[THI GIỮA HK1 VĂN] văn biểu cảm

H

haibaraaiapxt4869

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có bạn nào giỏi về văn biểu cảm làm ơn chỉ cho mình mấy bài này. Nhanh nha, tuần sau thi giữa học kì rồi
1.Phát biểu cảm nghĩ về đêm trung thu
2.Phát biểu cảm nghĩ về vật nuôi (có thể tả nhưng cái chính là biểu cảm)
3.Phát biểu cảm nghĩ về người bạn thân nhất của em (cái này cũng giống tả người bạn thôi nếu có thể thì cho cả bạn trai và bạn gái nếu không thì con gái thôi)
->Làm ơn đừng lấy trong sách giải hoặc trên mạng
 
T

tiendat3456

Mùa trung thu thu sẽ đến, rồi trung thu sẽ qua, mọi chuyện lại diễn ra bình thường như bao ngày bình tường khác, mọi người lại tiếp tục công việc hàng ngày của mình. Dù biết chắc là ngày đó sẽ đến, nhưng ai cũng trong mong chờ đợi ngáy đó đến thật nhanh, nhất là đối với các em nhỏ, và em cũng thế. Nhớ lúc còn bé độ tuổi các em oanh vũ bây giờ, tết trung thu có nhiều điều vui lắm, trước ngày trung thu chuẩn bị nhiều lắm, nào là vào đồng đốn tre rồi mua giấy màu, đèn cầy… để làm một chiếc lòng đèn thật đẹp vui cùng bạn bè trong đêm trung thu ấy, nghĩ lại vui biết mấy nhưng bây giờ hình như chơi trung thu không phải vậy xã hội tiến bộ cứ ra tiệm mua là xong, rất mau lại đẹp. Nhưng dường như là không được vui như trước kia. Rồi cứ mỗi năm lại trôi qua mùa trung thu lại đến nhưng niềm vui ấy, cảm giác ấy dường như đã phai mờ đả lãng đi theo thời gian, và không còn mong chờ gì cái ngày ấy nữa, và nó lại trôi qua một cách lặng lẽ trong em.
Chắc rằng ai cũng đã từng đã trãi qua cái tuổi trẻ thơ, thời kì mà có thể nói là vui nhất và thích nhất, một tuổi thơ hồn nhiên trong sáng vô cùng chẳng phải suy nghĩ gì cả; thích được làm gì thì làm lại được nhiều người thương, đôi khi cũng làm trái ý với bố mẹ bị la rầy rồi cũng tỏ ra giận hờn nhưng ngày hôm sau lại coi như không có gì.
Thật là điều lạ, đầu óc chúng cứ như tờ giấy trắng cứ vui đùa mãi chẳng chuyện gì phải bận lòng. Tại sao người lớn lại không được vậy phải lo nhiều thứ quá vậy. Tại sao lại khác nhau như vậy hay tại người lớn muốn khác trẻ con, nhìn các em oanh vũ chiều chiều lại đến sinh hoạt, vui đùa thật vui làm sao, ước gì được như ngày xưa như các em oanh vũ bây giờ, nhưng điều ước đó chắc mãi mãi cũng không thành sự thật được đâu, thời gian sẽ không bao giờ quay lại ,thôi thì cứ mở rộng vòng tay để đón nhận những hạnh phúc những niềm vui đang có đang đến với chúng ta đừng bỏ qua chút nào để rồi lại nuối tiếc.
 
T

tiendat3456

đề 2

Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia đình đã chiếm một góc không nhỏ từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ.
Hồi tôi năm tuổi, cũng vừa lúc nhà tôi phải chuyển đến nhà mới. Tôi đã được nội đồng ý cho bế” Xanh” – bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm nhìn xe cộ vút qua mà tha hồ tưởng tượng, Vẽ vời ra vô vàn câu chuyện, Cũng là một cái thú.Tôi chỉ tự kể mình nghe. Nội biết tôi ưa tĩnh nên không bao giờ hỏi khi thấy tôi ngồi một mình ngoài cửa cùng chú bạn Xanh. Xanh của tôi trông rất tức cười, điều đặc biệt là trên người chú chẳng có tí xanh nào cả, kể cả đôi mắt cũng nâu hệt như bộ lông dày mượt, đuôi chúa chỉ ngắn một mẩu và thân mình tròn hết mực. Đó là do tôi vất vả nuôi nuôi nấng cậu bạn suốt mấy năm liền. Thú vị nhất là chú mèo Xanh hơn tôi những năm tuổi. Chắc vì già,càng lúc chú bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy.
Không lẽ tôi cứ phải chơi một mình sao? Thật bất ngờ! Một bình minh trời đẹp, tôi tỉnh giấc bởi tiếng “meo meo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông trắng muốt, cái đuôi dài cỡ bốn lần đuôi Xanh và đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm.” Mèo mới lớn”- tôi gọi cô mèo như vậy, đó là món quà nội đã dành cho tôi nhân dịp tôi tròn sáu tuổi.Bà gọi cô mèo là Va, giống như khi đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh Pê Téc bua và Ma-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường.Những điểu này về sau tôi mới hiểu. Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui,ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ.Có những lúc, nó nghịch ngợm vô cùng nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi.Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi cứ dựng lên trời trông rất ngộ.Lạ hơn cả là cô mèo rất yêu quý Xanh,còn Xanh thì lại ghét Va, sử sự như một bà già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va lại gần là nó lại gầm gừ, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên vẹn.Rất hiền lành, Va sẵn sàng lùi ra để nhường cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới dám mon men đến gần đĩa cơm thừa,nhiều bữa không còn gì thế là Va nhịn đói.Tuyệt nhiên,Va không hề lại gần đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi cả những khi Xanh đang ngủ thì cô mèo Va lại chạy đến nép vào người Xanh, nhắm mắt lại. Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi thì Va càng tiến tới làm thân. Thế rồi một lần,Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Nó chạy vụt đi, hai ngày liền không về.. Thật bất ngờ, ngày thứ ba Xanh đã đi tìm Va, và thấy cô mèo nằm trong gác bếp…Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, lúc ngủ còn được tựa vào lưng Xanh.Nhưng tiếc rằng trời chỉ cho một ngày…
Ngày lễ Nô-en năm đó, tôi được tặng quả cầu có tám quả chông vàng xinh xinh với dây rút buộc quanh. Mỗi lần đập xuống đất, chuông kêu boong boong nghe thật vui tai. Tôi lại cùng Va chơi ném bóng. Va chơi rất nhiệt tình vì còn đang vui vì chuyện hôm trước. Va kêu meo meo khiến cho tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K…ké…t…xôn xao..tiếng người …đám đông…Xanh, Va..! Muộn, muộn thật rồi! Trước mắt tôi là 1 vũng máu, rất nhiều máu đỏ tươi. Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người nóng bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô cháy. Tôi đã ốm đến một tháng. Mở mắt, Xanh lại gần giường vuốt vào má tôi, cái chân sau đi không vững vì đau. Còn Va, Va đã bay lên thiên đường, từ khi tôi còn lạc trong một chân trời vô tận. Va là thiên sứ hay sao mà vụt đến rồi lại vụt đi. Vội quá!
 
Top Bottom