Thằng quỷ ấy - Ngô Ngọc Trang

A

anh_anh_1321

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nhiều khi tôi nghĩ đáng ra nó đừng có mặt trên đời này thì hay hơn, thế mà một ngày không gặp và cãi nhau với nó thì tôi không chịu nổi.

Nó cùng hội “quyết không yêu” với tôi, ở ngay cạnh nhà tôi, chơi với tôi từ hồi cởi truồng, học cùng từ hồi lớp một, nó trắng như con gái, nghịch không khác quỉ sứ mà học lại *** như bò.

Nó vào hội vì một lý do: “Mày quyết không yêu thì tao cũng quyết không yêu”. “Tại sao?”. “Để tao xem mày quyết không yêu đến bao giờ. Rồi mày sẽ yêu trước tao cho mà xem!”. “Đợi đấy”.

Tôi cao lều nghều, gầy như nhái bén, nó thấp lẹt tẹt. Trước giờ đi cùng lúc nào nó cũng phải ngước lên, tôi hãnh diện lắm trêu nó: “Người bảo em bé con con, em kêu em lớn em còn bé hơn”. Đứng trước lũ bạn gái, tôi xoa đầu nó như chủ xoa đầu cún con: “Bé thế này thì bao giờ mới lớn được hở em?”. Nó tức, đè sấp tôi xuống, giẫm chân lên lưng, bẻ quặt tay tôi ra đằng sau khiến tôi không tài nào cọ quậy được, rồi vừa ghè đầu tôi, vừa hỏi: “Chừa chưa?”.

Tôi la oai oái như lợn bị cắt tiết: “Chừa rồi!”. Được thả, tôi trêu tiếp. Hai đứa đánh nhau chí chóe. Có khi đánh nhau đùa, chuyển sang đánh nhau thật, rồi lại làm lành, lại chơi. Tôi bảo: “Mỗi khi giận mày tao thấy buồn vì không có ai để đánh”. “Tao cũng vậy”. Thằng quỷ ấy đánh tôi đau thế mà với những đứa con gái khác nó nhẹ nhàng lịch thiệp lắm. “Đồ đạo đức giả!”. “Không phải! Đi với Phật mặc áo cà sa mà?”. “À, mày bảo tao là ma à?”. “Mày nói nhé!”. “Cho mày chết này!”.

Tôi túm cổ nó đánh. Tôi không nể nó mà nó cũng chẳng biết nể tôi. Tôi gọi nó là thằng quỷ thì nó cũng gọi tôi là con quỷ. Tôi đánh nó một, nó chẳng bao giờ đánh tôi kém một. Tôi chỉ hãnh diện là cao hơn nó cái đầu, không ngờ năm lớp mười nó cao ngang tôi. Ngày xưa tôi khoác vai nó, giờ nó khoác vai tôi. Khi đi ăn với nhau, cái gì tôi cũng ăn thật nhanh cho xong trước rồi cướp phần của nó.

Nó tức lắm: “quỷ ạ! Rồi mày cũng sẽ ăn hết phần chồng con thôi!”. “Kệ tao!”. Khi ăn, chúng tôi tranh nhau ăn, trả tiền cũng tranh nhau nốt, nó thường gõ trán tôi: “quỷ ạ! Mày thích làm con trai thế à? Chốc nữa đèo tao trả nợ!”. Tôi vừa đèo vừa nghêu ngao: “Bố đánh không đau bằng ngồi sau con gái!”. Nó cười hềnh hệch: “Bố đánh đau hơn là ngồi sau con gái”. Thằng quỷ đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi!

Một buổi tối đang ngồi học thì nó vào nhẹ như một thằng trộm, vỗ đến bộp vào vai khiến tôi thót tim rồi cười nhăn nhở: “Cho mày xem cái này hay lắm!”. Nó giơ lên trước mặt tôi một cái hộp, mở nắp, một bộ khung xương đen xì cùng chiếc đầu lâu nham nhở bật tung lên với tiếng cười ma quái. Tôi sợ tồ cả ra quần. Nó nằm vật ra giường ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tôi đi thay quần xong nó vẫn cười.

