V
v.huyen
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Hôm nay cảm thấy buồn quá.Lâu rồi cái cảm giác này mới lại đến trong lòng tôi.Vi`...hôm nay...mẹ đi nộp đơn xin li dị bố.Tôi biết vì bố mà mẹ khổ rất nhiều, thậm chí đã có lúc tôi căm hận bố tôi, hận bố làm mẹ khổ, tôi từng viết những dòng nhật ký đầy nước mắt nói những lời hận bố.Tôi bit nếu ko vì chị em tôi thi` mẹ tôi đã bỏ bố tôi lâu rồi, có lúc tôi đã ước giá như mình ko có mặt trên cõi đời này thì mẹ chắc hẳn cũng bớt khổ, giá như vậy tôi cũng chẳng phải buồn vì ko có 1 gia đình hạnh phúc...Chẳng biết đã bao lâu rồi tôi ko đc ngồi ăn cơm cùng bố mẹ,ăn 1 bữa cơm vui vẻ cả gia đình. Đối với ng` khác dường như điều này là quá bình thường , nhưng...đối với tôi đó lại là cả 1 ước mơ, 1 ước mơ mà chắc chắn ko bao giờ trở thành hiện thực.Chính tôi cũng ko nhớ là lần mình đc ngồi ăn 1 bữa cơm như vậy là từ bao giờ nữa.Ngày trước mẹ đi làm đến tối khuya mới về , bố thì đi suốt ngày, ngày nào cũng chỉ có 2 chị em tôi ăn cơm với nhau.Buồn ... tẻ nhạt bữa cơm chán ngắt ăn dường như chỉ để qua bữa mà thôi.Tôi ko mong gia đình tôi đc hạnh phúc mĩ mãn mà chỉ mong nó bình thường như mọi gia đình khác, chỉ mong vậy mà thôi.Mỗi lần nhình thấy cảnh gia đình ng` ta 1 nhà vui vẻ bên nhau trong tôi lại cháy lên cái ước mơ đó.
Khi bố mẹ li thân tôi ở với mẹ, tôi làm như ko có chuyện ji xảy ra, thậm chí tôi còn cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn trước đây vì đã thoát khỏi cảnh bố mẹ chửi nhau, đã ko còn phải nằm khóc cả đêm 1 mình....Mọi ng` bảo tôi là đứa vô cảm,chẳng có tình cảm ji . bảo tôi sao lại có thể thản nhiên thế. Tôi mặc kệ!Trốn tránh, họ muốn nói ji thì nói, tôi mặc kệ...họ nhìn tôi ra thế nào cuungx đc tôi đã ko còn quan tâm nữa rồi.
Từ đó đến nay tưởng chừng cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường thế rồi...hôm nay nỗi đau đó lại trỗi dậy.Buồn thật, tại sao những vết đau trong trái tim tôi dường như đã gần lanhthif tự nhiên bố mẹ lại cứa dao thêm vào làm cho nó đau trở lại? Tôi ngửa mặt lên trời cố kìm dòng nứoc mắt lại nhưng ko thể đc, nó cứ rơi, rơi mãi ko thôi...tim tôi đau lắm . đau nhói cam giác nghét thở ko chịu đc...
Mọi ngày tôi vẫn cười vẫn nói, luôn giừ 1 phong cách đùa cợt.mọi ng` vẫn tưởng tôi mạnh mẽ, họ lầm tưởng về con ng` tôi, tửong tôi chả bao giờ nghiêm túc.Nhưng chả ai bit đc rằng tôi dừong như đang tự tạo cho mình 1 cái vỏ bọc như vậy để che đậy, che đậy cái sự mềm yếu trong tôi.Có ng` đã bảo tôi rằng nếu tôi cứ đùa cợt như vậy thì sẽ chẳng gặp đc ai thật lòng với tôi đâu.Nhưng...tôi đã từng thật long`...rồi sao?tôi nhận lại đc ji`?chỉ là ...đau đớn xót xa mà thôi.vậy thì cứ mãi thế này là hơn. đùa cợt dù ng` khác có nghĩ mình thế nào, dù ng` ta co' cho mình là đứa ko hề có tình cảm đi chăng nữa.
Tôi tự hỏi biết đến bao giờ trái tim tôi mới ko còn phải chịu đau thêm nữa?Đến bao giờ vậy?Sao cuộc sống chỉ đc vài ngày vui vẻ rồi lại buồn, buồn buồn,buồn....buồn..?
Hôm nay, đi học 1 mình, ngồi trên xe buýt nhìn dòng ng` qua lại đột nhiên cảm thấy lạc lõng và buồn vô cùng, đột nhiên ko biết mình là ai, tự hỏi mình là aitrong cuộc đời này nhỉ?mình tồn tại trên cõi đời này để làm ji?
Có thể bạn thấy tôi điên, nhưng đây thật sự là những cảm nhận của tôi.Nếu bạn nghĩ tôi điên tôi cũng ko trách bạn bởi tôi cũng thấy rằng tôi điên thỉnh thoảng vậy...mỗi khi điên là buồn , mỗi khi buồn là biết mình sắp điên...Ôi chán nản và mệt mỏi quá.......................buồnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!
Khi bố mẹ li thân tôi ở với mẹ, tôi làm như ko có chuyện ji xảy ra, thậm chí tôi còn cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn trước đây vì đã thoát khỏi cảnh bố mẹ chửi nhau, đã ko còn phải nằm khóc cả đêm 1 mình....Mọi ng` bảo tôi là đứa vô cảm,chẳng có tình cảm ji . bảo tôi sao lại có thể thản nhiên thế. Tôi mặc kệ!Trốn tránh, họ muốn nói ji thì nói, tôi mặc kệ...họ nhìn tôi ra thế nào cuungx đc tôi đã ko còn quan tâm nữa rồi.
Từ đó đến nay tưởng chừng cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường thế rồi...hôm nay nỗi đau đó lại trỗi dậy.Buồn thật, tại sao những vết đau trong trái tim tôi dường như đã gần lanhthif tự nhiên bố mẹ lại cứa dao thêm vào làm cho nó đau trở lại? Tôi ngửa mặt lên trời cố kìm dòng nứoc mắt lại nhưng ko thể đc, nó cứ rơi, rơi mãi ko thôi...tim tôi đau lắm . đau nhói cam giác nghét thở ko chịu đc...
Mọi ngày tôi vẫn cười vẫn nói, luôn giừ 1 phong cách đùa cợt.mọi ng` vẫn tưởng tôi mạnh mẽ, họ lầm tưởng về con ng` tôi, tửong tôi chả bao giờ nghiêm túc.Nhưng chả ai bit đc rằng tôi dừong như đang tự tạo cho mình 1 cái vỏ bọc như vậy để che đậy, che đậy cái sự mềm yếu trong tôi.Có ng` đã bảo tôi rằng nếu tôi cứ đùa cợt như vậy thì sẽ chẳng gặp đc ai thật lòng với tôi đâu.Nhưng...tôi đã từng thật long`...rồi sao?tôi nhận lại đc ji`?chỉ là ...đau đớn xót xa mà thôi.vậy thì cứ mãi thế này là hơn. đùa cợt dù ng` khác có nghĩ mình thế nào, dù ng` ta co' cho mình là đứa ko hề có tình cảm đi chăng nữa.
Tôi tự hỏi biết đến bao giờ trái tim tôi mới ko còn phải chịu đau thêm nữa?Đến bao giờ vậy?Sao cuộc sống chỉ đc vài ngày vui vẻ rồi lại buồn, buồn buồn,buồn....buồn..?
Hôm nay, đi học 1 mình, ngồi trên xe buýt nhìn dòng ng` qua lại đột nhiên cảm thấy lạc lõng và buồn vô cùng, đột nhiên ko biết mình là ai, tự hỏi mình là aitrong cuộc đời này nhỉ?mình tồn tại trên cõi đời này để làm ji?
Có thể bạn thấy tôi điên, nhưng đây thật sự là những cảm nhận của tôi.Nếu bạn nghĩ tôi điên tôi cũng ko trách bạn bởi tôi cũng thấy rằng tôi điên thỉnh thoảng vậy...mỗi khi điên là buồn , mỗi khi buồn là biết mình sắp điên...Ôi chán nản và mệt mỏi quá.......................buồnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!