Tâm sự bạn trẻ- Buồn thật buồn

Status
Không mở trả lời sau này.
R

ruaconhaykhoc

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.
 
R

ruaconhaykhoc

[Truyện Ngắn] YÊU LÀ PHẢI NÓI

Em là cô gái tôi quen từ khi còn là thằng nhóc con 4 tuổi.
Sinh nhật 1 tuổi, lúc làm lễ đoán tương lai, em bẻ gãy một ống xi ranh, vò nát một bông hoa, đập vỡ một cái chén, cắn nát một tấm hình, cuối cùng chọn một cây bút và một quyển sách.
3 tuổi, mẹ lần đầu tiên gửi em đến nhà trẻ, em lặng thinh vứt hết đống khăn cô mới gấp, kéo tóc bạn gái, còn dành cả đồ chơi…
4 tuổi, tôi vừa biết đi xe đạp đã chở em bon bon trên con đường làng hun hút, em đút chân vào vòng quay bánh xe đạp mà cười toe. Cũng tuổi đó, em nháo suốt một ngày và không cần đi học mẫu giáo, ở nhà cũng đọc được viết được một cách nhanh chóng.
Em 5 tuổi tôi 9 tuổi, vườn nhà em trồng nhiều cây, khá nhiều sâu, giữa trưa em trốn mẹ không ngủ, ra vườn bắt toàn bộ rồi xếp hàng phơi nắng, hại tôi qua chơi phải khóc thét chạy về.
Sinh nhật 6 tuổi, mẹ tặng em con búp bê mắt chớp xinh xắn, buổi sáng mua buổi chiều mẹ hứa không mua nữa vì em bẻ búp bê rồi vứt mỗi góc nhà một bộ phận…
7 tuổi, em giấu mẹ theo tôi học võ, bắt đầu đánh nhau với người ta, an ổn làm "đại ca" và cuộc sống trôi qua yên bình suốt những năm em học cấp 1.
Em 12 tuổi thì tôi vừa đậu trường chuyên của tỉnh, trong bữa tiệc ăn mừng em len lén kéo tôi vào góc nhà rồi hôn má tôi thật khẽ, tôi nghe tìm mình rộn ràng còn mặt đỏ rực trong khi em hồn nhiên cười khúc khích.
15 tuổi, em học trường chuyên xa nhà thì tôi cũng vào đại học. Lần đầu tiên em khóc khi chia tay tôi, cũng là lần đầu tiên tôi chọc được em mà nghe lòng mình nghẹn đắng.
Tuổi dậy thì của em không có tôi bên cạnh…
Rồi em đậu vào đại học – ngôi trường một thời tôi học cũng là lúc tôi tốt nghiệp rời trường, cuộc sống của 2 đứa cứ vòng vo đầy những cuộc đuổi bắt.
Có em trong đời đã trở thành hạnh phúc và thói quen của tôi, thế nhưng em lớn rồi, em tòn teng với một mớ quan hệ không tên.
Trời Đà Nẵng về đông, mưa không lớn nhưng lạnh buốt và tinh khôi, em đi cái xe đạp cũ rích mượn được của cô bạn cùng phòng chạy qua chỗ tôi ở trọ, đám bạn tôi chọc về quan hệ giữa hai người, em tỉnh bơ: “Chồng em, em đi thăm không được hả?” kết quả tôi lại khóc thét vì bao lời thiên hạ muốn chọc em đều chạy qua tôi.
Nghỉ hè tôi và em cùng nhau về quê, em vẫn thích chạy xe đạp vào những buổi chiều trong lành trên con đường làng hun hút, vẫn thích kéo diều chạy chân không trên những cánh đồng trơ gốc rạ, vẫn thích rủ tôi đi bẻ trộm ngô hay trộm trái cây, trộm xong thì la lớn lên để chó đuổi, tiếng cười của em giòn tan trong gió.
Em tôi luôn đầy sức sống.
Chúng tôi có hàng xóm mới, là một chàng trai hơn em 2 tuổi, cậu ấy có nụ cười tỏa nắng, thích nghe nhạc rock, thích chăm xương rồng, thích thổi Harmonica và thích em.
Em 18 tuổi, em thử nghe nhạc rock, trồng hoa ti gôn trước sân, mơ màng nghe tiếng Harmonica, em nói chuyện với cậu ấy dịu dàng và che miệng cười duyên dáng.
Mùa hè năm ấy, nụ cười của em đầy ngọt ngào còn tiếng sáo của tôi không hề vang lên. Tôi dần quen với việc có thêm một người mới trong cuộc sống của chúng tôi và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục…

Khi em 20, em hồn nhiên với những câu chuyện mình kể, vẫn bên tôi bằng cách cãi nhau, bằng cách bắt nạt tôi, bằng những sở thích trái ngược và bằng cách im lặng, sự im lặng thấu hiểu lẫn nhau.
21 tuổi, em trốn mất dạng, không thèm nhìn mặt anh hàng xóm vì trời mưa còn bắt em dầm mưa, trong khi em đi xe đạp vội quá, tôi cầm áo mưa chạy bộ không kịp, trở về ốm một trận nặng mấy hôm liền không cầm nổi điện thoại sao hỏi thăm em đây? Em tôi vẫn còn trẻ con lắm.
Rồi em có bạn trai – là cậu bạn hơn em 2 tuổi, bạn trai em dịu dàng, thích đọc sách khi rảnh rỗi và thích chăm sóc em từng chút, nhìn em hạnh phúc trong niềm vui mới, tôi mỉm cười mà nghe lòng xót xa.
Cô gái nhỏ của tôi cuối cùng đã trưởng thành, em không thuộc về tôi.
Em hay hẹn tôi cà phê sáng, vô tư mang tôi theo trong những lần hò hẹn của mình, em háo thắng cãi nhau với tôi rồi để bạn trai mình dùng nụ cười dịu dàng hòa giải. Khi ấy tôi đã 25, đã trưởng thành nhưng vẫn cố cãi chỉ để thấy em của những ngày xưa cũ. Tôi hoài niệm những gì đã qua.
Quen nhau được vài tháng thì chia tay, em không buồn không khóc chỉ mời tôi ăn kem giữa mùa đông khá lạnh và hương hoa sữa nồng nàn, em tự nhiên giành lấy khăn quàng trên cổ tôi rồi tự quàng vào cổ mình, em cười rất nhẹ: “Người ta không chịu nổi tính tùy hứng của em”. Thế thôi, rồi em đứng giữa phố cười giòn tan trong màn bụi hoa sữa rơi lả tả trên những góc đường.
Có một ngày em nhắn tin hỏi tôi:
“Sao anh chưa có người yêu?”
Tôi đang đi công tác và dành kha khá thời gian suy ngẫm để trả lời câu hỏi này của em:
“Bởi vì em chưa có bạn trai”.
Em trả lời gần như lập tức:
“Ủa, em không có bạn trai và anh không có bạn gái thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Anh đùa thôi, vì anh chưa muốn yêu đương”, thực ra thì tôi đã xóa đi một đoạn tin nhắn sau khi do dự khá nhiều: “và vì muốn chờ đợi em, vì muốn chắc rằng em hạnh phúc”.
Em bỗng dưng phát cáu qua tin nhắn:
“Hừ, mà thôi, kệ xác anh, anh có bạn gái hay không chả liên quan gì đến em, đồ nhát gan”.
Tin nhắn đầy giận dữ, tôi không rõ vì sao em giận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi tiếng giọng nữ êm dịu thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, em lại trốn mất khỏi đời tôi.
Tôi trở về sau chuyến công tác dài, em mời tôi sinh nhật bằng bữa cơm em nấu, nhìn bánh sinh nhật có tên tôi mà lòng hân hoan đến khó tả. Em chúc mừng sinh nhật tôi bằng rượu, tôi dở khóc dở cười khi em say, thế nhưng việc không ngờ nhất là em bỗng níu áo tôi, tát mạnh vào má tôi rồi bật cười ha hả:
“Rốt cuộc anh xem em là gì vậy chứ, em làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn có cả bạn trai để khiêu khích mà anh cũng không hề phản ứng, rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”
Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.
Lau nhẹ những giọt nước lăn dài trên má, vuốt hàng mi dài đang say ngủ của em mà lòng thỏa mãn, tôi đã muốn nhảy cẫng lên để thông báo cho cả thế giới biết tình yêu cả đời của tôi đã được đền đáp nhưng em thì ngủ ngon rồi.

