Tên nhóc này ở đâu ra thế???

N

natsume1998

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1. Tên fic: Tên nhóc này ở đâu ra thế?
2. Tác giả: JonaKeva (tui nè) và hana0anna (chị tui ák)
3. Thể loại: tình cảm, hài hước,...
4. Rating: 13+
MatCuoi%20%289%29.gif

5. Casting: Nhân vật chính nè:

- Liễu Như Yên:
17 tuổi, học giỏi IQ 190/200 ( chỉ số IQ trong LOVE = 2), hot girl trường Evol ( bịa đó), bố là doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực quản lý chuỗi nhà hàng 5 sao.


- Trình Phong:
17 tuổi, học giỏi - IQ 200/200, cực đẹp trai nhưng cũng cực láu cá
MatCuoi%20%285%29.gif
, bố mẹ là bạn bè với gia đình Như Yên



*****************Spoil****************
.....
- Cái gì mà bé bé mãi thế????
- Hì hì kêu bé mới thân mật mà vợ yêu!!!
.....
- Cái thằng nhóc này, biến ra khỏi phòng tôi ngay!
- Ấy ấy, mẹ bé hông chịu đâu! Bé nỡ lòng để hot boy đáng yêu như anh ngủ ngoài salon hả? Mà, kaka, bây giờ cũng là phòng anh rồi!
......
 
N

natsume1998

Chap 1: Gặp gỡ​
….
Trên một cánh đồng hoa mặt trời đầy nắng và gió, cô bé váy hồng tươi cười bên cạnh một cậu nhóc dễ thương. Cậu nhóc chạy theo cô bé nhưng trên khuôn mặt non nớt ấy vẫn chẳng có nụ cười nào. Sau một lúc dẫn nhóc khắp đồng hoa, bé quay lại, giọng giận dỗi:
- Cậu sao thế? Chả cười gì cả! Đi với mình chán lắm à?
- Ơ, không phải dzậy, tại mình không quen! - nhóc gãi đầu
- Hì hì, cậu phải tập cười thôi! Nhák! - bé cười híp mắt
- Tập thế nào?
Cô bé đặt tay lên đôi má phúng phính của nhóc, khẽ kéo khoé môi nhóc lên:
- Cậu gặp mình thì phải cười nè! Tập đi! Smile nào!!!
Nhóc khẽ nhếch môi, nhưng hơi gượng, bé thấy thế vui vẻ cười vang, tiếng cười vang vọng cả khu đồi........
---------------------------------------****-----------------------------------

Tiếng loa thông báo: " Xin mời em Liễu Như Yên, lớp trưởng 11A1 lên văn phòng có việc cần! Xin nhắc lại! Mời em Liễu Như Yên lớp 11A1 lên văn phòng có việc cần!"
Như Yên khẽ thở dài, " Đầu tuần mà phải lên văn phòng rồi!Không biết là phúc hay hoạ nhảk?". Nó nhanh chóng "lết xác" lên văn phòng. Vừa đến cửa, Như Yên đã nghe tiếng nói "Cô ơi, Yên đâu rồi?", "Cô ơi, sao lâu quá dzậy cô?", "Cô ơi..", "Cô ơi...". Như Yên thoáng giật mình, "Ai dzậy nhỉ?". Lòng hồi hộp, nó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô chủ nhiệm nhìn thấy Như Yên, hớn hở ra mặt:
- A! Cuối cùng em cũng đến! - Cô vội vàng chạy đến cạnh nó, thì thầm - Cứu cô với, cô sắp phiền chết rồi!
Chưa kịp hiểu gì, bỗng tên nhóc ngồi trên ghế lúc nãy ôm chằm lấy nó:
- Bé đây rồi! Tôi chờ bé mãi!
- Ái, cái gì vậy? Tên biến thái, thả tôi ra!
Cậu nhóc buông tay, khuôn mặt nũng nịu, mắt long lanh:
- Cô ơi, em có làm gì đâu mà Yên nói em biến thái? hix hix
- Ai bảo không làm gì? Hả? Hả? Cô ơi!
Cô giáo vơ vội chiếc túi xách, cười cười:
- Thôi mà Yên, bạn mới đến. Em phải giúp đỡ bạn chứ!
- Nhưng...
- Thôi được rồi! Bạn ấy tên Trình Phong, vừa chuyển về từ Mỹ nên hành xử thế! Em đưa bạn về lớp đi! Phong sẽ ngồi cạnh em! Nhớ giúp đỡ bạn! Thôi cô đi đây~~~~~ ( Các bạn thông cảm, GV Văn nên hơi "phỡn")
- Ơ... ơ... cô ơi!
Như Yên nhìn theo "bóng hình cô" khuất xa, quay qua, quắt mắt nhìn Trình Phong:
- Haiz, được rồi! Ta về lớp thôi!
Phong ôm tay nó, nũng nịu:
- Ừ ừ đưa mình về lớp! Har! Har!
Hành động "trơ trẽn giả dạng trẻ con" kia khiến Yên khó chịu:
- Buông tay ra!
- Hì hì, never, bé kì ghê! Anh vượt muôn trùng xa xôi đến đây để gặp bé, dzậy mà bé nỡ lòng nào hất hủi anh! Hix tủi thân cho phận hồng nhan quá!
- Cái gì? Cậu nói cái gì dzậy?
- A! Lớp mình kìa phải không?
Phong kéo tay Yên vào lớp. Nó bước vào, nói lớn:
- Các bạn trật tự, hôm nay lớp ta có thêm thành viên. Đây là bạn Trình Phong, đến từ Mỹ!
Trình Phong nở nụ cười mê hoặc, mấy đứa con gái ngây ngất " Woa, đẹp trai quá!!!":
- Chào các bạn, từ nay chúng ta cùng học chung, mong các bạn giúp đỡ!
- Trình Phong, cậu về chỗ đi! Bàn cuối, cạnh cửa số ấy!
Mấy đứa con gái nhao nhao:
- Như Yên à, sao cậu được ngồi cạnh Phong dzậy? Chẳng lẽ cậu...
- Ơ... do cô chủ nhiệm xếp đó!
- Như Yên ơi, cậu đã bị thằng nhóc nay làm lung lay rồi ư? - Đám nam sinh thút thít
- Các bạn trật tự, việc Phong ngồi cạnh tôi là do sự sắp xếp của cô, mong mọi người đừng tranh luận nữa!
- Thật không? Hay quá!
- Bây giờ chúng ta bắt đầu sinh hoạt!
Như Yên vừa nói, vừa liếc Phong. Cậu nhóc vẫn nhìn nó chăm chăm, nụ cười bí hiểm. "Haiz, vừa gặp đã gây rắc rối! Đúng là đồ sao chổi!". Những tiết học trôi qua, cái ánh mắt đáng ghét kia vẫn dán vào nó. "Cái tên nhóc này, đúng là mặt dày mà! Thôi kệ, "bơ" là hay nhất! Ta xem mi phá ta được gì!".
Tan học, Như Yên hớn hở ra về. "Nhưng mà, khoan đã! Tại sao tên này lại đi cạnh mình?"
- Hì hì, đừng khó chịu thế bé! Mau già mà còn nổi mụn đó! Xấu lắm, anh không thương nữa đâu!
- Ai mà cần!! Mà sao cậu cứ theo tôi hoài dzậy?
- Anh đang về nhà mà! Hì hì
......
Có hai ánh nhìn cùng về một hướng. Một cái nhìn hoài nghi, lo lắng. Một cái nhìn đượm buồn nhưng ánh lên sự vui vẻ, mong chờ....
......

Cô chủ nhiệm - cô Vy: giáo viên Văn, vui tính, nhiệt tình, tính hơi trẻ con, là người gỡ rối cho Như Yên.



Những nhân vật sắp xuất hiện nèk:
- Từ Thái Vân: mẹ Như Yên, từng là diva nổi tiếng nhưng muốn dành thời gian cho gia đình nên đã giải nghệ. Là người có tâm hồn trẻ thơ nhưng đôi khi cũng rất nghiêm túc, vui vẻ và rất thương Như Yên, đặc biệt có cảm tình với "bé Phong".



- Bà nội Như Yên: người Anh nhưng vì theo chồng định cư ở VN đã lâu nên rất thạo tiếng Việt. Bà rất dễ gần, hoà nhã và vui tính, đặc biệt hợp tính với đứa con dâu.
 
N

natsume1998

Chap 2: At Home

Như Yên bước đến cổng nhà, nó quát lên:

- Sao cậu không về đi mà cứ tò tò theo tui woài dzậy???

- Hì hì làm gì mà cứ càu nhàu woài dzậy bé? Anh buồn nè! hix - Phong mếu mếu

- Buồn vui gì mặc xác cậu, liên quan gì tui? Mau về đi!!!!

- Đừng xua đuổi anh như thế bé yêu!!! Herher

- Cái gì mà bé bé mãi thế????

- Hì hì kêu bé mới thân mật mà vợ yêu!! - Ánh mắt Phong thoắt gian xảo

Như Yên nổi đoá, chưa kịp phản bác lại thì tên nhóc đó đã mở cổng tiến thẳng vào nhà.

- Nè cậu nghĩ cậu đang làm gì thế hả????????????

Phong quay lại cười gian rồi bước vào nhà, Như Yên vội chạy vào trong, nó vừa chạy đến kéo được tay nhóc thì mẹ Như Yên - cô Thái Vân <còn trẻ mà, mới 38 nên kêu bà thì hơi già> - hớn hở:

- Cuối cùng 2 đứa cũng về! Hì hì, mới gặp lại mà đã thân mật rồi àk! Mau mau! Vào đây ăn đi, mẹ chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi!