Vừa xấu hổ vừa tức, tôi sấn đến đè nó xuống đấm đá liên tục, rồi cầm hộp đồ chơi ném mạnh vào góc nhà vỡ đôi. Nó nhìn theo chững lại hồi lâu: “Biết thế tao chẳng trêu mày”. Rồi lẳng lặng bỏ về, mấy hôm sau không sang. Tôi áy náy gom hộp đồ chơi lại mang làm lành: “Trả mày này”. “Tao mua về tặng mày đấy”. “Sao mấy ngày hôm nay mày không sang chơi với tao?”. “Nhớ tao à?”. “Ừ, chẳng lẽ tao lại lôi em tao ra đánh thì tội cho nó quá”. “quỷ ạ!”.

Cuối năm lớp 11 nó cao hơn tôi hẳn cái đầu, tôi thân với nó nhưng trong mắt tôi, nó sinh ra như là khắc tinh của tôi vậy. Biết mấy đứa con gái viết thư tỏ tình, tôi hỏi đểu: “Muốn yêu rồi chứ gì? Cho mày ly khai khỏi hội đấy!”. Nó cười: “Đương nhiên là muốn yêu nhưng hội chỉ có hai người, tao ra thì mày cô đơn chết!”. “Thèm vào! Không mợ chợ vẫn đông”. Lá thư nào nó cũng đưa cho tôi đọc, rồi khen đứa nọ xinh, đứa kia dễ thương như thể trêu tức tôi, tôi gắt lên: “Xinh thì yêu đi, léo nhéo mãi!”.

Nó bảo: “Tao vẫn còn ngây thơ lắm!”. Tôi phì cười. Nó rủ tôi đi ngắt trộm hoa phượng, không ngờ xoạc đũng quần. Cũng may tôi mặc một chiếc áo dài chống nắng, nó lấy buộc ngang bụng che đi và cứ thế đạp xe đưa tôi về nhà. Tôi cười mẻ miệng, lần đầu tiên nó biết xấu hổ trước tôi. Được bao nhiêu hoa phượng nó mang tặng hết cho những đứa con gái khác. Tôi điên lên. Mãi mấy hôm sau nó mới đưa cho tôi một chiếc vương miện méo mó xâu bằng những cánh hoa đã khô: “Tao tập mãi cũng chỉ được thế này thôi”.

Nghỉ hè, tôi tập trung ôn thi đại học, nó vẫn lêu lổng, nhắc mãi chẳng được tôi giận, mắng té tát. Nó cáu: “Tao không học thì kệ tao! Liên quan gì đến mày?”. Tôi lộn tiết tát một cái, nó hầm hầm định tát lại nhưng không hiểu sao lại thôi. Cả hè không thấy sang chơi, thấy tôi nó cũng lẳng lặng coi như chẳng quen. Rồi thấy nó hay đi cùng lớp trưởng, lại nghe nói hai đứa yêu nhau, ít khi thấy nó ở nhà, nó tránh tôi như tránh tà khiến tôi rất buồn.

Tôi viết thư xin lỗi, chẳng thấy hồi âm. Bỗng nhiên một tối nó mang sách vở đến đòi học cùng. Tôi kinh ngạc. Thì ra nó tu, nó học thêm với lớp trưởng suốt hè. Thằng quỷ này hay thật! Nó thông minh, chỉ có điều lười học. “Nhờ cái tát của mày đấy”.

Chúng tôi chúi đầu vào chuyện ôn thi mà vẫn có thời gian gây sự. Càng ngày nó càng cao lớn, tôi đánh với nó chẳng thể nào thắng nổi, được cái cũng biết chiều tôi, còn biết chăm sóc tôi khi ốm. Ôn thi, nó nhồi nhét cho tôi bao nhiêu thứ làm tôi béo lên, hai má núng nính toàn thịt. Nó cứ nghiến răng nghiến lợi véo má tôi rồi cười hì hì: “Tao thích mày béo hơn nữa, bẹo sướng lắm!”. “Thằng quỷ! Mày rõ độc ác!”.

Mấy đứa con gái thích nó phát ghen với tôi. Nó càng ngày càng đẹp trai, tôi càng ngày càng mập, đi với nhau chẳng khác nào tranh biếm họa. Tôi béo căng béo tròn, nó lại xoa đầu tôi: “Bé thế này thì bao giờ mới lớn được hở cưng?”. Tôi tức, đuổi đánh nó xung quanh trường. Ngày xưa cái gì nó cũng tranh với tôi, giờ thì cái gì cũng nhường. Nó bảo: “Tao là con trai lớn, tao không nhường mày thì những đứa con gái khác tránh xa tao mất”.