Tôi 32 tuổi, một sáng thức dậy, em quấn tôi để hỏi:
“Chồng ơi, chồng à, sao ngày đó chồng hay bị em bắt nạt vậy?”
Tôi nhéo chóp mũi em mà mỉm cười hạnh phúc:
“Ngốc quá, con trai chỉ để con gái bắt nạt khi cô ấy là người quan trọng trong lòng mà thôi”.



____________nước mắt đã rơi khi đọc nó__________________

Nếu có được một người như thé yêu thương mình thì tốt biết nhường nào
Nhưng thôi
Mình đành buông xuôi tất cả
 
R

ruaconhaykhoc

Anh quên người yêu cũ chưa ?
- Quên rồi
- Nói dối ! Note vẫn viết về người ấy ?!
- Rất lâu rồi mà !
- Có cần Em nói rõ ngày bao nhiêu không?
- Thật là lâu rồi mà..
- Yêu người ý buồn không?
- Buồn lắm !
- Còn yêu Em?
- Rất vui !
- Vui thì quên nhanh thôi, còn buồn thì không bao
giờ !
- Không phải mà
- Tin Em đi, Em không sai đâu !
- ..........
- Này !
- ?
- Thấy Em nói đúng chưa ?
- Ừ đúng !
- Còn yêu người ý đúng không?
- Ừ
- Bao nhiêu cố gắng làm Anh vui, làm Anh hạnh phúc, bao nhiêu yêu thương của Em cũng không bằng người đối xử tệ bạc với Anh !
 
R

ruaconhaykhoc

NẾU BẠN THẬT SỰ YÊU....HÃY ĐỌC HẾT NHỮNG ĐIỀU NÀY
* *
.
Nếu bạn thật sự yêu .
....hãy đứng ở vị trí của người ấy mà suy nghĩ.
Nếu bạn thật sự yêu .
....xin đừng bao giờ nói lời xin lỗi.
....hãy nói với người ấy rằng bạn yêu họ.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....hãy tin tưởng ở người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....cho dù có phải chịu nhiều đau đớn đến đâu song khi đứng trước mặt người ấy, hãy cười thật tươi.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....xin đừng tủi thân.
Nếu bạn thật sự yêu
....hãy giữ lấy lòng tự trọng của mình.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....hãy luôn nắm tay người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....cho dù không thấy người ấy liên lạc, hãy tin rằng đó là bởi vì người ấy đang bận.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....trước mặt bạn bè, hãy đối sử với người ấy cũng giống như những lúc chỉ có 2 người với nhau
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....xin đừng nói dối người ấy, đương nhiên là ngoại trừ những lời nói dối dễ thương vì tình yêu.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....khi nói chuyện hãy nhìn thẳng vào mắt người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....chắc chắn là bạn sẽ mong muốn có những đứa con giống hệt người ấy cho mà xem.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng để cho người ấy phải khóc.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đôi khi chẳng vì lý do gì hãy ôm người ấy thật chặt.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng bao biện cho những hành động của mình bằng bất cứ lý do gì đi nữa.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....hãy dành thật nhiều thời gian để nói chuyện với nhau.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....xin hãy nhớ đến cả mùi hương nước gội đầu của người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....hãy tìm hiểu và để ý xem người ấy thích gì và ghét gì.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....hãy tha thứ cho những lỗi vặt vãnh của người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng hít 1 hơi rồi mới trả lời câu hỏi của người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥
....đừng hoa lá cành mà hãy là chính mình.
Nếu bạn thật sự yêu♥
....bất kể nhận được món quà gì, hãy cười thật tươi khi đón nhận nó.
Nếu bạn thật sự yêu♥
....hãy hiểu và chơi với cả những người bạn của người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥
....dù mệt mỏi đến đâu cũng hãy giả vờ mình đang không hề mệt mỏi.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....xin đừng cáu gắt.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng bỏ mặc cho người ấy ra đi.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....khi người ấy quay lại, hãy chỉ một lần thôi, níu kéo và rồi hãy để người ấy ra đi.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng tranh thắng bại trong lúc cãi nhau.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng khóc trước mặt người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng xem thường người ấy một cách quá dễ dãi.
Nếu bạn thật sự yêu♥.
....đừng chết trước người ấy.
Nếu bạn thật sự yêu♥
....hãy thủ thỉ nói rằng bạn yêu người ấy.
.
.
.
.
Và nếu bạn đã từng rất yêu người ấy♥
....hãy quên họ đi nếu người ấy không thuộc về mình....
 