- Dạ con cảm ơn cô! - Phong cười, hơi cúi đầu vẻ cảm kích, khuôn mặt không thể nào thánh thiện, thiên thần hơn

- Mẹ, cái gì kì dzậy? Tên nhóc này là ai mà mẹ tiếp đón dữ dzậy????

- Con bé này, con phải thục nữ chút chứ! Dù gì thì con cũng phải tôn trọng và lễ độ với Phong đók!

Như Yên kinh ngạc, Trình Phong nãy giờ im lặng nhưng nụ cười vô cùng tự mãn:

- Cô ơi, có phải là con gọi Yên là "bé" thì tốt đúng không cô?

- Ừ ừ nghe hay lắm! Mà đừng gọi cô nữa, gọi bằng mẹ đi con trai! - Cô Vân cười tươi như hoa lá mùa xuân

- Mẹ, gì kì vậy? Chuyện gì đang xảy ra dzậy? Sao tên này lại gọi mẹ là mama? Sao lại được vào nhà mình????

- Thôi nào con gái, con bình tĩnh đi! Dady sẽ giải thích cho con!

- Bé nói chuyện với Dad nè! - Phong bấm nút gọi rồi đưa điện thoại cho Như Yên, lại cười

Như Yên giằn lấy, cất giọng giận dỗi:

- Alô, dad à?

- Ừm, dad con đây! Lâu rồi ta chưa gặp con, con khoẻ không?

- Chuyện đó nói sau, rốt cuộc tên nhóc này LÀ Gì VẬY? - Như Yên gằn từng chữ

- À, bé Phong ák hả? Từ nay nó sẽ ở cùng chúng ta, con hãy đối xử tốt với nó, ráng mà hoà thuận, tập quen nha con! Ôi con gái ta lớn rồi! Hixhix Thôi dad yêu quý của con bận rồi, pp con nha! <Ông dad này cũng thuộc dạng tự kỉ>

- Dad! Dad!

Như Yên bực bội, "Chưa nói gì rõ ràng mà đã cúp! Rốt cuộc là tại sao? WHAT? WHY? WHEN? HOW? Áhhhhhhhhhhhhhhh"

- Thôi nào bé yêu, đừng xị mặt thế! Vào ăn thôi! Anh đói quá àk! - Phong kéo tay Như Yên vào trong

Như Yên kinh ngạc trước bàn ăn, rất nhiều món ngon bày ra trước mắt, "Có cần phải làm lớn chuyện dzậy không, chỉ là một tên nhóc thôi mà!" . Điều kì lạ là ngay cả bà nội yêu quý cũng rất nhiệt tình với thằng nhóc thấy ghét ấy. Thằng nhóc ấy thỉnh thoảng lại liếc mắt, cười cười với nó làm nó càng ghét. Nó cố gắng ăn thật nhanh rồi chạy tót lên phòng. Nhưng... Trình Phong tiếp tục đi theo sau Như Yên. Nó cố gắng phớt lờ, coi như trên đời này cái tên Trình Phong kia như cái tấm giẻ lau nhà hay gì gì tương tự vậy. Nó đi vào phòng, Trình Phong cũng lót tót vào theo.

- Cái thằng nhóc này, biến ra khỏi phòng tui ngay!!!!! - Như Yên quát

- Ấy ấy, mẹ bé hông chịu đâu! Bé nỡ lòng để hot boy đáng yêu như anh ngủ ngoài salon hả? Mà, kaka, bây giờ cũng là phòng anh rồi! Herher - Trình Phong chớp chớp mắt, tiến gần lại Như Yên, dí sát khuôn mặt "đẹp trai" ấy vào mặt nó. Như Yên la lên:

- Cái gì? Sao lại là phòng cậu? Mà tránh xa tui ra coi!!!! - Như Yên đẩy Trình Phong ra

- Bé nhìn kìa bé yêu! Dady yêu dấu của chúng ta đã bảo mama chuẩn bị mọi thứ rồi kìa!

Như Yên nhìn theo hướng tay Phong:

- Sao lại có 2 cái giường???? Thiệt là không chịu nổi! Tránh ra!!!! - Như Yên la làng rồi chạy nhanh xuống bếp kêu la inh ỏi

- Mẹ!!!!!!!!!!!!! Chuyện gì trong phòng con dzậy??????

- À! Có gì đâu con, chỉ là thêm 1 chiếc giường cho thoải mái thôi mà! Hì hì...

- Con là con gái mà mẹ lại để con chung phòng với 1 tên con trai sao????

- Có gì mà ầm ĩ dzậy con, mẹ thấy bình thường mà! Hai đứa chung phòng có sao đâu! Thời buổi tội ác này phải có 2 người mới an toàn!

- An toàn? Con thấy ở chung phòng mới không an toàn ák!!!

- Mẹ đã nói được là được!

- Nhưng....

- Không nhưng nhị gì hết! Con mau lên phòng đi! - Nói rồi cô Vân quay đi

Như Yên càng ngạc nhiên lẫn dỗi hờn, "Sao dzậy kìa? Mẹ có bao giờ nghiêm túc dữ dzậy đâu? Ai cho tui biết chuyện gì đang xảy ra được không????"

- Con cứ ngoan đi mà! Rồi sẽ quen thôi - Bà nội từ tốn nói

- Nhưng nội ơi, cái tên nhóc đó...

- Nội biết mà! Nhưng Phong là người tốt, nó rất hợp với con!

- Nhưng...

- Thôi, con lên phòng đi! Nội mệt rồi, nội đi ngủ đây! Good night!! - Bà nội cũng quay về phòng nốt

Như Yên lủi thủi lên phòng, đầu óc nó vẫn không hiểu nổi. Cuộc sống đang yên đang lành bỗng đâu xuất hiện một tên sao chổi, à mà không đúng, phải nói là của nợ. Mọi người trong nhà nó đều trở nên kì lạ nữa. Thật không hiểu nổi! Nó thở dài, vừa bước vào phòng...

- CÁI GÌ DZẬY****************************???????? - Nó hét toáng lên
 
N

natsume1998

Chap 3: First Kiss
- CÁI GÌ DZẬY????????????

Như Yên hét toáng lên, cái gì nèk, một tên con trai không mặc quần áo, chỉ độc một chiếc khăn tắm chắn ngang hông, mái tóc còn ướt, khuôn mặt thiên thần tỏ vẻ "Ta đây không làm gì hết.

- Bé làm gì mà la toáng lên dzậy? - Phong chớp chớp mắt.

- Cậu làm cái trò quái gì dzậy? Còn không mau mặc đồ vào!!!! Đồ biến thái!!!!!!!!! - Như Yên vừa hét vừa lấy gối đánh túi bụi vào Phong, mặt nó đỏ ửng cả lên, mắt nhắm tít cả lại.

- Rồi rồi, anh mặc đồ vào là được chứ gì! - Trình Phong vừa nói vừa đỡ những cú đánh "ruồi" của Như Yên <Ông này tỉnh rùi gớm>

- Đi nhanh lên!!! - Như Yên tiếp tục la lên.

Đợi đến khi nó nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại thì nó mới mở mắt ra. "Đồ biến thái mà! Áhhh! Thấy ghê quá đi! Đen tối! Quá đen tối mà! Còn gì là tâm hồn trong sáng của tui nữa chứ!!!!!!" <chị này hơi "kịch" nhỉ>. Như Yên mặt đỏ rần rần, bối rối. Bất chợt có cánh tai quàng qua vai nó, nó nghe rõ hơi thở của ai kia sát mặt mình:

- Bé yêu, xin lỗi bé nha! Anh quên khoá cửa phòng!

- Tránh xa tui ra!!! - Như Yên xô Trình Phong - Nam nữ thọ thọ bất tương thân, đừng có mà hành động thế! Tôi gọi 113 đấy!

- Hơ hơ, bé zui thật nha! Mà xin lỗi, đừng giận anh mà! - Trình Phong trưng cái khuôn mặt baby "vô số tội" ra.

- Xin lỗi cái đầu nhà cậu! Biến ngay àk!!!!

- Thôi mà bé yêu, ngủ thôi! - Trình Phong cười cười, tiến sát Như Yên, "lại" dí khuôn mặt thiên thần ấy vào mặt nó...

- Cậu... cậu... muốn làm gì...? - Như Yên sợ hãi, theo phản xạ tự nhiên lùi lại

- Thì anh muốn... bé yêu đoán thử xem...

Thịch... thịch... thịch...

Bốp!!!!

Trình Phong gục trên giường <đừng nghĩ bậy nhé mấy bồ, đọc fic của mình thì đầu óc phải cực kì trong sáng nhak>. Như Yên hoảng hốt quăng cuốn tự điển qua một bên, vội vã đỡ Trình Phong dậy, mắt rơm rớm:

- Nè... cậu không sao chứ? Nè... tui xin lỗi mà!... - Như Yên lo lắng, giọng nghẹn lại

Im lặng...

- Nè... xin lỗi... cậu làm ơn dậy đi... - Như Yên tiếp tục lay Phong

Vẫn im lặng...

- Híc... cậu... làm ơn dậy đi... híc... - Giờ thì Như Yên khóc thật rồi

Không động tĩnh...

- Oa... oa... híc... tại cậu... ai bảo tự nhiên lại làm dzậy... làm tui... híc... hết hồn... híc... oa... oa... tui đâu có định đánh câu mạnh đâu... oa... híc... - Như Yên bù lu bù loa - cậu mà chết tui phải làm sao? <Nên chôn xác phi tang chứng cứ chứ sao!>

- Bé thật sự lo cho anh sao?

