Ta là ai ?

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ta là ai

Ai đọc Kim Dung chắc sẽ còn nhớ chàng Thạch Phá thiên với câu hỏi” Ta là ai”

Câu hỏi cuối cùng đã được tác giả giải đáp, còn bạn ? Bạn là ai ?

Bạn là bạn ? Đơn giản quá. Thì ai cũng nói được. Mình là chính mình chớ gì nữa, nhưng cái “mình” ấy là gì ?

Ai cũng biết cái đèn là cái đèn, cái cốc là cái cốc, nhưng để cắt nghĩa trọn vẹn về cái đèn, cái cốc, e pahỉ mất đến 1,2 trang giấy mới sơ sơ đủ (thế nên mới ra đời cái gọi là “ văn thuyếtt minh”)

Nữa là bạn. Bạn là con người cơ mà. Bạn có suy nghĩ, có chân tay để làm việc, có miẹng để nói, mắt để nhìn, tai để nghe, mũi để thở. Mắt bạn, mũi bạn, tai bạn, chân tay cơ thể bạn hàng ngàycảm nhận biết bao nhiêu thứ chung quanh. bạn có thể là cái cây, hòn đá, là đám mây, cái lá hay một cái gì đấy. đã bao giờ bạn tự đặt ra câu hỏi đó chưa nhỉ.

Ta là ai ?

Lòng vòng đi mãi một cuộc đời để đi tìm về với bản ngã của mình.

Có nhièu người không trả lời được.

Thuở nhỏ tôi khâm phục Edison và mơ ước được trở thành một con người như ông , tôi đã tự tạo & học tập cho mình lối suy nghĩ và làm việc. Vì thế cho nên trong tôi có một phần, nhỏ xíu xiu thôi, mà tôi đã học được từ Edison. Cũng như thế với Einstein, với một vài người khác. Tôi là tôi ? Nhưng cái tôi ấy bao gồm nhiều cái tôi khác, nho nhỏ thôi, nhưng nhiều cái nho nhỏ sẽ gọpp lại thành một cái tôi lớn.

Tiếng Trung khi vào đến Việt Nam thì đã trở thành từ Hán Việt. Tôi cũng thế. Suy nghĩ của tôi, cơ thể tôi không cho phép dung nạp vào một thứ phẩm chất, một thứ tính cách xa lạ với mình. Tôi và bạn tôi cùng chịu ảnh hưởng từ một người, cùng học một thầy , có cách suy nghĩ & trình độ ngang nhau, nhưng chúng tôi khác nhau, vì tính cách của chúng tôi khác nhau.

Cùng tả một vật gì khôpng thể có hai bài văn giống nhau y tạc,; hoặc dở hoặc hay, hoặc cùng hay hoặc cùng dở, nhưng hay cũng khác mà dở cũng khác, đơn giản vì chúng không thể dung nạp nhau được; vì chúng khác nhau.

Còn bạn, bạn là ai ?
 
U

uocmolamnhavan

có nhiều lúc,ngồi dưng tôi lại vặn vẹo hỏi mấy đứa bạn: " răng đàn ông lại không mặc váy?";"răng con gái lại tóc dài mà con trai không để tóc dài ?"..."răng tau lại tên Thanh?";"răng bay lại bạn với tau?";răng chó lại không biết nói?";"răng tau lại là tau,ko phải là mi?"...
mấy đứa bạn cười ngoác lên và nói tôi bị khùng.
nhìn lại tôi thấy mình đúng là hơi có vấn đề...dù biết đó là những câu hỏi vớ vẫn,là những câu hỏi lung tung mà sao tôi vẫn hỏi chứ.
thấy bọn bạn như vậy.tôi tự trả lời,sau khi bình tĩnh tôi mới nghĩ là:vì " mẹ em chỉ có một trên đời" và vì thế chúng ta là duy nhất.chúng ta là chúng ta ... dù có tắm sông hoàng hà,ngủ ngàn năm,lên trời xuống biển thì chúng ta thì khi thức dậy chúng ta mãi mãi là chúng ta.
vì thế khi cuộc tình tan nát,ng ta trở nên ngu muội,tiều tuỵ,đánh mất đi chính mình thì sau đó họ lại lấy lại được chính mình .như thees họ vẫn là họ nghĩa là tôi là tôi.
 
P

phamminhkhoi

Thật buồn cười khi chúng ta không nhận ra được bản chất của mình để rồi tối ngày suy nghĩ vẩn vơ. Xét cho cùng thì chúng ta sống vì chúng ta, suy nghĩ vì chúng ta và cảm nhạn thê giới cũng là từ trong lòng chúng ta đấy thôi. Đau lòng mà làm gì khi đã nhận ra cuối cùng bản thân chúng ta mới chính la mục dích.

Tam tự Kinh có câu: "Nhan chi sơ, tính bản thiện". Chúng ta sinh ra đều có đủ hình, đủ dạng, đủ năm giác quan, không người nào khác người nào, chỉ sau này khi đã lớn, chúng ta mới khác nhau do sự rèn luyện và từng trải từ môi trường. Đó là sự khác nhau ngoài thể xác. Ngụ ngôn kể: Có chàng thanh niên không may rớt xuống vực, năm lấy sợi dây leo. Đức Phật đi qua đó bảo rằng: Hãy thả dây leo ra, ta se cho ngươi sống. Chàng thanh niên không chịu thả, Đức Phật đành bỏ đi. Níu kéo làm gì lấy những tham vọng từ tràn thế. Giũ bỏ tất cả, ta trở lại là ta, yên bình và thanh thản. Phải chết một làn trước khi giã từ thẻ xác để tiến tới cõi vĩnh hằng bất tử, tức la bỏ lại thể xác để nuôi dưỡng cho linh hồn trong sạch, hoàn toàn trở lại là mình.

Vì sao ta lại cứ muốn làm người này, người khác, vì ta chưa nhận ra được cái quý giá của bản thân và nhận thức được vị trí của mình. Mọi mong muốn của ta sau này khi lớn len bị tác động và bị xô đẩy từ người này hay người khác. Cho nên ta chưa thể là ta

Ta là ai ? Ai trả lời câu hỏi này được chăng ?
 
P

_phonglinh_

Anh Khôi có tin là có ma ko?

Có người tin, có người không tin. Suy nghĩ là từ trg đầu chũng ta mà ra. Ta là ai cũng vậy thôi? Có người tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, có người luôn nghĩ mình thấp kém, tất cả họ đều là từ nhận thức của họ mà, những gì họ nghe, họ thấy, họ cảm nhận. Có thứ làm bạn vui nhưng làm người khác buồn... Cả cái suy nghĩ "ta là ai?" cũng từ trg đầu bạn ra. Và câu trả wloif cũng trg suy nghĩ của bạn rồi!
 
L

lamanhnt

Ta là ai đơn giản chỉ mình ta biết. Có lẽ rằng viêc không biết mình là ai cũng như là việc chúng ta sống cả cuộc đời mà không biết mình đang sống vì điều gì, theo đuổi thứ gì mà hối hả, không tiếc thời gian. Ngày bé, bản thân mỗi chúng ta đã tự vẽ ra cho mình bức tranh tương lai rằng ta sẽ làm bác sĩ, cô giáo, công nhân... Khi ta lớn lên, ta theo đuổi những giâc mơ mình đã hoạch định. Có người sống và đã cháy hết mình cho ước mơ nhưng cũng có người để những ước mơ tầm thường bó buộc và sai khiến. Nếu không phải ước mơ họ tầm thường thì chính là do họ đã thương mại hóa những ước mơ làm nó trở nên tầm thường. Đơn giản chỉ cần bạn biết mình đang sống vì điều gì thì cũng như là bạn đang trả lời câu hỏi bạn là ai rồi.
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom