Tập làm văn ôn thi trường chuyên

S

sieutrom1412

Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có riêng cho mình những khoảnh khắc khó quên của quãng đời học sinh. Và đối với tôi cũng vậy, những ngày tháng chia tay với mái trường cũ để bước vào môi trường mới, một cánh cửa mới của đời tôi thật sự là giây phút khó quên.

Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với huy hiệu đội, với mái trường cấp một, ngưỡng cửa cấp hai đã dần đến. Một cảm giác bồi hồi, là lạ lại tràn về trong lòng tôi. Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bước vào lớp Một, ngỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng th. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào.

Cánh cửa THCS đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả một môi trường mới. Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với môi trường mới vì 3 năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi.

Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là quãng thời gian thật sự gian nan, thử thách vì đây là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không, ý nghĩ ấy dần bị dập tắt khi tôi đến trường nhận lớp, biết thầy cô, bạn bè, lớp học mới. Lúc ấy tôi mới biết tất cả đều thân thiện như những ngày tôi còn học ở các lớp dưới.

Mọi thứ quả thật đều rất mới từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho ta những kí ức về buổi đầu chập chững ấy.

Tháng 8 - tháng giao mùa từ cuối hạ sang đầu thu - thàng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên.

Giờ đây tôi đã là học sinh cấp hai, được khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi lại cho tôi thêm một cảm xúc mới. Trước đây, khi còn nhỏ tôi cũng đã từng mơ ước được trở thành hs cấp 2, được mặc đồng phục như các chị và ước mơ ấy đã trở thành hiện thực.

Được mặc bộ trang phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gần người bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết. Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn.

Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và đc biết thêm nhiều điều mới mẻ từ những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thoáng thấy những ng thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô tôi vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 1.

Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lẳng lặng trôi mãi, trôi mãi không bao giờ ngừng. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ từng giây, từng phút ấy.

Mái trường THCS là nơi tôi chỉ "dừng chân" ở 3 năm học. 3 năm quãng thời gian không phải là dài nhưng tôi nghĩ quãng thời gian ấy là đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này - ngày đầu tiên tôi bước vào trường THCS - ngày giữa tháng Tám êm dịu.​
 
K

keohong2000

MB:
Lướt qua bảng thông báo điểm, em ko thể tin vào mắt mình đc "Mình đã đỗ trường chuyên với số điểm cao"...
Đó chỉ là một ví dụ. Em có thể lấy những trường hợp khác
TB:
Nhồi xuống ghế đá, em nhớ lại những tháng ngày ôn luyện vất vả
*Cha mẹ
-Những hôm thức khuya em học bài, mẹ pha cho em cốc sữa nóng, động viên và nhặc em đi ngủ sớm còn lấy sức
-Nhớ bóng mẹ chập chờn bên vách tường rang lạc đi bán, kiếm từng đồng bạc để đóng tiền học phí
-Nhớ bàn tay chai sần của cha vì làm việc nặng
(Bố mẹ em thế nào thì em viết thế nhé!)
*Thầy cô
Cô giáo ở lớp vất vả kèm cặp em...
Ngày nắng hay mưa, cô vẫn đến trường...
Cô hết mình vì học sinh...
*Bạn bè
Những đứa bạn cùng học cùng chơi:
Những lúc cùng chụm đầu cùng học nhóm
Cùng nhau chơi đùa, động viên
..............................................................
KB:
Càng nghĩ, bàn chân em càng rảo chân nhanh về nhà để báo tin vui cho bố mẹ....
 
Top Bottom