Tả một buổi lễ mà em đã được tham gia

P

phamducanhday

trường em buổi sáng
Mở bài: Giới thiệu cảnh trường em trước giờ học.
Ngôi trường nằm ở đâu ? (Trên đường Âu Cơ – Q.11)
Em đến đây vào lúc nào ? (Mỗi sáng, lúc sáu giờ bốn mươi lăm)
Để làm gì ? (Đi học ; trực lớp)

Thân bài:
A./ Tả bao quát:
- Trường có diện tích thế nào ? (Khá rộng, chung quanh có tường rào bao bọc)
- Từ xa thấy cổng trường ra sao ? (Cánh cổng sắt to đồ sộ, được sơn màu xanh dương ; trên cao một bảng tên trường nổi bật dòng chữ trắng “Trường Tiểu học Đại Thành” thật đẹp)
- Sáng sớm khí trời thế nào ? (Mát mẻ, trong lành, cây bàng sừng sững, tươi xanh)
B./ Tả từng bộ phận:
- Quang cảnh trường khi đến đây ? (Dãy lớp học nằm im lìm, sân trường chỉ lác đác vài bạn học sinh đến sớm)
- Học sinh đến sớm làm gì ? (Ngồi truy bài, hỏi nhau về tình hình học tập, ăn sáng, …)
- Cảnh sân trường khi trời sáng dần ? (Học sinh đến một lúc một đông, sân trường nhộn nhịp hẳn lên, tiếng cười tiếng nói, tiếng trò chuyện tíu tít, …)
- Hoạt động của một nhóm bạn ? (Vài bạn chơi cầu lông, cầu bay qua bay lại nhịp nhàng ; một số bạn nữ chơi nhảy dây ; một số xúm xít ở căn tin để ăn sáng ; một số bạn đang trực lớp ; …)
- Thầy cô thế nào ? (Tắt máy xe, dắt xe vào trường, vào phòng giáo viên , vài giáo viên đứng trên hành lang theo dõi học sinh chơi, …)
- Giờ truy bài ? (Đến 7 giờ kém 15 phút, một hồi trống vang lên báo hiệu giờ truy bài, học sinh xếp hai hàng ngay ngắn theo lớp cùng ngồi xuống để kiểm tra bài, thầy cô chủ nhiệm về lớp kiểm tra, …)
- Giờ lên lớp ? (Một hồi trống nữa lại vang lên, học sinh đứng lên chỉnh lại hàng ngũ để vào lớp học)
C./ Tả cảnh vật liên quan:
- Bầu trời sáng mai ? (Trong xanh, cao vời vợi ; gió mát mẻ ; ông mặt trời rọi những tia nắng ấm áp trải khắp sân trường.)
- Chim chóc ? (Hót líu lo như nhắc chúng em cố gắng học tốt)

III. Kết bài: Cảm nghĩ về cảnh trường em.
Em có cảm nghĩ gì về trường em ? (Rất yêu mến ngôi trường, xem đây như ngôi nhà thứ hai của em)
Em hứa gì ? (Em giữ gìn trường luôn sạch, đẹp. Cố gắng học giỏi, chăm ngoan, nghe lời thầy cô dạy bảo)
st
 