- Híc... ừk... - Như Yên gật đầu, "Khoan đã, người chết sao biết nói, chẳng lẽ..." <Tội thiệt, bà chị này hơi "ngố" mấy bồ nhởk>

Như Yên vừa mới phát hiện cái "âm mưu đen tối kia" thì nó đã bị Trình Phong lật ngược lại, cậu nhóc choàng lên người nó, khuôn mặt không thể nào đen tối hơn, cười cười:

- Bé thật là... bé làm anh giận nha... Khi nãy anh định chúc bé ngủ ngon thôi mà bé đã đánh anh thế rồi! Cuộc sống sau này chắc là anh không được toàn thây quá hàk - Trình Phong tỏ vẻ tội nghiệp

- Đừng có làm bộ làm tịch nữa, tên nhóc nhà cậu đi chết đi là vừa!!! Dám gạt chị thế hả?

- Ai da, mà bé ghê lắm nha! Đầu óc cũng phải đen tối, suy nghĩ bậy bạ nên mới làm thế nè... her... her...- Trình Phong cười gian manh

- Cậu... cậu nói cái gì hả? - Bị nói trúng tim đen, Như Yên cứng họng nhưng vẫn ngang bướng rồi chợt phát hiện bản thân vẫn đang trong thế <gọi là thế gì nhỉ>, cái thế "kì kì" này, nó lại la làng, quẫy đạp loạn xạ cả lên - Cái tên này, tránh ra coi!!! Đồ biến thái!!!!

Trình Phong hơi ngồi dậy, cười cười rồi đột ngột...

"Cậu ta đang làm cái gì dzầy nè???..." Như Yên chết đứng, 5s sau Trình Phong ngước đầu lên:

- Hì hì... first kiss của bé đã là của anh rồi!

Như Yên mặt nóng ran, giận nổi đoá cả mắt:

- Cậu... ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!! - Như Yên chọi gối, mền thú bông,... về phía Phong

- Hì hì bé cứ trút giận đi! Dù gì anh vẫn lời mà! haha - Trình Phong vừa né vừa cười, nụ cười "biến thái"

- Cậu..... - Như Yên nổi điên, "Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh, thật bình tĩnh"

Nó đứng phắt dậy, chạy ngay đến... tủ quần áo và... lấy đồ đi tắm, không quên quay lại phía sau quăng 1 câu nói cho ai kia:

- Cậu mà còn giở trò thì đừng mong sống sót qua con trăng này! Hứ

Trình Phong cười haha tự mãn, "Bé đáng yêu thật! Hê hê..."

--------------
Đẳng sau cánh cửa phòng có 2 người đàn bà, 1 già 1 "trung trung" đang ép sát tai vào phòng...

- Con nhường chút cho mẹ nghe với!

- Suỵt! Mẹ yên lặng chút, tụi nó nghe bây giờ...

- Ừ... ừ...

- Lũ trẻ đáng yêu quá!

- Ừ! Tình yêu thời niên thiếu luôn đẹp mà! Ước gì mẹ cũng được...

- Gì mẹ???

- À không, không có gì!

- Híc...

-------------------------

Nhân vật mới nèk bà con ơi:​
- Dương Trọng Hoàng: hàng xóm Như Yên, lớp phó học tập lớp 11A2, đại ca trường Evol, đội trưởng CLB Tennis, bình thường rất chi là "hiền lành", nhưng khi đối mặt với Trình Phong thì trở thành "đại ma đầu"



- Tố Thiên Thư: cùng lớp với Như Yên, một người mê fic, ước mơ trở thành nhà văn, thích phóng đại sự việc, hay tò mò



- Diệp Minh Tuyền: bạn chí cốt với Thiên Thư, cũng học 11A1



Chap 4: Mối nguy hiểm
Trong lúc Như Yên đi tắm thì Trình Phong tiến ra ban công hít thở khí trời, chợt cậu nhìn thấy một tên con trai ở ngôi nhà đối diện. Cậu nhóc đang lúi cúi chép chép ghi ghi, Trình Phong nhìn giây lát rồi bất chợt mỉm cười, nụ cười ma mãnh rồi bước vào phòng... tắt đèn đi ngủ.

Như Yên vừa ngăm mình trong bồn tắm vừa lảm nhảm <tội nghiệp, chị ấy bị tự kỉ rồi>:

- Đúng là đồ biến thái, quái dị! Áhhhh! Tức chết mà! Tại sao trên đời lại có cái loại mặt dày thế cơ chứ!

Như Yên cầm con vịt lên, ánh mắt gian tà:

- Hà hà, ta cho ngươi chết!!!!!

Nó đập con vịt vào tường, quăng lên quăng xuống, nhận nước liên hồi, cuối cùng knock - out đối thủ bằng cách ném nó vào cánh cửa. Nào ngờ Như Yên chọi mạnh quá nên con vịt kia văng ngược lại nó, trúng vào đầu, kêu lên 1 tiếng "BỐP" rõ to:

- Đến cả thứ như ngươi mà cũng ăn hiếp ta, oa.. oa.. số ta sao khổ thế này??? Oa... oa... ]<hề... hề... ai "nghiu" như chị này không, đánh nhau với con vịt mà cũng thua, nhục nhã ê chề àk nhak >

Nó hậm hực ra khỏi nhà tắm, Trình Phong giờ đang chìm trong "cõi thiên thai", mắt Như Yên loé sáng, "Kaka ngày ta báo thù đã đến, để chị đây xem nhóc còn tự tung tự tác nữa không, kakaka". Như Yên nhẹ nhàng tiến đến bàn học, lấy cây bút lông dầu màu đen rồi rón rén lại gần Trình Phong.

"Kaka, giờ chết của em đã điểm nhé nhóc, dám giỡn mặt với chị đây thì chỉ có con đường chết thôi!"

Như Yên mở nắp viết, tỉ mẫn quan sát khuôn mặt của Trình Phong để tìm kiếm chỗ thích hợp nhất vẽ "kiệt tác" nhưng....

"Woa, da mặt tên nhóc này đẹp thiệt nha, mịn hơn da mặt của mình nữa, ganh tị thật"

"Chân mày thiệt đẹp nhak!"

"Ah, lông mi dày ghê luôn nèk"

"Chiếc mũi cao ghê tar!"

"Sao mà môi giống môi con gái thế nhỉ??!", nó bỗng đỏ mặt, "Đôi môi ấy còn rất mềm nữa", vừa nghĩ tới đó nó đã lắc đầu liên tục, "No no, không được có cái suy nghĩ biến thái ấy chứ! Không được!!!!"

- Không được nha! Không được nha!

Vừa lẩm bẩm Như Yên vừa nhanh chóng leo lên giường mình. KẾ HOẠCH TRẢ THÙ PHÁ SẢN. <Không ngờ nha, người đẹp dzậy mà biến thái quá đi>


----------------------------


 
N

natsume1998

Sáng.

Như Yên dậy sớm đến trường, hôm nay nó có buổi tập với CLB Tennis. Trình Phong lót tót chạy theo nhưng đến cổng nhà thì thấy tên tối qua chở Như Yên đi. Trình Phong bực bội,sát khí đằng đằng, cậu quay qua giật mình khi thấy cô Vân đứng ngay sau lưng mình, cô Vân vỗ vai nó:

- Mama hiểu tâm trạng của con! Có gì con cứ hỏi mama, mama sẽ nói cho con biết hết! Mama sẽ ủng hộ con hết mình! Con cứ yên tâm!<Woa, bà mẹ bán đứng con gái nèk>

- Oa... oa... mama ơi, cái tên kia là ai dzậy ạh? - Trình Phong dụi dụi đầu vào vai cô Vân [/color]<Tên này thay đổi thái độ ghê quá đi>

- Ngoan, đó là Trọng Hoàng, hàng xóm chúng ta, nhà ở kia kìa! - Cô Vân chỉ sang ngôi nhà màu trắng bên cạnh

- Ah, cái đó con biết rồi! Con muốn hỏi tại sao tên Hoàng gì đó lại chở bé yêu của con đi học, bỏ rơi con dzầy nèk! Oa... oa... <Già rồi còn bày đặt nhõng nhẽo>

- Nín, nín con, tại nó chung CLB tennis với Yên, hôm nay có buổi tập nên 2 đứa đi chung! - cô Vân vuốt vuốt tóc Trình Phong

- Oa... oa... con hổng chịu đâu nha!

- Ừ ừ, mama sẽ giúp con hết mình mà!

- Cháu rễ cưng àk, uống ly sữa này đi, đừng khóc nữa! - Bà nội vỗ vỗ vai Phong, hiền từ phúc hậu nói <Ah, thêm lão bà bà bán "cháu">

- Oa... oa... nội hứa sẽ giúp con thì con nín! - Trình Phong nũng nịu <Tên này gian xảo ghê nhak>

- Được được, ta hứa với con! Cháu rễ yêu quý mau uống hết ly sữa này đi nèk!

- Dạ! - Trình Phong hí hửng, cười tươi roi rói với cô Vân và bà nội

--------------------------------

Trình Phong đang chăm chú đọc sách trong lớp thì nghe thấy tiếng cãi nhau chí choé, cậu ngước đầu nhìn, cậu à lên một tiếng, thì ra là Tố Thiên Thư và Diệp Minh Tuyền, 2 cái loa ấy lại cãi nhau vì chuyện cắt tờ giấy ngang hay dọc <Ôi dào, bó tay nhởk>. Hai cái loa ấy đang giành giật chiếc kéo thì...

Xoẹt!

Áhhhhh!!!

