Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Mình xin được trích bài viết của Ryu vội vã
"Phúc 21 tuổi, đang học đại học.
Cậu sống ở một thành phố đông đúc, và tự đặt tên cho nó là Bình Yên, một cái tên thật đẹp, nhưng cũng chẳng giống gì với thành phố lộn xộn ấy. Cậu đặt tên thành phố là Bình Yên không phải vì tìm thấy điều gì bình yên ở đây, chỉ đơn giản là gán mong muốn của cậu vào một thứ nằm ngoài mình, thế thôi. Trong lòng cậu chẳng hề bình yên.
Lúc này là sáng thứ Hai.
Phúc đang trên đường đến trường, cậu đi bộ, con phố Phúc đi lúc nào cũng tấp nập người xe (thực ra vào giờ này thì ở đâu chẳng đông xe).
Phúc rẽ vào một con ngõ nhỏ, đây là đoạn đường tắt mà cậu khám phá ra. Dù đã đi đi lại lại trong thành phố không biết bao nhiêu lần, nhưng Phúc vẫn không thôi chán ghét tiếng còi xe inh ỏi và tiếng người lộn xộn đi trên đường ấy. Tim của Phúc thường đập gấp gáp hơn, hơi thở nặng nề hơn, và toàn thân thể thì xuất hiện một cảm giác rất khó chịu khi đi giữa những đám đông. Thế nên Phúc đã tìm cho mình một lối đi yên tĩnh, ít nhất cậu cũng có một khoảng im ắng dù ngắn ngủi thôi.
Phúc đi vài phút, bỗng ngước nhìn lên thấy có chú mèo đứng trên đỉnh bức tường. Cậu ta dừng lại, nhìn chú mèo, hỏi “Mày cũng cô đơn phải không mèo?”
Ảnh: Edward Hopper
Bạn thân mến, bạn có tinh mắt nhìn ra từ “cũng,” một từ mang tính “ghép đôi” nhưng xuất hiện ở đây thì cô độc lạ lùng?
Phúc hầu như không có bạn, cậu không hòa nhập được với mọi người, từ thói quen giải trí như xem phim, hát hò, đến những buổi tụ họp bạn bè. Cậu rất hạn chế đi, gần như không bao giờ có mặt ở những buổi ấy, vì không chịu được đám đông, những tiếng động quá to, những mùi người với người, những va chạm giữa đời với đời, mọi thứ. Mạng xã hội với Phúc cũng là thứ gì đó có ở đó nhưng ít khi được dùng, Phúc sở hữu một tài khoản đơn giản chỉ vì những người khác cũng thế, và cậu không muốn bị coi là khác người. Nhưng đó cũng chỉ là một cố gắng nhỏ nhoi thôi, vì Phúc vốn sống mà bị bạn bè xung quanh cô lập rồi.
Có những người không hẳn là không muốn sống với đô thị này (ngày ngày họ vẫn lại qua trong nó đấy thôi). Chỉ là họ vô cùng khó khăn để sống với nó. Họ cảm nhận được sự mệt mỏi và chết chóc của nó ngay cả qua một ánh mắt, trên từng thớ thịt, trong từng hơi thở, và những bước chân đi ngoài kia, tất cả đều quá đỗi rõ ràng. Không biết đây là một món quà ban xuống, hay là một lời nguyền nữa.
Là món quà hay là lời nguyền, thì từ lâu Phúc cũng đã thôi thắc mắc về tình trạng này của mình rồi. Chẳng có gì thay đổi khi cậu thắc mắc cả.
Phúc từng có bạn gái, mối tình tuổi học trò cấp 3, rồi cũng chia li khi cậu vào đại học. Lúc ấy Phúc khóc rất nhiều, có khi đang đi đường cũng bật khóc, dù nghĩ lại thì suốt khoảng thời gian có người yêu ấy, Phúc và cô bé chỉ toàn gặp nhau ở trường, chỉ đúng một lần đi chơi với nhau là lần cùng đi làm… chứng minh thư. Thế nhưng Phúc cũng thấy đau khổ lắm, buồn bã suốt một thời gian dài dằng dặc. Phúc là con trai mà thế, nên cũng hay bị nói là kỳ cục.
Bởi dễ tổn thương, Phúc dần trở nên ngày càng tự ti (người đã không hợp với đời này thì sẽ luôn tự ti) và cay nghiệt. Cậu có thể khiến một ai đó đau lòng bằng những lời nói lạnh lùng, chỉ vì cậu không muốn chính mình lại bị đau thêm nữa. Nếu đau thì đúng là khó sống, cậu thì đã luôn khó sống rồi.
Cảm giác “khó sống” là một cảm giác thường trực trong Phúc. Cứ như là mở mắt ra là cậu đã thấy có sẵn một kết cục cho mình: Bị đưa vào nhóm những kẻ bên rìa đô thị và được đô thị nói trước rằng: Ngươi không có cơ hội “ngóc đầu” ở đây đâu!
Bạn đã bao giờ có cảm giác “khó sống” như Phúc chưa? Đừng trả lời ngay lập tức là Không. Đừng đáp lời vội vàng là Có. Không hay Có, thì bạn chưa chắc đã hiểu rõ mình đâu.
Ảnh: Sundae Kids
Bạn có thể là một người nhạy cảm mà không biết đấy. Và cứ cho là bạn không phải là người nhạy cảm, thì bạn có biết nhận ra họ như thế nào không? Những dấu hiệu của người “cực kỳ nhạy cảm” (HSP – Highly Sensitive Person) là như thế này:
Điều đặc biệt là ai cũng sẽ thấy ít nhiều những đặc điểm này bên trong mình. Bạn biết rồi đấy, con người vốn sẵn sự nhạy cảm. Chưa kể nơi ta sống là đô thị, đủ những con đường lắt léo như mê cung. Nếu bạn thấy gần như tất cả những đặc điểm này ở mình, thì chào bạn, thế giới bạn sống là thế giới của những con người nhạy cảm và lạc lõng.
Giống như Phúc.
Khung cảnh thường ngày của cậu ta ở trường đại học là ngồi trong lớp một mình một bàn, hoặc có thể ngồi cạnh một ai đó và người đó thì đang mải nói chuyện với những người khác. Thi thoảng Phúc ngẩng lên nhìn những đám bạn đang cười nói xung quanh, vừa chán ghét vừa muốn hòa vào họ, rồi lại âm thầm cúi mặt xuống làm bài tập. Hết giờ học đi về một mình, có thể lang thang quanh Hồ Gươm hoặc Hồ Tây, Hồ Gươm thì thường ồn ã, nên Phúc thích đi bộ gần Hồ Tây hơn, nhất là vào những ngày trời hơi âm u, hoặc có mưa sương bay. Những khi ấy Phúc sẽ đi cho đến khi thấm hết cả những cơn gió, nước và hơi lạnh vào người, về nhà lăn ra ốm, rồi đến khi khỏi lại đi tiếp..."
"Phúc 21 tuổi, đang học đại học.
Cậu sống ở một thành phố đông đúc, và tự đặt tên cho nó là Bình Yên, một cái tên thật đẹp, nhưng cũng chẳng giống gì với thành phố lộn xộn ấy. Cậu đặt tên thành phố là Bình Yên không phải vì tìm thấy điều gì bình yên ở đây, chỉ đơn giản là gán mong muốn của cậu vào một thứ nằm ngoài mình, thế thôi. Trong lòng cậu chẳng hề bình yên.
Lúc này là sáng thứ Hai.
Phúc đang trên đường đến trường, cậu đi bộ, con phố Phúc đi lúc nào cũng tấp nập người xe (thực ra vào giờ này thì ở đâu chẳng đông xe).
Phúc rẽ vào một con ngõ nhỏ, đây là đoạn đường tắt mà cậu khám phá ra. Dù đã đi đi lại lại trong thành phố không biết bao nhiêu lần, nhưng Phúc vẫn không thôi chán ghét tiếng còi xe inh ỏi và tiếng người lộn xộn đi trên đường ấy. Tim của Phúc thường đập gấp gáp hơn, hơi thở nặng nề hơn, và toàn thân thể thì xuất hiện một cảm giác rất khó chịu khi đi giữa những đám đông. Thế nên Phúc đã tìm cho mình một lối đi yên tĩnh, ít nhất cậu cũng có một khoảng im ắng dù ngắn ngủi thôi.
Phúc đi vài phút, bỗng ngước nhìn lên thấy có chú mèo đứng trên đỉnh bức tường. Cậu ta dừng lại, nhìn chú mèo, hỏi “Mày cũng cô đơn phải không mèo?”
Ảnh: Edward Hopper
Bạn thân mến, bạn có tinh mắt nhìn ra từ “cũng,” một từ mang tính “ghép đôi” nhưng xuất hiện ở đây thì cô độc lạ lùng?