Thi tốt nghiệp, làm bài xong nó hớt hải chạy sang thông báo: “Tao không làm được bài, chắc trượt rồi!”. Tức chết đi được, dễ thế mà cũng không làm được thì thi đại học thế nào! Ai ngờ nó cao điểm hơn tôi. “Tao đùa thế thôi”. Nó ngoác miệng cười. Thằng quỷ! Thi đại học, tôi thừa ba điểm còn nó suýt trượt, lại còn tinh tướng: “Tao mong trượt mà nó chẳng cho trượt, thì ra ông trời không nỡ thui chột một tài năng”. Tôi nguýt nó một cái rõ dài, thật ra nó học hành cũng chật vật lắm, chẳng qua mạnh mồm vậy thôi.

Hai chúng tôi học khác trường, hôm nào nó cũng đòi đưa tôi đi học, tôi nói: “Tốn tiền xăng xe của bố ******!”. “Tao đi dạy thêm lấy tiền đổ xăng đấy chứ”. Bước sang năm thứ hai, nó bảo: “Thôi, tao ra khỏi hội “quyết không yêu” của mày, chịu hết nổi rồi!”. Tôi hỏi: “Mày yêu rồi à?”. Nó gật đầu: “Yêu lâu rồi nhưng tao giấu, mày không biết”. “Ai?”. “Không nói được”. “Thằng ba hoa! Thế mà lúc nào cũng toang toác cái mồm không thèm yêu. Mày lừa tao!”. “Tao lớn rồi, đẹp trai thế này mà không yêu thì phí! Mày cũng yêu đi”. “Tao không thèm!”. Tôi xị mặt, hai má phúng phính như hai trái đào được thể xệ thấp hơn.

Nó nhìn, nó cười, nó xắn tay áo cứ nhè má tôi mà véo cốt cho tôi kêu la như mọi lần. Tôi đau quá, ứa cả nước mắt, không hiểu sao không kêu được. Nó rối rít dỗ dành. Tôi giận, không thèm đi xe nó, không gặp nó, không cho nó vào phòng chơi, không nghe điện thoại nhưng lại đứng ở cửa sổ len lén nhìn sang. Cả tháng trời vắng nó, tôi bần thần cả người. Thằng quỷ ấy, cứ vài ngày lại có một cô bạn gái rõ xinh đến tìm. Hình như nó quên tôi rồi! Tôi khóc, giá như tôi không cạch mặt nó trước thì nó đã chẳng cạch mặt tôi thế này. Thằng quỷ ấy sao nhanh quên thế? Ừ, nó có người yêu rồi, suốt ngày quấn lấy người yêu thì còn nhớ gì đến một đứa béo ị như tôi nữa. Tôi buồn đến gầy cả người.

Hôm đó nhìn thấy nó thẫn thờ ở ban công, tôi muốn nhảy sang chơi nhưng rồi lại thôi. Bỗng nó gọi: “quỷ ơi!”. Tiếng gọi sao thân thương thế, lâu rồi mới lại được nghe, Nhưng còn kiêu, tôi đi thẳng vào phòng úp mặt xuống gối khóc rưng rức. “quỷ ạ! Khóc gì thế?”. Tôi ngước mắt lên, nó cười toe toét: “Tao có cái này cho mày”. Nó đưa cho tôi quyển sổ dày, thì ra trong đó nó viết tất cả những gì chúng tôi trải qua từ khi còn bé tí. Tôi ngẩn ngơ nhìn nó. Nó nói: “Cả tháng nay tao buồn và nhớ mày lắm!”. Tôi dỗi: “Bạn bè mày nhiều thế việc gì phải nhớ tao?”. “Nhưng tao chỉ thích chơi với mày thôi”. “Người yêu mày đâu?”. “Tao không biết”. “Sao lại không biết?”.

“Chẳng biết người ta có yêu tao không hay chỉ coi tao là bạn. Tao yêu người ấy lâu rồi”. “Ai?”. “Nói ra xấu hổ lắm!”. “Khỉ ạ!”. “Tao yêu người khác mày có buồn không?”. “Buồn gì!”. Tôi nói nhưng không kìm được nước mắt, nó bẹo má tôi: “Rõ ràng là mày buồn! quỷ ạ! Tao yêu mày!”. Nó hôn lên trán tôi, tôi ngẩn ngơ: “Tao cấm mày nói câu ấy!”. Nó rưng rưng: “Không nói vậy thì nói thế nào? Mày không yêu tao à?”. Tôi cười: “Mày phải nói là: anh yêu em”. Nó cười: “quỷ ạ! Anh yêu em!”. Trời, thằng quỷ ấy.
 
Top Bottom