Một vết cắt nằm chễm chệ trên mặt Trình Phong. Tố Thiên Thư và Diệp Minh Tuyền cuống quít xin lỗi:

- Oa... oa... xin lỗi cậu... tụi tớ xin lỗi... oa... oa... - Minh Tuyền bù lu bù loa

Im lặng...

- Cậu nín coi!!!Phong giận rồi kìa! - Tố Thiên Thư gắt, rồi quay sang Trình Phong, gương mặt thiên thần vô tội - Trình Phong àh, xin lỗi cậu, híc... tớ không cố ý! <Mê trai quá hàk>

Vẫn im lặng...

- Hai cậu thật đáng bị xử bắn! Dám làm hỏng khuôn mặt tuyệt mĩ của Phong!!!! - Đám nữ sinh nhao nhao la ỏm tỏi

Tiếp tục im lặng...

- Phong ơi!!! Xin lỗi mà! Hu... hu... híc... - hai đứa tiếp tục "khóc mướn"

Thiên Thư dừng khóc, nó nhìn theo mắt Phong:

- Woa, Trình Phong đang đấu mắt với Trọng Hoàng kìa bà con ới!!!!

- Where? Where??? - cả đám "nhoi nhoi"

- Ồh, hai hotboy đang chiến đấu kịch liệt giành giật công chúa Evol - Thiên Thư tường thuật

- Ohhhhhhhhhh!!!

- Mối tình tay ba này sẽ đi về đâu? Diễn biến như thế nào? Mời các bạn đón xem chap sau - Thiên Thư quay sang Minh Tuyền - Ê khúc này tui viết zô fic được nèk bà!

- Ừ ừ được đó, hay, hay!!! - Minh Tuyền giơ giơ ngón tay cái

------------------------
Sự thật là thế này....

Lúc Thiên Thư và Minh Tuyền giành giật chiếc kéo, Trình Phong bất chợt nhìn thấy Dương Trọng Hoàng, Hoàng quay đầu nhìn, khuôn mặt tỏ vẻ ngạo nghễ, trận đấu mắt bắt đầu....

"Chào cậu, cậu là tên nhóc bám đuôi Yên hai ngày nay?"

"Không dám, không dám, hề hề, tui đâu có bám đuôi, đó là lẽ tất nhiên mà!" Phong nhếch môi

"Lẽ tất nhiên sao? Cậu tự cao quá nhỉ?!" Hoàng nhướng một bên chân mày

"Hờ hờ, vợ đi đâu chồng phải theo đó chứ! Vợ đẹp thì phải giữ, kẻo có người thèm thuồng mà cướp mất!" Phong chớp chớp mắt

"Vợ à? Cậu điên hả?" mặt Trọng Hoàng đanh lại

"Hơ hơ, cậu không cần bức xúc thế đâu! Tui hiểu tâm trạng của cậu mà!" Trình Phong cười mỉm chi, lộ vẻ mặt "giả thơ ngây"

"Cậu..." đầu Hoàng bốc hoả, khói bay mù mịt, cậu quay bước bỏ đi <Tuyệt chiêu đấu mắt, woa, tui cũng muốn học nha! - TP: mơ đi em gái - Oa... hổng chịu đâu>

-------------------------

Như Yên đi từ xa đã nghe tiếng khóc than, la ó rầm trời phát ra từ cái lớp "yêu dấu" của nó. Vừa bước vào, nó đã nhìn thấy cả đám con gái bu quanh bàn nó, nó khẽ thở dài, "Haizzz, cái tên nhóc đó lại làm trò quái gì thế không biết!!!"

Vừa thấy bóng Như Yên, Thiên Thư đã la toáng lên rồi chạy như bay lại gần Như Yên:

- Yên ơi, không hay rồi! Chuyện lớn rồi!!!

- Ơ... ơ... cái gì dzậy???

- Hu.. hu.. híc.. Phong bị Hoàng chém rách mặt rồi!!! - Thiên Thư rưng rưng nước mắt, "Xin lỗi Hoàng, nhưng tui không làm dzậy thì người chết sẽ là tui, thôi thì cậu làm vật thế mạng đi!!! Tha tội, tha tội!" <Chị này cũng gian quá nhák>

- Cái gì??? - Như Yên lo lắng chạy lại chỗ Trình Phong, nó hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương trên mặt cậu

- Woa... tình thương mến thương quá đi

Như Yên mặc kệ "bàn dân thiên hạ", nó rờ rờ lên mặt Phong, nói nhỏ:

- Cậu... không sao chứ?

- Bé nghĩ xem, anh có sao không khi khuôn mặt baby của anh bị thế này... - Trình Phong cười nham nhở

- Đừng đùa nữa, sao lại bị dzậy? - Như Yên đã rưng rưng nước mắt, chẳng lẽ là do nó thật sao?

- Híc... tại bé chứ ai... anh vì bé nên ra nông nỗi này nè! - cười gian xảo

- Để tui dẫn cậu lên phòng y tế... - Như Yên kéo tay Phong "lôi" đi

- Ohhhhhhh, thân mật quá đêy!!!! - tiếng la ó vang trời

--------------------

Như Yên dẫn Phong vào phòng y tế:

- Cậu ngồi xuống đi! - Như Yên chỉ chiếc giường trắng gần cửa sổ

- Ừ - Phong nhẹ nhàng

- Haizzz, cô lại đi tám chuyện với bạn trai rồi, chán thiệt, thôi cậu chịu khó tự băng bó đi! - Như Yên mở tủ lấy dụng cụ sơ cứu

- Anh không biết đâu, tại bé mà anh như dzầy, bé nỡ lòng nào... híc... híc... oa...

- Thôi được rồi! Tui làm là được chứ gì!

Như Yên tiến lại, nhẹ nhàng lấy bông chấm vết thương...

Thịch!

"Ah, khoảng cách gần quá, phòng lại trống huơ, cái tên biến thái này...." Đang nghĩ bâng quơ, bỗng một bàn tay đặt ngang eo nó.

- Áhhhhh!!! - nó hốt hoảng la lên, rồi theo phản xạ xô thẳng Trình Phong ra phía sau.

- Ui da! Bé làm cái gì dzậy??? - Trình Phong xoa xoa đầu, cái đầu yêu quý vừa thân thiết với tấm tường kia.

- Cậu... cậu... cậu làm cái gì dzậy hả? - Như Yên mặt mày đỏ gay, vô cùng tức giân.

- Anh búng con nhện ra mà! - Trình Phong ngây ngô trả lời, tay chỉ xuống đất nơi con nhện đang an nghỉ

- ÁHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Tiếng la kinh hoàng

RẦM!!!!

Cánh cửa mở toang một cách thô bạo....

Như Yên hốt hoảng...

Ah, mặt nó đang xanh méc... Như Yên ngồi trên người Phong, ôm chặt lấy cậu ta, vẻ sợ hãi...

- CÓ CHUYỆN GÌ DZẬY????
 
N

natsume1998

Nhân vật mới đây:

- Vivi Jane: bạn rất thân của Trình Phong, bây giờ cũng là BF của Như Yên, là người gian manh, láu cá nhưng rất đáng yêu




Chap 5: KẾT THÚC ĐỂ BẮT ĐẦU
RẦM!!!!

Cánh cửa mở toang một cách thô bạo....

Như Yên hốt hoảng...

Ah, mặt nó đang xanh méc... Như Yên ngồi trên người Phong, ôm chặt lấy cậu ta, vẻ sợ hãi...

- CÓ CHUYỆN GÌ DZẬY????

Trọng Hoàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt anh tối sầm lại, cô gái đáng yêu bên cạnh anh thì mỉm cười đầy "đen tối". Như Yên chớp mắt kinh ngạc, chưa biết phải giải thích thế nào trong cái trường hợp "tình ngay lý gian" này thì Trình Phong...

Chụt!!!

Cậu bất ngờ hôn vào má Như Yên khiến tất cả mọi người trong phòng bất ngờ đến đứng hình mất 2s. Như Yên chưa kịp phản ứng thì Trình Phong lại buông ra một câu nói vô cùng vô "số" tội:

- Bé đừng như thế chứ! Ở đây là trường học màk!

- Yahhhhhhhh!!!!!! - Như Yên đập đầu của Trình Phong vào tường - Cậu đi chết đi!!!!!

Hai nhân vật vừa xuất hiện kia shock toàn tập. Họ không ngờ một Như Yên dịu hiền như tiên kia cũng có lúc giống ác quỷ thế này...

Như Yên nãy giờ mãi bận "đối phó trước những đòn tấn công ác liệt" của Trình Phong mà quên mất mình vẫn còn ngồi trên người của tên nhóc ấy. Lúc này, Trọng Hoàng không chịu được nữa, anh tiến lại kéo Như Yên ra. Trình Phong xoa đầu mếu máu:

- Hix... hix... bé... bé... oa.... - Phong chạm vào má, một dòng chất loảng lăn dài trên má - Chảy máu luôn rồi... oa... còn gì là khuôn mặt đẹp trai của tui nữa...

Như Yên hất tay Trọng Hoàng ra, chạy đến bên cạnh Trình Phong, ánh mắt đầy lo lắng:

- Xin lỗi, tui không cố ý! - Nó luống cuống dùng bông chậm vết thương

Trọng Hoàng cúi xuống nhìn vào bàn tay mình, ánh mắt chợt trở nên đau thương. Cô vừa hất tay anh ra, gạt bỏ sự lo lắng của anh- điều mà cô chưa bao giờ làm trước đây. Cô quan tâm đến cái tên "tự kỉ" ấy hơn là tình hàng xóm, tình bạn 5 năm qua. Lẽ nào anh không bằng cái tên "phỡn" này hay sao? Anh thật sự giận nhưng lại không muốn Như Yên khó xử, anh nuốt nỗi đau vào lòng.... <Tội nghiệp ảnh quá àk!!! Hix... >

Ánh mắt Trình Phong hướng về cô nữ sinh thiên thần mang nụ cười ma mãnh lúc nãy, thốt lên đầy ngạc nhiên:

- Jane???