Phúc hầu như không có bạn, cậu không hòa nhập được với mọi người, từ thói quen giải trí như xem phim, hát hò, đến những buổi tụ họp bạn bè. Cậu rất hạn chế đi, gần như không bao giờ có mặt ở những buổi ấy, vì không chịu được đám đông, những tiếng động quá to, những mùi người với người, những va chạm giữa đời với đời, mọi thứ. Mạng xã hội với Phúc cũng là thứ gì đó có ở đó nhưng ít khi được dùng, Phúc sở hữu một tài khoản đơn giản chỉ vì những người khác cũng thế, và cậu không muốn bị coi là khác người. Nhưng đó cũng chỉ là một cố gắng nhỏ nhoi thôi, vì Phúc vốn sống mà bị bạn bè xung quanh cô lập rồi.
Có những người không hẳn là không muốn sống với đô thị này (ngày ngày họ vẫn lại qua trong nó đấy thôi). Chỉ là họ vô cùng khó khăn để sống với nó. Họ cảm nhận được sự mệt mỏi và chết chóc của nó ngay cả qua một ánh mắt, trên từng thớ thịt, trong từng hơi thở, và những bước chân đi ngoài kia, tất cả đều quá đỗi rõ ràng. Không biết đây là một món quà ban xuống, hay là một lời nguyền nữa.
Là món quà hay là lời nguyền, thì từ lâu Phúc cũng đã thôi thắc mắc về tình trạng này của mình rồi. Chẳng có gì thay đổi khi cậu thắc mắc cả.
Phúc từng có bạn gái, mối tình tuổi học trò cấp 3, rồi cũng chia li khi cậu vào đại học. Lúc ấy Phúc khóc rất nhiều, có khi đang đi đường cũng bật khóc, dù nghĩ lại thì suốt khoảng thời gian có người yêu ấy, Phúc và cô bé chỉ toàn gặp nhau ở trường, chỉ đúng một lần đi chơi với nhau là lần cùng đi làm… chứng minh thư. Thế nhưng Phúc cũng thấy đau khổ lắm, buồn bã suốt một thời gian dài dằng dặc. Phúc là con trai mà thế, nên cũng hay bị nói là kỳ cục.
Bởi dễ tổn thương, Phúc dần trở nên ngày càng tự ti (người đã không hợp với đời này thì sẽ luôn tự ti) và cay nghiệt. Cậu có thể khiến một ai đó đau lòng bằng những lời nói lạnh lùng, chỉ vì cậu không muốn chính mình lại bị đau thêm nữa. Nếu đau thì đúng là khó sống, cậu thì đã luôn khó sống rồi.
Cảm giác “khó sống” là một cảm giác thường trực trong Phúc. Cứ như là mở mắt ra là cậu đã thấy có sẵn một kết cục cho mình: Bị đưa vào nhóm những kẻ bên rìa đô thị và được đô thị nói trước rằng: Ngươi không có cơ hội “ngóc đầu” ở đây đâu!
Bạn đã bao giờ có cảm giác “khó sống” như Phúc chưa? Đừng trả lời ngay lập tức là Không. Đừng đáp lời vội vàng là Có. Không hay Có, thì bạn chưa chắc đã hiểu rõ mình đâu.
