho nhan săc cuả mk, tuổi xuân ngày càng xa mà ty hp lức đôi vẫn chưa chọn vẹn,
Đánh đàn cho căn phòng thêm rộn rã nhưng lại sợ lm đứt dây đàn báo hiệu điều chẳng lành vs chồng của mk. Tất cả các h/đ đó đều là những thói quen của n phụ nữ xưa song lại đc n chinh phụ thực hiện một cách gượng gạo hẳng nàng ko thể che đi sự sợ hãi, cô đơn và khát vọng cuả mk. Nàng mong tin chồng nhưng lại chẳng đến muôố cùng chồng hưởng hạnh phúc song lại chẳng thể. Còn j bất hạnh hơn khi một n con gái đi lấy chôồg lại ko đc sống cùng chồng phải chịu tháng ngày cô quạnh nhìn mk ngày một già đi.
Tôi tin rằng bất cứ ai khi đọc tác phẩm này đều có cảm giác, ty và sự đồng cảm vs n chinh phụ giống như tôi. Qua đó ta còn nhận thấy chiến tranh đã gián tiếp gây lên sự đau thg cho tâấ cả mọi n đặc biệt là n chinh phụ. hãy cùng tôi gửi lời chúc cho nàng sớm ngày hạnh phúc.
 
M

meodung99

Đại thi hào Nguyễn Du (1765-· 1820) tên chữ là Tố Như là một thiên tài văn học, niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du, bài thơ như tiếng khóc ai oán của người phụ nữ trong xã hội phong kiến đầy rẫy những thối nát, bất công. Đoạn trích “Trao duyên” đã nói lên nỗi lòng đau xót của Thúy Kiều khi phải trao mối tình mặn nồng giữa nàng và Kim Trọng cho Thúy Vân, cũng là phần mở đầu cho cuộc đời đầy đau khổ của Thúy Kiều. Và đặc sắc nhất có lẽ là 12 câu thơ đầu. Chỉ 12 câu nhưng sao như tiếng nấc uất nghẹn ngào.

“Cậy em em có chịu lời
Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa”

Thúy Kiều đã dùng những lời lẽ chân tình, thuần hậu để nói chuyện với Thúy Vân. Từ “cậy” được sử dụng thật đặc sắc, là “cậy” chứ không phải “nhờ”, người được “cậy” khó lòng từ chối. Thúy Kiều đã đặt hết niềm tin tưởng của mình vào Thúy Vân và Thúy Vân không thể thoái thác được và phải “chịu lời”. Kiều đã đặt Vân lên vị trí cao hơn, hạ mình xuống như để van nài, kêu xin. Không có người chị nào lại xưng hô với em mình bằng những từ ngữ tôn kính chỉ dùng với bề trên như “thưa, lạy”. Kiều muốn chuẩn bị tâm lí cho Vân để đón nhận một chuyện hệ trọng mà nàng chuẩn bị nhờ cậy em bởi nàng hiểu rằng việc mà nàng sắp nói ra đây là rất khó khăn với Vân và cũng là một việc rất tế nhị:

“Hở môi ra những thẹn thùng
Đề lòng thì phụ tấm lòng với ai”

Từng từ được thốt ra đều được nhân vật cân nhắc kĩ càng, chọn lọc, Nguyễn Du đã sử dụng những từ ngữ rất “đắt”. Cái hay, cái sắc của từ ngữ cũng chính là cái tinh tế trong thế giới nội tâm mà Nguyễn Du muốn diễn tả. Sự chọn lọc chính xác ấy cho ta thấy Kiều đã suy nghĩ rất nhiều, rất kĩ rồi mới quyết định trao mối nhân duyên mà nàng đã từng mong ước sẽ “đơm hoa kết trái”, mối nhân duyên mà nàng mong ước sẽ được lâu bền lại cho Thúy Vân:

“Giữa đường đứt gánh tương tư
Keo loan chắp mối tơ thừa mặc em”

“Gánh tương tư” là của chị, tình yêu sâu nặng là của chị nhưng giờ giữa đường lại “đứt gánh” còn đâu. Tơ duyên là của chị, khi đến với em nó đã là “tơ từa”. Chị hiểu em tuổi còn trẻ có thể chưa biết đến tình yêu. Đáng lẽ em còn được hưởng bao mật ngọt của tình yêu nhưng xin em hãy xót người chị bạc mệnh này mà đáp nghĩa cùng chàng Kim. Ôi! Lời của Kiều thật thống thiết. Cái băn khoăn của Kiều là băn khoăn cho Kim Trọng phải lỡ làng nhân duyên. Cái ray rứt của Kiều là ray rứt cho Thúy Vân phải “chắp mối tơ thừa” của mình. Từ “mặc” sử dụng ở đây không phải là mặc kệ em, mặc cho ra sao thì ra mà có nghĩa là Kiều muốn phó thác, giao phó trách nhiêm lại cho Thúy Vân, tin tưởng tuyệt đối vào sự cậy nhờ của mình nơi Vân.