- Hi, cuối cùng cậu cũng nhận ra! Coming.... - Vivi Jane cười dịu hiền , giang hai tay

- Jane...... - Trình Phong "lao đến" ôm chầm lấy Jane, lơ luôn người "vợ đảm đang" Như Yên

- Wind......

Cái màn gặp gỡ "sến như cải lương" ấy làm Yên tức điên người. Mới lúc nãy còn "bé bé", "em em" dzậy mà giờ lại ôm cô gái khác khác, uổng công mình lo lắng cho hắn...

Trọng Hoàng khi nãy còn cố nén giận nhưng bây giờ thật sự là không thể bình tĩnh được nữa. Cái tên ấy dám làm tổn thương Như Yên bé bỏng trước mặt anh. Không thể tha thứ! Anh định tiến lại gần Phong, đấm cho hắn một phát "chết tươi"....

- Hoàng, chúng ta về lớp thôi! - Như Yên nắm tay Hoàng, kéo đi

Trọng Hoàng thoáng bất ngờ, đôi môi khẽ nhếch lên, cười nói:

- Tôi về lớp với Yên trước đây! Hai người tiếp tục hàn huyên đi!

Nói rồi anh quăng ánh mắt thách thức về phía Trình Phong. Cậu tức lắm khi thấy bàn tay của cái tên "cà chớn" đặt trên vai Như Yên. Mắt cậu nổ đom đóm. Phong định chạy theo nhưng Jane khẽ níu tay:

- Cậu không cần đuổi theo đâu Wind!

Trình Phong quay sang ngạc nhiên:

- Tại sao dzậy?

- Vì mình có thể kiểm soát chuyện này mà! - Jane chớp mắt "ngây ngô"

- Như thế là sao? Cậu có âm mưu gì àk? - Trình Phong như đoán ra

- Hì hì... rồi cậu sẽ biết, Wind àk! Cậu chỉ cần trả lời mình 1 câu thôi? - Jane cười ma mãnh

- Cậu hỏi đi!

- You really love her, right? - Ánh mắt cô mong chờ

Cái gật đầu ấy thật nhẹ nhưng lại khiến tâm hồn ai vụn vỡ....

- Nếu như dzậy thì được rồi! Cậu về lớp trước đi! - Jane cười hiền

Trình Phong lẳng lặng về lớp, cậu biết nụ cười khi nãy của Jane không phải nụ cười vui thật sự. Cậu hiểu và cậu biết điều ấy từ lâu, nhưng đâu phải việc gì cũng như ta mong muốn, cậu không phải người thích hợp... Vấn đề kia cậu cũng không bắt ép Jane nói ra nếu cô không muốn cho cậu biết....

Phong rời đi, giờ chỉ còn mình cô. Cô ngồi phịch xuống giường, mắt ngấn nước:

- Thật sự kết thúc rồi!

Giọt nước mắt rơi xuống, tan dần trong cái không gian đượm buồn... Vivi Jane khẽ cười:

- Kết thúc để bắt đầu!

Jane lau nước mắt. Đứng dậy. Ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại. Khẽ cười gian xảo...

- Chuyện vui thật sự bắt đầu rồi!

-----------------------
 
N

natsume1998

Chap 6: SẬP BẪY RỒI!!!

Part 1:

Jane lau nước mắt. Đứng dậy. Ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại. Khẽ cười gian xảo...

- Chuyện vui thật sự bắt đầu rồi!

Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Như Yên...

-----------------

"Ring...ring..."

"Tin nhắn từ Jane:
Lát đợi mình về cùng nha! Mình sẽ đợi trước cửa lớp"

"OK"

Như Yên cất điện thoại vào cặp, nó chống cằm nhìn lơ đãng ra cửa sổ. Trong lòng nó tự hỏi liệu bản thân đã sai lầm ngay từ ban đầu khi cứ để mọi chuyện diễn ra mà không kháng cự? Nó có nên chống lại mọi chuyện hay tiếp tục để cái tên ấy quấy nhiễu cuộc sống của nó? Thật sự nó phải chống đối vì quyền lợi đến cùng hay cứ đàm phán như thế này mãi? Nó thấy rối quá! Jane là BF của nó, lẽ nào nó lại chen ngang vào tình cảm của bạn mình? Một bên là ý kiến bố mẹ, một bên là bản thân và BF, nó phải làm sao? Nó thở ra một hơi mạnh và tự trấn an mình. <Tội chị ấy quá! Còn răng nên lương tâm cứ cắn xé hoài!>

"Được rồi! Cuộc sống này là của mình! Không phải của bố hay mẹ! Xã hội bây giờ hiện đại, làm gì có cái kiểu này nữa! Như Yên, cố lên!!! "

Mặt nó hừng hực chí khí, hai mắt sáng rực rỡ nhìn thẳng về cánh cửa lớp, lòng ngập tràn dũng khí.

Bỗng...

Trình Phong xuất hiện - Dũng khí mất 5% - Một vết cắt trên má, sưng và tấy đỏ - Mất 10% - Hằn trên mặt in rõ năm ngón tay - Ah, lại mất thêm 10%

Kết luận: Thảm!!!! - Mất 25% rồi

Vừa nhìn thấy cái "miếng thịt bò" ấy, đám con gái lại nhao nhao:

- Hic... Phong ơi, sao cậu lên phòng y tế mà còn bị nặng hơn dzậy? - Bong bóng lại mất 7% không khí

- Phong ơi, đầu cậu bị thương này, có đau lắm không? - Thêm 3% nữa

- Phong ơi, mặt cậu có thể để sẹo đó! Vết cắt sưng cả rồi! Hix... - Warning, mất 15%

- Phong ơi, ai làm cậu ra nông nỗi này? Nói mình biết đi! - Ahhh mất toi 15% òy...

- Ai đánh cậu mà hằn rõ cả dấu tay thế kia? Oa... - Ẻm lại mất 9%

Khi cái bóng "dũng khí" của Như Yên chỉ còn 1%, ngọn lửa trong lòng heo hắt sắp tắt ngấm thì "miếng thịt bò" lại đảo ngược thế cờ...

- Àh, không sao đâu! Chuyện nhỏ ấy mà! - Trình Phong khẽ cười, Như Yên trong lòng có chút cảm phục.... - tại bà xã nhà mình hiểu lầm nên hơi mạnh tay.... hì hì - Trình Phong cười tít mắt mà sao khuôn mặt vẫn cứ gian xảo, trêu tức Như Yên

- OHHHHHHHHH!!!!!!!! - cả lớp không khỏi "la làng"

Như Yên nổi đoá, quả bóng lại được bơm đầy khí, ngọn lửa tiếp thêm dầu bùng lên dữ dội, đầu nó cũng bốc khói. Nó đập bàn:

- Tui hiểu lầm mà đánh cậu khi nào???? Rồi cái gì mà bà xã nữa hả?????

- OHHH! RA LÀ DO NHƯ YÊN LÀM!!!!

- Bé yêu àk, anh có nói bé là bà xã anh đâu! Bé tư nhận đấy chứ!

- Cậu....

- TIẾN TRIỂN NHANH GHÊ!

Như Yên tức điên. Tự nhiên khi không nó lại nhảy vào cái hố mà tên nhóc đó đào sẵn, đã thế nó còn đắp thêm bia mộ cho mình nữa.

- Câu chưyện ngày càng thú vị và hấp dẫn! Tình tiết này rất thú vị để đưa vào fic! - Tố Thiên Thư ghi ghi chép chép - Mọi người, tối nay ra chap mới nhak!

- YEAH!!!!

- Haha lớp ta nhiều chuyện hỉ quá! - Diệp Minh Tuyền cười lớn.

Bất chợt một giọng nói vang lên làm mọi người im bặt:

- Lớp ta có chuyện gì vui quá nhỉ?

Cả lớp đứng bật dậy chào thầy Minh, không khí u ám dần....
 
N

natsume1998

Chap 6: SẬP BẪY
Part 2:

Bất chợt một giọng nói vang lên làm mọi người im bặt:

- Lớp ta có chuyện gì vui quá nhỉ?

Cả lớp đứng bật dậy chào thầy Minh, không khí u ám dần....

Trình Phong vẫn phong thái ung dung, tự tin, cậu lên tiếng:

- Em xin chào thầy! Em là Trình Phong thành viên mới của lớp ạh!

Thầy Minh đẩy nhẹ gọng kính, hướng mắt về phía anh chàng bảnh bao mới toanh ở góc lớp. "Chà...hảo đệ tử đây mà! Vậy là được một".

- Chào em, thầy tên Quốc Minh. àk _ thầy đảo mắt một vòng quanh lớp, nụ cười gian tà đẹp chết người_người được các bạn học sinh ở đây ưu ái gọi là DEVIL KING. Được rồi, các em về chổ đi.

Như Yên nhìn Trình Phong, "Ôi cái tên lừa đảo, 2 mặt này!!". Nó chỉ tức vì không thể đá cho tên nhóc này một cú vỡ nát cái mặt nạ nai tơ kia.

Ánh mắt sôi sùng sục lửa căm thù của Như Yên rõ mồn một ra đấy, thế mà có người vẫn...