R

ruaconhaykhoc

Truyện ngắn: BỖNG NHIÊN YÊU EM
------------ ------------------------

Thường thì con gái chủ động đến với anh nhưng cũng thỉnh thoảng có vài cô gái xinh đẹp tỏ vẻ kiêu ngạo để anh đến chinh phục họ...
"Anh đừng xoá tin nhắn này đi nhé! Em....là một người rất thích anh. Em sẽ chỉ nhắn tin thôi, mỗi ngày chỉ một tin. Anh không trả lời cũng được. Vậy nên anh đừng xoá tin nhắn này nhé!"
Anh khá bất ngờ khi nhận được tin nhắn này. Bình thường những cô gái muốn tấn công anh thì rất nhiều nhưng anh chưa thấy kiểu tấn công trẻ con như thế này bao giờ.
Nhưng bất ngờ cũng có nhiều kiểu, kiểu của anh là chỉ bất ngờ trong 5 giây. Bất ngờ vậy chứ không có nghĩa là sẽ quan tâm đến nó.
Một cô gái mà chỉ dám đứng từ xa nhìn người mình yêu và chỉ có can đảm để nhắn tin giấu mặt thì cũng chỉ là một cô gái một là nhút nhát, hiền lành quá; hai là quá tự ti, thiếu bản lĩnh. Mà cả hai dạng này anh đều không có hứng thú.
Là một kỹ sư xuất thân từ trường xây dựng nhưng anh không có vẻ khô cứng của một con người làm kỹ thuật mà lại có dáng vẻ đào hoa của một chàng công tử.
Mà thực ra thì anh đích thực là một công tử còn gì. Từ nhỏ đã lớn lên trong sung sướng, được hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Là con trai độc nhất trong gia đình, con giám đốc công ty.....con đường tương lai đã không có gì phải suy nghĩ.
Bên cạnh đó, anh lại còn được thừa hưởng nét đẹp trai của bố nên từ khi học cấp 3 anh đã có rất nhiều mối quan hệ - những mối quan hệ rất thoải mái và không phải suy nghĩ nhiều. Thường thì con gái chủ động đến với anh nhưng cũng thỉnh thoảng có vài cô gái xinh đẹp tỏ vẻ kiêu ngạo để anh đến chinh phục họ. Nói chung là anh chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện bạn gái.
Nói anh tự tin vào bản thân cũng đúng ....mà thực chất là còn có phần tự kiêu nữa......nhất là trong chuyện yêu đương.....
"Hôm nay anh đi làm có bị ướt không vậy? Tự nhiên trời mưa to quá nhỉ? Em đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa đây! Chẳng nhìn thấy gì cả! Chỉ là một màu đen thui thôi. Nhưng em vẫn thấy hay!"
Giống hôm qua. Một tin nhắn được gửi đến và cũng vào lúc 11h. Là số máy đó!
Anh nhìn qua và nghĩ :" Cô gái này đúng là hơi có vấn đề rồi đó. Nhìn mưa tối thui mà thấy hay, đường bẩn chết được, hỏng cả bộ đồ mới của mình...."
Và anh tiếp tục làm việc. Không trả lời tin nhắn. Không phải là quá đáng. Anh chỉ thực hiện điều mà cô nói..
"Hôm nay tâm trạng anh có tốt không? Hôm nay em thấy không vui chút nào cả! Tại có vài chuyện làm em bực mình. Nhưng sau khi kéo miệng ra, lè lưỡi rồi nhìn vào gương em thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Hôm trước em xem phim thấy vậy nên bắt chước. Chỉ không ngờ nó có hiệu quả. Nếu khi nào thấy không vui anh hãy thử xem sao nhé"
11h. Đây là tin nhắn thứ năm. Ngày thứ năm. Nhưng thật trùng hợp. Hôm nay anh đang vô cùng bực mình đây. Sáng nay vừa cãi nhau với sếp về chuyên môn. Dạo này công ty đã nhiều việc lại càng nhiều hơn vì mới có vài nhân viên mới vào làm việc. Phải hướng dẫn họ. Ai bận thì cũng hay cáu. Và trong nghề này thì việc tranh luận về nghiệp vụ chỉ là chuyện cơm bữa. Nhưng sao mọi người lại cứ quá để tâm đến cái "chức" con trai giám đốc của anh thế nhỉ? Thái độ cứ như là không phải anh đúng nhưng vì anh là con giám đốc nên anh đúng. Điều đó làm anh càng bực mình hơn....thấy khó chịu trong người nữa...
Lấy tay kéo miệng xuống, lè lưỡi rồi nhìn vào gương. Cái gì vậy??? Chắc mệt quá điên rồi "Mình mà cũng có lúc ngớ ngẩn vậy à?" _ anh thầm nghĩ và thấy buồn cười mình quá. Nhưng đúng là tâm trạng đã đỡ hơn một chút...
"Hôm nay là ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau theo truyền thuyết của Trung Quốc đấy! Anh có thấy đó là một tình yêu đẹp không? Em thì không thích câu chuyện này chút nào?Cả năm chỉ có thể gặp nhau được có một lần! Đau khổ chết được. Nhưng dù sao em vẫn chúc họ sẽ hạnh phúc"
Đúng là ngớ ngẩn thật. Truyền thuyết mà cứ làm như thật vậy! Anh vô tình mỉm cười lúc đọc tin nhắn mà bản thân cũng không biết.
Đây là tin nhắn thức 10 và lần nào cũng là vào 11h đêm. Anh vẫn không hề nhắn tin lại.
---------------
Đã 2 ngày không có tin nhắn. Hôm nay là ngày thứ 3. Bây giờ là 10h45p.
"Không nhắn càng tốt! Đỡ có người làm phiền. Nhưng mà con nhỏ này bất lịch sự quá! Tự tiện nhắn tin cho người khác, giờ lại tự tiện không nhắn. Ít ra cũng phải báo cho người ta chứ..."
Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ 16 rồi...
"Mà kể ra thì mình đúng là đào hoa thật. Trong số nhân viên mới lại có người thích mình. Con nhỏ đó cứ nhìn trộm mình suốt. Có lẽ tưởng mình không biết. Trông con nhỏ đó nhút nhát quá. Chẳng dám nói điều gì. Nhưng trà mà cô ta pha thì cũng ngon đó chứ...."
Anh miên man nghĩ...
Tít...tít... có tin nhắn
Anh cầm lấy máy xem:
"Chắc anh đang thấy thoải mái vì em không còn làm phiền nữa đúng không? Xin lỗi nha nhưng em không làm anh vui lâu được rồi. Hai ngày rồi em cứ uống thuốc cảm vào là lại buồn ngủ và ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy đã 1h sáng rồi. Không nhắn tin được cho anh làm em thấy buồn lắm nên hôm nay phải chờ nhắn tin cho anh xong mới dám uống thuốc. Hì hì"
Vậy là cô ấy bị cảm. Lại còn làm mặt cười nữa! Không hiểu sao anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn này....
"Hôm nay là sinh nhật anh đúng không? Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Anh có điều ước nào muốn thực hiện không? Em sẽ ước nguyện cùng anh. Hai người dù sao vẫn hơn một người mà. Anh hãy luôn thật hạnh phúc nhé"
11h và là tin nhắn thứ 25.
Hôm nay là sinh nhật anh. Nếu không phải đang vướng vào công việc phải hoàn thành sớm thì giờ này anh đang say sưa với lũ bạn rồi. Chắc không nhận nổi tin nhắn này đâu.
Hôm nay là sinh nhật anh. Sáng nay anh thấy có một chậu hoa trên bàn cùng với lời thiếp chúc sinh nhật. Thật ra anh không phải người lãng mạn, yêu hoa nhưng anh vẫn thấy khá vui. Chắc là của cô gái đồng nghiệp mới. Sáng nào cô cũng pha cho anh một ly trà đào rất thơm.
Bây giờ thì việc nhận được tin nhắn hàng ngày vào lúc 11h tối đã trở thành một thói quen của anh. Nhưng đôi lúc anh cũng cảm thấy lạ. Tại sao cô gái đó lại có đủ kiên nhẫn để nhắn tin cho anh hàng ngày mà không cần một lần hồi đáp.
Tình cảm của cô ấy dành cho anh nhiều vậy à? Hay chỉ là một trò chơi tâm lý, cô ấy đang chờ anh tự chui vào chiếc lồng tình cảm mà cô ấy giăng sẵn.
Nhưng tự đáy lòng anh vẫn cảm nhận được những tin nhắn của cô ấy là rất thật lòng. Là tình cảm của cô ấy. Không muốn thừa nhận những nó làm anh thấy vui và ấm lòng, cũng giống như ly trà đào buổi sáng vậy......
Anh cầm máy và sau một hồi lượng lự anh bấm lại "Cảm ơn"
Chờ 5p rồi 10p vẫn không có hồi âm.
Mong ước một tình yêu...
"Hôm qua anh nhắn tin lại làm em vui đến không ngủ nổi . Sáng ra em đã đánh vỡ một cái cốc rồi. Người cứ lâng lâng như trên mây. Em phải cảm ơn anh mới đúng. Vậy là anh vẫn đọc tin nhắn của em. Nhưng vì đã hứa mỗi ngày chỉ gửi một tin nhắn nên em không dám gửi lại. Em là người đặt ra quy định mà. Phải biết giữ lời chứ.."
Tin nhắn thứ 26. Không rõ là cô ấy nói thật hay chơi. Có phải vui vậy không? Nghe hơi cường điệu quá đó.Nhưng anh vẫn cảm thấy vui vui...
Nhưng rồi anh lại thấy tò mò. Cô gái này là ai vậy? Nghe thì có vẻ biết rất rõ về anh. Biết cả những việc anh đang làm và gặp phải. Cô ấy theo sát anh vậy à? Có khi nào là người anh quen không?
Anh suy nghĩ và chợt à lên...Hay cô ấy chính là cô gái trà đào??? Là cô gái nhút nhát đó...
Chuyện đời lạ thật đấy. Sao giờ anh cứ phải suy nghĩ về cô ấy trong khi trước đó anh đã từng không thèm coi người gửi tin nhắn đó ra kí lô nào???
"Hôm nay trời nắng quá nhỉ? Anh mà phải ra công trình thì nhớ đội mũ với nhé. Đầu em đang đau chỉ vì tội ngại đội mũ đây. Nhưng tối nay sao rất sáng. Thời tiết về đêm thật dễ chịu...."
Tin nhắn thứ 33. Anh thấy lo cho cô. "Cô ấy không sao chứ?"
Anh đã vô thức nhắn lại: "Cô cũng nhớ lần sau phải đội mũ đấy. Uống thuốc rồi ngủ đi."
Khác với lần trước , 5p sau có tin nhắn trả lời "Bây giờ em đang đau đầu quá nên không nhớ gì cả. Em chỉ nhắn thêm một tin này nữa thôi. Em thấy đỡ đau nhiều rồi! Cảm ơn anh nha!!!"
Thật là một cô gái kì lạ. Đã hơn một tháng rồi.....
"Nếu cô gái này chính là cô nàng trà đào nhút nhát không dám ngẩng mặt lên khi nói chuyện với mình thì sao nhỉ?? Dám là cô ấy lắm! Vậy Mình có ích kỉ quá không nhỉ khi không yêu cô ấy nhưng vẫn nhận tình cảm của cô ấy như vậy? Nhưng thực sự cô gái này không phải mẫu người của mình. Chỉ là mình thích sự nhẹ nhàng và ấm áp này thôi. Có lẽ cô ấy cũng biết điều đó. Cô ấy hiểu mình như vậy mà."
Anh tự trấn an mình như vậy.
Dạo này anh đang cặp kè với một cô nàng đẹp nhất nhì công ty. Cô nàng có một vẻ đẹp bốc lửa, rất nhiều kẻ nhìn anh với ánh mắt ghen tỵ. Tất nhiên anh cũng phải bỏ chút công sức. Tất nhiên anh đang rất vênh váo.......
Hôm nay ở cơ quan anh giáp mặt với cô nàng trà đào đó. Lần đầu tiên nhìn kĩ mới thấy cô ấy có đôi mắt rất sáng rất đẹp nhưng bị mớ tóc che mất. Chắc là cô ấy vẫn chưa biết là anh đã phát hiện ra đâu nhỉ? Chính là cô ấy rồi. Cô ấy lại dùng chính điện thoại của mình nữa chứ. Hơi ngây thơ đó. Chắc không nghĩ anh sẽ để tâm tìm xem ai là người nhắn tin....
Từ lúc biết rằng cô nàng này chính là cô nàng nhắn tin cho anh, anh hay để ý đến cô. Cô là một người luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, làm việc cũng rất có trách nhiệm, chỉ mỗi tội nhát quá, thường không dám nhìn thẳng vào mắt người khác và cũng chẳng bao giờ to tiếng với ai. Những cô gái như vậy thời này hiếm lắm à. Nhưng chỉ mang lại cảm giác tội nghiệp cho anh thôi. Những cô gái yêu đuối không có sức tấn công lẫn phòng vệ. Sống ở thời này dễ bị thiệt thòi lắm.....
"Anh có đang làm việc không vậy. Em đang ngồi nhìn trăng và nghĩ ngợi vẩn vơ. Em thấy