“Kể từ khi gặp chàng Kim
Khi ngày hẹn ước khi đêm chén thề”

Từ “khi” được lặp lại ba lần như muốn nhấn mạnh tình cảm mà Kiều dành cho Kim Trọng nào đâu phải tình cảm một sớm một chiều. Những kỉ niệm đẹp giữa nàng và Kim Trọng như sống lại trong những câu thơ “ngày hẹn ước, đêm chén thề”. Câu thơ ẩn chứa những tình cảm ngọt ngào, những niềm vui nhưng cũng nghe như tiếng nấc nghẹn của Thúy Kiều, những kỉ niệm đẹp ấy sẽ kết thúc, chỉ còn lại chuỗi ngày bi thảm tiếp sau.

“Sự đâu sóng gió bất kì
Hiếu tình khôn lẽ hai bề vẹn hai”

“Sóng gió bất kì” là khi Kim Trọng về quê chịu tang chú, gia đình Kiều bị mắc oan, cha và em Kiều bị bắt, Kiều phải bán mình chuộc cha và em. Những biến cố xảy ra liên tục, đẩy Kiều vào chỗ bế tắc, là người chị cả, Kiều phải hi sinh bản thân mình để gia đình được đoàn tụ, êm ấm, bởi lẽ: “Có ba trăm lạng việc này mới xuôi”.

Chữ Hiếu là một phạm trù đạo đức trong đạo Nho, vì hiếu con người ta phải dẹp bỏ tình riêng, là một quan niệm đạo đức phổ biến của người xưa. Và Kiều cũng thế, nàng không bao giờ cho phép mình trở thành người con bất hiếu. Nàng đã chôn vùi tình cảm riêng tư để báo hiếu cho cha mẹ:

“Nỗi riêng riêng những bàng hoàng
Dầu chong trắng đĩa lệ tràn thấm khăn”

Khi đã quyết định bán thân chuộc cha và em, Kiều lại nhớ đến Kim Trọng, nàng tự thấy mình là người phản bội, không xứng đáng với chàng:

“Thề hoa chưa ráo chén vàng
Lỗi thề thôi đã phụ phàng với hoa”

Ở đời, phàm, người ta thường hi sinh tất cả mọi thứ vì tình yêu. Là người ai chẳng khát khao được gắn bó với người mình yêu. Và ở người con gái đa sầu đa cảm như Kiều thì khát vọng ấy lại càng mạnh mẽ gấp bội, vì tình yêu nàng đã từng vượt qua cả lễ giáo phong kiến khắc khe nhất để “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”. Vậy mà giờ Kiều lại đành lòng vứt bỏ, thật đau đớn xiết bao! Nhưng vì:

“Duyên hội ngộ, đức cù lao
Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?”

Có lẽ chỉ có những người con gái mang trong mình trái tim bao dung như Thuý Kiều mới đủ sức mạnh để làm những việc tưởng chừng khó khăn nhất như thế!

Sợ chưa thuyết phục được em, Kiều đã dùng hết lý lẽ, sự tỉnh táo nhất của lí trí để trải lòng cùng em:

“Ngày xuân em hãy còn dài
Xót tình máu mủ thay lời nước non”

Đúng vậy, Thúy Vân còn trẻ, còn nhiều thời gian vun đắp cho tình cảm riêng tư nên xin hãy nhận lời chị kết duyên cùng chàng Kim. Để thêm thuyết phục và Vân không thể chối từ, Kiều đã đem “tình máu mủ” ra để cầu xin Vân. “Máu chảy ruột mềm” còn gì thiêng liêng hơn tình chị em gắn bó, ruột thịt. Em hãy giúp chị thay “lời nước non” cùng chàng. Kiều cũng đã đặt mình vào địa vị của Vân, phải kết duyên cùng người mình không quen biết, mà còn là người yêu của chị mình, ta có thể cảm nhận ở đây Thúy Vân là người thiệt thòi nhất…

