- 29 Tháng chín 2017
- 794
- 1,416
- 189
- Nam Định
- National Economics University
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Trong số chúng ta, ai đã từng trải qua cảm giác mất mát đi thứ mà mình trân quý sẽ đều hiểu nó đau đến thế nào. NEU Confessions mới đây đã đăng tải câu chuyện một chàng trai đã mãi mãi đánh mất tình yêu đầu đời theo cách chẳng ai mong muốn nhất. Dù đã cố lừa dối trái tim rằng mình đã quên, mọi thứ đã ngủ yên nhưng rồi tất cả chợt sống dậy, rõ ràng và day dứt như mới hôm qua thôi chỉ sau khi đọc lại một bức thư.
Đó là bức thư anh viết cho thanh xuân, cho cô gái anh thương mãi mãi ở lại với tuổi 18.
Năm nay anh đã 28 tuổi, đang sống và làm việc ở Mỹ, cứ lần lữa chuyện cưới vợ. Bức thư anh viết cho người bạn gái được cô em tìm thấy trong một chiếc latop cũ. Anh đồng ý để cô em gái đăng tải toàn bộ nội dung bức thư lên MXH với hy vọng:"Biết đâu ở nơi nào đó T. sẽ thấy được, biết rằng bọn anh vẫn luôn nhớ đến T.".
Trò chơi đầu tiên - tình yêu cuối cùng
Bức thư chàng trai viết cho bạn gái mở ra trước mắt người đọc một khung cảnh rất đẹp, giòn tan tiếng cười. Năm đó, họ đều trẻ đang cùng nhau hướng về chuyến đi biển hứa hẹn nhiều niềm vui. Và vui hơn nữa vì cả bọn đều đã thi xong đại học, kỳ thi khiến đứa nào cũng mất ăn mất ngủ dồn hết 100% sức lực, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Với chàng trai, người viết bức thư, chuyến đi lần này là một cơ hội hiếm có để anh kiểm chứng lại tình cảm của mình dành cho người bạn gái học chung từ năm lớp 7.
"Ừ, tớ thích cậu, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ở lớp học thêm năm lớp 7. Nhưng lúc đấy có biết đâu, chỉ biết nhìn cậu cười rất hay, nhìn rồi cứ muốn nhìn mãi. Lên lớp 8 được học cùng lớp với cậu, làm quen rồi thân thiết với cậu, cậu cứ thế trở thành một phần trong cuộc sống của tớ, một mảng vui vẻ và tươi sáng trong cuộc sống không mấy thú vị của tớ.
Dần dà không chỉ là thích nụ cười của cậu, còn thích giọng nói của cậu, thích tính cách nắng mưa thất thường của cậu, thích dáng vẻ cậu mỗi khi tập trung làm gì đó, thích những lúc cậu bày trò nghịch ngợm chọc phá người khác, thích mỗi buổi sáng nhìn cậu vừa xin lỗi cô giáo vừa thở hổn hển vì đi học muộn, thích cậu giờ ra chơi vô tư khoác tay tớ xuống căng tin mua bánh mì, thích lúc kiểm tra cậu đá đá chân tớ đòi chép bài, thích khi tan học nghe cậu liến thoắng kể chuyện nọ kia, thích những buổi chiều cùng cậu đạp xe thơ thẩn khắp nơi…
Tớ quyết định qua lần đi chơi biển này, lên đại học, đợi ổn định rồi sẽ nói rõ tình cảm của mình cho cậu biết. Tớ tin cậu cũng ít nhiều cảm nhận được tình cảm của tớ dành cho cậu rồi, chỉ là cậu đang đợi tớ nói ra thôi, phải không!", bao nhiêu dự định đẹp đẽ còn ở trước mắt chàng trai 18 tuổi.
Cả nhóm bạn của chàng trai (trong đó có cả cô gái mà anh thích) đã có những ngày chơi đùa, nghịch ngợm trên biển thật vui. Anh không sao quên được lúc cùng người con gái mình thương đi dọc bờ biển nhặt vỏ sò bỏ vào chai. Bơi chán lên bờ nằm cho cô bạn gái đắp cát lên người, lúc mở mắt ra đã thấy mình như một nàng tiên cá thực thụ vừa buồn cười lại vừa xấu hổ.