_________còn________tiếp____________​
 
R

ruaconhaykhoc

Hằng Nga ở trên cung trăng chắc là rất cô đơn. Cả chú Cuội nữa...Dù được ở một nơi rất đẹp nhưng cô đơn vậy thì vẫn buồn lắm.... Anh có nghĩ vậy không?"
Tin nhắn thứ 45. Cô nàng này đúng là một người hay mơ mộng. Toàn nghĩ ngợi vẩn vơ....
Nhưng nụ cười của cô ấy cũng dễ thương lắm........sáng nay anh đã thấy cô ấy cười.
Cô ta không biết rằng anh đã biết. Cảm giác này cũng hay nhỉ? Anh là người nắm đằng chuôi .... Anh không thích làm người bị động đâu......
Trà đào cho người yêu dấu...
Sáng nay có chuyện động trời. Cô nàng trà đào nhút nhát đó lại dám to tiếng, người mà cô ấy to tiếng lại chính là người đang cặp kè với anh. Nghe bảo hai người to tiếng với nhau trong nhà vệ sinh nữ. Lúc anh đi đến chỉ thấy cô nàng bỏ đi , không khóc như anh tưởng, chỉ là một gương mặt kiên quyết, nhìn thẳng vào mặt anh.....
Chẳng hiểu có chuyện gì. Hỏi thì cô nàng đó chỉ nói" Con nhỏ đó yêu anh đấy. Thật là...không biết thân phận của mình"
Tự nhiên anh cảm thấy bực mình kinh khủng! Cô ta thì hiểu gì về cô ấy mà nói vậy chứ?
"Em cũng xem lại mình đi."
Không hiểu sao anh lại đứng về phía cô nàng nhút nhát đó. Anh không tin rằng cô ấy lại gây sự nếu không có lý dó. Một niềm tin vô cớ nhỉ?
Hay do hàng ngày anh đều quan sát cô ấy....anh cũng đâu có hiểu được gì mấy về cô ấy. Nhưng anh lại có thể khẳng định được.....
"Tình yêu là gì nhỉ? Em nghĩ là người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi đâu nhỉ? Có phải bất kì Ai cũng mong có được một tình yêu thực sự, một tình yêu cho cuộc đời mình? Có phải vậy không? Hay chỉ mình em nghĩ vậy? Hay rốt cuộc tình yêu chỉ là sự trao đổi và lựa chọn phù hợp"
Tin nhắn thứ 50. Tâm trạng của cô nàng đang không tốt. Đang băn khoăn. Thực sự thì chính anh cũng không hiểu rõ lắm về tình yêu. Anh muốn nhắn lại cho cô điều gì đó nhưng lại không tìm được câu nào để nói.
Bây giờ anh đang cảm thấy bực mình kinh khủng đây? Sao cô ta có thể làm vậy chứ nhỉ? Cái này có gọi là phản bội không nhỉ? Là giả dối nữa.....
Sao lại có thể hàng ngày nhắn tin với một người, nói là thích người đó nhưng ban ngày lại cứ kè kè và cười nói với một người khác. Dạo này có một anh chàng cứ suốt ngày đi bên cô nàng trà đào. Một anh chàng kính cận. Là một kiểu người hoàn toàn khác với anh. Chắc là một người tốt...người trong công ty thì nói hai người đó rất hợp nhau...
Anh đã chia tay với cô nàng hấp dẫn đó mà lý do chính là vì cô nàng trà đào đó đấy. Biết không hả? Tại anh cứ bênh vực cô ấy nên hai bên cãi nhau và chấm dứt.
Đương nhiên anh biết cô nàng bốc lửa đó không yêu gì anh, thậm chí còn nói xấu anh (nghe nói hôm trước hai người cãi nhau vì vậy) anh cũng chẳng yêu gì cô ta nhưng dù sao cũng bị mất người cặp kè.
Vậy nên cô nàng trà đào đó phải chịu trách nhiệm chứ...
Sao cô ta có thể như vậy chứ hả...
Cô ta vẫn pha trà cho anh nhưng hôm nay anh thấy nó đắng và chát quá... Là vì cô ấy không để tình cảm vào đó à. Hay đã chia tình cảm đó cho anh chàng kia rồi...
11h... ngày thứ 55
"Anh à? Em sẽ gửi cho anh một tin nhắn này nữa thôi. Đã làm phiền anh lâu nay rồi. Em là một cô gái nhút nhát. Không biết thể hiện tình cảm của mình. Em muốn thay đổi... Không rõ rằng anh có nhận và đọc tin nhắn của em không nhưng em vẫn cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn vì đã nhận những tin nhắn này..."
Cái gì vậy? Đúng là cô nàng này đã có người quan tâm đến rồi, đã yêu anh chàng kia rồi.... Hừ... kệ cô ta chứ, ai thèm quan tâm cô ta làm sao... Không có người làm phiền... tốt quá. Anh sẽ lại quen những cô nàng xinh đẹp và không phải bênh vực cô ta nữa.
Nhưng sao anh thấy trống rỗng quá. Trong lòng trống rỗng và trái tim cũng trống rỗng Hình ảnh của một cô gái rụt rè, nhút nhát nhưng lại rát kiên quyết khi bảo vệ anh cứ hiện ra trước mắt anh...
Sẽ không còn người hỏi han, an ủi và động viên nữa... Anh cũng không thích những lời nói đó dành cho người khác... anh không muốn ai khác ngoài anh nhận được sự ấm áp và dịu nhẹ đấy của cô ấy
Có lẽ đây là sự trừng phạt cho sự ích kỷ của anh khi đã nhận được nhiều tình cảm mà không đáp lại dù chỉ một chút... Trừng phạt vì đã cảm thấy thích thú khi thấy cô ấy quan tâm đến mình... thích thú khi nhìn tình cảm của cô ấy trong bóng tối...
Đi làm... đụng mặt cô ấy, cả anh chàng đó nữa... Cô ấy cười chào anh...Cô ấy cười chào anh???... Nhìn thẳng vào mắt anh...
Cô ấy đã thay đổi rồi... không còn nhút nhát nữa... đây là do tình yêu à? Hay do cô ấy không quan tâm anh nữa nên không ngại với anh nữa.... Cô ấy đã lựa chọn người phù hợp chứ không phải một tình yêu đơn phương vô vọng... Vậy cũng đúng thôi... Dù sao thì cô ấy cũng không phải mẫu người của anh... Dù sao thì cô ấy cũng không hợp với anh...
Dù sao thì anh cũng không hợp với cô ấy
Dù sao anh cũng không... yêu cô ấy...
Dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh cũng chỉ vậy mà thôi...
Uống ly trà đào, cô ấy vẫn pha cho anh... nhưng lại không thuộc về anh nữa...
Anh suy nghĩ gì vậy...
Anh là một kẻ nhát gan... Anh thấy buồn... sao không dám nhận là mình đang buồn... Có lẽ là do anh kiêu ngạo
Anh thấy mình bị mất một vật thật sự quý giá nhưng anh không nói được câu gì...
Anh đã nhận được nhiều tình cảm nhưng lại không dám đáp trả...
Trong lòng anh là gì vậy...cảm giác tiếc nuối...cảm giác ghen tuông... cảm giác hụt hẫng... tất cả mọi cảm giác cứ hoà quyện lại tạo thành sự đau đớn...
Và anh đã nhận ra mình cũng có yêu cô ấy... có yêu cô ấy...
Đã muộn chưa nhỉ???
Anh không muốn thấy cảnh cô ấy ở trong vòng tay kẻ khác...
Anh muốn hàng ngày vẫn nhận được những lời nói động viên nhưng câu chia sẻ của cô ấy.
Cô ấy với anh dường như rất xa xôi rất cách biệt mà giờ sao thật gần gũi thân thương. Hoá ra là như vậy, hoá ra là cô ấy đã ở trong tim anh rất lâu rồi, anh đã dõi theo cô rất lâu rồi nhưng lại cứ bướng bỉnh không chịu thừa nhận.
Không phù hợp thì sao chứ?
Khác nhau thì sao chứ?
Một kẻ đào hoa thì sao?
Anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu!!!
Anh chạy như bay đi tìm cô ấy... không thấy... Gọi điện thoại... không có người nhấc máy...
Cuối cùng anh đã thấy cô Cô đang ở kia... đứng nói chuyện với mọi người ...
Anh chẳng suy nghĩ được nhiều nữa... cảm giác tình cảm của cô sẽ không còn thuộc về anh làm anh không nhìn thấy gì ngoài cô...
Anh chạy lại và ... ôm cô trước những ánh mắt và cái miệng đang há hốc ra... Anh không còn quan tâm... Anh mặc kệ ... và nhận thấy cảm giác này sao quen thuộc vậy nhỉ? Như đã là như vậy, đáng ra phải như vậy từ lâu lắm rồi...
"Thật không công bằng!!! Em là người bắt đầu và là người đặt ra những quy tắc thì ít nhất người kết thúc phải là anh. Đừng tự ý kết thúc mọi thứ như vậy chứ."
Cô ngạc nhiên trong vòng tay ôm chặt của anh...
Cô ngỡ ngàng trong vòng tay anh...
Ngỡ ngàng... Nhưng rồi cô cũng mỉm cười ôm lại anh... Một nụ cười thật hạnh phúc... Cô hiểu tình cảm của mình đã được đáp trả, theo một cách thật ấm áp. Nhéo mình một cái để biết rằng đây là sự thật chứ không phải là mơ.
Cô hỏi lại:
"Sao anh biết đó là em? Em không nhớ mình có nhắn gì về bản thân mình"
"Đừng nghĩ anh là kẻ ngốc chứ? Xin lỗi vì đã bắt em chờ đợi quá lâu. Xin lỗi vì đã bắt em trao quá nhiều tình cảm mà không đáp trả" - anh nói trong sự hối hận...
Cô cười: "Em vốn không cần đáp trả mà? Nhưng dù sao được đáp trả thì hạnh phúc hơn rất nhiều"
Anh ngập tràn trong hạnh phúc khi cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình của cô, nhưng vẫn lo lắng (không ngờ một kẻ như anh cũng có ngày phải lo lắng về tình địch của mình):
"Thế anh chàng kính cận thì sao?"
Cô ngạc nhiên:
"Ai? À. Em đã từ chối anh ấy lâu rồi mà. Sao anh lại nhắc đến anh ấy. Nhưng cũng phải cảm ơn anh ấy. Nhờ anh ấy động viên mà Em đã quyết định sống khác, em sẽ không giấu mặt nhắn tin cho anh nữa. Tình cảm cũng phải nỗ lực mới có. Em đã quyết định đối mặt nói rõ tình cảm với anh. Và có lẽ đây là phần thưởng!!! Một phần thưởng quá tuyệt."
Cô cười nụ cười rạng rỡ... nụ cười mà anh chỉ muốn cô dành riêng cho mình...
"Hoá ra là vậy... nên cô ấy mới nói là tin nhắn cuối ... làm anh hiểu nhầm... nhưng nhờ vậy anh mới hiểu được tình cảm của mình... vậy cũng đáng...
Ôm cô trong vòng tay anh còn nghe thoang thoảng mùi hương ngọt nhẹ của ly trà quen thuộc. Nó không đậm như trà chanh, không nồng như cà phê nhưng vẫn có thể khiến người ta thích thú.
Vậy là cuối cùng anh cũng tìm được điều anh muốn tìm...đó là ly trà đào này...Vậy ra tình yêu và hạnh phúc cũng giản dị thôi nhỉ?"
Nhưng dù đang lâng lâng trong cảm giác sung sướng thì anh cũng nghe thấy tiếng ai đang nói: "Này! Biết hai người đang hạnh phúc nhưng xung quanh nhiều người lắm đó, ngày càng nhiều hơn nữa... có hôn thì hôn luôn đi... nói chuyện hoài..."

