đương nhiên rồi vì ngày xưa vẩn thường có câu''thất bại là mẹ thành công''nếu muốn chiến thắng thì ít nhiều củng có thất bại từ đó mà rút ra khinh nghiệm để làm nền tảng chiến thắng
''ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ''
câu này củng đúng luôn ...hihi vì minh cung đã từng nghe
''một lần vấp là một lần bớt dạy
sống trên đời có dại mới nên khôn''
"Khôn mà láu táu là khôn dại
Dại nhịn tranh cãi là dại khôn
Khôn không tranh tiến là khôn dại
Dại chịu mày mò là dại khôn
Khuyên ai hãy biết trong khôn-dại
Biết được khi dại lúc khi khôn"
"Làm người có dại mới lên khôn
Chớ dại ngây si chớ quá khôn
Khôn được ích mình đừng rẻ dại
Dại thì giữ phận chớ tranh khôn
Khôn mà hiểm độc là khôn dại
Dại vốn hiền lành dại ấy khôn
Khuyên ai giữ tính không khôn dại
Ấy mới ra ngoài tính dại khôn."
Thế sự đua nhau nói dại khôn,
Biết ai là dại, biết ai khôn.
Khôn nghề cờ bạc là khôn dại,
Dại chốn vẵn chương, ấy dại khôn.
Này kẻ nên khôn đều có dại,
Làm người có dại mới nên khôn.
Cái khôn ai cũng khôn là thế,
Mới biết trần gian kẻ dại khôn.
Cha ông ta, nhiều khi khiêm tốn cũng tự nhận mình không "khôn":
"Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao sao!"
Nhưng đấy chỉ là một cách mỉa mai đời mà thôi. Các Cụ đâu có dại? Năm tháng nếm trải mọi cay đắng - ngọt bùi của cuộc đời, mới rút ra được sự "dại" đó. Lớp hậu thế, nhất là khi còn đang ở thời buổi đua chen, đang ở tuổi hăng thi thố để "thiên hạ biêt mình là ai", thì học được chữ "dại" của các Cụ là khó lắm lắm!.. Những kẻ ngu lâu, đâu có được cái cốt cách "dại" đó của Cha Ông!
"Khôn ngoan đến cửa Quan mới biết!" là một kinh nghiệm đánh giá khôn - dại. Kinh nghiệm này cần nhìn ở cả hai phía: phía Quan và phía Dân. Được làm Quan mà không biết tận hưởng "Lộc Vua", là... dại, không khôn! Là Dân mà đến chỗ Công đường không biết biến báo, chạy vạy; không biết "phong bao phong bì", có sao khai thật vậy, thì cũng là kẻ khờ khạo, chứ không khôn!..
Ở cái Thành phố tôi, có tay Nghĩa xe bò nổi tiếng một thời. Suốt đời anh ta chỉ làm nghề kéo xe bò thôi, vậy mà xây được nhà lầu lúc nào không hay! Cái thời mà tất cả đều là nhà "cấp bốn" (một tầng trệt, lợp ngói), thậm chí còn "tranh tre nứa lá", mà nghe tin Nghiã Ngố xây nhà lầu, lấy mẫu tận Thủ đô, thì chả ngạc nhiên làm sao được? Thực khách dự bữa tiệc mừng nhà mới đều là những người khôn ngoan, rất muốn được Nghĩa Ngố giải thích. Rượu vào rồi, Nghĩa mới thủng thẳng: "Có gì đâu, thiên hạ, kể cả các bác đây cũng vậy, đều chỉ thích khoe khôn, chẳng ai chịu nhận mình dại. Thế là Nghĩa này nhận mình dại, mình ngố! Mà đã ngố thì chả thằng khôn nào lại đi tranh dành thiệt hơn với ngố cả, đúng không? Thế là ngố đây vơ tất! Hoá ra chính thiên hạ dại, chính các bác dại, các bác ngố!.. Ngay như cái việc hôm nay, chỉ Nghĩa Ngố này mới dám cả gan làm ngôi nhà lầu to đoành thế này, lại đàng hoàng mở tiệc khao nữa; chứ các bác có của nhiều đến mấy, bố bảo cũng chả dám. Lại không bị thanh tra kiểm tra ngay tắp lự, ấy à! Còn Ngố thì chả ai thèm để ý, chả ai thèm chấp! Ai đi chấp với thằng Ngố kéo xe bò cơ chứ?". Kết thúc buổi tiệc, có người mừng Nghĩa hai câu:
"Khôn như chúng tớ - là khôn dại
Dại kiểu Nghĩa Ngố - ấy dại khôn"!