(Họ đã có một chuyến đi biển đẹp như trong mơ cho đến khi tai họa ập đến.)
Anh nhìn cô cười và nghĩ thầm: "Cậu biết hay không, nụ cười của cậu chính là thứ vũ khí khiến mọi người xung quanh cậu không thể nào từ chối cậu được. Tớ cũng thế, ở tuổi 18, nụ cười rạng rỡ của cậu là thứ tớ vô cùng yêu thích, mỗi lần nhìn cậu cười, đều có một thứ ấm áp nào đó len vào trong tim tớ".
Buổi chiều hôm sau, cả đám lại ra biển. Người bạn gái bảo với anh tối qua thức khuya quá nên sáng nay buồn ngủ không dậy ngắm bình minh được nên nhất định phải ra biển chơi một tí trước khi về.
Cả nhóm chọn một đoạn biển khá vắng để chơi cho thoải mái. Anh bơi một lúc thì lên bờ ngồi cạnh cô. Cô gái đưa cho anh chai đựng vỏ sò và bảo cầm hộ để mình ra biển mò thêm.
Thấy dép của cô gái bị đứt, anh đi ra quán tạp hóa gần đấy mua đôi mới. Đến khi quay lại, nhìn thì không thấy cô đâu, nghĩ là vẫn đang ngụp xuống tìm vỏ sò nên không gọi.
Một lúc sau vẫn không thấy cô gái đâu, anh mới chạy ra tìm, hỏi mấy đứa bạn thì chúng nó bảo vừa thấy cô bạn mò vỏ sò ở xa xa kia, cũng không ai để ý. Anh bơi ra xa hơn tìm vẫn không thấy cô đâu, đoạn biển đó chỉ có lớp anh và lác đác vài người khác bơi gần bờ, không biết hỏi ai về cô.
/Thanh xuân mãi ở lại trong giây phút ấy/
"Tìm thêm một lúc vẫn không thấy cậu, các bác quyết định thuê tàu tìm cậu và báo cho người nhà cậu biết tin. Đầu tớ ong ong, sao lại phải báo cho người nhà, sao lại phải thuê tàu tìm cậu, cậu chỉ là đang tìm vỏ sò ở đâu đó thôi mà.
Đến tối, cả cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng đến để tìm cậu. Tớ nghe người lớn nói chuyện, nói rằng chiều nay có sóng lớn, rất có thể cậu đã bị sóng cuốn đi mất. Tớ nghe mà đầu cứ tê dại đi.
Tớ vẫn luôn cầu cho cậu được bình an, vẫn cầu cho cậu an toàn trở về. Cả đêm hôm đó tất cả mọi người đều thức để cầu mong cho cậu không sao, vài đứa khóc, bị cả lũ bắt nín vì có gì đâu mà khóc, rồi cậu sẽ về thôi mà", chàng trai níu kéo chút hi vọng cuối cùng rằng cô không sao đâu, cô sẽ quay về.
"Năm nay tất cả đều đã 28 tuổi nhưng sao, cậu vẫn cứ 18 thế?"
Điều mọi người lo sợ nhất đã xảy ra. Hôm ấy sóng to, trong lúc ngụp lặn nhặt vỏ sò, cô gái đã bị sóng cuốn trôi mà chẳng ai hay biết. Cô gái đã dừng lại, tuổi 18 dừng lại mãi mãi trên bờ biển này, còn anh và những người bạn vẫn phải sống tiếp, vẫn phải trưởng thành, đã chẳng ai còn dấu vết của tuổi 18 trên gương mặt nữa, duy chỉ có nụ cười của cô trên chiếc bánh sinh nhật vẫn trẻ trung như vậy...
"Gần sáng, một tàu liên lạc về báo đã tìm thấy cậu, mọi người bật dậy, cầu nguyện cho cậu được bình an dù chỉ còn một chút hi vọng. Nhưng trở về với mọi người, cậu lạnh lẽo, nhợt nhạt, không còn nụ cười rạng rỡ như trước kia nữa.
Mẹ cậu khóc ngất, mọi người sợ ông cậu không chịu nổi nên phải đưa ông về khách sạn trước, chẳng ai còn giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy người ta mang cậu về. Trên bờ biển rạng sáng lúc đó, chỉ có tiếng khóc và tiếng sóng biển, không còn tiếng cười của cậu nữa.
