Tâm sự [Tâm sự] Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố

bienxanh20

Học sinh tiến bộ
Thành viên
27 Tháng hai 2017
902
1,298
299
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
 
Last edited:

Phạm Ngọc Thảo Vân

Cựu Phụ trách BP Cộng Đồng
Thành viên
TMod xuất sắc nhất 2017
17 Tháng ba 2017
3,529
10,494
1,054
23
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
Trong gia đình mình có nhiều kỉ niệm với bố nhất vì bố luôn là người bảo vệ, chở che, nuông chiều mình nhất. Hồi nhỏ đi học, bố nhất quyết tự mình đưa đón con tới trường ròng rã suốt gần 10 năm đến tận lên cấp 2 bố mới để con tự đi, có hôm tan lớp sớm nên con đi bộ về nhà bố xót nên la con nhiều lắm. Những khi bố ra ngoài, bố hay chở con theo và khoe với bạn bè, còn hay gọi thân thương với con là " Con gái rượu của bố", bố còn bảo " Bố sẽ dạy con tất cả những gì bố biết". Hai bố con mình cùng nấu ăn giúp mẹ, thỉnh thoảng bố dạy con tỉa cây, dạy con biết cách đi xe đạp. Dù bây giờ con lớn và nhiều áp lực cuộc sống khiến con và bố chẳng còn nhiều thời gian tâm sự hơn trước nhưng con chưa bao giờ quên những lời bố dặn :D Thương bố!
 

Nhung'xx TLP'xx

Học sinh tiến bộ
Thành viên
28 Tháng hai 2017
499
1,252
259
21
Nam Định
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
Từ nhỏ, tớ đã rất yêu quý bố. Có thể nói, đối với tớ, bố tớ là người đàn ông tuyệt nhất thế gian. Mặc dù đôi khi bố hơi nghiên khắc, mặc dù đôi khi bố có hơi nóng tính và bảo thủ, nhưng đằng sau cái vẻ bề ngoài ấy lại là một con người hoàn toàn khác. Bố yêu thương tớ rất nhiều, bố luôn chở che vỗ về tớ mỗi khi tớ khó nhè hay bị ai đó bắt nạt... Bây giờ càng nghĩ càng tớ thấy yêu bố tớ hơn.
Giờ đây, tớ thèm được ôm bố một cái, tớ thèm cái cảm giác ngồi khóc trong lòng bố để bố chở che, vỗ về.... nhưng có lẽ ước mơ sẽ chỉ là mơ ước, ko bao giờ có thể thành sự thậ.... bố tớ đã ra đi mãi mãi
Tớ cx chẳng hiểu cảm giác của tớ lúc này là như thế nào, có một chút hụt hẫng, một chút thiếu thốn và còn cả một chút gì đó có thể nói là ghen tị với mọi người khi được sống đầy đủ tình yêu thương của bố. Vì vậy mọi người hãy biết trân trọng tình cảm ấy nhé!
 
