tả về người bố của em

H

hoahongthom

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.Tôi yêu bố tôi lắm !

nhớ thanks mình đó :D
 
Last edited by a moderator:
L

luuthihoailinh

minh cung co bai ne.

mình chỉ cần hiểu ba mình là nghười đã sinh rab và nuôi dưỡng mình.ông là một người ba tốt. vậy thôi!@};-
 
T

thuyhoa17

ba mình có 2 cái tay, 2 cái chân :)), chân ba hơi to, tay ba hơi nhỏ, mặt ba có 2 cái mụt ruồi =)). Tóc ba màu đen nhưng ko hiểu tại sao nó lại trắng trắng vài sợi. :))

Thôi, ko đùa nữa, cái này thì cứ theo cảm nhận của mình mà làm ;). Nếu em yêu, kình trọng bố thực sự thì khi đó đã có 1 nền tảng để làm văn hay rồi, còn cái tiếp theo là tùy vào khả năng làm văn của mỗi người để diễn đạt nó thật hay. vì văn chủ yếu là cảm xúc ;))
 
K

khanhvien

thật ra thì mỗi người có một cách tả khác nhau,ko ai giống ai cả. mình nhờ vậy cũng đúng,câu nào dùng được thì cứ dùng, điển hình là có bố ai giống ai đâu
 
K

kiteretsubg123

Mình có nè nhớ tham khảo nha!:-*:-*

Trong gia đình tôi,bố là người yêu thương tôi nhất.bố luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to,cao và khoẻ mạnh.Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh đặc biệt là gia đình.Bố có một đôi tay nổi cơ bắp,bàn tay bó có nhiều vết trai cứng như đá vì phải làm việc nhiều.Mặt bố tròn, mũi cao, trán rộng,để râu và bố có đôi mắt nâu tuyệt đẹp.
Hôm nào tôi đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn tôi.Bố dặn dò tôi rất kỹ,nào là"đi học hôm nay phải...",rồi thì"phải nghe lời cô giáo ...",nhưng câu cuối cùng vẫn là"con đi đường cẩn thận nhé".Khi đi học về,đang dắt xe vào nhà tiếng nói từ trong nhà vọng ra "con đã về rồi à!"Bố rất vui tính lại càng hồ hởi nhưng cũng rất nghiêm khắc,những hôm nào tôi mắc khuyết điểm hay bị điểm kém bố lại bắt tôi làm bảng kiểm điểm.Tuy vậy nhưng tôi vẫn rất yêu bố
Bố tôi một người trụ cột trong gia đình.Đối với tôi,bố cho việc lớn thành việc nhỏ,việc nhỏ thì cho qua.Bố tôi là một tấm gương sáng cho gia đình.Tục ngữ có câu:"con không cha như nhà không có nóc "và đúng như vậy.Bố tôi như người cha trong câu tục ngữ ấy,là một con người mẫu mực,trụ cột không thể thiếu trong gia đình.Là một người siêng năng,kiên trì,thông minh đã định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố được rất nhiều người kính trọng.
Tôi nhớ nhất có lần tôi bị cô giáo phạt ở lại chép bài nên về muộn.Bố sợ tôi bị lạc nên ra tận cổng đóc ngóng tôi.Thấy tôi mãi mới về, vao trong nhà bố gặng hỏi tôi :"tại sao hôm nay con về muộn thế hay con bị lạc đường ".Bố tôi lo lắng chờ đợi tôi nói.Tôi cúi mặt xuống buồn rười rượi và nói :
-Dạ,hôm nay con bị điểm kém nên cô giáo phạt ở lạ chép bài ạ!
Bố cười nhạt rồi xoa đầu tôi và bảo :
-Không sao đâu con gái của bố à!dấy chỉ là chuyện nhỏ thôi.Hồi bé bố đi học cũng thường xuyên như vậy mà việc quan trọng nhất đối với bố bây giờ là con được trở vè nhà an toàn,con ạ!
Hai bố con tôi âu yếm nhau tôi nói:
-con hứa từ giờ trở đi sẽ không bao giờ phải để bố lo lắng nữa đâu,bố ạ!
Bố cười và bảo:
-bố chỉ cần con chăm ngoan học giỏi là bố yên tâm rồi con ạ!
Tôi rất yêu bố của tôi.Bố là người quan trọng nhất trong gia đình tôi.Tôi hứa sẽ học thật tốt để bù lại công lao to lớn của bố dành cho tôi.
Mình chúc các bạn học giỏi nha nhớ thanks cho mình đó.:khi (133):
 
Top Bottom