Lời mọi người gọi cậu cứ đâm sâu vào tai tớ, tớ nhớ như in những lời đó. Mẹ cậu gọi cậu, những tiếng con ơi như xé lòng, bố cậu cũng khóc, các bác cậu cũng khóc, anh cậu cũng khóc, tớ cũng khóc, mọi người ai cũng khóc", giây phút đau đớn theo chàng trai suốt đời.
Cậu đã dừng lại, tuổi 18 dừng lại mãi mãi trên bờ biển này, còn tớ và những người bạn vẫn phải sống tiếp... /
10 năm sau ngày đi biển ấy đau đớn ấy, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Trong lớp nhiều người đã lập gia đình, có con, công ăn việc làm ổn định. Anh thì vẫn vậy, học trường đại học đã cùng cô chọn, ra trường thuận lợi có một công việc tốt, thỉnh thoảng gặp gỡ họp lớp. Cuộc sống không thú vị cũng chẳng nhàm chán, như trước khi cô xuất hiện trong anh.
"Năm nay tất cả đều đã 28 tuổi rồi. Nhưng sao, cậu vẫn cứ 18 thế. Sinh nhật 18 tuổi lần thứ 10 của cậu, tớ cùng mọi người trở lại đoạn biển đó, hát chúc mừng sinh nhật cậu, thắp nến lên bánh kem hình hoa hướng dương, đốt pháo bông rất đẹp nữa, cậu có vui không.
Bánh kem bây giờ còn có thể in hình lên nữa, tớ ghen tị khi thấy nụ cười rạng rỡ của cậu trên bánh kem đấy. Sinh nhật tuổi 18 cũng lần thứ 10 rồi, bọn tớ cũng phải dừng lại thôi, cậu sẽ không trách bọn tớ chứ?
Tớ biết, ở nơi nào đó, cậu nhất định đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc, vậy nên sẽ không trách bọn tớ đâu, tuy không tới đây nữa, nhưng bọn tớ sẽ không quên cậu, tớ sẽ không bao giờ quên cậu. Lần này, để bọn tớ tiễn cậu đi nốt đoạn đường cuối cùng nhé.
/Hãy để bọn tớ tiễn cậu đi nốt đoạn đường cuối cùng nhé /
Đến nơi nào đó, tràn đầy ánh nắng mặt trời, không còn lạnh lẽo, không còn cô đơn, dõi theo bọn tớ, để cậu ở trong tim bọn tớ. Chúc mừng sinh nhật cậu, cô gái 18 tuổi của bọn tớ. Thương nhớ cậu!", những dòng chữ trong lá thư anh viết vào đúng ngày sinh nhật cô gái, cách đây 1 năm trước khiến người xem nghẹn ngào, xúc động.
10 năm trôi qua, khăn, mũ và chiếc áo của cô gái để quên bên phòng chàng trai cùng chai đựng vỏ sò chưa kịp đầy vẫn ở yên trong góc tủ nhà anh. Nó cùng anh trải qua 10 cái sinh nhật theo cách chẳng giống ai.
Kể từ ngày cô gái qua đời, lớp anh không còn lần nào cùng nhau đi biển nữa, vài người còn không tới biển thêm lần nào. Còn anh thì năm nào cũng ra biển, năm nào cũng ở đoạn biển đó, cùng với mũ, khăn, áo và chai đựng vỏ sò, hát chúc mừng sinh nhật.
Sau 10 năm cô qua đời, anh vẫn lưu giữ những kỷ vật của cô cho riêng mình (Ảnh minh họa).
Và việc cuối cùng anh làm mỗi khi đến sinh nhật cô là trở về nhà gửi một bức thư vào địa chỉ email đã không còn tồn tại, nói cho người đã khuất nghe những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian không có cô, một năm rồi lại một năm trôi qua…
Người em gái sau khi đọc xong toàn bộ bức thư trong laptop anh trai mới chợt nhớ ra có một khoảng thời gian dài sau khi đi chơi với lớp ở biển về, anh mình rất ít nói, cả ngày đều trầm mặc, không hề muốn ra ngoài đi đâu.
/Tất cả mọi thứ đã thay đổi, chỉ có tình yêu anh dành cho cô là vẫn vậy/
Em gái nghĩ đến tận bây giờ anh mình vẫn không quên được chị ấy là vì chị ấy là người đầu tiên anh thích (yêu) nhiều đến thế. Vậy mà anh chưa kịp nói thì chị ấy đã đi xa mất rồi…..