Ảnh: Sundae Kids
Bạn có thể là một người nhạy cảm mà không biết đấy. Và cứ cho là bạn không phải là người nhạy cảm, thì bạn có biết nhận ra họ như thế nào không? Những dấu hiệu của người “cực kỳ nhạy cảm” (HSP – Highly Sensitive Person) là như thế này:
- Bạn dễ cảm thấy choáng ngợp, quá tải bởi những thông tin mạnh mẽ đến từ bên ngoài. Hay nói đúng hơn, mọi “thông tin” đến với bạn đều như trở nên phóng đại và rõ ràng hơn. Những “thông tin” này có thể là âm thanh, hình ảnh, màu sắc, mùi hương, vị trên lưỡi. Tất cả chỉ vì bạn có một hệ thần kinh quá đỗi nhạy cảm. Bạn cảm nhận thế giới một cách mạnh mẽ, cũng vì thế nên trái tim bạn trở nên dễ tổn thương hơn bao giờ;
- Bạn nhạy cảm với tất cả những nỗi đau, theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Vì thế mà tâm trạng của người khác ảnh hưởng đến bạn rất lớn. Bạn cảm thấy được buồn vui sướng khổ của họ, một cách tự nhiên. Điều đó không có gì xấu, vấn đề là bạn không biết sống với điều ấy ra sao, nên nó đôi khi làm bạn kiệt sức;
- Bạn để ý được đến những điều hết sức chi li ở mọi thứ bạn tiếp xúc, những chi tiết mà người khác thường dễ bỏ qua và không thấy được. Như là Phúc có thể nhìn thấy một sợi chỉ bung trên vạt áo, một giọt nước đọng trên lá trong ngày nắng chang chang, một đồ vật vừa được thay đổi vị trí trong căn phòng,… Này, không phải ai cũng thấy được điều đó đâu nhé;
- Thân thể bạn đặc biệt nhạy cảm với các vị, nhiều caffein một chút cũng có thể khiến bạn cảm thấy kích động mạnh mẽ, hay bạn thường choáng váng rất lâu khi ăn phải đồ ăn có mỳ chính,…;
- Nội tâm của bạn giống như một bức tranh nhiều màu phức tạp, và thường mang nhiều nét u ám, dữ dội hơn là dịu dàng;
- Bạn cực kỳ dễ có những cảm xúc thăng hoa với âm nhạc và nghệ thuật;
- Quan sát một ai đó và thấy họ đang có những cảm giác không thoải mái, bạn có một bản năng phát hiện ra thay đổi điều gì trong không gian hay những thứ họ vận trên người sẽ làm họ dễ chịu hơn. Nhưng bạn sẽ không nói ra cho họ biết đâu, vì bạn rất nhút nhát;
- Bạn thường chu đáo và tỉ mỉ với những công việc bạn làm;
- Bạn dễ bị giật mình, trái tim thường thắt lại khi có tiếng động bất ngờ hay lớn;
- Những thay đổi trong cuộc sống bạn, như là chuyển trường, một mối quan hệ kết thúc hay bắt đầu, tiếp xúc với môi trường mới,… thường làm bạn chấn động trong thời gian dài;
- Bạn không thích mạng xã hội, nếu muốn viết lách, bạn thích sử dụng những ứng dụng đỡ ồn ào hơn, blogspot chẳng hạn;
- Ánh nhìn của người khác vô cùng ảnh hưởng đến bạn, bạn sẽ lo lắng và run rẩy nếu người khác nhìn khi bạn đang phải làm một việc quan trọng;
- Thường có xu hướng thu mình về một “góc” khi có nhiều việc cùng xảy ra một lúc, Thích cảnh cô độc buồn bã nhưng lại mong có người bên cạnh;
- Bạn hay dằn vặt bản thân, nhiều khi bạn cho rằng mình là nguyên nhân khiến mọi thứ tệ đi;
- Một lời nói, nhận định vô tình của người khác có thể ảnh hưởng sâu sắc đến bạn, bạn cứ thế nghĩ mãi về nó;
- Cầu toàn, nhiều khi với người xung quanh trở thành xét nét. Vì thế mà khó hợp tác với người khác;
- …
Điều đặc biệt là ai cũng sẽ thấy ít nhiều những đặc điểm này bên trong mình. Bạn biết rồi đấy, con người vốn sẵn sự nhạy cảm. Chưa kể nơi ta sống là đô thị, đủ những con đường lắt léo như mê cung. Nếu bạn thấy gần như tất cả những đặc điểm này ở mình, thì chào bạn, thế giới bạn sống là thế giới của những con người nhạy cảm và lạc lõng.
Giống như Phúc.
Khung cảnh thường ngày của cậu ta ở trường đại học là ngồi trong lớp một mình một bàn, hoặc có thể ngồi cạnh một ai đó và người đó thì đang mải nói chuyện với những người khác. Thi thoảng Phúc ngẩng lên nhìn những đám bạn đang cười nói xung quanh, vừa chán ghét vừa muốn hòa vào họ, rồi lại âm thầm cúi mặt xuống làm bài tập. Hết giờ học đi về một mình, có thể lang thang quanh Hồ Gươm hoặc Hồ Tây, Hồ Gươm thì thường ồn ã, nên Phúc thích đi bộ gần Hồ Tây hơn, nhất là vào những ngày trời hơi âm u, hoặc có mưa sương bay. Những khi ấy Phúc sẽ đi cho đến khi thấm hết cả những cơn gió, nước và hơi lạnh vào người, về nhà lăn ra ốm, rồi đến khi khỏi lại đi tiếp..."