- Này, cậu thấy không? _ Thiên Thư đẩy vai Minh Tuyền, chỉ chỉ:

- Gì? Àhhh..._Mắt Tuyền sáng rực ngó chăm chú _ tớ...có thấy gì đâu.

- Ôi mèn ơi! Sao bạn ngố hết sức zậy nèk, không giống tui gì hết ta!_Thiên Thư lắc lắc đầu_ cậu không thấy ngọn lửa đó sao? Cháy quá chừng kìa. Dữ dội luôn đó!

- Cái gì? Cháy lớn ák?_ Bỗng Minh Tuyền hốt hoảng la lớn_ BỚ NGƯỜI TA, CHÁY LỚN RỒI!!!

Thiên Thư hết hồn, vội bịt miệng bạn lại nhưng không kịp nũa. Cả lớp nhao nhao:

- CHÁY RỒI, CHÁY RỒI!!

- CHẠY MAU
....

Thầy Minh nói lớn:

- CÁC EM TẬP TRUNG RỜI KHỎI LỚP! Quý, em chạy ra cửa lớp bấm chuông báo động!

- KHOAN!!!_ Thiên Thư hét lớn_ BÁO ĐỘNG GIẢ THÔI.

Nhưng mọi chuyện đã rồi, với đôi chân vàng của Anh Quý nhà ta, chiếc chuông báo động đã phát huy công năng của nó.

" RENG...RENG...RENG..."

Cả lớp im phăng phắt, xì-tốp mọi hoạt động, thầy Minh ngơ ngác, rồi mặt thầy đanh lại, nói gằng từng chữ:

- TỐ-THIÊN-THƯ-DIỆP-MINH-TUYỀN!!!

Gần cuối tiết 5, tiếng loa thông báo vang lên: " Chiều nay toàn thể học sinh được nghỉ để giáo viên họp hội đồng. Xin nhắc lại, chiều nay toàn thể học sinh được nghỉ để giáo viên họp hội đồng."

Sau khi nghe thông báo, Vivi Jane im lặng,"ding" một bóng đèn vụt sáng trên đầu, cô cười "đen tối".

- Wind, Yên àK! Hai người chờ đấy! Hừm, chờ ra mắt cái bẫy hoàn thiện của tôi!!! Hì hì...
------------

- Cái cô bé này, vừa tan học đã chạy đi đâu không biết! Bỏ mặt anh zai đẹp lộng lẫy như mình ở đây! Thiệt là...hức..T_T <Thấy chưa, tính tự kỉ bộc phát>

"Meo...méo...mèo...meo"

Trình Phong thò tay lấy điện thoại ra:

"Tin nhắn: 0254738xx: Chào Wind, Jane đây, đúng 14h30 cậu đến rạp Leovan nhé!"

Phong mỉm cười, " Jane thật là, vẫn cứng đầu và cố chấp, tưởng mình không biết cậu đang toan tính gì sao, đúng thật là ngốc mà!"
---------------

- Này Jane ơi, tớ đã thử hết 20 bộ váy và cả chục đôi giày rồi, rốt cuộc là cậu muốn gì đây hả? Tớ mệt lắm rồi!_Như Yên phụng phịu.

- Ơ, cái cậu này, thì làm đẹp cho cậu chứ muốn gì! Tớ đang tư vấn trang phục cho Evol's Princess ạh! _Jane cười tít mắt.

Cô xoay người, vớ lấy chiếc váy màu ngọc bích, đưa cho Yên:

- Cậu thử đi!!
..........

_ OK, đôi giày này nữa, thêm chiếc túi, thêm cái kẹp tóc này là quá chuẩn luôn! Chỉ cần trang điểm nhẹ nữa là tuyệt.

Ngắm nhìn kiệt tác của mình, Jane vui vẻ hài lòng. "Bước 1 đã xong".
..........

- Alô, Mark 2h chiều nay anh đến Leovan cho tôi. Chỉ cần trêu ghẹo cô ấy , tỏ ra cợt nhã 1 chút, ăn mặt bụi bặm vào!

- Dạ vâng!

Nụ cười nửa miệng lấp lánh ánh nhũ:

- OK, bước 2 hoàn tất!

------------------

Trình Phong ung dung rảo bước đến rạp chiếu phim, câu đi khoan thai làm bao nàng chết vất chết vả phía sau:

Cậu đi đến cổng thì thấy một gã đang cặp cổ Như Yên, mắt Phong rực lửa. Cậu cố bình tĩnh, đi đến và nói bằng giọng lãnh đạm nhất:

- Cô đang làm gì với tên này vậy Yên?

Như Yên quay người qua, nó chỉ cần có thế rồi "nhảy bổ" lại, "vồ" lấy cánh tay Phong:

- Ah! Anh đến rồi!_ Ánh mắt nũng nịu_ Anh làm em đợi mãi! Mình đi mua bắp rang và coca đi anh!!

Hiểu chuyện, Phong cười vui vẻ, nắm lấy bàn tay Như Yên:

- Bé yêu àk! Tội em quá đi.! Cho anh xin lỗi nha cưng! Mình đi thôi.

-----------

Mark lấy điện thoại:

- Alô! Cô chủ, tiếp theo tôi phải làm thế nào?

- Cứ bám theo họ, tìm mọi cách phá cho tôi!

-----------

Trọng Hoàng từ tiệm cafe bước ra, đập vào mắt anh là cảnh Yên và Phong tay trong tay bước vào cửa rạp. Anh thấy tim mình "thịch" một cái, thắt lại đau đớn. Tay nắm chặt, quay đi. Nhưng anh phát hiện có 2 tên "côn đồ" mặt đồ đen theo sau "cặp đôi hoàn hảo" ấy. Anh lo lắng định chạy theo xem thế nào thì bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại:

- Baby àK, cậu mau đi theo tớ! Hì ...hì...
 
N

natsume1998

Chap 7.1:

Trọng Hoàng từ tiệm cafe bước ra, đập vào mắt anh là cảnh Yên và Phong tay trong tay bước vào cửa rạp. Anh thấy tim mình "thịch" một cái, thắt lại đau đớn. Tay nắm chặt, quay đi. Nhưng anh phát hiện có 2 tên "côn đồ" mặt đồ đen theo sau "cặp đôi hoàn hảo" ấy. Anh lo lắng định chạy theo xem thế nào thì bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại:

- Baby àK, cậu mau đi theo tớ! Hì ...hì...

Trọng Hoàng chưa kịp thốt lên lời đã bị lôi tuột đi. Cô gái này không phải vừa! Anh thầm khẳng định. Có thể tiếp cận anh mà anh không phát giác, có thể kéo tay anh đi mà không tốn một giọt mồ hôi. Rốt cuộc cậu là ai, Vivi Jane?

Trọng Hoàng giật tay Jane.

- Khoan đã!

Jane quay người lại, mỉm cười.

- Gì?

- Tớ có việc, cậu kéo tớ đi như thế hỏng chuyện hết rồi! - Trọng Hoàng khoanh hai tay nhìn Jane, nhíu mày

- Tớ biết! Cậu yên tâm đi! - Jane cười cười

- Cậu biết tớ có việc gì à? - Hoàng nhướng mày

Jane xoay xoay người, đi vòng ra sau Trọng Hoàng, nói nhỏ vào lỗ tai anh:

- Sao không? Cậu nghĩ tớ là ai nào? Họ không phải kẻ xấu!

Cô gái này thật sự không đơn giản tí nào. Trọng Hoàng đã quyết định xong!

- Thế họ là ai?

- Là người làm của tớ! Họ đang cặp bồ nhưng không muốn bị bắt gặp nên mới lén lút như vậy! - Jane chớp mắt

---------

"Hắt-xì"

- Đại ca sao thế? - Tên đàn em hỏi, lo lắng

- Tao không sao! - Mark lắc đầu, nói khẽ - tiểu thư ơi, cô đâu cần nói xấu tôi thế!


---------

Vivi Jane nắm tay Hoàng, lắc lắc, vẻ nũng nịu.

- Cậu đi với tớ chút đi! Năn nỉ đó! Tớ đang buồn!

Hoàng chịu hết nổi với cô nàng này, gật đầu đồng ý

- Cảm ơn Honey nhiều hjhj

Jane hí hửng. Vẻ mặt thiên thần hết sức nhưng lòng Jane thì ngược lại. Cô đang buồn.... và cô buồn thì thảm cho người nào đi cùng cô....

---Trong rạp chiếu phim---

Vị trí của dãy ghế thứ 2: Đàn em -> Mark -> Như Yên -> Trình Phong -> X -> Y...

Và như thế có nghĩa là... cực kì cực kì tội nghiệp cho Như Yên. Nó đã bị buộc phải lựa chọn: một là tên biến thái áo đen, hai là Trình Phong 35. Ahhhhh, bên nào thì cũng "kinh dị" hết nhưng thà rằng chọn người mình biết vẫn tốt hơn chứ nhì? Cho nên đáp án cuối cùng là: Phong 35

Chàng Phong của chúng ta ngồi xem phim mà cứ tủm tỉm cười suốt thôi. Hì hì Jane ơi, cậu thật là, tại sao lại nghĩ ra cái chiêu này chứ hả? Nhưng dù sao thì... hjhj tớ không mắng cậu đâu! Yên tâm, mai sẽ có ô mai cho mà ăn.