Nguồn: kênh14
(P/s: tâm trạng,cảm nghĩ mn khi đọc xong câu chuyện là j,hãy chia sẻ cùng nhau nha!)....
Đó là bức thư anh viết cho thanh xuân, cho cô gái anh thương mãi mãi ở lại với tuổi 18.
Năm nay anh đã 28 tuổi, đang sống và làm việc ở Mỹ, cứ lần lữa chuyện cưới vợ. Bức thư anh viết cho người bạn gái được cô em tìm thấy trong một chiếc latop cũ. Anh đồng ý để cô em gái đăng tải toàn bộ nội dung bức thư lên MXH với hy vọng:"Biết đâu ở nơi nào đó T. sẽ thấy được, biết rằng bọn anh vẫn luôn nhớ đến T.".
Trò chơi đầu tiên - tình yêu cuối cùng
Bức thư chàng trai viết cho bạn gái mở ra trước mắt người đọc một khung cảnh rất đẹp, giòn tan tiếng cười. Năm đó, họ đều trẻ đang cùng nhau hướng về chuyến đi biển hứa hẹn nhiều niềm vui. Và vui hơn nữa vì cả bọn đều đã thi xong đại học, kỳ thi khiến đứa nào cũng mất ăn mất ngủ dồn hết 100% sức lực, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Với chàng trai, người viết bức thư, chuyến đi lần này là một cơ hội hiếm có để anh kiểm chứng lại tình cảm của mình dành cho người bạn gái học chung từ năm lớp 7.
"Ừ, tớ thích cậu, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ở lớp học thêm năm lớp 7. Nhưng lúc đấy có biết đâu, chỉ biết nhìn cậu cười rất hay, nhìn rồi cứ muốn nhìn mãi. Lên lớp 8 được học cùng lớp với cậu, làm quen rồi thân thiết với cậu, cậu cứ thế trở thành một phần trong cuộc sống của tớ, một mảng vui vẻ và tươi sáng trong cuộc sống không mấy thú vị của tớ.
Dần dà không chỉ là thích nụ cười của cậu, còn thích giọng nói của cậu, thích tính cách nắng mưa thất thường của cậu, thích dáng vẻ cậu mỗi khi tập trung làm gì đó, thích những lúc cậu bày trò nghịch ngợm chọc phá người khác, thích mỗi buổi sáng nhìn cậu vừa xin lỗi cô giáo vừa thở hổn hển vì đi học muộn, thích cậu giờ ra chơi vô tư khoác tay tớ xuống căng tin mua bánh mì, thích lúc kiểm tra cậu đá đá chân tớ đòi chép bài, thích khi tan học nghe cậu liến thoắng kể chuyện nọ kia, thích những buổi chiều cùng cậu đạp xe thơ thẩn khắp nơi…
Tớ quyết định qua lần đi chơi biển này, lên đại học, đợi ổn định rồi sẽ nói rõ tình cảm của mình cho cậu biết. Tớ tin cậu cũng ít nhiều cảm nhận được tình cảm của tớ dành cho cậu rồi, chỉ là cậu đang đợi tớ nói ra thôi, phải không!", bao nhiêu dự định đẹp đẽ còn ở trước mắt chàng trai 18 tuổi.
Cả nhóm bạn của chàng trai (trong đó có cả cô gái mà anh thích) đã có những ngày chơi đùa, nghịch ngợm trên biển thật vui. Anh không sao quên được lúc cùng người con gái mình thương đi dọc bờ biển nhặt vỏ sò bỏ vào chai. Bơi chán lên bờ nằm cho cô bạn gái đắp cát lên người, lúc mở mắt ra đã thấy mình như một nàng tiên cá thực thụ vừa buồn cười lại vừa xấu hổ.
(Họ đã có một chuyến đi biển đẹp như trong mơ cho đến khi tai họa ập đến.)
Anh nhìn cô cười và nghĩ thầm: "Cậu biết hay không, nụ cười của cậu chính là thứ vũ khí khiến mọi người xung quanh cậu không thể nào từ chối cậu được. Tớ cũng thế, ở tuổi 18, nụ cười rạng rỡ của cậu là thứ tớ vô cùng yêu thích, mỗi lần nhìn cậu cười, đều có một thứ ấm áp nào đó len vào trong tim tớ".