  • Like
Reactions: bienxanh20

Băng Tâm Như Ngọc

Học sinh tiến bộ
Thành viên
17 Tháng ba 2017
401
564
189
"Em nghĩ sao về việc yêu một chàng trai yêu sách? Anh ấy sẽ là một người đàn ông sống trầm lặng, ít nói, không thích những chốn ồn ào, không muốn dành thời gian cho những cuộc rượu chè vô bổ và những mối quan hệ lằng nhăng dây dợ ngoài xã hội. Thế giới của anh ấy bé nhỏ như một cuốn sổ, trang đầu viết tên gia đình mình, trang cuối viết tên em. Anh ấy sẽ thích ngồi bên em ở một quán cafe nơi góc đường vắng người qua lại, cứ thế lặng yên nghe em kể về những rắc rối thường nhật của mình. Đôi khi anh ấy thích đưa em cùng chú mèo nhỏ của em tới những nơi bí mật chỉ riêng anh ấy biết. 2 người cùng chú mèo ngồi dưới một khoảng trời toàn gió, em hát, mèo nghe, anh ấy cầm bút viết về tình yêu... Anh ấy không thích mua cho em những món đồ hàng hiệu xa xỉ, cũng không đưa em tới những siêu thị sầm uất xô bồ. Anh ấy thỉnh thoảng sẽ tặng em một giò phong lan, một bông hoa hồng đỏ, một chiếc cặp tóc nhỏ hoặc những thứ linh tinh anh ấy thấy trên đường đi làm mỗi ngày. Anh ấy không mời em đi ăn ở nhà hàng sang trọng, anh ấy thích nấu những bữa cơm giản dị mà chắc rằng em sẽ không thể tìm được mùi vị như vậy ở bất cứ nơi nào. Em sẽ thích những bản nhạc không lời du dương và nụ cười của anh ấy, nhất định em sẽ nhớ những khoảnh khắc như vậy cho tới hết cuộc đời mình. Anh ấy không tranh cãi, không gắt gỏng, không bắt em phải làm điều này điều kia, những việc khiến em tức điên và chán ngấy. Những lúc buồn giận, anh ấy sẽ nhốt mình trong căn phòng, để tự trấn an, để bình tâm lại, rồi khi trở ra, anh ấy sẽ đưa em một bức thư đầy tâm trạng. Và câu kết, chắc chắn luôn là: "Em đừng buồn nữa nhé, mình tha thứ cho nhau!" Một chàng trai yêu sách sẽ không nói quá nhiều đâu, anh ấy sẽ dành thời gian để quan sát em, lắng nghe em, đặt mình vào vị trí của em để biết em cần gì để cười vui, anh ấy phải làm gì để em được bình yên như em mong muốn. Nếu em không phải một cô nàng quá tham vọng, nếu em chỉ cần cảm giác được yêu thương và muốn ngủ yên trong thế giới nhỏ của hai người, hãy yêu một chàng trai yêu sách <3 "
# Du Phong
Bố của mình là 1 người đàn ông như vậy đấy ^ ^
Dù mình không thích câu con gái là tình nhân kiếp trước của bố nhưng không thể phủ nhận bố và mình rất hợp nhau như tri kỉ kiếp trước vậy.
 

mikhue

Học sinh tiến bộ
Thành viên
8 Tháng chín 2017
985
607
154
20
Đắk Lắk
SMTOWN
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
nhà mình có tận 2 con gái, chắc là em mình là tình nhân kiếp trước của bố chứ không phải mình.
Tính mình khá giống bố nhưng lại không thân nhau cho lắm.
 
  • Like
Reactions: bienxanh20

Nguyễn Thiên Nam

Học sinh chăm học
Thành viên
14 Tháng mười 2017
302
368
109
24
Hà Nội
Trường Đại học Trùng Khánh
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
Từ nhỏ, ah đã rất yêu quý bố. Có thể nói, đối với ah, bố ah là người đàn ông tuyệt nhất thế gian. Mặc dù đôi khi bố hơi nghiên khắc, mặc dù đôi khi bố có hơi ít nói lạnh lùng chứ ko có bảo thủ hay nóng tính j cả, nhưng đằng sau cái vẻ bề ngoài ấy lại là một con người hoàn toàn khác.Bố rất yêu thương 2 ah em lắm vì ah vs em gái có tính cách giống nhau như đúc là lạnh lùng ít noi lắm
Vs lại ba mẹ ah rất trẻ nên ba mẹ ah ko áp đặt hay nhiệm khắc gì vs 2 ah em ah cả vì ba mẹ ah nói ah vs em là những bảo bối mà ba mẹ và dòng họ yêu thương nhất nên thành ra bọn ah hơi kinh ng tí vì ah vs em gái đc những thứ tốt đẹp hơn những khác t.
 

ledoanphuonguyen

Học sinh tiến bộ
Thành viên
5 Tháng năm 2017
1,986
1,515
294
ờ lấy người như bố thì khổ cả đời:)
phải lấy người nào thật tốt, nhưng đừng hiền quá!
mẹ mình vớ được bố hiền, mẹ chửi bố không sao nhưng bố nói hơi to là mẹ giận liền, vì không như bình thường:)
Mình không thích mẫu người giống ba mình lắm...
 

Tuyết Mùa Hạ

Học sinh chăm học
Thành viên
10 Tháng chín 2017
303
410
99
22
Ninh Bình
ahihihi
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đứa trẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
a784d9f3e6272196e5f0221c559abdad_1_500.png

Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đánh con lần nào, dù chỉ là một cái đánh rất nhẹ.
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa tuổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Nguồn : GG
P/s: Con không biết vì sao như thấy chính mình trong bài đăng ấy. Vậy nên con chỉ biết nói : Cảm ơn bố! Người đàn ông tuyệt nhất trên thế gian của con!
k phải đâu,đừng có tin :v
điều này ghi lại trong kinh Phật,mà kinh Phật chưa chắc đã đúng :v
 
  • Like
Reactions: mikhue
Top Bottom