_______ghen tị_________
 
R

ruaconhaykhoc

---------ANH YÊU EM ĐẾN NÁT LÒNG !-----------

Hân Hân - Giọng kêu thật lớn của 1 cô nàng ngồi ngay dưới dóc của quán cà phê máy lạnh làm mọi người xung quanh theo phản xạ nhìn với theo. Trong đó có 1 cô gái tóc dài đen, làn da trắng nõn nà không tì vết, cô mặc 1 chiếc váy màu ngọc bích, trông giống như 1 cô búp bê ở cửa tiệm trang hoàng trang sức.Thật đẹp. Đó là Hân Hân.

- Nhung tới lâu chưa.Xin lỗi vì bị kẹt xe nên Hân tới trễ.

- Hè hè, hok sao đâu, Nhung cũng mới tới mà. Vừa nói, cô bạn vừa làm mặt ngố và ngắm cô bạn hoa khôi hồi học đại học cùng mình.

Hân mang 1 vẻ đẹp không mặn mà kiêu sa mà ở cô toát ra 1 vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho người đối diện tự nhiên say đắm.

- Nhung sao dzậy?

- Ak không, ngắm lại nhan sắc của nàng tí thui, 2 năm không gặp mà nhìn Hân vẫn như xưa, tuyệt vời thật.

- Cám ơn hen. Hân cười hiền dịu. Cô là vậy, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười của mình.

- Không ngờ là có ngày mình lại gặp lại nhau, chồng Nhung có chuyến công tác ở đây, nên Nhung được đi chơi ké, luôn tiện ghé thăm cô bạn cùng phòng nhút nhát.

- Sao Nhung không đem Pé theo cho mình xem với.

" Heo không cần ăn cơm, em không cần...". Tiếng điện theo reo lên cắt ngang câu chuyện.

- Sao nào con yêu, hả...uhm, mẹ đang...

Mẹ ! Cô bạn ngày xưa tinh nghịch đi chơi khuya về í ới gọi cô ra mở cửa, không có chìa khóa không biết làm cách nào hết, cứ loay hoay đi tới đi lui tìm mọi cách, ai ngờ trong nháy mắt xoay lại đằng sau thì thấy con bạn đã giục dép phi phẳng qua hàng rào vào trong. Vậy mà, giờ đây...

- Nghĩ gì á nàng? Cô bạn tinh ranh nháy mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Hân Hân. Tiếng gọi từ 1 người con trai từ đằng sau lưng cô, Hân xoay lại 1 bàn tay miết nhẹ lấy vai cô, rồi choàng từ đằng sau vòng qua người cô hôn xuống cổ. Đối diện, 1 đôi mắt khó chịu đang chăm chăm nhìn có vẻ bực tức.