Tuổi của Kiều và Vân xấp xỉ nhau “xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê” thế nhưng đối với Kiều giờ đây, tuổi xuân của nàng đã kết thúc. Khoảng thời gian xuân xanh đẹp đẽ giữa nàng và Kim Trọng nay chỉ còn là những kỉ niệm mà không có tương lai. “Trao duyên” cho em, nghe thật kì lạ nhưng trong hoàn cảnh của Kim,Vân, Kiều thì đây là một việc không khó hiểu trong xã hội phong kiến ngày xưa. Những dòng nước mắt không thể chảy ra nhưng cứ âm ỉ, phảng phất trong từng câu, từng chữ… Nỗi đau đớn đến xé lòng nhưng vẫn phải dằn xuống, kìm nén để nói những lời trao duyên cho em. Thât đau xót thay! Chữ· Tình đối với Kiều vô cùng quan trọng, thế nhưng nàng lại từ bỏ nó để làm tròn chữ Hiếu. Mất đi tình yêu đối với nàng là mất đi tất cả. Nói đến đây Kiều tưởng như cuộc đời mình đã kết thúc, không còn gì để luyến tiếc, níu giữ:

“Chị dù thịt nát xương mòn
Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.”

Bản thân phải hi sinh, Kiều không đắn đo thiệt hơn, nhưng khi nhờ cậy đến em gái thì đó là một cái ơn lớn· đối với nàng. Cho nên lời nhờ cậy của Kiều thật thiết tha, lời cảm tạ của Kiều thật sâu sắc, cảm động. Xét về ngôn từ thì lời nói của Kiều khẩn thiết mà vẫn đúng mực, kêu nài mà vẫn chí nghĩa chí tình. Nhờ cậy thì vịn đến tình máu mủ ruột thịt. Cảm tạ thì đề cao ơn nghĩa của Thúy Vân và nói đến sự bạc mệnh của mình. Kiều quả thật là người “sắc sảo mặn mà”.

Kiều đã hi sinh tất cả, kể cả cuộc đời nàng đang độ xuân xanh vì gia đình. Thuý Vân dù có vô tư đến đâu cũng có thể hiểu nỗi đau và sự hi sinh quá lớn của chị nên chắc chắn rằng nàng không thể khước từ và chỉ ngậm ngùi đồng ý nhận duyên từ chị. Có lẽ vì thế nên ngay từ đầu chúng ta không nghe một lời đối thoại nào của Vân mà chỉ nghe những lời thuyết phục, van nài và bộc bạch nơi Kiều. Vân đã chấp thuận.

Khi trao duyên cho em xong, Kiều đã nghĩ đến cái chết: “thịt nát xương mòn, ngậm cười chín suối”. Cuộc đời nàng sau khi báo đáp ơn nghĩa sinh thành thì coi như chấm dứt. bởi lẽ mất đi tình yêu là nàng đã mất tất cả, mất hi vọng, mất định hướng, linh hồn nàng như tê dại và đông cứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời đầy tăm tối ở ngày mai.

Xã hội phong kiến thối nát đã chia rẽ tình yêu đôi lứa, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình, chà đạp lên số phận của người phụ nữ, những con người xinh đẹp, tài hoa.

“Đau đớn thay phận đàn bà
Hỡi ôi thân ấy biết là mấy thân!”


kiếp số của họ:

“Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”

Qua đoạn trích “Trao duyên”, ta nhận thấy Nguyễn Du thật sự là một bậc đại tài trong việc thấu hiểu từng khía cạnh tinh tế nhất của tâm can con người. Chính sự thấu hiểu sâu sắc ấy cùng với nghệ thuật dùng từ điêu luyện, đã khiến tác phẩm của Nguyễn Du· tồn tại như một giá trị vĩnh cửu vượt qua tất cả thử thách khắt khe của thời gian, để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng đối tượng tiếp nhận, đã khiến cho triệu vạn người phải rơi nước mắt khóc than cho số phận nàng Kiều:

“Tiếng thơ ai động đất trời
Nghe như non nước vọng lời ngàn thu
Ngàn năm sau nhớ Nguyễn Du
Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày”
(Kính gửi cụ Nguyễn Du – Tố Hữu)

Hay như Mộng Liên Đường cũng đã từng nhận xét: “Nguyễn Du viết Truyện Kiều như có máu rỏ lên đầu ngọn bút, nước mắt thấm qua tờ giấy", quả thật không ngoa chút nào!
 
Top Bottom