Thế còn cái anh chàng "được" cho là biến thái này thì sao? Thật ra anh ấy đang khóc ở trong lòng! Tiểu thư ơi là tiểu thư, tại sao đường đường là phó bang như tui lại phải đi xem hoạt hình 3D Madagascar cơ chứ? Mất mặt quá đi! Oa... oa... Như thế này hoài thì giang hồ coi ra gì, làm sao mà tui... lấy zợ đây? Hu... hu...
---------------------Như Yên tự cảm thấy thật sự kì cục khi cứ ôm khư khư cánh tay của Trình Phong, nhưng dù muốn dù không thì bên cạnh Trình Phong vẫn an toàn hơn. Thật là Jane ơi là Jane, cậu bỏ đi đâu mà làm tớ khổ sở thế này? Ngày mai tớ sẽ xử cậu vì cái tội "bỏ bạn bỏ bè bỏ búp bê" này quá! Tức không chịu được. À mà khoan đã, Jane và Phong quen nhau, "mật độ" - ý nói độ thân mật - cũng không phải loại thường, nếu không nói là rất bất thường. Thế thì, chả lẽ Jane lại cài nó và Phong à? Nhưng Jane thích Phong mà. Cái tên nhóc đó có gì hay ho mà cô gái lovely như Jane cũng đổ? Thằng nhóc đó chỉ được cái đẹp trai, thông minh, biết nịnh bợ, biết làm nũng, biết đục nước béo cò thôi chứ có tài ba gì cơ chứ! Mà nghĩ kĩ thì hình như cũng... hơn người thật.

Suốt cả buổi chiều, cái tên biến thái ấy cứ đi theo Yên và Phong mãi. Như Yên tức quá, sao không chịu biến đi cho rồi, cứ theo hoài kiểu này sao mà thấy mất giá con gái quá chừng!

Bỗng Trình Phong nắm cổ tay Yên, chạy thật nhanh. Mark thấy vậy không những không chạy theo mà còn mỉm cười, nụ cười nửa miệng cực kì quyến "gũ". Nhiệm vụ hoàn thành rồi tiểu thư ơi! Chúc cậy may mắn nhé, Trình Phong. Mark khoác tay ra lệnh

- Về thôi!

- Dạ!

--- Trường đua ---

Hai chiếc siêu motor lao vút trên đường đua, cô gái trẻ chạy đầu ngoái nhìn chàng trai, la lớn:

- Trọng Hoàng, tớ thách cậu chạy nhanh hơn tớ đấy!

- Đừng nói nhiều, chú ý chút đi! Tớ mà thắng cậu thì tính gì?

- Tớ sẽ làm tất cả những gì cậu muốn, trong một tháng!

Trọng Hoàng cười khe khẽ, thật sự tự tin thế sao? Anh vốn dĩ là tay đua kì cựu mà!

- Được! Nếu không thì tớ sẽ nghe lời cậu trong một tháng!

- Nhất trí nhak! Hihi.... - Jane la to rồi rồ ga tăng tốc

--------------------

Trọng Hoàng, cậu mãi mãi vẫn thế, vẫn khờ lắm! Thật tình! Chắc tớ phải huấn luyện cậu dài dài quá honey à!

Nước mắt ơi, đừng chảy nữa! À mà nếu có chảy thì chỉ lần này nữa thôi nha! Chỉ hôm nay Vivi Jane này yếu đuối, chỉ hôm nay Vivi Jane này đau thương ủy mị, chỉ hôm nay nữa mà thôi rồi ta sẽ trở về như ban đầu....[
/SIZE]
 
N

natsume1998

Có những con người dù biết làm thế sẽ tổn thương bản thân nhưng vẫn không thể không làm, dù biết nhiều khi kết quả có thể sẽ thất bại nhưng vẫn thực hiện, nhiều khi người mình yêu thương sẽ tổn thương nhưng nếu không lựa chọn như vậy thì còn đau hơn nữa... Cho nên dù đau thì Vivi Jane này vẫn sẽ làm, dù tổn thương, dù tim rỉ máu, dù nước mắt có cạn khô........

Gió bạt vào người, những sợi tóc loà xoà trước trán giờ bay bay trước gió, lâu lâu quất vào mặt, vào mắt. Đường đua Wind này còn 2 km nữa là tới đích, Trọng Hoàng dẫn trước Jane gần 100m, vậy mà chẳng thấy Jane nôn nóng tí nào. Trọng Hoàng tự hỏi Jane suy tính gì trong đầu mà dám thách đấu anh?

Bầu trời trong xanh là thế nhưng đột ngột kéo mây như hiểu tâm trạng của cô gái đáng thương này. Từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, trĩu nặng. Mưa lớn hơn, tạt vào da thịt con người đau và rát. Jane lại cười mỉa mai, đau và rát bằng trái tim cô không? Đến lúc rồi nhỉ?

Còn 1km...

Hoàng cười trong lòng. Jane àk, cậu phải trả lời tớ rồi!!!

500m...

"Vụt" "Kéttttttttttt.."

Chiếc mô tô trắng đã cán vạch. Hoàng thua cuộc rồi!

Trọng Hoàng mở to mắt, ngạc nhiên. Jane, cậu là ai?

Cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồ đua màu đen bóng ôm sát cơ thể, tháo chiếc nón, hất tóc qua một bên, nụ cười nửa miệng quen thuộc:

- Honey àk, cậu thua rồi!

"Kíttttttttt..."

- Sao cậu lại thắng được mình nhỉ? - Trọng Hoàng nghiêng đầu. Trời mưa một lớn vậy mà 2 con người này vẫn đứng mà tranh luận

- Vì tớ là Vivi Jane! - Jane vuốt những lọn tóc ướt dính vào khuôn mặt hơi tái đi vì lạnh

Được lắm Jane!

- Ok, vậy hôm nay cậu muốn tớ làm gì?

- Hôm nay àk... - Jane cười ma mãnh, ngón tay khẽ chạm vào cằm suy nghĩ - hừm... đi ăn!
Vivi Jane thích thú nhún nhẩy trên ghế. Trọng Hoàng kinh ngạc nhìn bàn ăn trước mặt. Gì thế này? Hai người ăn hết hai mươi món à?

- Cậu... ăn hết không? - Hoàng nói, môi hơi giật giật vì shock

- Sao lại không? Vivi Jane tớ đây có thể ăn hết cái nhà hàng này luôn đấy!

Nói rồi Jane gắp một miếng thịt xào bỏ vào chén Hoàng, cười như con nít:

- Mình ăn đua nhé? Ăn nào!

Trọng Hoàng thở dài trước tính khí "có một không hai" của Jane. Đối phó Jane cực thật đấy!

Nửa tiếng sau...

- Tớ... đầu hàng!!! - Trọng Hoàng "nghẹn ngào" nói, đập đập ngực cố gắng nuốt thức ăn vào bụng - Không nuốt nổi nữa đâu!

- Cậu dở thế? - Jane liếc Hoàng rồi bưng "chén" canh "nhỏ xíu" lên húp sạch

- Này, cậu là người thật chứ hả? - Trọng Hoàng nhìn Jane. Người thường sao có thể ăn nhiều như Jane nhỉ?

Jane vừa ngoặm đùi gà, vừa nháy mắt, nghiêng qua nghiêng lại. Được ăn nhiều hạnh phúc thế à?

- Tớ nói nhỏ cậu nghe nhé! - Cô ghé sát tai Hoàng, nói khẽ - Tớ không phải người!

Hoàng giật thót. Thật hay đùa thế?

Vivi Jane ngồi ngay ngắn lại. Lấy khăn chùi miệng, cười tinh quái:

- Tớ không phải người! Tớ là Vivi Jane! Hihi

Trọng Hoàng muốn té xuống ghé cái rầm. Gì chứ? Đùa thế được sao? Jane làm anh cứ tưởng rằng mình đang phiêu lưu trong thế giới mà Alice đã lạc vào chứ.
Trọng Hoàng đầu còn quay quay vì bị Jane xoay như con dế. Gì chứ? Không phải là người vì cậu là Vivi Jane sao? Ăn một lúc 20 món. Đua xe thắng cả Hoàng. Còn gì nhỉ? À, đúng rồi, cô gái này cực kì hiểu suy nghĩ của người khác.

Hôm nay, ngày giữa giữa tuần mà sao Hoàng cứ thấy nó giống thứ sáu ngày 13 thế nhỉ? Hoàng lại thở dài lần thứ n. Từ khi biết Jane, Hoàng cảm tưởng mình như một ông già bị trẻ nhỏ dụ dỗ, rủ rê phá phách. Haizzz, lần thứ n+1 rồi!

Đang suy tư, Yun bước vào. Cô nàng tiến đến gần Hoàng, cúi đầu.

- Chào cậu chủ!

Hoàng ngước mắt lên. Nói nhẹ tênh:

- Xong chưa?

Cô gái hơi ngẩng đầu lên. Đôi mắt lạnh lùng, nhưng vẫn cuốn hút như xa xôi hơn...

- Xin lỗi cậu, tôi không tìm được bất kì một thông tin gì về cô Vivi Jane cả. Có vẻ như cô ấy là...

Trọng Hoàng nhếch mép, tiếp lời...

- Killer đúng không?

Yun gật đầu. Hoàng phẩy tay ra lệnh cho cô ra ngoài. Cánh cửa sập lại nhẹ nhàng.

Trọng Hoàng nhắm hai mắt, ngả người ra ghế.

Killer sao? Cậu là Killer à Jane? Nhưng sát thủ nổi tiếng, boss "đen tối" nhất thế giới ngầm đã 25 tuổi rồi cơ mà? Killer chẳng phải là con gái độc nhất của ông trùm Jack sao? Vậy thì... cậu che giấu những gì?