- Uhm, anh ngồi đi. Đây là Nhung, bạn đại học của em. Còn đây là Hoàng, người yêu của Hân.

- Chào em, Hoàng đưa tay ra về phía Nhung, không biết sao Nhung lại có ác cảm với tên đó đến vậy, đưa tay ra bắt xã giao, Nhung cười gượng.

Cử chỉ vừa nãy của Hoàng làm Nhung bức xúc, ai dè trước mặt bạn của bạn gái mà Hoàng lại có thái độ khiếm nhã như vậy. Nhìn qua Hân, Nhung bỗng chùng Lòng. Hồi đại học bao nhiêu chàng trai săn đó Hân, Hân hiền không biết phải làm sao với những chiêu trò của nhóm cây si kia, may mà nhờ có Nhung, cô luôn ở bên bảo vệ cô khỏi đàn sói lúc nào cũng rình rập. Cũng chính vì vậy mà suốt 4 năm đại học Hân không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ đây chỉ còn 1 mình giữa chốn xa hoa đầy cạm bẫy này, không biết Hân có may mắn gặp được 1 người yêu tốt hay không.

Hân hiền lành, trong cái bản chất con người cô vốn có, nhớ hồi đó, đứa bạn chung lớp ngồi khóc không hiểu nguyên do, Hân lại hỏi thì được biết mẹ bạn đó bị bệnh không có tiền về quê và mua thuốc cho mẹ, vậy là không chần chừ, Hân về đập con Heo mà cô nuôi suốt 2 năm trời để dành dụm khi ra trường có thêm tiền mua xe để đi làm đem đến cho cô bạn kia mượn.

Ai ngờ đâu những ngày về quê thăm mẹ của cô bạn kia lại là những cuộc chơi trong quán bar, vũ trường cùng bọn bạn con đại gia cùng khóa trong khi ở đây Hân cắm cụi đi làm thêm, tối về còn chăm chỉ chép bài giùm cô bạn "tốt " đó nữa. Sau trận đó, Hân bị Nhung mắng cho 1 trận vì tôi nhẹ dạ, cả tin. Hân chỉ im lặng.

- Bạn của em cũng xinh đó chứ nhỉ- Giọng Hoàng vang lên làm cho bầu không khí có vẻ thoải mái hơn 1 chút.

- Dạ, hoa khôi của trường em ngày xưa mà anh. Hân nhìn sang Nhung tinh nghịch.

- Nhưng không đẹp bằng em- Vừa nói tay Hoàng vừa vuốt dọc sóng lưng của Hân, đồng thời tay kia xoa xoa lấy bờ môi đỏ thắm của cô.

- Này- Giọng Nhung hét lớn làm cả quán ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc Hân và Hoàng đang bất ngờ thì Nhung đứng phắt dậy.

- Xin lỗi Hân- Nhung phải về có chuyện gấp, hẹn gặp Hân sau. Không chào Hoàng và không kịp để Hân nói lời nào, Nhung với tay lấy chiếc túi sách đi thẳng trong vẻ bực bội khó tả.

Hân nhìn theo, bây giờ thì cô có thể hiểu, Nhung là vậy ,luôn tìm cách để bênh vực cô, Hân hiểu thái độ của Nhung, Hân biết Nhung không thích hành động của Hoàng, nhưng mà làm sao được, Hân đã quá quen với việc Hoàng đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình rồi, Hoàng nói làm như vậy là vì Hoàng yêu cô.

- Bạn em sao vậy?

- Không, mình về thôi anh.

- Đến khách sạn nhà anh nha.

- Làm gì?

- Anh nhớ em. Song song với lời nói đó là 1 cái hôn siết làm cô ngạt thở.

-------------------------------------------------

Bước vào 1 khách sạn 5 sao, mọi thứ nơi đây đều đẹp và sang trọng, mọi người ra chào đón Hoàng và Hân, Hân không còn rụt rè lạ lẫm như những lần đầu đặt chân đến đây nữa. Cô mỉm cười nhìn mọi người. Từ ngày quen Hoàng không biết cô đã vào đây bao nhiêu lần rồi, vào đây không như mọi người là mặc áo dài chào khách hay những bộ vest đi tới đi lui cùng 1 đống hồ sơ trên tay. Đơn giản Hân đến đây là lên phòng cùng Hoàng, lần đầu hay là lần N thì cũng vậy.

- Vào tắm đi em

- Hôm nay em thấy mệt, em muốn ngủ

- Không, anh muốn em vào tắm cùng anh- Hoàng xách ngược tay Hân lên khiến cô đau.

- Em không muốn

- Dậy thì ngay đây đi, hôm nay chúng ta không cần giai đoạn đầu đâu..

Nói dứt lời, Hoàng vật Hân xuống giường, như con hổ đói, Hoàng xé toạc tất cả những thứ trên người Hân xuống, Hoàng hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, nhất là đôi môi mềm đó. Hoàng cắn, Hoàng day khiến Hân rên lên khe khẽ vì đau. Hoàng vồ vập, nhưng Hân không 1 chút phản ứng, cô nằm im, nhắm nghiền mắt, mặc kệ Hoàng.

- Em có biết là anh rất yêu em không.

- Có

- Có, có, lần nào em cũng trả lời là có, Thật sự em có biết là anh rất yêu em không Hân. Hoàng thúc mạnh vào người cô, Hân vẫn như vậy không cảm giác.

- Em vào tắm đi rồi mình đi ăn

Quấn chiếc khăn vào người Hân đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài, ly rượu được lắc lắc trên tay. Hình như người con trai kia cũng đang miên man về chuyện gì đó.

- Anh tắm rồi thay đồ đi

- Uhm, để anh mặc đồ giúp em

Hoàng mở tủ lấy ra 1 chiếc váy trắng dài, đây là chiếc váy mà Hoàng tặng Hân trong ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau vừa rồi.Kéo khóa lên trong gương kia cứ như 1 thiên thần, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt long lanh, Hoàng siết nhẹ Hân từ đằng sau.

- Vợ anh đẹp quá.

Hoàng hay có những biểu hiện đó, nhưng không nhiều, Bởi vậy dù 1 năm yêu nhau nhưng Hân vẫn chưa hiểu hết về Hoàng. Bước ra khỏi khách sạn mọi ánh nhìn đổ về 2 người, vì Hân quá xinh đẹp, Hoàng quá lịch lãm hay là vì 1 nguyện nhân nào khác.

Bước xuống chiếc xe hơi làng cóng, Hoàng dìu Hân vào 1 nhà hàng sang trọng, hình như ai cũng nhìn 2 người.

- Ê, Hoàng- Theo tiếng kêu Hoàng nhìn lại

- Tú- Hoàng gọi khẽ rồi cùng Hân bước đến, nơi đó có 6 người, 2nam , 4 nữ.

- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp anh, dạo này anh mất tích đâu vậy- cô gái rất xinh đẹp nhưng mặt đầy son phấn, khuôn ngực mấp mé dưới chiếc váy quây trong cực kì hấp dẫn.

- Anh bận- Hoàng xoa nhẹ nơi cái chỗ trắng ngần đó

- Bận gì mà quên người ta luôn hà, ghét anh ghê. Cô gái nũng nịu siết vào tai Hoàng. Nhớ anh muốn chết.

- Anh cũng nhớ em mà.

- Dzậy tối nay mình về nhà em nha.

- Tối mai đi, hôm nay anh có hẹn rồi.

- Hẹn dắt "má" đi chơi hả?

Câu nói vừa dứt lời thì cả bàn không ai hẹn mà cười lớn. Hân cúi mặt, cô đã quá quen với việc Hoàng đùa giỡn với những cô gái khác trước mặt mình, cô không còn lấy gì làm bỡ ngỡ.

" Người yêu của em có nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ thì em phải lấy làm hãnh diện chứ". Câu nói khi lần đầu tiên thấy Hoàng thân mật cùng cô gái khác trong phòng anh Hân đã lớn tiếng hỏi nguyên do và được đáp trả như vậy. Và từ đó, Hân cũng không còn biết ghen.

- Thôi đi- Hoàng lớn tiếng đồng thời đẩy cô gái kia sang 1 bên làm mọi người im bặt. Hoàng nhìn Hân không nói 1 lời.