P

phananhbong

Nếu hỏi rằng em yêu ai nhất thì em sẽ trả lời là "mẹ". Mẹ là người nuôi nấng em đến bây giờ, mẹ dạy cho em cách ăn, cách mặc, cách chào hỏi lễ phép. Hôm nay là ngày chủ nhật, gia đình em lại được thưởng thức tài nấu bếp của mẹ. Một bữa ăn thật ngon sắp bắt đầu đây. Để chuẩn bị bữa tối nhanh hơn, em cũng giúp mẹ vài việc lặt vặt.
Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ còn trẻ lắm. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng hợp với dáng người cân đối của mẹ. Mẹ thường mặc những bộ quần áo hợp thời trang và lịch sự khi đi làm. Ở nhà, mẹ mặc những bộ đồ thun thoải mái để dễ làm việc nhà. Tuy vậy, khi đi làm và ở nhà mẹ đều chọn những chiếc áo màu nóng tôn lên làn da trắng hồng, nõn nà. Hôm nay, sau khi đi chợ về. Khuôn mặt trái xoan của mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi trông thật đẹp. Nó càng rực rỡ hơn nhờ đôi mắt đen hai mí chớp chớp của mẹ. Đôi mắt ấy không còn đẹp như trước nữa, nó đã xuất hiện những vết chân chim và vết quầng thâm đen. Nhưng đôi mắt ấy vẫn biết khóc, biết cười, biết yêu thương và dạy bảo con cái, đôi mắt ấy vẫn toát lên nghị lực, mạnh mẽ vì chồng vì con, vì gia đình của mẹ. Tuy khá mệt nhưng mẹ vẫn tươi cười với chúng em bằng đôi môi đỏ hồng ấm áp. Đôi môi ấy dạy em cái tốt, cái xấu, đôi môi ấy đã đưa em vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích thần kỳ hay bài hát ru ấm áp, hiền dịu. Mẹ xách giỏ vào nhà, chia thức ăn vào từng rổ rồi rửa sạch sẽ. Mẹ nhờ em vo gạo thật kỹ rồi đặt vào nồi cắm điện. Trong khi đó, mẹ cẩn thận cắt từng lát thịt. Rồi mẹ rửa rau, em phụ mẹ lặt rau, lặt lá úa, cọng sâu. Từng cọng râu được bàn tay gầy gầy, xương xương của mẹ lặt một cách nhanh, khéo. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc khó khăn cực nhọc. Bây giờ, cơm cũng đã chín, mẹ dùng đũa khuấy lên cho tơi, dễ ăn. Khuôn mặt của mẹ lúc này đỏ bừng vì nóng. Tuy vậy, nó vẫn xuất hiện nụ cười thật tươi. Mẹ bắc bếp lên chiên thịt, xào rau, nấu canh. Mẹ nấu thế nào mà mùi thơm lan khắp mọi nơi. Bữa tối cũng đã xong. Em phụ mẹ lấy bát, đũa ra bàn. Một bữa ăn tối ngon miệng bắt đầu. Cả nhà quây quần bên nhau thật ấm cúng. Ai cũng khen thức ăn ngon không chê vào đâu được. Lúc này, em chợt nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mẹ, một nụ cười mới đẹp làm sao.
Tấm lòng yêu thương chồng con của mẹ thật bao la, bây giờ em mới hiểu phần nào tấm lòng bao la ấy. Em sẽ cố gắng học giỏi, vâng lời thầy cô, ba mẹ để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ. Ôi! Người mẹ hiền yêu dấu của em.
 
P

phananhbong

Thời gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Tôi vẫn còn nhớ như in kỉ niệm đó - kỉ niệm về một tiết học văn. Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy- về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười như hàng ngày, nhưng trong mắt cô thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng “ Các em, cô có một chuyện rất muốn nói”. Tất cả lớp đều im lặng nhìn cô: “Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy các em. Cô sắp chuyển vào Miền Nam công tác. Cô mong giờ học này các em học thật tốt nhé!” Rất nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi chẳng nói thành lời.- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp tôi hư làm cô buồn? Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng tự nhủ lòng “ Mình phải thật ngoan trong ngày hôm nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân quen này nữa”. Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ. Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng... Tiếng trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo: “ Cô rất vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé”. Chỉ nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi: Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được gặp cô, được nghe cô giảng bài. Chúng em biết tuy đi xa cô vẫn luôn nhớ đến chúng em, đến tiết học này - một kỉ nệm giữa thầy và chúng em. Đối với chúng em đó sẽ là một tiết học đáng nhớ suốt cuộc đời. Cô ơi! Chúng em yêu cô nhiều lắm !
 
M

mecuacon1

Thế là thu đã đến mang theo bao điều kì diệu: những cơn gió heo may, những khóm cúc vàng tươi,... Nhưng có lẽ, điều kì diệu nhất khiến thu để lại dấu ấn không mờ trong lòng của lứa tuổi học trò đó là ngày tựu trường. Ngày tựu trường là ngày mà khiến người ta có cảm giác háo hức nhất, vui sướng nhất. Và với tôi, ngày khai giảng tuyệt vời nhất chính là ngày khai giảng năm nay tại trường THCS Đại Mỗ thân yêu.

Lễ khai giảng của trường tôi năm nào cũng được chuẩn bị vô cùng chu đáo từ các băng – rôn, khẩu hiệu đến các tiết mục văn nghệ,… Sân trường được trang hoàng bằng những lá cờ đỏ thắm, các khẩu hiệu in lớn trông vô cùng rực rỡ. Sự háo hức, bồi hồi hiện rõ lên khuôn mặt của từng học sinh và các thầy cô giáo. Trang phục của chúng tôi được thống nhất là áo trắng, quần xanh và thêm màu đỏ thắm của chiếc khăn quàng Đội. Còn các cô giáo thướt tha trong tà áo dài trắng giản dị mà vô cùng thanh lịch. Đến những thầy giáo thì trông thật lịch sự với bộ com – lê màu đen rất đẹp.

Đúng tám giờ, cô tổng phụ trách tuyên bố buổi lễ khai trường long trọng bắt đầu. Mở màn buổi lễ là màn diễu hành của các đội viên tiêu biểu và các em học sinh khối 6. Trong tiếng trống vang rền, đi đầu lá cờ Tổ quốc đỏ máu quân thù và tấm ảnh của chủ tịch Hồ Chí Minh – vị cha già kính mến. Tiếp đến là sáu mươi tư lá cờ tượng trưng cho sáu mươi tư vị anh hùng dân tộc. Và cuối cùng là những cán bộ xuất sắc và các học sinh khối 6. Trên tay mỗi người cầm một lá cờ Tổ quốc. Trông ai cũng như một bông hoa đẹp góp phần tạo nên đóa hoa lớn dâng tặng thầy cô. Kết thúc màn diễu hành, tất cả học sinh, thầy cô và các đại biểu đứng lên làm lễ chào cờ. Không khí lúc này trở nên thật trang nghiêm. Bài hát Quốc ca, Đội ca vang lên rõ ràng mà thân thương biết mấy. Chúng tôi hát bằng cả trái tim mình, những lời ca dù không hay nhưng thật tuyệt vời. Kế tiếp, chúng tôi được nghe bức thư của bác Chủ tịch nước qua giọng đọc trầm vang của thầy hiệu phó. Khi thầy hỏi chúng tôi có làm được như vậy không, cả trường hô thật lớn: “ Có ạ!” Rồi, giây phút mong chờ đã đến. Bác Đặng Đình Bình đã thay mặt cho các thầy cô, các đại biểu dóng lên hồi trống thân thương mà chúng tôi không được nghe trong ba tháng hè dài đằng đẵng. “Tùng! Tùng! Tùng!” Âm hưởng thân yêu, tiếng nhạc tuổi thơ mà mãi mãi tôi không bao giờ quên được. Tiếp theo, các bác trong huyện và cô Hương – hiệu trưởng lên căn dặn chúng tôi nhiều điều về năm học mới. Cô giáo đã nhắc nhở chúng tôi: “Hôm nay, các con tự hào về thầy cô. Ngày mai, thầy cô sẽ tự hào về các con. Trường THCS Đại Mỗ sẽ mãi là mái nhà của các con. Những học sinh thân yêu.” Lời căn dặn của cô vừa ngọt ngào, vừa chứa chan cảm xúc khiến chúng tôi không thể nào không cảm động. Và sau đó, các bác đại biểu lên gửi cho nhà trường những bó hoa tươi thắm – một phần thưởng tinh thần to lớn cho nhà trường. Sau đó là phần trao học bổng cho các bạn học sinh giỏi năm trước. Nhìn lên khuôn mặt tự hào của các bạn, tôi tự hứa với mình nhất định năm sau sẽ cố gắng học tập, lao động tốt để đạt được thành tích như các bạn. Và rồi, phần sôi động nhất của buổi lễ - phần văn nghệ đã đến. Bốn tiết mục văn nghệ thật là hay. Mỗi tiết mục mang một đặc trưng riêng. Tiết mục Aerobic sôi động, dễ thương, dàn đồng ca “Hoa cúc vàng” sâu lắng, mượt mà,… Phần văn nghệ cũng là phần kết của buổi lễ. Cô tổng phụ trách đã tuyên bố bế mạc rồi mà khuôn mặt ai cũng có vẻ nuối tiếc muốn tiếp tục chương trình. Buổi khai trường năm nay quả là vô cùng thú vị.

Buổi khai trường đánh dấu bắt đầu cho một năm học. Với tôi, mỗi buổi khai trường đều đem đến một kí ức đẹp về tuổi thơ. Tôi tự hứa sẽ trở thành một con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ để buổi khai trường năm sau sẽ báo công với bố mẹ, thầy cô.(siêu tầm)
 
Top Bottom