--------------------

Một cô gái vận bộ váy đen ngồi nhìn lơ đễnh ra khung trời bên ngoài. Khuôn mặt tuyệt mĩ buồn man mác. Cô - boss Killer - đang trầm ngâm suy nghĩ. Mark bước vào.

- Thưa tiểu thư, J vừa gọi ạ!

Killer không trả lời, nâng ly rượu lên, xoay xoay rồi nhấp một ngụm. Nụ cười thoáng xuất hiện rồi biến mất...

- J nói gì?

Mark lấy một tập hồ sơ ra, cẩn thận đặt lên bàn.

- Ngài ấy muốn cô xem thứ này! Nó sẽ giúp cô tìm ra thứ cô muốn biết...

---------------------

Vivi Jane hoà đồng, nhí nhảnh, yêu đời, môi luôn cười, luôn nói. Killer im lặng, già đời, tần số boss này cười gần như bằng không, có chăng chỉ là thoáng 1s và biến mất. Jane là nữ sinh tuổi 17 đáng yêu. Killer là sát thủ lạnh lùng tuổi 25. Vậy mối liên hệ giữa họ là gì?
 
N

natsume1998

Killer lật lật xấp tài liệu. Khẽ nhíu mày. Cô không kinh ngạc vì bản thân đã chuẩn bị trước. Cô chỉ nực cười cho cái số phận của mình. Cô đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng. Ấn cái nút trên bàn. Chưa đầy một phút sau. Căn phòng ngập những con người mặc vest đen. Cô nói, giọng nói không chút sắc thái:

- Tới giờ đi săn rồi!

Thời khắc ấy đã đến. Tàn sát. Máu. Và chết chóc.

Bọn đàn em máu lạnh đến mấy cũng phải run sợ trước cái "lạnh" của Killer. Thật sự... đáng sợ!

--------------

Như Yên đi xăm xăm vào nhà. Trình Phong vui vẻ theo sau. Đến trước cửa, Như Yên quay lại, mặt hầm hầm:

- Thôi ngay cái kiểu cười đểu ấy đi!

- Ồ, bé lại ghen rồi! - Phong nháy mắt - anh đâu cố ý khiến con gái theo, bé đừng giận mà!

Như Yên tức nổi đom đóm mắt, quát tháo:

- Ai ghen? Ai mà thèm ghen? Ghen cái đầu nhà cậu!

- Thôi nào, thôi nào! Vào nhà cái đã! - Trình Phong cười híp mắt, kéo tay Yên "lôi" vào nhà.

Cánh cửa vừa đóng lại. Như Yên ngay lập tức chí choé:

- Gì mà ghen? Nhóc nghĩ nhóc là ai chứ hả? Nếu tôi không phản ứng như dzầy thì thế nào đây? Hả? Ai đời con gái nhà lành giữa đường giữa xá bị ôm hôn chứ??????

Trình Phong nhìn Như Yên la làng la lửa, chỉ.... cười. Cậu tự hỏi tại sao Yên thay đổi nhiều thế nhỉ? Chậc chậc, thay đổi rất nhiều nha. Nhưng đáng yêu lắm nha.

- Cười cái gì mà cười? Cười cái gì hả? - Như Yên tức khí, chạy nhanh lên lầu - Tối nay ngủ phòng khách đi! <Sao giống vợ đuổi chồng thế nhỉ>

Nó tức tối, đóng cửa "Rầm" một cái. Thả phịch người xuống giường....

Hồi tưởng

Sau khi chạy thoát khỏi cái thằng cha biến thái. Phong quay sang nhìn Yên, cười:

- Vẫn còn sợ lắm à?

Như Yên bây giờ mới để ý là nó đang ôm chặt tay Phong, rồi nó "quăng" tay Phong ra, nhảy sang một bên:

- Gì... gì chứ? Nè, cái đồ lợi dụng kia! Đừng có mà tưởng bở!

- Thế à? Anh nhớ không lầm thì bé mới là người lợi dụng anh mà! - Phong nheo nheo mắt

Nó ngó qua ngó lại. Kệ! Đi về, chẳng thèm phân bua với tên nhóc tự kỉ này nữa!

- Xí.... Tui về đây!

- Nếu bé có gan thì cứ về! - Cậu cười gian tà

Như Yên vẫn "ngúng nguẩy" bỏ đi một nước. Ba mươi giây sau....

- Nè, cậu... dẫn tui về nhà đi!- ánh mắt nài nỉ

Cậu nhóc tự mãn nắm tay Yên. Nó không phản ứng gì. Phản ứng bây giờ khác gì chọn cái chết. Nhưng quái thật! Sao hôm nay khu này nhiều tên côn đồ, 35 quá vậy ta? An ninh chẳng có gì hết!

------------------
 
N

natsume1998

Chap 10.1

Như Yên tức tối, tức lắm cơ, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đi xem phim xem phiếc gì nữa. Thật là, tự nhiên.... Nhưng cô chợt nhớ ra... Tại sao Jane lại biến mất vậy nhỉ? Bình thường Jane rất giữ lời hứa. Hôm nay bỗng cho mình leo cây. Hay là Jane xảy ra chuyện? Có khi nào Jane bị mấy đám côn đồ quanh đó bắt cóc. Jane dễ thương như vậy, lỡ đâu lọt vào tầm mắt của tên 35 nào thì sao?

Hàng loạt suy nghĩ, tưởng tượng xuất hiện trong đầu Như Yên. Cô lo lằng gọi điện thoại cho Vivi Jane nhưng chỉ nhận được những tiếng tút dài. Jane không nghe máy...

RẦM!!!

Như Yên mở mạnh cửa, chạy xuống phòng khách, vừa nhác thấy bóng Trình Phong, cô đã lôi tọt cậu ra cổng. Chẳng biết sức mạnh gì khiến cô gái "yếu đuối" ấy hành động như vậy, phải chăng sức mạnh của tình bạn?

Trình Phong hí ha hí hửng. Thật kì lạ, dù chuyện gì thì Phong cũng nhí nhố như thế. Mà sao lại không vui được, Yên chủ động "lôi kéo" cậu ấy đi mà.

Đi gần đến ngã tư, Như Yên đột ngột quay đầu lại. Và bạn biết rồi đấy, Phong đang di chuyển tiến lên phía trước, bất ngờ bị cản lại, theo quán tính tự nhiên thì tất nhiên là.... cả hai cùng té lăn cù ra đất. Nhưng tư thế té chả đẹp tẹo nào. Nhưng có vẻ Trình Phong có tư thế "đỡ" hơn một xíu thì phải....
 
N

natsume1998

Chap 10.2
Từ cái hôm xảy ra "cú nhảy ngoạn mục" ấy, đột nhiên Trình Phong ít làm phiền Như Yên hơn. Thỉnh thoảng mới buông ra vài câu trêu chọc thôi. Vivi Jane thì gần như biến mất. Chỉ còn một người thôi...

- Yên nè! - Hoàng cất tiếng gọi

- Hả?

Trọng Hoàng dừng bước, quay sang nhìn chăm chú xuống dưới sân trường, hai tay anh tì vào lang cang. Anh vẫn không ngước mắt lên, khẽ thở hắt ra:

- Mấy hôm nay cậu có liên lạc gì với Jane không?

Như Yên lơ đễnh nhìn lên trời.

- Không, tớ không gọi cho cậu ấy được! Mà Phong lúc này cũng kì lạ lắm!

Nghe đến tên Trình Phong, Trọng Hoàng có hơi nghiêng đầu, có vẻ chăm chú hơn.

- Ừ, thằng nhóc đó lúc này không tò tò theo mình nữa, lúc này cũng không ngủ... à cũng ít khi trêu ghẹo, thấy hành tung cũng khá bí ẩn.

Vừa nghe thấy thế, Trọng Hoàng đã đứng thẳng người, anh nhẹ nhàng nói trước khi quay người bước đi:

- Thế à? À mình có chút chuyện, khi khác nói chuyện nha!

Như Yên còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng đã khuất bóng rồi. Gì vậy chứ? Sao mọi người đều cư xử lạ lùng vậy nhỉ? Có chuyện gì mà mình không biết sao? Rốt cuộc là chuyện to đùng đùng đến thế nào mà mình bị bỏ rơi như con mèo hoang thế này chứ?

Yên thểu não quay về lớp khi chuông vào học vang lên.

*****

- Có chắc là cậu ổn chứ Jane? - Trình Phong nắm cánh tay Jane, kéo cô quay người lại.

- I'm OK - Jane nhìn Phong bằng đôi mắt tinh nghịch, rất dễ thương

Trình Phong nhìn thẳng vào mắt Jane, cậu buông tay ra.

- Jane à, dù cậu giỏi giả vờ đến thế nào cũng không lừa được tớ đâu! Cậu nghĩ tớ là ai mà còn nói dối thế hả? Bạn bè bao lâu rồi mà còn giấu giếm? Cậu nghĩ cậu che giấu tớ được sao?

Vivi Jane hơi ngẫn người trước lời nói vừa thốt ra kia. Coi kìa Wind, cậu bình tĩnh lắm mà! Ánh mắt Jane có phần chùn xuống. Cô ôm cánh tay Phong

- Cho tớ mượn vai cậu một chút, được không?

*****

- Cái gì? Thật sao?

Hoàng hét vào chiếc điện thoại, cậu vò xấp tài liệu trong tay.

Được lắm. Lừa tôi à? Nghĩ bản thân là ai chứ hả? Đợi đấy!
 
T

tranmyco

lèl2

sao chị rảnh thế lè lè lèl lè lè lè lè trời ui post hoài mà sao bài viết cứ ngắn hoài
 
Top Bottom