Hoàng- đẹp trai, giám đốc của Khách sạn 5 sao mà ba anh làm chủ tịch, anh phong độ, ga lăng, đôi mắt đa tình khiến cho nhiều người ngây ngất. Hoàng nổi tiếng ăn chơi và qua đường với nhiều cô gái nhưng chưa chính thức quen ai, cho đến tận bây giờ Hân là người yêu chính thức đầu tiên của Hoàng.

- Về thôi- Hoàng kéo tay Hân ra khỏi chiếc bàn đó rồi đi thẳng ra xe.

- Về khách sạn.

- Dạ

Lại khách sạn, bất giác Hân cười nhẹ.

- Anh lên trước đi, em vào đây chút xíu.

- Em đi đâu?

- Chút chuyện riêng thôi

- Uhm, nhanh nha.

Hân bước vào hông sát bên phòng họp, cô tính gọi điện cho Nhung hẹn mai dẫn theo em pé cho cô gặp mặt.

- Lại quay lại ah.

- Uhm, khiếp thật, vừa đi hồi chiều.

- Nhìn mặt cứ như thiên thần ấy dzậy mà ghê quá mày hen.

- Tất nhiên, nhờ bộ mặt đó mà kiếm bộn tiền đó mày, không biết ngoài sếp mình ra còn những sếp nào nữa nhỉ.

- Tất nhiên rồi, hihi, sếp mình cũng dzậy mà, lợi dụng nhau cả thôi.

Hân vùng bỏ chạy, cô không ngờ mọi người lại nghĩ tình cảm của cô chỉ là lợi dụng , chỉ vì tiền của Hoàng mà thôi, cô yêu Hoàng, cô yêu bằng cả trái tim mình chứ không phải là sự giàu sang như mọi người nghĩ.

Tim cô đau thắt, ngực nhói như có hàng ngàn con kiến đang bò ở đó.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng, lúc đó cô bị giật túi xách, Hoàng cứ như 1 thiên thần hộ mệnh. Anh phóng chiếc moto về phía 2 tên cướp. Anh đá ngã xe chúng, tóm gọn lấy, cho mỗi tên 1 cú đấm và đem túi xách về trả cô.

Nét lạnh lùng lúc đó của Hoàng khiến lòng Hân lâng lâng khó tả, cảm giác này chỉ có mỗi Hoàng đem lại cho cô.

Hân chạy nhanh về phía phòng anh, cô muốn gặp anh trong lúc này, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói ra điều mà lâu nay cô vẫn giấu.

Cạch, tiếng cánh cửa mở cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Hoàng reo.

- Em lên rồi ak, nghe máy giùm anh đi. Tiếng Hoàng trong phòng tắm.

Ấn nút nghe chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang tiếng.

- Sao lúc nãy giận dzữ dzậy m? Chuyện bình thường của mày thôi mà. Mày cũng hay thiệt, 1 năm rồi mà chưa đổi món ak, trông cô ta cũng xinh thật nhưng không biết ve vãn gì cả. Chán. Dù sao thì cũng đỡ hơn lúc trước. Qua tay mày có khác. Gởi lời cám ơn đến tao đi chứ, vì nếu không có sự hợp tác của tao trong cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đó thì bây giờ...Tút tút...

______________còn_______________​
 
R

ruaconhaykhoc

- Ai gọi dzậy em? Hoàng lau tóc ngước nhìn Hân

- Em sao dzậy? không khỏe chỗ nào ak.

Hân xoay người chạy đi, nước mắt cô tuôn rơi.

- Hân, Hân. Hoàng gọi với theo, bây giờ trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Anh lấy chiếc điện thoại, là số của Tú.

- Mày vừa nói gì với cô ấy hả, *

Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoàng ngồi phịch xuống, mắt anh vô hồn.

Hân chạy, cứ chạy, mọi người nhìn cô đều mặc, nước mắt cô rơi ướt nhòe mascara.

Chuyện gì xảy ra chứ, cô khóc nấc lên từng hồi, là kịch bản, thì ra là kịch bản, 1 năm qua những gì Hoàng làm với cô chỉ là kịch bản thôi sao.

Giúp cô lấy lại túi xách, ngồi hàng giờ ở quán cô làm thêm chỉ để tặng cô 1 bó hồng và ngắm nhìn cô, dầm mưa để đi đón cô về trong thời tiết lạnh buốt, nắm lấy tay cô suốt đêm không chợp mắt để trông cô bệnh.

Những cái ôm siết trong cơn say, những nụ hôn nồng nàn, lời nói ngọt ngào, tất cả, tất cả chỉ là kịch bản. Vậy mà cô cứ ngỡ.

Cơn mưa sao lại đổ xuống vào lúc này, có phải là muốn hòa quyện chung với nước mắt của Hân hay là xoa dịu niềm đau đang vỡ tung trong lồng ngực. Hân khóc, khóc cho đến khi kiệt sức rồi ngất đi.

-----------------------------

Vồ lấy tấm thân trắng nõn chỉ còn dính 1 chút đồ ngu trên người, Hoàng nhai ngấu nghiến cái cơ thể ấy, anh như kẻ điên, cắn, ghì, lôi, xé.

- Từ từ anh. Giọng cô gái đầy vẻ thích thú. Em cũng nhớ anh lắm.

Rồi cô ta xô Hoàng xuống, cô ta mạnh bạo giật tung những nút áo sơ mi ra khỏi người anh, cắn mạnh vào khuôn ngực rắn chắc đó, tay cô xoa lấy gương mặt lạnh lùng của anh.

Hân không như vậy, Hân chưa 1 lần như vậy với anh, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng chỉ làm theo những gì Hoàng yêu cầu, không mạnh mẽ, không làm Hoàng đau, chỉ có anh làm cô đau.

- Tránh ra- Hoàng đẩy mạnh cô gái ra xa.

- Anh sao vậy?

- Cút đi

- Gì chứ?

- Tôi nói cô cút đi

- Hứ- Mặc chiếc váy vào người cô ta đi thẳng.

Đứng dậy khoác chiếc áo ngủ dài, anh bước ra khỏi phòng, anh tiến lại căn phòng của riêng anh và cô. Hoàng đã từng dắt nhiều người con gái về khách sạn này ngủ nhưng với riêng phòng này thì không, nó chỉ dành cho 1 người con gái anh thật lòng yêu mà thôi.

Ngả người vào thành giường, châm điếu thuốc, Hoàng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhớ Hân quá, anh không tìm thấy cô, anh như muốn điên lên, đầu óc rối bời.

Cái tâm hồn mỏng manh đó sẽ như thế nào khi không có anh bên cạnh, chắc sẽ khóc chứ.

Hoàng chưa bao giờ thấy Hân khóc, 1 cô gái yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh.

- Không phải vậy- Hoàng hét lên, anh ôm đầu rồi bật khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông yêu thật lòng.

Hoàng đã từng nghĩ đó chỉ là màn kịch mà anh dựng nên để có thể lấy được thể xác của 1 thiên thần trong mắt mọi người cho đến khi....

Anh yêu Hân lúc nào không hay, chỉ biết là anh đã yêu, yêu thật lòng người con gái đó.

Nhưng Hoàng không hiểu, không hiểu tại sao Hân lại thản nhiên và không bao giờ phản ứng trước thái độ của anh với những người con gái khác. Anh muốn cô ghen, muốn cô khóc khi thấy điều đó,muốn cô có cảm xúc. Hay là Hân không yêu anh.

Mà phải, từ trước đến giờ chưa 1 lần Hân nói yêu anh.

Cái suy nghĩ ghê sợ đó cứ bám riết lấy Hoàng, anh sợ điều đó là sự thật. Vậy là không muốn để mất cô anh cứ tỏ ra vẻ bất cần, muốn chiếm hữu, bắt cô phải làm theo những thứ anh muốn. Chỉ vì quá yêu mà thôi.

- Giờ em đang ở đâu- Hoàng khóc trong đau đớn.

--------------------------------------- - Em tỉnh rồi ak?

- Anh

- Uhm, em ngủ 2 ngày rồi, chuyện gì vậy?

Nước mắt bỗng rơi trên khuôn mặt Hân, Thiên ngồi đối diện mà lòng anh cảm thấy đau nhói.