Buổi chiều hôm sau, cả đám lại ra biển. Người bạn gái bảo với anh tối qua thức khuya quá nên sáng nay buồn ngủ không dậy ngắm bình minh được nên nhất định phải ra biển chơi một tí trước khi về.
Cả nhóm chọn một đoạn biển khá vắng để chơi cho thoải mái. Anh bơi một lúc thì lên bờ ngồi cạnh cô. Cô gái đưa cho anh chai đựng vỏ sò và bảo cầm hộ để mình ra biển mò thêm.
Thấy dép của cô gái bị đứt, anh đi ra quán tạp hóa gần đấy mua đôi mới. Đến khi quay lại, nhìn thì không thấy cô đâu, nghĩ là vẫn đang ngụp xuống tìm vỏ sò nên không gọi.
Một lúc sau vẫn không thấy cô gái đâu, anh mới chạy ra tìm, hỏi mấy đứa bạn thì chúng nó bảo vừa thấy cô bạn mò vỏ sò ở xa xa kia, cũng không ai để ý. Anh bơi ra xa hơn tìm vẫn không thấy cô đâu, đoạn biển đó chỉ có lớp anh và lác đác vài người khác bơi gần bờ, không biết hỏi ai về cô.
/Thanh xuân mãi ở lại trong giây phút ấy/
"Tìm thêm một lúc vẫn không thấy cậu, các bác quyết định thuê tàu tìm cậu và báo cho người nhà cậu biết tin. Đầu tớ ong ong, sao lại phải báo cho người nhà, sao lại phải thuê tàu tìm cậu, cậu chỉ là đang tìm vỏ sò ở đâu đó thôi mà.
Đến tối, cả cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng đến để tìm cậu. Tớ nghe người lớn nói chuyện, nói rằng chiều nay có sóng lớn, rất có thể cậu đã bị sóng cuốn đi mất. Tớ nghe mà đầu cứ tê dại đi.
Tớ vẫn luôn cầu cho cậu được bình an, vẫn cầu cho cậu an toàn trở về. Cả đêm hôm đó tất cả mọi người đều thức để cầu mong cho cậu không sao, vài đứa khóc, bị cả lũ bắt nín vì có gì đâu mà khóc, rồi cậu sẽ về thôi mà", chàng trai níu kéo chút hi vọng cuối cùng rằng cô không sao đâu, cô sẽ quay về.
"Năm nay tất cả đều đã 28 tuổi nhưng sao, cậu vẫn cứ 18 thế?"
Điều mọi người lo sợ nhất đã xảy ra. Hôm ấy sóng to, trong lúc ngụp lặn nhặt vỏ sò, cô gái đã bị sóng cuốn trôi mà chẳng ai hay biết. Cô gái đã dừng lại, tuổi 18 dừng lại mãi mãi trên bờ biển này, còn anh và những người bạn vẫn phải sống tiếp, vẫn phải trưởng thành, đã chẳng ai còn dấu vết của tuổi 18 trên gương mặt nữa, duy chỉ có nụ cười của cô trên chiếc bánh sinh nhật vẫn trẻ trung như vậy...
"Gần sáng, một tàu liên lạc về báo đã tìm thấy cậu, mọi người bật dậy, cầu nguyện cho cậu được bình an dù chỉ còn một chút hi vọng. Nhưng trở về với mọi người, cậu lạnh lẽo, nhợt nhạt, không còn nụ cười rạng rỡ như trước kia nữa.
Mẹ cậu khóc ngất, mọi người sợ ông cậu không chịu nổi nên phải đưa ông về khách sạn trước, chẳng ai còn giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy người ta mang cậu về. Trên bờ biển rạng sáng lúc đó, chỉ có tiếng khóc và tiếng sóng biển, không còn tiếng cười của cậu nữa.
Lời mọi người gọi cậu cứ đâm sâu vào tai tớ, tớ nhớ như in những lời đó. Mẹ cậu gọi cậu, những tiếng con ơi như xé lòng, bố cậu cũng khóc, các bác cậu cũng khóc, anh cậu cũng khóc, tớ cũng khóc, mọi người ai cũng khóc", giây phút đau đớn theo chàng trai suốt đời.
Cậu đã dừng lại, tuổi 18 dừng lại mãi mãi trên bờ biển này, còn tớ và những người bạn vẫn phải sống tiếp... /
10 năm sau ngày đi biển ấy đau đớn ấy, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Trong lớp nhiều người đã lập gia đình, có con, công ăn việc làm ổn định. Anh thì vẫn vậy, học trường đại học đã cùng cô chọn, ra trường thuận lợi có một công việc tốt, thỉnh thoảng gặp gỡ họp lớp. Cuộc sống không thú vị cũng chẳng nhàm chán, như trước khi cô xuất hiện trong anh.
"Năm nay tất cả đều đã 28 tuổi rồi. Nhưng sao, cậu vẫn cứ 18 thế. Sinh nhật 18 tuổi lần thứ 10 của cậu, tớ cùng mọi người trở lại đoạn biển đó, hát chúc mừng sinh nhật cậu, thắp nến lên bánh kem hình hoa hướng dương, đốt pháo bông rất đẹp nữa, cậu có vui không.
Bánh kem bây giờ còn có thể in hình lên nữa, tớ ghen tị khi thấy nụ cười rạng rỡ của cậu trên bánh kem đấy. Sinh nhật tuổi 18 cũng lần thứ 10 rồi, bọn tớ cũng phải dừng lại thôi, cậu sẽ không trách bọn tớ chứ?
Tớ biết, ở nơi nào đó, cậu nhất định đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc, vậy nên sẽ không trách bọn tớ đâu, tuy không tới đây nữa, nhưng bọn tớ sẽ không quên cậu, tớ sẽ không bao giờ quên cậu. Lần này, để bọn tớ tiễn cậu đi nốt đoạn đường cuối cùng nhé.
/Hãy để bọn tớ tiễn cậu đi nốt đoạn đường cuối cùng nhé /
Đến nơi nào đó, tràn đầy ánh nắng mặt trời, không còn lạnh lẽo, không còn cô đơn, dõi theo bọn tớ, để cậu ở trong tim bọn tớ. Chúc mừng sinh nhật cậu, cô gái 18 tuổi của bọn tớ. Thương nhớ cậu!", những dòng chữ trong lá thư anh viết vào đúng ngày sinh nhật cô gái, cách đây 1 năm trước khiến người xem nghẹn ngào, xúc động.
10 năm trôi qua, khăn, mũ và chiếc áo của cô gái để quên bên phòng chàng trai cùng chai đựng vỏ sò chưa kịp đầy vẫn ở yên trong góc tủ nhà anh. Nó cùng anh trải qua 10 cái sinh nhật theo cách chẳng giống ai.
Kể từ ngày cô gái qua đời, lớp anh không còn lần nào cùng nhau đi biển nữa, vài người còn không tới biển thêm lần nào. Còn anh thì năm nào cũng ra biển, năm nào cũng ở đoạn biển đó, cùng với mũ, khăn, áo và chai đựng vỏ sò, hát chúc mừng sinh nhật.
Sau 10 năm cô qua đời, anh vẫn lưu giữ những kỷ vật của cô cho riêng mình (Ảnh minh họa).
Và việc cuối cùng anh làm mỗi khi đến sinh nhật cô là trở về nhà gửi một bức thư vào địa chỉ email đã không còn tồn tại, nói cho người đã khuất nghe những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian không có cô, một năm rồi lại một năm trôi qua…
Người em gái sau khi đọc xong toàn bộ bức thư trong laptop anh trai mới chợt nhớ ra có một khoảng thời gian dài sau khi đi chơi với lớp ở biển về, anh mình rất ít nói, cả ngày đều trầm mặc, không hề muốn ra ngoài đi đâu.
/Tất cả mọi thứ đã thay đổi, chỉ có tình yêu anh dành cho cô là vẫn vậy/
Em gái nghĩ đến tận bây giờ anh mình vẫn không quên được chị ấy là vì chị ấy là người đầu tiên anh thích (yêu) nhiều đến thế. Vậy mà anh chưa kịp nói thì chị ấy đã đi xa mất rồi…..
Nguồn: kênh14
(P/s: tâm trạng,cảm nghĩ mn khi đọc xong câu chuyện là j,hãy chia sẻ cùng nhau nha!)....