Vậy ra hai chữ KHÔN, DẠI ở Đời, không phải là chuyện dễ nhận biết!
Nhưng vốn dĩ, xưa nay: Đời chỉ toàn những người tranh khôn, mấy ai "tranh dại" như anh Nghĩa Ngố ở Thành phố tôi? Phải chăng đó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự ra đời của hai chữ NGU LÂU - bởi lẽ những người ngu lâu như chính người viết bài này, đâu có bao giờ tự cho mình là không ... khôn?!.
Vâng! Không khôn thì, trước sóng gió cuộc đời, làm sao tồn tại đến tận bây giờ chứ?!.
Chiến thắng và thất bại rất gần
Sa thải Lão THẤT BẠI
Bộ não con người được xem là một nhà máy sản xuất ý nghĩ. Chịu trách nhiệm chính ở đây là hai ông quản đốc: Chiến Thắng và Thất Bại.
Ông Chiến Thắng đảm nhận dây chuyền sản xuất ý nghĩ tích cực. Ông chuyên đưa ra những lý do giải thích vì sao bạn có thể làm được, vì sao bạn có đủ năng lực, vì sao bạn có thể thành công. Nếu bạn tự nhủ: "Hôm nay sẽ là một ngày dễ chịu" thì kết quả sẽ khác hẳn: thời tiết khô ráo thật dễ chịu, vài người có mũ bảo hiểm khá ngộ nghĩnh, mình sẽ chốt được hợp đồng với ông A,... Và rồi, đó thực sự là một ngày tươi đẹp.
Ngược lại, ông Thất Bại lo sản xuất ý nghĩa tiêu cực. Lão là chuyên gia phát triển những lý do vì sao bạn không thể, vì sao bạn dễ bị đánh bại, vì sao bạn không thích hợp với công việc,... Nếu phát tín hiệu "Hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ!". Tôi cam đoan rằng, chỉ trong vòng 30 giây, bạn sẽ nhận được những ý nghĩ đại loại như: thời tiết quá nóng, đường quá đông, sếp khó chịu hơn mọi ngày, khách hàng A không ưa giọng nói của mình,... Tức là, trong khi còn chưa hết ngày, mọi thứ đã trở nên "đen như mực".
Trong hai vị quản đốc, bạn giao việc cho ai nhiều thì quy mô sản xuất của người ấy sẽ ngày càng mở rộng hơn. Cuối cùng, vị này sẽ kiểm soát toàn bộ suy nghĩ của bạn. Vậy điều chúng ta cần làm là gì?
Hãy sa thải lão Thất Bại. Việc đó không tàn nhẫn đâu! Chúng ta chẳng cần lão ấy quanh quẩn bên mình, suốt ngày lải nhải rằng "mình không thể, mình không đủ khả năng, mình sẽ làm hỏng mọi thứ,..."
Dành toàn bộ quy mô nhà máy cho ông Chiến Thắng. Trong mọi trường hợp, hãy yêu cầu ông ấy phục vụ bạn. Ông ấy là chìa khóa mở mọi cánh cửa dẫn đến Thành Công.
Giải thích thế nào là chiến thắng và chiến bại:
- Chiến thắng: là việc vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục tiêu mình đặt ra. Ví dụ học hành chăm chỉ và giành được danh hiệu học sinh giỏi, hay được tham gia vào cuộc thi học sinh giỏi. Chiến thắng là một biểu tượng của sự thành đạt, hạnh phúc và vui tươi.
- Chiến bại: Là những lần thất bại, vấp váp trong cuộc sống của chúng ta. Đó là lần bị điểm 4 môn Toán, lần vấp ngã khi thi tuyển vào đội tuyển học sinh giỏi.
Trong chiến bại luôn có nỗi buồn, có sự ấm ức.
- Mối quan hệ giữa chiến bại và chiến thắng: Người xưa có câu "Thất bại là mẹ thành công". Thất bại cho chúng ta những kinh nghiệm, những khát khao, những bài học, những tiền đề cho chiến thắng!
- Vậy nên, chiến bại và chiến thắng là một quan hệ "Nhân - Quả", và nó giúp chúng ta thấy được chân lý "nhân vô thập toàn" => Không ai là hoàn hảo trên cõi đời này. Ai chiến thắng cũng đã từng kinh qua những thất bại. Nên người ta vẫn nói, nụ cười chiến thắng = vị mặn của nước mắt đau thương của những lần thất bại.