Thiên luôn vậy, luôn xuất hiện những lúc Hân cần ai đó bảo vệ. Ngày trước vì ganh ghét sự xinh đẹp của cô mà 1 vài người trong trường đã thuê người ức hiếp cô,

Hân sợ hãi khi đứng trước bọn người kinh khủng đó, bọn chúng vuốt tóc, sờ mặt Hân, tay chúng đang chuẩn bị chạm vào nút áo thì 1 bàn tay giật chúng lại, đấm cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.

Hân sợ hãi tột cùng, cô khóc ngất, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô " Đừng sợ, không sao đâu ".

Thiên là vậy, luôn âm thầm bảo vệ Hân khỏi mọi tổn thương, anh không cho phép ai được chạm vào người con gái yếu đuối đó.

Nhìn thấy ánh mắt Hân dành cho người con trai đã lấy túi xách về cho cô mà hôm đó anh chưa kịp làm gì được. Ánh mắt đó anh chưa từng thấy trước đó.

Và lúc đó Thiên biết anh mãi mãi không còn cơ hội.

Nhưng vẫn vậy, Thiên vẫn đứng ngoài cuộc đời Hân, theo dõi bước chân của cô, mặc dù tay của cô bây giờ đã trong bàn tay khác, anh vẫn đợi, vẫn chờ người con gái duy nhất anh yêu.

- Em ăn chút gì đi

- Hân im lặng

- Ăn rồi mới có sức mà khóc nữa chứ- Câu nói như nhát dao đâm trúng vết thương mới, Hân lại khóc, cô gần như kiệt sức.

- Nói cho anh được không?

- Em yêu anh ấy

- Uhm, nhưng sao? Thiên đau buốt

- Anh ấy không yêu em, chỉ là đùa giỡn.

Choang- Tô cháo trên tay Thiên rớt xuống, anh xoay người bước nhanh ra cửa. Hân giật mình rồi vội chạy theo, cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra.

- Thiên, chờ em.

Không nghe tiếng Hân gọi Thiên lái xe như vô thức, vẫy gọi chiếc taxi đằng sau, Hân đuổi theo. Lòng cô như lửa đốt. Mong sao không có gì xảy ra.

----------------------------------

Bây giờ trong Thiên chỉ có sự căm hờn. Nắm chặt bàn tay lại, anh tăng tốc độ.

Tại sao? tại sao có được người con gái đó trong tay lại không biết trân trọng, tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại khiến cô ấy đau lòng, tại sao để cô ấy khóc.

Tay anh đấm mạnh xuống, bao nhiêu câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu anh. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, anh đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ cô, để cô luôn tươi cười. Vậy mà...

Tăng vận tốc tối đa anh chạy vượt qua cả đèn đỏ, giờ anh chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất mà thôi.

- Chạy đi chú- giọng Hân gấp rút

- Đèn đỏ mà cô

Nắm chặt 2 bàn tay, lòng cô rối bời.

---------------------

Bốp- choang- Ly rượu trên tay Hoàng rơi xuống, anh choáng váng nhưng rồi đứng dậy quay lại nhìn người vừa dám đánh mình.

Thiên xách cổ áo Hoàng lên, lại 1 cú đấm vào mặt. Hoàng bật dậy giơ tay đấm trả vào mặt Thiên.

- Anh điên ak- Hoàng nắm lấy cổ áo Thiên gào lên

- Phải, tôi đang điên, điên vì anh đã làm cho người con gái tôi yêu phải khóc.

- Người con gái anh yêu,lại em nào nữa đây- Hoàng cười nhạt.

Bốp, 1 cú đấm vừa từ Thiên.

- Hân Hân, là Hân Hân, cô ấy yêu anh thật lòng, trao cho anh tất cả, sự ngây thơ, hồn nhiên, sao anh lại trả cho cô ấy cay đắng và đau khổ hả, hả?

Vừa nói Thiên vừa đấm vào bụng Hoàng. Lần này Hoàng không phản ứng, anh đứng im, Thiên vừa nhắc đến Hân, người con gái trong cuộc đời anh.

Khẽ mỉm cười, anh chua xót nói " phải, là tôi lừa dối cô ấy, thì sao"?

Bốp, bốp những cú đấm của Thiên cứ liên tục, vì Hân, Hoàng đáng bị đánh, anh không phản ứng, bây giờ đây anh cần 1 người đánh anh thật nhiều, thật đau để khỏa lấp đi nỗi đau trong lòng. Anh đau, đau lắm.

- Dừng lại, dừng lại đi- Hân gào khóc nức nở khi thấy Hoàng bị đánh, máu từ khóe miệng Hoàng càng làm Hân sợ hãi.

Hân hoảng loạn, cô vùng chạy ra ngoài, cô sợ nhìn thấy máu, sợ hãi khi nhìn thấy máu của Hoàng. Và cô cứ chạy.

- Hân, Hân, dừng lại đi- tiếng kêu của Hoàng và Thiên làm mọi người thảng thốt.

Cô cứ chạy, cô muốn trốn tránh tất cả.

- Dừng lại đi Hân, Hân ơi, cẩn thận

Rầm!

- AAAAAAAAAA- Tiếng người đi đường la thất thanh

- Hân,em sao rồi- Tiếng Thiên gọi hoảng hốt, đỡ Hân dậy, anh lay lay người hân.Mắt Hân hé mở.

- Anh

- Uhm, anh đây, em sao rồi.

Cổ Hân bỗng nghẹn đắng, ngực cô thắt lại, mắt mờ đi, tai cô nghe tiếng ong ong. Nước mắt cô tuôn không ngừng.

- Anh ơi- cô gào lên trong đau đớn, đẩy mạnh Thiên Sang 1 bên cô bò đến người đang nằm trên vũng máu kia, Là Hoàng, người anh đang co giật.

- Anh ơi! máu, sao thế này, nhiều máu quá. Hân ôm chầm lấy Hoàng, toàn thân cô lạnh buốt, môi cô mấp máy không nói nên lời.

- Anh ơi, mở mắt ra đi, nhìn em đi mak, anh ơi, aaaaaaaa...

Hân khóc trong đau đớn, cô không còn sợ máu nữa, đó là sự sống của người con trai cô yêu.

- Em khóc rồi, cuối cùng anh đã thấy em khóc vì anh- Hoàng thì thào trong hơi thở yếu ớt.

- Không, em không muốn khóc vì anh, anh đứng dậy về đi, em muốn cười, em muốn anh làm trò cho em cười, dậy đi.

- Anh xin lỗi, xin lỗi vợ iu. Những ngày qua anh đã không biết cách để thể hiện tình yêu của mình, anh đã làm em khổ, chỉ vì sợ em sẽ rời xa anh, chỉ vì sợ mất em, không phải kịch bản, tất cả đều là thật, là thật, tin anh đi. Anh nắm chặt lấy tay anh cứ như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.

- Em biết, em biết mà, anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.

- Không, anh phải nói, anh sợ mình không còn cơ hội.

- Anh im đi, im đi.

- Anh muốn nghe em nói " em yêu anh ".

- Không, em sẽ không nói hôm nay, đến mai ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe hết, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối..

- Anh, anh, tay Hoàng sắp vuột khỏi tay cô, hơi thở của anh yếu dần, anh sắp tuột khỏi cuộc đời cô.

- Anh, Hoàng ak, em yêu anh, Hân Hân mãi mãi chỉ yêu anh mà thôi. Một nụ cười nở nhẹ.

Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, cô cũng vậy, nhẹ nhàng như bản chất cô vốn có, ôm anh, hôn nhẹ vào đôi môi ấy.

----------------------------------

Trên ngọn đồi ấy, đứng trước ngôi mộ mới xây, 1 cô gái tóc xõa dài, chiếc váy trắng kỉ niệm đó phất phơ trước gió, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cười hiền trên tấm bia. Xung quanh 1 màu hoa cỏ may đang phất phơ trước gió.

- Em thích hoa gì?

- Cỏ may

- Vì sao?

- Vì cỏ may mỏng manh, Còn anh.

- Cỏ may

- Vì sao

- Vì cỏ may giống em.
_hết_
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom